Trải qua một phen Tạp Lỗ cố hết sức giải thích, Đoạn Vân mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nguyên lai là mục đích chuyến đi lần này của Tạp Lỗ chính là muốn mời Đoạn Vân đến Đường Cổ Lạp Sơn để chữa bệnh cho một con rồng. Về phần chữa bệnh cho ai, thì Tạp Lỗ lại không chịu nói!
"Tại sao là ta? Thánh cấp tế tự thành danh trên đại lục thiếu gì! Đoạn Vân ta xuất đạo còn chưa đến hai tháng mà? Hơn nữa, các ngươi làm sao biết được ta nhất định có thể trị khỏi được!" Đoạn Vân rất nghi hoặc, Long Tộc tại sao tìm mình nhỉ?
Tạp Lỗ hắng giọng vài cái, tiếp tục nói: " Bởi vì ngươi từng điều trị khỏi cho Tra Lí, mà trọng yếu nhất là ngươi còn trị khỏi cho ẩn tật của đại ca ngươi Lạp Hi Đức. Hơn nữa ngươi còn trị khỏi cho người trời sinh không thể mở miệng nói chuyện! Việc này sớm đã được truyền khắp cả đại lục. Sau khi long hoàng đại nhân nghe về ngươi, chỉ đích danh mời ngươi đến Đường Cổ Lạp Sơn gặp mặt. Hơn nữa còn yêu cầu ta đối với ngươi phải rất khách khí nữa! Ngàn vạn lần không thể đắc tội với ngươi!"
Đoạn Vân nghe thế, mới hiểu được tại sao này Long Tộc trưởng lão này lại có thái độ chuyển biến ghê gớm khi nghe thấy tên mình. Nguyên lai là bọn họ có một mệnh lệnh phải mời cho được hắn. Bất quá cái tên long hoàng đại nhân đó thật sự là biết người biết của há!
Suy tư một hồi, vẻ mặt Đoạn Vân có vẻ rất hối lỗi quay về Tạp Lỗ đang nằm trên mặt đất cười nói: "Tạp Lỗ trưởng lão, thật sự là bất hảo, ai lại để ngươi bị thương ra như vậy chứ! Ngươi chờ một lát, ta lập tức trị liệu cho ngươi. Chỉ cần chịu được một lát thôi, chẳng mấy chốc sẽ hết ngay thôi mà! Người đâu, lấy vài mấy cái thùng nước thật lớn lại đây cho ta!"
Ngươi hỏi nơi này lấy đâu ra thùng nước hả? Hỏi linh tinh! Đội quân gần vạn người không được uống nước, không được nấu cơm hay sao? Làm sao mà ngay cả vài thùng nước cũng không có chứ!
"Ngươi đem thùng nước ra làm gì?" Tạp Lỗ hơi nghi hoặc, cho tới bây giờ hắn chưa hề nghe qua việc áp dụng một cái tế tự thuật mà cần thùng nước cả. Thật sự là kỳ quái!
Đoạn Vân cười cười quỷ dị, nói: "Tạp Lỗ đại nhân, ngươi khắp cả người cao thấp nơi nơi đều bị đánh đến bầm dập. Có đại lượng máu bị ứ lại dưới da gây cản trở cho sự tuần hoàn máu trong cơ thể ngươi. Trước tiên cần phải chích cho ra hết ứ huyết sau đó mới có thể thi hành tế tự thuật một cách tốt nhất được. Như vậy, mới có thể chỉ trong nháy mắt khôi phục được ngay, hơn nữa thực lực không hề giảm xuống đến nửa điểm! Yên tâm đi sẽ không quá đau đâu!"
"Cái gì, ngươi muốn chích máu cho ta hả? Đây cũng gọi là trị liệu sao? Ngươi không lừa ta đó chứ! Đoạn Vân, mặc dù ngươi là thượng khách của long hoàng đại nhân, vừa rồi ta cũng có chỗ không đúng, do đó ta sẽ không so đo với ngươi. Nhưng nếu ngươi còn bất kính với ngân long trưởng lão vĩ đại, ta quyết sẽ không sợ ngươi đâu!" Tạp Lỗ vừa nghe Đoạn Vân chuẩn bị chích máu mình ra, giật bắn cả người, sắc mặt nhất thời trở nên rất khó nhìn!
Đoạn Vân nghe xong sắc mặt trở nên giận dữ: "Tạp Lỗ đại nhân, trong lòng ngươi dám nghi ngờ cấp bậc tế tự của ta sao? Ngươi chớ quên, ta là một tế tự, không phải một đồ tể. Với lại, nếu ta muốn xuống tay với ngươi, thì ta cần gì phải ra tay khi trị liệu cho ngươi chứ? Ngươi cũng quá mẫn cảm thôi. Đã là như vậy, vậy tùy ngươi thôi! Bất quá ta muốn nói cho ngươi biết, thực lực Đạt Nhĩ hai huynh đệ bây giờ ngươi cũng biết rồi đó, nếu ngươi chết sống không chịu nhận trị liệu, ta cũng tin rằng ngươi có thể khôi phục từ từ. Bất quá thời gian bao lâu thì ta không nói chính xác được! Đã như vậy, Đoạn Vân ta sẽ không phụng bồi nữa! Mệnh lệnh toàn đội nhân mã lập tức lên đường. Ta nghĩ ở đây hoang vắng dã ngoại, nếu có một hai thất bát cấp mãnh thú có mò tới thì Tạp Lỗ đại nhân cũng có thể ứng phó được."
Vừa nghe Đoạn Vân nói xong, Tạp Lỗ vội vàng cười nịnh nọt: " Đoạn Vân tế tự, ta không phải có ý đó đâu, được rồi! Ngươi trị liệu cho ta mau lên! Để cho ta được thấy một chút phong thái của truyền kỳ tế tự! Đoạn Vân tế tự, ngươi đừng để tâm nhé!" Nói đùa, với tình hình hiện tại của mình thì đến cả một hai con dã thú cấp năm sáu cũng đủ để mình khóc ròng rồi. Hơn nữa Đoạn Vân hiển nhiên có vẻ hơi tức giận, nếu vậy coi chừng không hoàn thành nhiệm vụ do chính long hoàng đại nhân giao phó, mình sẽ bị long hoàng đại nhân trách phạt!
Ánh mắt Đoạn Vân lúc này đảo lia lịa rất quỷ dị, chỉ thấy hắn ra lệnh cho thủ hạ đem tới hai thùng nước lớn, mình giơ vân phong kiếm lên nhắm ngay vào một chỗ ứ máu đâm vào. Nhưng sau một kiếm này, Đoạn Vân lại cảm giác đâm vào một miếng sắt nguội, lực phản chấn cường đại trên tay làm cho tay cầm kiếm của Đoạn Vân chồn lên đau đớn. May mà mình kịp thời dùng tới Thái Cực quyết kịp thời giảm bớt lực đem bao nhiêu lực đạo chuyển xuống dưới.
Thấy vẻ mặt đắc ý của Tạp Lỗ, Đoạn Vân hơi khó chịu một lần nữa giơ kiếm lên, vận khí vào mũi kiếm, một lần nữa đâm xuống. Lần này, Đoạn Vân rất dễ dàng phá rách thân thể Tạp Lỗ, máu phun ra như suối. Còn Tạp Lỗ thì một lần nữa khiếp sợ run cả người. Làm sao có thể như vậy được nhỉ? Tạp Lỗ dám khẳng định thanh kiếm trong tay Đoạn Vân tuyệt đối không phải thần khí, hơn nữa hắn cũng không thấy thực lực ghê gớm gì trên người Đoạn Vân cả. Nhưng tại sao Đoạn Vân lại dễ dàng phá vỡ thân thể của mình như thế?
Bất quá trong lúc còn cả trăm dấu hỏi to đùng quanh quẩn trong đầu hắn, Đoạn Vân đã lấy ra được đến năm thùng long huyết đầy ăm ắp. Sau đó tên gia hỏa Đoạn Vân cũng rất nhân đạo bỏ ra tí thuốc cầm máu cho những chỗ đang chảy máu trên người Tạp Lỗ. Làm xong mọi việc, Đoạn Vân túc túc góp nhặt gần một ngàn chín kg máu cự long.
Sau khi chích lễ, Đoạn Vân quay vềTạp Lỗ lúc này càng thêm suy yếu nói: " Bây giờ chánh thức bắt đầu trị liệu!"
"Chẳng lẽ vừa rồi không phải ngươi trị liệu?" Tạp Lỗ giật nảy người!
Đoạn Vân cười cười, nói: " Vừa rồi chỉ là khởi động chơi chút cho vui, bây giờ mới vào chánh đề!" Lấy nhiều huyết dịch của người ta như vậy, Đoạn Vân cảm thấy hơi áy náy. Lần này Đoạn Vân chính thức trị liệu khá tốt cho Tạp Lỗ. Trải qua nửa giờ cố gắng, ngoại thương của Tạp Lỗ đã cơ bản khỏi hẳn. Về phần nội thương thì sao! Đoạn Vân quyết định cho hắn uống "thuốc của riêng chàng"!
"Tạp Lỗ đại nhân, ngài biến thành hình người đi! Ta còn phải cho ngươi uống vài thứ nữa!" Đoạn Vân nói.
Bởi vì thực lực khôi phục được một chút, Tạp Lỗ cũng hơi tin tưởng về tế tự thuật thần kỳ của Đoạn Vân. Mặc dù phương thức trị liệu của Đoạn Vân rất kỳ lạ, bất quá sự thật đã xảy ra trước mắt. Tạp Lỗ lại một lần nữa biến thành một trung niên nam tử.
Đoạn Vân xuất ra ra vài viên thuốc đưa cho Tạp Lỗ nói: " Mấy viên này là kì dược chữa thương của gia tộc ta - Hoàn dương đan, ngươi phục dụng sau một lát sau là khỏe ngay!"
Tạp Lỗ cầm lấy kia mấy viên thuốc nhìn vài cái, rồi hỏi: " Như thế nào chỉ với một viên nhỏ bé này lại có công dụng to lớn như thế?"
Còn lúc này Đoạn Vân cố ý làm vẻ mặt không ưa Tạp Lỗ, nói có vẻ bất mãn: "Có cái gì mà kỳ quái chứ!"
Khi thấy Đoạn Vân không vui, Tạp Lỗ cũng không dám hỏi han gì nữa, ngửa đầu uống sạch tất cả các dược hoàn!
Một lát sau, thần sắc Tạp Lỗ hơi kinh ngạc nói: " Đoạn Vân tế tự, thuốc của ngươi quả nhiên thần kỳ! Thực lực của ta lại khôi phục đến tám phần rồi! Quả nhiên người xứng đáng được long hoàng coi trọng. Bất quá ta đang cảm giác một loại xúc động khó hiểu, hơn nữa cả người đều nóng lên!"
Còn lúc này Đoạn Vân ra vẻ kinh ngạc hô lớn: " Cái gì? Có phải ngươi vừa rồi nói dường như mấy viên thuốc của ta hơi nhỏ hả? Có phải là giống như viên này không?" Nói xong, Đoạn Vân lấy ra một viên thuốc vẩy vẩy trước mặt hắn.
"Đúng vậy, làm sao vậy?" Tạp Lỗ rất nghi hoặc.
"Éc! Ta có thể đã lấy ra luộn thuốc rồi!" Vẻ mặt Đoạn Vân nhìn qua có vẻ kinh hoảng! Bất quá đám thủ hạ hắn chỉ vừa thấy là biết Đoạn Vân làm bộ làm tịch, dù sao bọn họ cũng có những hiểu biết nhất định về Đoạn Vân rồi.
"Cái gì? Ngươi … sao ngươi sơ ý thế? Ọe … đây là một long mệnh đó! Đoạn Vân, ngươi quá đáng lắm!" Tạp Lỗ nghe xong phẫn nộ vô cùng! Nhưng dưới sự giám sát chặt chẽ của đám thủ hạ Đoạn Vân thì hắn dù chết cũng chẳng dám động thủ với Đoạn Vân một lần nữa. Quỷ mới biết một đám thủ hạ của Đoạn Vân đến tột cùng biến thái đến mức nào!
Bất quá vẻ mặt Đoạn Vân lập tức đổi thành vẻ "cứ yên trí lớn", vẻ mặt hắn có vẻ rất hối lỗi quay về Tạp Lỗ nói: "Tạp Lỗ đại nhân, ngài yên tâm, trong số thuốc ngươi uống có hoàn dương đan giá trị đến mười mấy vạn kim tệ lận, lại có hiệu quả chữa thương cực tốt! Bất quá vài viên khác là …."
"Là cái gì? Không phải độc dược chứ hả!" Tạp Lỗ nghe qua sợ run cả vảy rồng. Hắn tuyệt đối không tin Đoạn Vân có thể sơ ý trong việc dùng thánh dược thần kỳ như thế, đây nhất định có thể là một loại thuốc độc trí mạng cho cự long!
"Làm sao là độc dược được chứ? Ta là một tế tự, không phải cái đám thầy cúng chuyên môn làm hại người đâu! Mấy viên thuốc đó cũng là đồ tốt mà!" Đoạn Vân nhanh nhảu giải thích.
"Là cái gì?"
"Một loại thuốc có thể làm cho nam nhân trở thành nam nhân chính thức - 'Kim Thương bất khuất '" Đoạn Vân nói với vẻ rất thần thánh hóa.
"Cái gì?" Vẻ mặt Tạp Lỗ vô cùng phẫn nộ. Chỉ có điều hắn càng phẫn nộ thì lại càng kích thích dục vọng điên cuồng của hắn. "Kim thương bất khuất " đã bắt đầu phản ứng rồi. Long tính bổn dâm, hơn nữa hình như Đoạn Vân cho nạn nhân uống hơi quá liều. 'Dâm' long Tạp Lỗ cao quý đã dần dần bị dục vọng hung mãnh nung nấu cho mê muội đi!
"Mau, mau đem mấy con mãnh mã thú cái tới đây!" Đoạn Vân quay về thủ hạ cấp tốc ra lệnh.
Chỉ vài phút sau, dâm long Tạp Lỗ đã áp vào đám mãnh mã thú mà xử lý. Chỉ có điều sự cường hãn của hắn làm cho cả đám Đoạn Vân đều nhất loại phải giật mình kinh ngạc. Vì hắn vẫn giữ nguyên hình thái con người nắm lấy mãnh mã thú cái cao đến ba thước khiến cho bọn chúng rống lên đau đớn không dứt!
"Tạp Lỗ đại nhân, xem ra mãnh mã thú không thể thỏa mãn ngài rồi! Ta xem bên kia có một mảnh rừng rậm chắc hẳn là có không ít cự thú, hay là ngài tới đó xem sao! Chúng ta phải khởi hành rồi! Ngài cứ giải quyết xong rồi tới tìm chúng ta nhé!" Còn không đợi cho Đoạn Vân nói xong, Tạp Lỗ đã dần dần rơi vào trạng thái mơ hồ trực tiếp chạy thẳng về hướng mà Đoạn Vân vừa chỉ! nguồn TruyenFull.vn
Vẻ mặt Đoạn Vân cười rất đểu nhìn vào kia khoảng rừng cây tươi tốt, mấy thủ hạ khác cũng thi nhau cười phá lên! Chẳng mấy chốc, từ nơi đó truyền đến những tiếng thú hống thật lớn, thật bi thương, pha vào đó là những tiếng long minh điên cuồng!
Đoạn Vân phất tay, ra hiệu cho toàn quân khởi hành! Trong cả buổi hành quân buổi chiều và buổi nghỉ chân buổi tối, phía sau bọn họ liên tục truyền đến những tiếng gầm rú không dứt!