Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái

Chương 162: Không ai có thể làm tổn thương anh ấy



Khi Mông Chỉ Nghi trở về nhà vào buổi tối hôm ấy, Đường Nại vẫn chưa về.

Cô đã tắm rửa xong, đợi đến hơn mười hai giờ mà Đường Nại vẫn chưa về.

Hôm nay bọn họ cũng không xảy ra chiến tranh lạnh, Đường Nại cũng không có ghen tuông cãi vã, đáng lý ra anh đã nên về nhà từ sớm rồi mới đúng, Mông Chỉ Nghi nghĩ một chút liền cảm thấy có chút không yên tâm, Đường Nại không có ở đây, trong lòng cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Nghĩ đến đây, Mông Chỉ Nghi cầm điện thoại di động ở bên cạnh lên, gọi điện thoại cho Đường Nại.

Nhưng gọi điện thoại mãi mà không có ai bắt máy, Mông Chỉ Nghi nhíu mày một cái, càng cảm thấy có gì đó không ổn, ngay lập tức gọi điện thoại cho Vũ Đàm.

Vũ Đàm là trợ lí riêng của Đường Nại, Đường Nại đã đưa số điện thoại của Vũ Đàm cho cô để khi đột nhiên anh có chuyện gì thì có thể liên lạc với trợ lý Vũ. Không ngờ có một ngày lại thực sự cần dùng tới.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói hơi mệt mỏi của Vũ Đàm vang lên.

“Trợ lí Vũ à, là tôi.”

Ngay khi Vũ Đàm nghe thấy giọng nói của mợ chủ vang lên, anh ta sửng sốt, trong lòng thầm kêu lên một tiếng.

Thật ngại quá, hôm nay cậu chủ đột nhiên có việc gấp phải đi công tác, tôi mệt quá lại ngủ thiếp đi, không nghĩ đến việc báo cho mợ chủ. Vũ Đàm nói với Mông Chỉ Nghi bằng một giọng điệu kính trọng.

“mợ chủ à, tôi đang muốn gọi điện thoại để báo cho cô một tiếng, cậu chủ đêm nay đột nhiên có việc gấp, vừa nãy mới mua vé máy bay để đi rồi, máy bay vừa mới cất cánh xong, có khả năng hai ngày nữa mới về!”

Khi nghe xong lời nói của Vũ Đàm, Mông Chỉ Nghi nhíu chặt lông mày, trong lòng đang có chút hơi bất an, vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống, rồi quay ra lạnh lùng với Vũ Đàm.

“Trợ lý Vũ à, tôi không phải là đứa trẻ lên ba mà anh vẫn có thể mở miệng ra nói những lời này với tôi được, nói đi, Đường Nại đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Giọng nói của Vũ Đàm lúc đầu có chút hơi mệt mỏi, sau đó lại giọng điệu khi nói chuyện lại rất bình thường khiến cho trực giác của Mông Chỉ Nghi thấy rằng chắc chắn là Đường Nại đã gặp phải chuyện gì rồi.

Chỉ Nghi chắc chắn rằng kể cả tình huống khẩn cấp nhất khi đến thành phố B thì nhất định là Đường Nại cũng sẽ liên lạc với cô bởi vì anh biết rằng cô sẽ ở nhà đợi anh trở về.

Vũ Đàm không ngờ rằng lí do anh nghĩ ra lại không thể lừa được Mông Chỉ Nghi, có điều nghĩ lại thì đây là mợ chủ, sao lại có thể bị một người như anh ta lừa gạt cơ chứ.

Ngẫm lại, Vũ Đàm cũng cảm thấy là do khả năng diễn của mình quá kém.

“Đợi tôi nói xong thì mợ chủ đừng hốt hoảng nhé.” Vân Đàm sợ Mông Chỉ Nghi quá hoảng sợ, người phụ nữ này dù sao cũng là sự tồn tại của phái yếu, nếu như đột nhiên xảy ra chuyện gì thì không hay rồi.

Tuy rằng người phụ nữ mạnh mẽ như vậy cũng có rất ít người có thể là đối thủ của cô ấy.

“Anh nói đi!” Mông Chỉ Nghi biết rằng khi Vũ Đàm đã nói như vậy, nhất định là đã có chuyện lớn gì xảy ra, hơn nữa lại còn liên quan đến Đường Nại, cần phải bình tĩnh lại đầu óc.

“Cậu chủ lái xe rơi xuống vực, hiện tại đã cho các anh em đi tìm rồi, mợ chủ đừng quá lo lắng!” Vũ Đàm không khỏi sợ Chỉ Nghi sẽ làm gì tổn thương đến cơ thể của chính mình nên không ngừng nhắc nhở cô.

Ở đầu dây bên này, khi nghe được lời nói của Vũ Đàm, Mông Chỉ Nghi liền cảm thấy cả đầu óc đều vang lên ong ong, trong lòng trống rỗng không còn nghĩ được gì nữa, kéo theo đó là sự vô cùng lo sợ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đột nhiên trở nên lạnh lùng, toàn thân tỏa ra khí lạnh khiến cho người ta không dám lại gần.

“Ai làm?”

Lúc này cô càng trở nên lạnh lùng hơn. Mông Chỉ Nghi trầm tư đến đáng sợ, nheo đôi mắt lạnh lùng lại, tức giận hỏi Vũ Đàm

“Là Thiệu Môn!”

Vũ Đàm nhíu mày, im lặng một lúc rồi mới nói ra hai chữ “Thiệu Môn”

Anh ta vừa mới nói xong, Mông Chỉ Nghi liền cúp ngay điện thoại xuống.

“Đông Phương, mau tra cho tôi xem Thiệu Môn đang ở đâu?”

Cúp điện thoại, cả người của Mông Chỉ Nghi chìm vào tức giận, ngay lập tức điện thoại cho Đông Phương Thế Kiêu, ra lệnh một cách lạnh lùng.

“Bà cô của tôi ơi, bây giờ đã là nửa đêm rồi, cô muốn tìm chỗ của Thiệu Môn để làm gì?”

Đông Phương Thế Kiêu vẫn chưa biết là Đường Nại đã xảy ra chuyện, đang nằm trên giường ngủ thì lại bị đánh thức nên có chút hơi khó chịu.

“Tra mau, tiện thể thì chuẩn bị cho tôi một cây súng phóng lửa M159a với một khẩu súng ngắm a142, tôi cần dùng đến nó!”

Giọng nói của Mông Chỉ Nghi càng lúc càng lạnh lùng hơn, lạnh lùng ra lệnh cho Đông Phương Thế Kiêu khiến cho anh ta cũng cảm thấy được có chuyện gì đó không ổn xảy ra.

“Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?” Đông Phương Thế Kiêu vừa cau mày vừa hỏi Mông Chỉ Nghi với giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Mông Chỉ Nghi nhíu mày sau đó nói: “Đường Nại xảy ra chuyện rồi, trước tiên hãy cứ tra vị trí của Thiệu Môn đi.”

“Bà cô à, bà cô không thể nói hết những thứ trong đầu ra hay sao!” Đông Phương Thế Kiêu nghe được Mông Chỉ Nghi nói liền cau mày.

“Có vấn đề gì sao?”

Mông Chỉ Nghi nhíu mày, sự tức giận bắt đầu hiện ra rõ hơn, ánh mắt tràn đầy sát khí khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi.

“Không có gì, có điều Thiệu Môn làm ra chuyện như vậy, cứ chờ tôi đấy!”

Đông Phương Thế Kiêu nói xong, liền cúp máy, nhanh chóng tra ra vị trí hiện tại của Thiệu Môn.

Trên thế giới này luôn có một thứ tình bạn giống như Mông Chỉ Nghi với Đông Phương Thế Kiêu vậy, biết rằng mình không thể ngăn cản người phụ nữ ấy, vậy thì cách duy nhất là ở bên cạnh cô ấy.

Đôi mắt của anh ta trầm xuống, trên mặt của Đông Phương Thế Kiêu bây giờ vô cùng lạnh lùng, lạnh lùng luôn với cả màn hình máy tính, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ bàn phím, hai phút sau, Đông Phương Thế Kiêu cuối cùng cũng đã tìm được vị trí của Thiệu Môn.

“Đã tìm được rồi, cậu đến đây, hay là bây giờ tôi đến tìm cậu?”

Tìm được địa chỉ rồi, Đông Phương Thế Kiêu gọi điện cho Mông Chỉ Nghi, hỏi.

“Tôi đang trên đường rồi nhé, cho tôi năm phút!”

Mông Chỉ Nghi lạnh lùng nói xong, sau đó tắt điện thoại.

Bốn phút bốn mươi chín giây sau, Mông Chỉ Nghi đã xuất hiện trước cửa phòng của Đông Phương Thế Kiêu.

Anh khoác một chiếc áo khoác màu đen cực to mặc ở bên ngoài trang phục màu đen bên trong, ăn mặc vô cùng đẹp trai, mái tóc màu đen được vuốt lên cao, cùng với khuôn mặt lạnh lùng có chút hung ác, nham hiểm.

“Đồ vật đâu?” Mông Chỉ Nghi bước thẳng vào phòng của Đông Phương Thế Kiêu.

“Chờ chút.”

Đông Phương Thế Kiêu quay người đi đến một cái cửa cực lớn, nhập vân tay, sau khi ấn mật mã, két sắt từ từ mở ra, anh ta đem ra từ bên trong ra một cái hộp dài màu đen, đưa cho Mông Chỉ Nghi.

Mông Chỉ Nghi đưa tay cầm lấy, mở ra nhìn thoáng qua một cái, cảm thấy hài lòng rồi đóng hộp lại.

“Cậu thật sự là muốn đi tìm Thiệu Môn sao?” Đông Dương Thế Kiêu nhìn Mông Chỉ Nghi cầm chiếc hộp dài quay người rời đi, đi sát sau lưng cô hỏi.

“Không ai có thể làm tổn thương anh ấy, vì Thiệu Môn đã làm tổn thương anh ấy, nên cũng sẽ phải trả giá, người đàn ông của tôi thì tôi có thể hà hiếp, chứ người khác thì không!”

Lạnh lùng nói xong, Mông Chỉ Nghi mang chiếc hộp màu đen ra khỏi phòng, chỉ để lại một góc của chiếc áo choàng màu đen tạo ra khí chất vô cùng lạnh lùng.

Đông Phương Thế Kiêu thở dài một tiếng, tận sâu trong ánh mắt là sự buồn bã, sau đó theo sát Mông Chỉ Nghi rồi cùng nhau đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.