Vì khúc nhạc đệm trong trung tâm thương mại, bọn họ cũng không còn hứng thú mấy nữa, bèn trở về nhà tổ sớm.
Ông nội Đường trông trước ngó sau, khó khăn lắm mới đợi được cháu dâu về, ông lập tức vui vẻ đi ra đón.
“Cháu gái, mau đến đây, ông nhớ cháu chết đi được, đi thôi, đã lâu rồi ông không đọ võ với nhau, hai ông cháu mình đi đọ võ đi!”
Ông nội Đường vừa nói vừa đi đến gần bọn họ, Đường Nại nhanh tay kéo Mông Chỉ Nghi vào lòng rồi nhìn ông nội Đường với gương mặt lạnh lùng.
“Ông nội, Nghi Nghi mệt rồi!”
“Nhóc con, cháu không muốn để cho ông được toại nguyện chứ gì, hứ, biết ngay cháu xót vợ mà, có vợ là quên ông ngay.”
Ông nội Đường thấy Đưòng Nại tỏ vẻ yêu thương vợ mình, còn sợ ông nội sẽ làm gì cháu dâu, ông không khỏi nổi cơn thịnh nộ, gương mặt toát lên vẻ không vui.
“Được rồi ông già, ông có thể làm chuyện khác được không, tối ngày kiếm người đánh nhau, có gì hay ho đâu chứ!”
Bà nội Đường nhìn nhanh sang ông nội Đường cũng sắp chịu không nổi rồi.
Nghe bà nội Đường nói thế, ông nội Đường trừng mắt: “Sao mà không có gì, đã bao nhiêu lâu rồi, khó khăn lắm cháu dâu mới về nhà 1 lần, tôi đâu có dễ dàng gì?”
Ông nội Đường cảm thấy thết sức tủi thân, lần trước chỉ mới đánh được một trận, vẫn còn chưa đã thèm, mặc dù cô bé này còn nhỏ, nhưng mà tài năng võ thuật của cô lại không thua kém ông chút nào, trái tim ông cũng ngứa ngáy.
Biết hôm nay có cháu dâu đến chơi, từ sau khi ăn trưa xong, ông đã bắt đầu trông trước ngó sau rồi, khó khăn lắm mới về đến nhà, nhưng lại không cho ông đỡ ghiền, đúng thật là.”
“Ông nội, chị dâu mệt thật đó, ông không biết đâu, không ngờ hôm nay cháu và chị dâu đi trumg tâm thương mại, có người muốn ăn hiếp bà nội với chị dâu, nếu như chị dâu không giỏi võ thì cháu đã nát mặt rồi!”
Đường Vỹ Hạo bĩu môi vừa nhắc đến trung tâm thương mại là nhớ đến Thiệu Nguyên Đông, trong lòng lại cảm thấy giận dữ một cách lạ lùng.
“Hừ, ai, ai dám ăn hiếp vợ ông, coi ông như người chết à, không ngờ lại dám ức hiếp người nhà họ Đường, nói, đó là người như thế nào, ông muốn xem xem người nào ở thành phố này dám bắt nạt người nhà họ Đường của ông.”
Ông nội Đường vô cùng thiên vị người nhà của mình, nhất là bà nội Đường được ông ấy chiều chuộng lên đến tận trời, bình thường ở trong nhà người bị ăn hiếp luôn luuôn là ông, ông không nỡ làm bà nội Đường tức giận, lần này thì hay rồi, bà ấy còn bị người khác ức hiếp, gương măt ông lập tức toát ra vẻ tức giận.
Tiếng gầm đầy giận dữ của ông cụ rền vang, gần như làm cho Đường Vỹ Hạo muốn điếc cả tai.
“Nghi Nghi, em có mệt không, để anh dẫn em đi nghỉ ngơi.”
Đường Nại phớt lờ ngọn lửa giận của ông nội, vào lúc bây giờ, trong lòng anh cũng chỉ có một người mà thôi, làm gì nhìn được ai khác nữa.
Kể từ lúc ở trung tâm thương mại, anh đã không cầm lòng nổi mà muốn ôm Nghi Nghi vào lòng, hôn cô cho thỏa thích.
“Được!”
Mông Chỉ Nghi gật đầu.
Hai người bọn họ đi lên tầng hai, trở về phòng ngủ của Đường Nại, trên mặt đất bày la liệt túi lớn túi nhỏ, Mông Chỉ Nghi nhìn thấy những thứ ấy, gương mặt của cô đỏ bừng.
Nghĩ đến việc lúc đi dạo trung tâm thương mại, bà nội bán mạng muốn mua những thứ này cho cô, bây giờ nghĩ đến những thứ đã mua, trái tim vẫn còn đập thình thich, đến lỗ tai cũng đỏ bừng.
Đường Nại vẫn luôn quan sát vẻ mặt của cô, thấy gương mặt đỏ ửng, anh không khỏi ngờ vực.
“Nghi Nghi đang xấu hổ gì thế?”
“Không, không có gì, để em dọn mấy món đồ ấy trước đã!” Mông Chỉ Nghi vội vàng vùng dứt ra khỏi tay Đường Nại, cầm hết những túi lớn túi nhỏ trên mặt đất lên, cất vào một nơi an toàn.
Đường Nại lại càng cảm thấy Mông Chỉ Nghi có vấn đề hơn, không ngờ một cô gái lạnh lùng mà bây giờ lại đỏ mặt, gương mặt hơi căng thẳng đó của cô làm anh thấy tò mò vô cùng.
Đôi môi mỏng gợi cảm, đôi mắt sâu hút pha lẫn với vẻ càn rỡ và dò hỏi, anh mỉm cười hỏi cô: “Nghi Nghi, thấy em căng thẳng chưa kìa, lẽ nào thứ đồ trong tay em là thứ không thể cho anh nhìn được à?’
“Không có, mấy thứ này đều là quần áo mà bà nội đã mua cho em thôi, để em đi cất!”
“Anh làm gì đó?”
Mông Chỉ Nghi vừa mới nói dứt lời, Đường Nại đã giằng lấy những chiếc túi trong tay Mông Chỉ Nghi.
“Đừng nhìn mà!”
Mông Chỉ Nghi thấy Đường Nại cướp chiếc túi trong tay mình, gương mặt lạnh lùng của cô đỏ bừng, dường như rất sợ Đường Nại nhìn thấy cái thứ bên trong bịch vậy.
Nhưng Đường Nại quá nhanh tay, cho dù Mông Chỉ Nghi muốn ngăn cản thì cũng không kịp nữa.
Đợi đến khi Đường Nại mở chiếc bịch ra, lúc anh lấy quần áo bên trong ra nhìn thử, gương mặt anh tuấn ấy không khỏi hơi hồng hào, đôi mắt sâu hút càng trở nên nóng bỏng và tăm tối hơn, anh chớp mắt, ngẩn ngơ nhìn những thứ đồ bên trong.
Mông Chỉ Nghi thấy Đường Nại đứng lặng thinh một lúc lâu, dường như bị mấy thứ trong này dọa cho sợ mất mật, cô lập tức giật lại, vội vàng nhét vào trong, gương mặt đỏ ửng như trái táo, đến đầu cũng không dám ngẩng lên để nhìn Đường Nại mà chỉ vội vàng giải thích.
“Mấy cái này đều là bà nội mua cho em, không phải em mua!”
Mông Chỉ Nghi càng nói thì giọng của cô càng trở nên yếu ớt, gương mặt vẫn đỏ bừng bừng.
“Nghi Nghi, anh muốn nhìn em mặc chúng!”
Đường Nại ngẩng đầu lên, gương mặt anh tuấn của anh chứa chan tình cảm, đôi mắt đen nóng bỏng ấy nhìn Mông Chỉ Nghi trân trân, anh càng nhìn cô, càng cảm thấy khó chịu như thể có ngọn lửa đang bùng lên trong người mình.
“Hả?”
Nghe Đường Nại nói thế, Mông Chỉ Nghi hơi sững sờ, cô vẫn còn mông lung.
“Anh muốn nhìn em mặc nó!”
Đường Nại lặp lại một lần nữa, giọng nói khàn khàn của anh rất quyến rũ, làm lòng cô say đắm.
Cơ thể yêu kiều của Mông Chỉ Nghi không khỏi hiện lên trong đầu óc anh, đôi mắt đen thẳm như hồ nước ấy sáng bừng lên.
Cuối cùng, Mông Chỉ Nghi vẫn thay ra bồ độ anh tự tay lựa cho cô trước ánh mắt đầy cám dỗ của Đường Nại, một chiếc đầm ngắn đỏ cổ trễ, hết sức nóng bỏng và gợi cảm.
Chiếc đầm nóng bỏng cổ trễ này khiến cho gương mặt lạnh lùng của Mông Chỉ Nghi tóat lên vẻ quyến rũ khó nói nổi thành lời, làm cho người ta yêu thương, Đường Nại cảm thấy cơ thể mình nóng bừng lên, chỉ muốn được yêu thương cô gái trước mặt mình.
Rẹt…
Chiếc đầm đỏ bị Đường Nại xé nát một cách thô bạo.
“Hả, Đường Nại, anh làm gì đấy?” Thấy chiếc váy trên người mình bị xé nát, Mông Chỉ Nghi lập tức giật mình, cô duỗi tay muốn ôm ngực mình lại.
Đường Nại nhìn gương mặt ngượng ngùng của Mông Chỉ Nghi, ánh mắt của anh đậm vẻ yêu thương và chiều chuông, anh đè cô xuống giường, hôn đôi môi phấn hồng khiến mình ngày nhớ đêm mong ấy ngấu nghiến.
Nửa tiếng đồng hồ sau, bầu trời từ từ sụp tối, mặt trăng lành lạnh lững thững bước lên đỉnh trời, rốt cuộc Mông Chỉ Nghi và Đường Nại cũng ngừng tranh đấu, căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc khiến cho người khác nghĩ ngợi viển vông của họ mà thôi.