Bá Y Thiên Hạ

Chương 54: Tình thiêu công chủ khải sắt lâm



"Chuyện gì thế? Để cho họ vào đi!" Đoạn Vân rất nghi hoặc, nên để đám Cuồng Chiến Sĩ đi vào hỏi xem có chuyện gì.

"Thiếu gia, Ngài nhất định phải cứu tộc nhân của chúng ta đây! Thiếu gia!" Sáu Cuồng Chiến Sĩ mồm năm miệng mười trước mặt Đoạn Vân vẻ rất thê thảm.

Đoạn Vân phải đem toàn bộ lòng kiên nhẫn của mình ra cố nghe cả nửa ngày mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nguyên lai là một tháng trước, sau vụ thu hoạch mùa thu, đại bộ phận lương thực của bộ lạc Cuồng Chiến Sĩ bị đốt trụi cả, mười mấy vạn người gặp phải một khảo nghiệm tồn vong sinh tử.

Đoạn Vân nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy, có thể là có một thế lực nào đó dụng tâm làm ra chuyện này. Bọn họ đến tột cùng có mục đích gì thì không thể đoán biết được. Chẳng lẽ là muốn chiếm lĩnh A Nhĩ Ti Tư? Nhưng một nơi hung hiểm như vậy thì có thằng điên nào mà lại mò tới muốn chiếm lĩnh? Với lại, nơi đó về danh nghĩa là quốc thổ của Thiên Long Đế Quốc, mà quốc lực của Thiên Long Đế Quốc rất cường đại. Chẳng lẽ là Lôi Ngạo Đế Quốc?

Đoạn Vân suy nghĩ tới lui chẳng thấy có manh mối gì cả nhưng vẫn còn cố gắng tìm hiểu nguyên nhân tại sao. Tuy nói chuyện này căn bản không phải là chuyện của riêng mình, nhưng Đoạn Vân sớm đã có ý nghĩ lợi dụng mười mấy vạn Cuồng Chiến Sĩ từ lâu rồi, hơn nữa mình đã tìm được phương pháp trị được tính cuồng hóa của Cuồng Chiến Sĩ rồi. Nếu đám Cuồng Chiến Sĩ xảy ra chuyện gì, kia bao nhiêu tâm tư của mình tất cả đều trắng tay cả sao. Hơn nữa sau này có thể chẳng còn chỗ nào để lợi dụng nữa.

"Đi gọi Khắc Lí tới đây cho ta!" Đoạn Vân ra lệnh ngay. Vài phút sau, Khắc Lí, người phụ trách tất cả sinh ý của Gia tộc, đã đi tới trước mặt Đoạn Vân.

"Khắc Lí, việc kinh doanh lương thực trong Gia tộc hiện nay thế nào rồi?" Đoạn Vân hỏi.

Khắc Lí suy tư một hồi, rồi cung kính trả lời: " Thiếu gia, dựa theo Ngài phân phó, chúng ta sau vụ thu hoạch mùa thu đã mua được rất nhiều lương thực, hôm nay dự trữ lương thực trong Gia tộc cũng đủ chi dụng cho năm vạn người dùng được khoảng ba tháng."

Đoạn Vân vừa nghe đã giật nảy mình, mặc dù Đoạn Vân từng phân phó cho Khắc Lí nhân lúc giá lương thực đang giảm vung tiền ra thu mua đại lượng lương thực, nhưng thật không ngờ Gia tộc của mình lại có nhiều như thế. Kỳ thật, cũng may là ở đế quốc này chưa có ai coi việc quản chế lương thực như là môt loại quốc kế dân sanh.

"Khắc Lí, ta muốn lấy một nửa số lương thực của Gia tộc! Ngươi đi chuẩn bị đi, ta quyết định trợ giúp bộ lạc Cuồng Chiến Sĩ!" Đoạn Vân quay về Khắc Lí ra lệnh.

Khắc Lí suy nghĩ rồi đáp: " Thiếu gia! Ngài muốn trợ giúp Cuồng Chiến Sĩ thì nhất định Ngài có lý của mình, nhưng đây không phải là một số lượng lương thực nhỏ đâu! Hơn nữa A Nhĩ Ti Tư cách nơi này xa như vậy, muốn vận chuyển đến phải mất thời gian hơn một tháng mới tới. Hơn nữa ……"

Đoạn Vân xua tay, nói: " Đừng lo lắng, ta quyết định dùng Tiểu Phi Hiệp đưa ta tự mình đến đó. Về phương diện vận chuyển cũng không cần lo lắng, Lai Bố Ni Tư có một Không Gian Giới Tử dung tích tới mấy ngàn lập phương! Lai Bố Ni Tư, lấy Không Gian Giới Tử ra cho ta mượn dùng một chút, khi ta về sẽ trả lại cho ngươi!"

Lai Bố Ni Tư đem Ách Bỉ Đa giới tử đưa cho Đoạn Vân, cười nói: " Thiếu gia, ta đã đã là thủ hạ của Ngài rồi, của ta cũng là của ngươi thôi! Còn nói cái gì mượn với lại trả nữa! Ta còn chỉ vọng ngươi sớm ngày khôi phục ma lực cho ta nữa!"

Đoạn Vân nghe vậy rất lấy làm cao hứng, tiếp nhận Giới tử nhìn vào không gian bên trong, dò xét hơn thiệt rồi nói: " Quả nhiên là Ách Bỉ Đa Không Gian Giới Tử trong truyền thuyết, không gian bên trong thật sự là làm cho người ta khâm phục! Tốt lắm, Khắc Lí ngươi đem giới tử đi lấy lương thực xếp vào trước đi! Ta định ngày mai sẽ tới quân doanh dặn dò một vài sự tình rồi sẽ thẳng tiến A Nhĩ Ti Tư. Tiểu Phi Hiệp, căn cứ vào tốc độ phi hành của ngươi thì cần bao lâu có thể tới đó?"

Tiểu Phi Hiệp nhìn qua như một trung niên ba mươi tuổi trầm tư một hồi, rồi trả lời: " Chủ nhân, hai ngày hẳn là có thể tới rồi!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

"Ngươi mang được tối đa mấy người? Ba người được không? " Đoạn Vân đang cân nhắc xem đem mấy người theo thì thích hợp. Mình nhất định phải đi rồi, Cuồng Chiến Sĩ ít nhất cũng phải một, hơn nữa để đảm bảo an toàn, Kiếm Thần Diệp Cô Thành cũng phải đi.

Lúc này vẻ mặt Tiểu Phi Hiệp trở nên hơi bỉ ổi: " Chủ nhân, chỉ cần ngươi cho ta vài lạp Tẩy Tủy, với thực lực Phi Long vương của ta, tám đến mười người chỉ là chuyện nhỏ!"

Đoạn Vân nghe xong vỗ thẳng vào đầu Tiểu Phi Hiệp, cười mắng: " Đồ tiểu tử nhà ngươi tinh tướng lắm! Được, không cần nhiều người đi như vậy đâu. Ngoài ta và Diệp Cô Thành, Cuồng Chiến Sĩ cũng cần đi hai người! Lạp Lực và Khắc La Phu cùng đi với ta!"

"Cám ơn thiếu gia!" Sáu gã Cuồng Chiến Sĩ vái Đoạn Vân một lễ thật sâu!

"Thiếu gia, sao không đem theo một hai ma sủng trong gia tộc? Có thể sẽ có nguy hiểm đó!" Diệp Cô Thành đề nghị.

Đoạn Vân cười cười: "Làm gì có nguy hiểm chứ? Với lại, tiểu Phi Long cũng đã là Cửu cấp thánh thú rồi, ngươi lại là Kiếm Thần nữa. Hai Cuồng Chiến Sĩ cũng đã tới thất cấp, sau khi cuồng hóa nói không chừng còn có thực lực liều mạng với cả Kiếm thánh ấy chứ. Có cái gì phải sợ chứ? Hơn nữa, chúng ta lại không phải tới đó để đánh nhau? Thôi, mọi người tự đi chuẩn bị đi! Ta còn có rất nhiều sự tình phải làm! Diệp Cô Thành, theo ta tiến cung!"

"Dạ, thiếu gia!"

Đoạn Vân lần này tiến cung chủ yếu là đi gặp Khải Lợi và Khải Sắt Lâm, đã hơn mười ngày rồi hắn không gặp các tiểu mỹ nhân của mình.

Ngựa quen đường cũ (nguyên văn khinh xa thục lộ - xe nhẹ đường quen), Đoạn Vân rất nhanh đã tìm được Khải Sắt Lâm. "Tiểu mỹ nhân, có nhớ thiếu gia không vậy?" Đoạn Vân bây giờ đã tới trước mặt Khải Sắt Lâm, vẻ mặt Khải Sắt Lâm vô cùng kích động, ôm chầm lấy hắn, chỉ sợ hắn chợt đào tẩu chạy đi mất!

"Tên bại hoại này, lâu như vậy mà không đến thăm người ta, mà cũng không về nhà nữa, cả ngày đứng ở trong cái quân doanh đáng chết kia! Ta tưởng ngươi đã sớm quên người ta rồi?" Khải Sắt Lâm không ngừng dùng nắm tay nhỏ bé xinh đẹp của nàng đấm vào ngực của Đoạn Vân, nước mắt nhớ nhung trào ra tèm lem cả mặt mũi. Đoạn Vân ôm và nhè nhẹ vuốt ve lưng nàng, dùng phương thức duy nhất của mình để an ủi nàng.

"Ta phải làm việc mà! Lâm lâm, đừng giận nữa! Có rất nhiều việc phải làm ở trong quân doanh! Hơn nữa Phụ hoàng của nàng đúng là không muốn để cho ta an ổn! Nàng không biết lão đã đưa cho ta một đống phiền toái kinh khủng như thế nào đâu!" Đoạn Vân nhẹ giọng nói rồi cứ rủ rỉ, rồi tranh thủ dùng môi mơn trớn tai của Khải Sắt Lâm.

Khải Sắt Lâm bị Đoạn Vân chọc ghẹo chỗ nhạy cảm như vậy, sắc mặt bỗng trở nên đỏ phừng phừng, nàng nhè nhẹ giơ tay gạt ra rồi nói: "Vân ca, đừng như vậy mà, ư ư... nhột lắm! (*^__^*) Hì hì …… đừng mà!" Chỉ có điều cử động phản đối vô lực của nàng lại bị Đoạn Vân hiểu là một hành động mời gọi, một loại kích thích đặc hữu. Đoạn Vân càng trêu ghẹo dữ hơn. Hắn dùng đầu lưỡi nhè nhẹ liếm vào dái tai mẫn cảm của nàng, thỉnh thoảng lại dùng đầu lưỡi đánh lên vài cái. Loại hương vị quyến rũ này làm Đoạn Vân muốn ngừng cũng không thể ngừng được, Đoạn Vân ôm Khải Sắt Lâm, mục tiêu công kích chuyển hướng lên mặt nàng. Hắn rê rê, rồi hôn nhẹ, còn cánh tay đang ôm nàng cũng không ngừng vuốt ve. Khải Sắt Lâm đối với chuyện nam nữ hoàn toàn ngây thơ, lúc này bị Đoạn Vân kích thích mãnh liệt như thế, cả người nàng trở nên mềm nhũn vô lực trước sự công kích của Đoạn Vân, toàn thân trên dưới đều đỏ bừng lên. Hơn nữa dưới sự kích thích của Đoạn Vân, trong miệng Khải Sắt Lâm dần dần bắt đầu phát ra những âm thanh rên rỉ nhẹ nhàng. Nàng nhè nhẹ nấc lên từng tiếng đam mê, ôm chầm lấy Đoạn Vân ghì chặt không buông.

Thấy nghi thái của Khải Sắt Lâm như thế, Đoạn Vân càng thêm điên cuồng hơn. Hắn hôn lên đôi môi ngà ngọc mê ly đẹp như vẽ của Khải Sắt Lâm, nụ hôn mang đầy hương sắc ngọt ngào, cảm giác hương diễm này làm Đoạn Vân một lần nữa mê man. Hắn không ngừng dùng đầu lưỡi tách hàm răng đang đóng chặt của Khải Sắt Lâm, thử dùng sức tấn công vào thành trì bên trong một phen. Nhưng về phương diện này thì tri thức của Khải Sắt Lâm quả là quá mức thiếu thốn, gần như chẳng hề biết phối hợp gì cả. Nàng cũng không ngừng vuốt ve Đoạn Vân, sờ soạng, nhưng hai hàm răng vẫn đóng chặt như trước!

Đoạn Vân đâu có đầu hàng dễ dàng vậy, tay hắn không ngừng vuốt ve, từ phía trên kéo dần xuống dưới. Rốt cục hai tay tà ác của hắn đã rơi xuống đến kiều đồn căng mọng đàn hồi của Khải Sắt Lâm, xoa xoa rồi bóp nhẹ, Đoạn Vân có cảm giác mượt mà và thư sảng tựa như đang vuốt ve một miếng vải lông vũ mềm mại! Đoạn Vân càng khó tự kềm chế được, thật không ngờ một tiểu nương bì (cô gái trẻ) như Khải Sắt Lâm này lại làm cho người ta trầm túy mê đắm đến như thế.

Đoạn Vân một lần nữa mở miệng thè lưỡi, cố gắng tấn công vào bên trong hang động thần bí ngọt ngào ấy. Trong lúc đó một tay của Đoạn Vân lại loe ngoe vuốt dọc theo eo của Khải Sắt Lâm mà lần lên. Chỉ thấy nó "minh tu sạn đạo ám độ trần thương" trực tiếp xâm nhập vào bộ ngực của Khải Sắt Lâm. Bộ ngực Khải Sắt Lâm bị tập kích, kinh hãi thất thố, vừa muốn kêu lên, nhưng lúc này đầu lưỡi của Đoạn Vân như một con trường long đã nhân cơ hội một kích công nhập vào trong thành, tung hoành khắp nơi (nguyên văn: đại tứ lược đoạt – phóng tứ cướp đoạt)!

Rốt cục, Khải Sắt Lâm cũng phải đầu hàng! Đoạn Vân không ngừng tham lam nuốt lấy cái hương vị ngọt ngào như quỳnh tương, không ngừng chạm vào đầu lưỡi thơm tho nhỏ bé của Khải Sắt Lâm. Khải Sắt Lâm lúc này hoàn toàn mất chủ động, nàng duy nhất chỉ có thể không ngừng tránh né sự công kích của Đoạn Vân, nhưng không gian bên trong thành trì rõ ràng cũng chẳng nhiều nhặn gì, do đó vô luận nàng có làm sao cũng không thể trốn thoát được sự truy kích của Đoạn Vân. Không còn biện pháp nào khác, Khải Sắt Lâm chỉ còn cách thỏa hiệp đầu hàng. Vì vậy hai đầu lưỡi cuối cùng cùng cũng quấn lấy nhau, quyện chặt không rời.

Thật lâu sau, Đoạn Vân mới buông Khải Sắt Lâm lúc này đã không còn chút khí lực nào. Một tay ôm nàng vào ngực, một tay táy máy mò xuống ngực của Khải Sắt Lâm vuốt ve như trước, Đoạn Vân cười gian tặc, nói: "Lâm Lâm, thế nào? Đầu hàng đi thôi!"

"Không! Tuyệt đối không!" Khải Sắt Lâm vẫn như trước không chịu đầu hàng, hơn nữa để chứng minh " thực lực " của mình, nàng lại lấy tay chộp thẳng vào cái phần bây giờ đang vươn cao vô cùng tráng kiện của Đoạn Vân! Làm đủ mọi thứ trên dưới trong ngoài... Đoạn Vân cơ hồ muốn phát cuồng lên. Hắn không thể ngờ Khải Sắt Lâm lại có cái chiêu này, chẳng hiểu nàng học được ở đâu cái chiêu thức giết người này! Đã tán tỉnh lâu như vậy rồi, Đoạn Vân vẫn không dám làm một hành động nào vào thực tế cả, nên phần dưới của hắn đã bị dồn nén cứng ngắc như sắt, nóng rực râm ran rần rật tưng tửng... Dưới những cử động tàn bạo từ tay nhỏ bé đầy ma lực của Khải Sắt Lâm, Đoạn Vân run cả người. Hắn vội vàng chặn nàng lại: " Đừng có kích thích ta nữa, còn làm như vậy nữa nàng coi chừng sẽ xảy ra chuyện đó!"

Khải Sắt Lâm nhìn hắn một chút: " Ngươi dám làm gì ta chứ? Ăn thịt ta à?"

Đoạn Vân ra vẻ hung ác nói: "Tiểu yêu tinh, ta cảnh cáo ngươi nha! Còn làm như vậy nữa là ta có thể sẽ không khách khí đâu!"

Khải Sắt Lâm không để ý đến những lời cảnh cáo của Đoạn Vân, lại càng ra sức kích thích « tiểu » Đoạn Vân dữ dội hơn, tay kia không ngừng vuốt ve trên người Đoạn Vân. Sắc mặt nàng có chút tà ác nói: " Nếu ngươi có bổn sự thì đem ra đi! Ta xem thử ngươi dám làm như thế nào đây? Có bổn sự tới ăn thịt ta đi!"

Nghe thế thì trên đời có nam nhân nào mà không cảm thấy bị xúc phạm chứ! Đoạn Vân rốt cuộc không nén được áp lực của dục hỏa trong lòng, ôm chầm lấy Khải Sắt Lâm đi tới phòng ngủ của nàng, xô nàng ngã xuống giường xong, Đoạn Vân như lang tự hổ hệt beo y chang sói nhảy chồm lên ……

Hoa khai kỉ đóa, kỉ độ xuân thu! Xuân mộng liễu hữu ngân! *

(Workman:

Tạm dịch là: vài lần hoa nở, mấy độ xuân thu! Giấc mơ xuân qua rồi vẫn còn lại dấu vết.

Câu cuối thực ra lấy ý từ câu thơ nổi tiếng của Tô Đông Pha: Sự như xuân mộng liễu vô ngân. Có nghĩa là đời như một giấc mơ xuân, qua rồi thì không còn lại dấu vết.)

Ndphong91 tạm dịch thơ:

Động đào hoa nở chốn thần tiên

Mấy độ xuân thu vẫn triền miên

Xuân xanh hoa mộng đà nếm trải

Dấu ấn tình yêu xóa ưu phiền!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.