Nghe lời của Thiệu Vĩnh Khiêm, Ryan hơi nhíu mày, nhìn thoáng qua người đàn ông trước mặt, lạnh lùng nói.
"À, chính là anh a, tôi đã nói không trị, anh lại đến đây làm gì?"
Nghe lời Ryan nói, mặt Thiệu Vĩnh Khiêm vẫn duy trì nụ cười ôn hòa, nhìn Ryan nói.
"Bác sĩ Ryan, tôi không biết anh có lí do gì từ chối, nhưng tôi thật sự mong anh trị cho vợ chưa cưới của tôi!"
Nghe lời của Thiệu Vĩnh Khiêm, Ryan lại nhíu mày, lạnh lùng từ chối: "Tổng giám đốc Tần anh hãy về đi, vợ chưa cưới của anh tôi không trị!"
Nói xong Ryan đóng cửa lại, Thiệu Vĩnh Khiêm vất vả mới tìm được nơi Ryan ở nhìn thấy anh ta, sao để anh ta đóng cửa lại như vậy, đôi mắt ôn hòa lóe tia lạnh lẽo, giơ tay chặn Ryan đóng cửa.
"Không bằng anh Ryan nói giá đi, hoặc là có yêu cầu gì, chỉ cần tôi có thể làm được nhất định sẽ đồng ý với anh!"
Ryan nhìn Thiệu Vĩnh Khiêm, trên mặt không vui.
Mông Chỉ Nghi và Đông Phương Thế Kiêu thấy Ryan vẫn đứng ở cửa, cũng không biết nói chuyện với ai, Mông Chỉ Nghi không kiềm được đứng lên, tò mò đi qua.
"Làm sao vậy?"
Nghe bên trong truyền đến tiếng nói quen thuộc, người Thiệu Vĩnh Khiêm không nhịn được đơ ra, kinh ngạc nhìn sau lưng Ryan, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Mông Chỉ Nghi đi ra từ bên trong, lập tức đồng tử co lại.
"Nghi, sao em lại ở đây?"
Nhìn Thiệu Vĩnh Khiêm ngoài cửa, Mông Chỉ Nghi cũng kinh ngạc, không nghĩ tới Thiệu Vĩnh Khiêm vì trị bệnh cho Cơ Tích Vy lại tới cửa tìm đến Ryan.
Trong lòng Ryan cũng không kinh ngạc, nếu Mông lão đại có thù với người bệnh mà anh ta cần trị, như vậy Tổng giám đốc Thiệu trước mặt cũng sẽ quen thôi, chỉ là trong lòng cũng không kiềm được tò mò, cô gái có thể làm cho lão đại hận như vậy rốt cuộc làm sao đắc tội Mông lão đại.
Nghe được câu hỏi của Thiệu Vĩnh Khiêm, Mông Chỉ Nghi không thèm nhìn anh ta một cái, lạnh lùng nói, rồi xoay người rời đi: "Anh lo việc đi!"
Thấy Mông Chỉ Nghi nhìn cũng không thèm nhìn mình một cái, Thiệu Vĩnh Khiêm mất mát, chỉ là ánh mắt lập tức nhìn mặt Ryan.
"Bác sĩ Ryan, xin anh cứu vợ chưa cưới của tôi, tuy vợ chưa cưới của tôi và Nghi có chút mâu thuẫn, nhưng tôi nghĩ cái này sẽ không ảnh hưởng đạo đức nghề nghiệp của anh đi!"
Thấy Mông Chỉ Nghi ở đây, lòng Thiệu Vĩnh Khiêm cũng kinh ngạc, lập tức nhớ tới mối hận của Mông Chỉ Nghi với Tích Vy, cũng biết bác sĩ Ryan vì sau lúc trước đồng ý rồi, bây giờ lại đột nhiên không đồng ý.
Ryan vốn dĩ không có ấn tượng tốt với Thiệu Vĩnh Khiêm, lúc này nghe lời anh ta nói, chỉ trích mình nghe lời người khác thấy chết không cứu, vi phạm đạo đức nghề, lập tức trầm mặt, lạnh lùng châm chọc.
"Tổng giám đốc Thiệu nếu thấy tôi vi phạm đạo đức nghề cũng có thể không đến tìm tôi a, lại nói anh là ai, dựa vào cái gì tôi phải trị liệu cho vợ chưa cưới của anh, ai cũng biết tính tình không tốt của bác sĩ thiên tài tôi đây, không có hiểu biết rõ đã tới tìm tôi trị liệu, trở về đi!"
"Rầm!"
Ryan nói với Thiệu Vĩnh Khiêm xong, liền một tay đóng cửa, mặc kệ mặt của Thiệu Vĩnh Khiêm có đụng vào cửa không, tay có bị cửa kẹp không.
Thiệu Vĩnh Khiêm đứng ngoài nhìn cửa đóng, sắc mặt khó coi, ngay cả vẻ mặt ôn hòa cũng không giữ được, Thiệu Triết bên cạnh nhìn thoáng qua vẻ mặt đại thiếu gia, hoảng sợ nói.
"Cậu cả, không bằng chúng ta đi về trước đi, trở về nghĩ cách lại đến tìm Ryan!"
Chỉ là sau khi rời khỏi, Thiệu Vĩnh Khiêm cũng không quay về công ty, mà trực tiếp đi bệnh viện thăm Cơ Tích Vy.
Cơ Tích Vy vừa mới ăn cơm xong, không nghĩ tới Thiệu Vĩnh Khiêm đột nhiên đến, vẻ mặt vui mừng.
"Vĩnh Khiêm, anh cuối cùng cũng tới gặp em, công ty không bận sao?"
Thiệu Vĩnh Khiêm nhìn thoáng qua khuôn mặt dịu dàng của Cơ Tích Vy, mấy ngày nay nặng lòng nghỉ ngơi không tốt, quầng thâm mắt đen hơn, mặt cũng tái nhợt hơn, không kiềm được nhíu mày.
"Em và Nghi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì cái gì cô ấy hận em như vậy, thật sự chỉ là vì chúng ta lúc trước phản bội cô ấy sao?"
Đột nhiên nghe được lời Thiệu Vĩnh Khiêm, còn có sắc mặt âm trầm của anh ta, Cơ Tích Vy lập tức giật mình, liều mạng áp chế sợ hãi trong lòng, nói: "Đương nhiên, Mông Chỉ Nghi cái kia... cô ta, cô ta vẫn luôn ghen tị em, ghen tị anh cuối cùng chọn em, cho nên cô ta muốn trả thù em, Vĩnh Khiêm, anh không thể bị cô ta lừa a!"
Thiệu Vĩnh Khiêm thấy bối rối chợt lóe trong mắt Cơ Tích Vy, đương nhiên sẽ không dễ dàng tin, ép cô ta nói ra: "Nếu em giấu diếm anh cái gì tốt nhất nói cho anh biết, bằng không chân của em cũng đừng mong tốt lên!"
Nghe lời Thiệu Vĩnh Khiêm, Cơ Tích Vy đột ngột kinh hoảng, trên mặt lộ ra thống khổ, vẻ mặt oan ức nhìn Thiệu Vĩnh Khiêm, như là bị tổn thương lòng: "Vĩnh Khiêm, anh không tin em, anh sao có thể không tin em?"
Thiệu Vĩnh Khiêm nhìn thoáng qua Cơ Tích Vy oan ức khóc, thân người nhỏ xinh bởi vì mấy ngày này tra tấn đã gầy không ít, nghĩ cô gái này từng vì anh chịu khổ, không khỏi mềm lòng.
"Anh chỉ cảnh cáo em một tiếng, về phần em trước kia đã làm cái gì anh cũng không muốn đi truy cứu, vết thương của em anh sẽ nghĩ cách, cũng sẽ kết hôn với em, nhà em anh cũng sẽ giúp, nhưng em tốt nhất không có chuyện gì lừa anh, nếu không, anh nhất định cho em sống không bằng chết!"
Thiệu Vĩnh Khiêm lạnh lùng nhìn Cơ Tích Vy, lúc này anh không còn là đứa bé ngoan ngoãn nhà họ Thiệu.
Thấy Thiệu Vĩnh Khiêm như vậy, cả người Cơ Tích Vy bỗng run lên, vì sao cô ta đột nhiên cảm thấy Thiệu Vĩnh Khiêm này thật xa lạ, giống như chưa từng nhìn rõ vậy.
Nhưng cô ta vẫn nắm bắt ý trong lời của Thiệu Vĩnh Khiêm, mắt lấp lánh nhìn Thiệu Vĩnh Khiêm vui vẻ hỏi.
"Thật sao, anh sẽ kết hôn với em, anh sẽ cứu nhà họ Cơ?"
"Đúng vậy, cho nên em tốt nhất ngoan một chút, Chỉ Nghi quen Ryan, nếu em còn muốn chân mình khỏi, như vậy từ nay về sau đừng chọc Chỉ Nghi, nếu không chân của em không tốt lên được!"
Thiệu Vĩnh Khiêm lạnh lùng uy hiếp: "Còn nữa, vốn lưu động nhà họ Thiệu không nhiều lắm, đến lúc đó nhà họ Thiệu và nhà họ Nam Cung sẽ nhập cổ phần vào nhà họ Cơ, em tốt nhất nói trước với cha mình một tiếng, cụ thể anh sẽ làm một phần hợp đồng, đến lúc đó giao cho cha em."
Nghe lời Thiệu Vĩnh Khiêm nói, Cơ Tích Vy không khỏi nhíu mi.
Nhà họ Thiệu và nhà họ Nam Cung cùng nhập cổ phiếu vào nhà họ Cơ, như vậy không phải đại biểu cho tập đoàn Cơ thị sẽ đổi tên?
"Em nghỉ ngơi cho tốt, rảnh anh đến thăm em!"
Thiệu Vĩnh Khiêm không cho Cơ Tích Vy cơ hội mở miệng, lạnh lùng nói, nói xong liền rời khỏi phòng bệnh.
Thiệu Triết nhìn đại thiếu gia đi nhanh rời khỏi phía trước, lo lắng hỏi: "Cậu cả, anh đã ngủ đông lâu như vậy, thật sự tính lộ ra sao?"
Mặt Thiệu Vĩnh Khiêm lạnh như băng, lệ khí âm trầm và mưu mô: "Đây là cách duy nhất có thể cướp lấy Chỉ Nghi về, cô ấy chỉ có thể là người phụ nữ của tôi!"