Vừa bước vào nhà, Đường Nại nóng lòng ấn Mông Chỉ Nghi ra sau cánh cửa, dùng đôi mắt sâu thẳm đen thẳm nhìn cô chằm chằm không chớp, như thể anh sắp đem Mông Chỉ Nghi in sâu vào tim mình.
Mông Chỉ Nghi nhìn Đường Nại như vậy, đôi mắt lạnh lùng chớp chớp, hai người nhìn nhau thật sâu.
Một giây tiếp theo, nụ hôn của Đường Nại rơi xuống mãnh liệt như một ngọn lửa.
Dịu dàng lưu luyến, tình yêu sâu sắc!
Mông Chỉ Nghi sững sờ mở mắt ra nhìn bóng đen đột nhiên ập đến trước mặt, sau đó từ từ nhắm mắt lại, vươn cánh tay ôm lấy eo Đường Nại, mang theo sự chủ động một cách dè dặt.
Đường Nại không khỏi sững sờ trước hành động của Mông Chỉ Nghi, đây là lần đầu tiên cô chủ động đáp lại anh như vậy, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự phấn khích và tình cảm mãnh liệt.
Cho đến khi cả hai đều có chút hổn hển không thở nổi, Đường Nại mới buông người phụ nữ nhỏ trên tay mình ra.
Hai người chỉ biết dựa đầu vào nhau thở hổn hển, không ai lên tiếng, trong không gian yên tĩnh chỉ có nhịp tim của hai người đang đập loạn xạ, làm gián đoạn mọi thanh âm.
Cho đến khi hơi thở của hai người dần dần ổn định lại, giọng nói trầm thấp quyến rũ nhưng lại rất dịu dàng của Đường Nại đột nhiên vang lên bên tai Mông Chỉ Nghi, mang theo cẩn thận dè dặt lẫn trìu mến vô hạn.
"Mông Chỉ Nghi, bất kể em muốn làm gì, nếu xảy ra chuyện, anh sẽ chống đỡ cho em, chỉ cần em nhớ đường về nhà, không được không cần anh!"
Giọng nói cực kỳ nghiêm túc, đầy bá đạo và chiếm hữu, đôi mắt sâu như chim ưng rơi thẳng vào người Mông Chỉ Nghi.
Đây là lần đầu tiên Đường Nại gọi Mông Chỉ Nghi một cách trịnh trọng như vậy, làm cô nghe xong có chút kinh ngạc, nhưng khi nghe anh nói xong, trong lòng cô liền cảm thấy ấm áp.
Người đàn ông này luôn dùng cách bá đạo nhất để giữ cô lại bên mình, ngay từ lần gặp đầu tiên, anh đã nói sẽ khiến cô trở thành người phụ nữ của mình, sau đó lại nói sẽ lấy giấy đăng ký kết hôn, bây giờ nghe anh nói bắt cô nhớ đường về nhà, không được không cần anh ấy!
Anh cứ như vậy mà từng chút từng chút xâm nhập vào trong tim cô, hoặc cho dù cô muốn không cần anh nữa thì cũng đã là chuyện không thể rồi!
Khuôn mặt nhỏ lạnh lùng đã nhuốm màu đỏ ửng, sau khi vẻ ngoài lạnh lùng đã phai nhạt, vẻ đẹp tinh khiết sạch sẽ hơn tất cả phụ nữ trên thế giới này, khiến người khác động lòng.
"Được!"
Chỉ một lời đồng ý thôi đã khiến cả trái tim của Đường Nại như muốn rơi xuống đất.
Anh biết xung quanh Mông Mông luôn có nhiều người theo đuổi, nhưng anh sợ, sợ một ngày Mông Mông đột nhiên bước vào tim người khác, anh mặt dày đeo bám mới khiến người phụ nữ này thuộc về anh, nhưng hôm nay anh nhìn thấy khoảnh khắc La Vu Duyệt đuổi theo, trái tim anh vừa run vừa sợ.
Sợ rằng Mông Mông sẽ không thể chịu được sự đeo bám của La Vu Duyệt, sẽ rời khỏi anh.
Vì vậy anh không cho phép, không cho phép bất kỳ người đàn ông nào dòm ngó người phụ nữ của mình, cướp cô ấy từ bên cạnh anh.
Dù là Thiệu Vĩnh Khiêm, dù là La Vu Duyệt, hay bất cứ ai, cũng không được, trừ khi anh chết!
Đêm nay, Đường Nại giống như sói vậy đem Mông Chỉ Nghi lăn qua lăn lại, cả đêm giày vò cô hết lần này đến lần khác, cho đến khi trời dần sáng, cuối cùng mới buông cô ra.
Khi Mông Chỉ Nghi đang mê man lại bị giày vò đến tỉnh, cô luôn cảm thấy người đàn ông này giống như dã thú bị đói mấy ngày vậy, tinh lực như dùng không hết, cuối cùng ngay cả sức lực động đậy ngón tay cũng không còn, cô ngủ mê man khi Đường Nại đang tắm rửa cho cô
Đường Nại tắm rửa xong cho Mông Chỉ Nghi, sau đó tự vệ sinh, lau khô người rồi leo lên giường, ôm người phụ nữ nhỏ đã mệt mỏi cả đêm vào lòng, ôm một cách chặt chẽ, nhìn khuôn mặt thanh tú trong lòng, sự dịu dàng không thể ngăn cản trong trái tim, khuôn mặt tuấn tú liền nở nụ cười ngốc nghếch.
Ngày hôm sau, Mông Chỉ Nghi thức dậy, cô vừa cử động, liền cảm thấy toàn thân khó chịu như muốn rã rời, ngay cả khi rời khỏi giường, chân cô run đến mức suýt nữa ngã xuống đất.
Cũng may, trên mặt đất có trải một lớp thảm dày, cho dù thật sự ngã trên mặt đất cũng không đau.
Nghĩ đến hôm nay phải đến sân bay đón Ryan, Mông Chỉ Nghi cảm thấy có chút xấu hổ.
Sau khi ngâm nước nóng, cả người cảm thấy dễ chịu hơn, ăn sáng xong liền đi ra ngoài.
Sân bay đông đúc, Mông Chỉ Nghi đã nhìn thấy Ryan ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Hi, cô gái, tôi nhớ cậu muốn chết!” Ryan là con lai, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười, khiến người khác nhìn thấy liền mặt đỏ tim đập, khi nhìn thấy Mông Chỉ Nghi liền không nhịn được mà lao vào cô.
Bóng dáng Mông Chỉ Nghi lạnh lùng tránh sang một bên, không cho Ryan được như ý.
Ryan cong môi thở dài: "Haiz, đúng như Đông Phương nói, bây giờ có đàn ông rồi ngay cả ôm cũng không cho ôm!"
Mông Chỉ Nghi nhìn Ryan một cái, nhướng mày: "Muốn đi hoang đảo ở hai ngày?"
Nghe thấy hai chữ "Hoang đảo", Ryan lắc đầu thật mạnh, ho nhẹ một tiếng, kiên quyết từ chối: "Không muốn!"
Đùa à, "hoang đảo" là cái chỗ nào chứ, rừng rậm thú dữ nhiều như vậy, nếu thực sự đến đó cái mạng nhỏ của anh còn không để lại ở đó sao, anh còn là một thanh niên khôi ngô chưa cưới vợ sinh con nha!
"Không muốn đi thì cư xử bình thường đi!"
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng liếc Ryan.
“E hèm, Đông Phương đâu?” không thấy bóng dáng của Đông Phương, Ryan không nhịn được hỏi.
“Đang ở khách sạn đợi cậu!"
“ĐM, thằng nhóc vậy mà không đến đón tôi!” Ryan có vẻ không vui.
Mông Chỉ Nghi nâng mắt liếc Ryan: "Xem ra hôm nay nên nhờ cậu ta đến đón cậu!"
“Đừng mà, lão đại yêu dấu, cậu là tốt nhất, đi thôi!” Ryan liếc nhìn Mông Chỉ Nghi vội vàng lấy lòng.
Trở lại khách sạn, Đông Phương Thế Kiêu đặc biệt đặt cho Ryan một phòng bên cạnh phòng của anh, ngay sau khi ba người vừa vào phòng, chuông cửa liền vang lên.
"Ai đó?"
Ryan nhìn thoáng qua cửa phòng, sau đó liếc nhìn Mông Chỉ Nghi và Đông Phương Thế Kiêu hai người đột nhiên im lặng, cau mày hỏi.
Nghe một hồi, ngoài cửa không có tiếng động, Ryan nhíu mày rồi đi tới.
Qua mắt mèo trên cửa nhìn thấy ngoài phòng có một thanh niên mặc vest, rất xa lạ, chưa từng gặp qua, vừa mở cửa Ryan liền hỏi thanh niên mặc vest ngoài cửa: "Anh là ai?"
“Cho hỏi có phải bác sĩ Ryan không?” khi thấy cửa được mở, người đó liền mỉm cười lịch sự, hỏi Ryan khi thấy anh bước ra ngoài.
Ryan không ngờ rằng sẽ có người tìm đến anh ngay khi anh vừa đến, anh cau mày, có chút không vui.
Gật đầu liếc mắt nhìn thanh niên: "Là tôi, có chuyện gì sao?"
Người thanh niên nhìn thấy người đàn ông trước mặt là bác sĩ Ryan lập tức lùi lại mấy bước sang bên cạnh, lộ ra một khuôn mặt trẻ trung tuấn tú, nở nụ cười ôn nhu.
"Bác sĩ Ryan, xin chào, xin lỗi đã làm phiền, tôi là Thiệu Vĩnh Khiêm, chủ tịch tập đoàn Thiệu Thị, trước đây tôi có gọi điện cho anh!"