Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái

Chương 98: Cho dù là bao lâu, anh cũng sẽ đợi



Cảm nhận được sự lạnh giá mạnh mẽ được phóng thích ra từ cơ thể của Mông Chỉ Nghi, Đường Nại nhíu mày, đáy mắt thoáng qua một tia ảm đạm và đau lòng.

Mông Mông của anh rốt cuộc là đã trải qua chuyện gì mà lại có thể khiến cô lộ ra một vẻ mặt đau khổ như vậy chứ, vào giây phút này Đường Nại bất giác có chút xót xa ân hận, xót xa ân hận bản thân mình từ trước đến giờ chưa từng tìm hiểu điều đó.

Cho dù anh đối với Mông Chỉ Nghi là thâm tình vô hạn, sủng nịch có thừa, nhưng anh chưa từng biết cô đã từng trải qua những gì, có quá khứ như thế nào, tại sao có người nhà nhưng lại xuất hiện ở nhà họ Tưởng ở thành phố B.

Những nghi vấn này giống như là những ngọn lửa bùng cháy liên tục trong trái tim anh, chỉ cần nghĩ đến, nó hoàn toàn có thể khiến anh nghẹt thở.

Đường Nại nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong lòng mình, giống như là muốn bao phủ cô vào dưới đôi con ngươi đen láy của mình vậy.

Mông Chỉ Nghi đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt thanh lãnh đã thu lại sự lạnh giá vừa nãy, cũng thu đi tất cả những sự nhu tình trước đó, cô nhìn Đường Nại và đột nhiên hỏi.

“Có thể đợi em chuẩn bị xong rồi mới có, được không?”

Thật ra vào lúc Mông Chỉ Nghi lộ ra cái thần sắc đó, Đường Nại đã hối hận rồi, anh hối hận không nên nhắc đến vấn đề đó, nhưng vẫn nhịn không được mà muốn có một đứa con của anh với Mông Chỉ Nghi.

Đó là con của anh và cô, chỉ cần nghĩ đến điều đó, Đường Nại liền cảm thấy vô cùng vui vẻ và ấm áp.

“Được, cho dù có là bao lâu, anh cũng sẽ đợi em!”

Đường Nại lẳng lặng nhìn Mông Chỉ Nghi, trong đôi mắt thâm tình sủng nịch đó là một sự ấm áp và khoan dung vô hạn.

Cho dù Mông Chỉ Nghi muốn như thế nào, muốn làm gì, anh cũng đều ủng hộ cô, dung túng cho cô.

Chỉ cần là cô muốn, chỉ cần là anh có!

“Tại sao lại đối tốt với em như vậy?” Mông Chỉ Nghi vẫn luôn muốn biết nguyên nhân, một thiên chi kiêu tử như anh, một kỳ tài thương giới như anh, gia thế bối cảnh như anh, ngoại hình thân phận, cho dù là thứ gì thì cũng đều có thể khiến cho rất nhiều cô gái phải theo đuổi.

Nhưng anh ấy lại chọn cô.

“Bởi vì em là em, còn anh thì chỉ cần em!”

Đường Nại khẽ mỉm cười, dung nhan anh tuấn của anh trông có chút mộng ảo dưới làn hơi nước ấm nóng, giống hệt như một tia sáng lướt qua.

Thế nhưng, Mông Chỉ Nghi cười rồi, nụ cười thanh thuần mà lại mê hoặc, nụ cười xinh đẹp mà sạch sẽ.

Không thể không nói rằng, lời nói của Đường Nại có thể khiến cho trái tim cô ấm áp vào mọi giờ mọi khắc.

Cô nghĩ, có lẽ là cô cũng không bài xích việc có một đứa con thuộc về hai người bọn cô, chỉ là bây giờ cô vẫn cần có thời gian, vậy thì cứ để cô từ từ vượt qua nó đi!

“Nhưng mà anh như vậy sẽ chiều hư em đó!” Nụ cười đột ngột của Mông Chỉ Nghi khiến Đường Nại lóa mắt.

Những khí tức băng lãnh sinh ra giữa hai người lúc nãy cũng đã tan chảy hết vào lúc này rồi.

Đường Nại đưa tay ra, dịu dàng xoa xoa làn tóc đen dài của Mông Chỉ Nghi, yêu thích đến nỗi không muốn ngừng tay.

“Nếu như sủng hư em, chiều hư em thì tốt rồi, chỉ có đối với em vô điều kiện như vậy, em mới không bị người đàn ông khác bắt cóc đi được, bởi vì trên thế giới này cũng chỉ có Đường Nại mới đối tốt với Mông Chỉ Nghi như vậy!”

Đường Nại hy vọng người phụ nữ trong lòng mình có thể giống như những người phụ nữ khác, biết nũng nịu, biết tìm sự an ủi và ấm áp nơi anh, nhưng mà Mông Mông nhà anh không biết, Mông Mông nhà anh sở hữu kỹ thuật lái xe, súng pháp và thân thủ mà đàn ông cũng không thể ngang hàng được.

Còn có cái khí chất cao ngạo thanh lãnh, cự tuyệt người tiếp cận nữa.

Nhưng chỉ có Đường Nại biết, người phụ nữ này gây nghiện cho người khác như thế nào khi cô tan chảy dưới thân anh!

Mông Chỉ Nghi mỉm cười ngây ngốc nhìn Đường Nại.

Cảm nhận được bầu không khí đột nhiên chuyển biến tốt, Đường Nại mới yên tâm, đôi mắt cháy bỏng càng lúc càng sâu thẳm, đột nhiên anh cúi đầu xuống hôn Mông Chỉ Nghi, nụ hôn cực kỳ thâm tình, giống như là đang đối đãi với bảo bối quý giá nhất của mình vậy.

Mông Chỉ Nghi dần dần tan chảy trong lồng ngực Đường Nại, hơi nóng không ngừng bốc lên trong người cô, chỉ một lát, trong phòng tắm liền truyền đến tiếng la mắng đầy hối hận của Mông Chỉ Nghi.

“Đường Nại, anh nói là không làm gì khác mà!”

Một tiếng nói sủng nịch đầy tà khí khác chầm chậm vang lên, mang đầy sự dung túng và tình yêu.

“Vợ à, cậu Đường vừa nãy chỉ nói là không làm cái khác thôi, nhưng đâu có nói là không làm cái này đâu, ngoan!”

Chỉ trong phút chốc, trong phòng tắm liền vang lên những thanh âm xấu hổ, từng tiếng rên rỉ và thì thầm tuôn ra, kèm theo đó là lớp sương mù ấm nóng, không biết là đã làm mê mang tâm trí của ai, chỉ cảm thấy giống như là có muốn bao nhiêu cũng không đủ. Đêm nay hai người gần như là thoả thích triền miên, lăn lộn qua vô số địa điểm, và cuối cùng là mệt mỏi ngã xuống giường, thâm tình mà ôm hôn nhau ngủ!

Sáng sớm hôm sau, Đường Nại thức dậy, đồng hồ sinh học lâu năm cho anh một ý chí phi thường, anh liếc nhìn người phụ nữ vẫn đang ngủ say sưa trong vòng tay mình, trái tim liền mềm nhũn!

Nghĩ đến cơn cực lạc đêm qua, Đường Nại lại không thể không cảm thấy sảng khoái, sau này cần phải vận động nhiều một chút mới được a.

Anh cúi đầu xuống hôn lên trán Mông Chỉ Nghi rồi quay người đi vào nhà tắm.

Cánh cửa nhà tắm bị đóng lại, Mông Chỉ Nghi từ từ mở mắt ra, nếu như Đường Nại có ở bên cạnh thì nhất định sẽ phát hiện gương mặt nhỏ đang đỏ bừng của Mông Chỉ Nghi, ngay cả dái tay cũng ửng hồng.

Tên đại sắc lang này, sau này tuyệt đối không thể tin được, đàn ông trên giường giống như là con mãnh thú vậy, không ăn bạn sạch sẽ vào bụng, không ăn được no nê thì bọn họ sẽ không dừng lại đâu.

Gắng gượng cơ thể nhức mỏi, Mông Chỉ Nghi đi xuống giường, cô đến đến căn phòng vệ sinh ở kế bên để rửa mặt chải chuốt.

Lúc Đường Nại bước ra thì không nhìn thấy Mông Chỉ Nghi đâu, anh cau mày, đúng lúc nhìn thấy Mông Chỉ Nghi với vẻ mặt thoải mái khi vừa mới rửa mặt xong đang đứng ở cửa nhìn anh, nhìn cánh tay anh một cái.

“Thay thuốc đã rồi đi làm!”

Tuy chỉ là vết trầy xước do đạn bắn, chứ viên đạn thực chất không bắn vào trong, nhưng cũng không thể sơ ý được, để tránh vết thương bị nhiễm trùng.

“Mông Mông, hay là em theo anh đi làm đi, như vậy thì buổi trưa em có thể thay thuốc cho anh rồi!”

Trong đôi con ngươi đen láy của Đường Nại mang theo những tia sáng lấp lánh, ánh mắt nóng rực nhìn Mông Chỉ Nghi.

Nếu như có Mông Mông một ngày 24 giờ đều ở bên cạnh anh, thì cho dù có mệt anh cũng cảm thấy rất vui.

Mông Chỉ Nghi nhíu mày, cô vốn dự định đến khách sạn Hoàng Triều hỏi thăm Đông Phương Thế Kiêu về vụ thích sát, nhưng nhìn đôi con ngươi sáng rỡ như ngọc bích đen của Đường Nại, cô lại mềm lòng mà gật gật đầu.

“Được!”

Đường Nại đột nhiên sững sờ, vừa nãy anh rõ ràng đã cảm nhận được một tia ngập ngừng và do dự lóe qua nơi đáy mắt của Mông Mông, nhưng cuối cùng cô cũng đồng ý rồi, Đường Nại bất giác thở phào.

Sau khi thay thuốc, ăn xong sáng, Đường Nại liền đưa Mông Chỉ Nghi ra khỏi biệt thự, Vũ Đàm đứng bên ngoài sân nhìn thấy cậu chủ và mợ cả cùng nhau bước ra thì không khỏi sững người, sau đó anh lên tiếng chào hỏi.

“Mợ cả cũng muốn cùng đến công ty sao?”

“Ừm, lát nữa cậu kêu thư ký ở phòng thư ký đi mua chút đồ ăn vặt gì đó đem lên!” Đường Nại kéo Mông Chỉ Nghi lên xe, rồi dặn dò Vũ Đàm.

“Vâng thưa cậu chủ!”

Đế Quốc Đường Thị.

Lúc Đường Nại nắm tay Mông Chỉ Nghi bước vào cửa lớn của Đế Quốc Đường Thị với vẻ mặt ôn nhu, tất cả mọi người đều không nhịn được mà sửng sốt, bọn họ lũ lượt lộ ra ánh mắt kinh ngạc nhìn người phụ nữ bên cạnh Đường Nại.

Nhìn thấy Mông Chỉ Nghi vậy mà lại bị Đường Nại kéo vào trong lòng mình, còn có bộ dạng thâm tình ấm áp đó nữa, trái tim của tất cả các nhân viên nữ lúc này đều vỡ vụn, những ánh mắt đố kỵ và oán hận điên cuồng bắn vào người Mông Chỉ Nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.