"Không tin thì thôi! Ta cho ngươi một cơ hội, ta có thể tha không làm thịt đám thủ hạ của ngươi! Nếu không ta nghĩ với thực lực của quân ta, nếu cần lột da cả đám cơ hồ cũng chẳng có lấy một chút thương vong nào!" Vẻ mặt Đoạn Vân rất nghiêm túc nói, trên mặt còn xuất hiện vẻ máu lạnh và và uy nghiêm không gì so sánh được khiến cho không ai dám hoài nghi lời hắn nói.
Vẻ mặt Như Nguyệt. Nạp Lan có vẻ rất sợ hãi, nàng nghẹn ngào nức nở nói: " Tại sao ngươi cứ năm lần bảy lượt đuổi tận giết tuyệt dân chúng của Nạp Lan chúng ta? Ngươi là một tế tự lãnh huyết vô tình như thế chẳng lẽ không sợ thần sẽ trừng phạt ngươi sao?"
Đoạn Vân nhìn nàng cười, nhưng ánh mắt vẫn rất nghiêm lệ như trước: " Xem ra ngươi đến bây giờ vẫn còn chưa rõ ngươi phạm phải sai lầm ở đâu. Để ta đây nói cho ngươi biết nhé! Thứ nhất, ngươi không nên đem việc nước Nạp Lan bị tiêu diệt đổ lên đầu Đoạn Vân ta. Dù sao nguyên nhân chính yếu nằm ở chỗ hoàng thất các ngươi vô năng và thích phô trương. Nạp Lan các ngươi là một tiểu quốc đứng bên cạnh Thiên Long khổng lồ, có khả năng lập quốc đã là một kỳ tích rồi. Cho dù không có thuốc của ta thì các ngươi trước sau gì cũng sẽ bị Thiên Long quốc tiêu diệt! Đặc biệt, thuốc của Đoạn Vân ta chỉ bán cho đế quốc một hạn lượng rất nhỏ, về phần Tra Lí sử dụng nó làm gì, thì đó không phải việc ta quan tâm! Đây là lầm lẫn trí mạng của ngươi! Thứ hai, ngươi ngàn vạn lần không nên đem ta biến thành một người nhân từ, nếu không phải ngươi là một công chúa, ta đâu thèm tốn nước bọt nói chuyện với ngươi nhiều như vậy chứ? Hừ! Lão tử chỉ cần phất tay ra lệnh là đám thủ hạ của ta đã bao trùm cả ngọn núi rồi!"
Như Nguyệt. Nạp Lan cắn môi rất ủy khuất, trong giọng nói pha lẫn nước mắt và tiếng nức nở: " Được rồi! Ngươi muốn làm sao mới chịu buông tha cho họ?"
"Nói thế này mới đúng chứ! Nghe đây, ta muốn ngươi làm … "
"Không bao giờ, đừng hòng ta làm đàn bà của ngươi! Nạp Lan Như Nguyệt ta một công chúa cao cao tại thượng, còn ngươi chỉ là một tên vô lại mặt rỗ! Ngươi đừng có mà cóc lại đòi ăn thịt thiên nga!" Đoạn Vân còn chưa có nói xong, Nạp Lan Như Nguyệt đã phản đối rồi.
Cười lạnh một tiếng, Đoạn Vân nói vẻ rất khó chịu: " Hừ! Ngươi đừng tưởng rằng mình tôn quý ghê gớm, Đoạn Vân ta không thiếu đàn bà! Hừ! Với cái thứ nhan sắc của ngươi như vậy, bổn thiếu gia xem không lọt nhãn đâu?"
"Vậy ngươi muốn làm gì ta?" Thần sắc Như Nguyệt. Nạp Lan hơi hoảng sợ, nàng đã hối hận vì lỡ miệng nói những lời vừa rồi.
"Vốn muốn để ngươi làm một thủ hạ cho ta, ta giúp ngươi quay về bảo vệ Nạp Lan quốc thổ. Nhưng hôm nay, ta thay đổi chú ý rồi! Cho ngươi hai lựa chọn, một là ngươi tự tử, ta sẽ thu thập cả đám thủ hạ của ngươi hoặc đơn giản hơn là tiêu diệt sạch bọn họ! Ta đoán với một đám lính bệ rạc như vậy, ta sẽ lựa chọn về sau. Thứ hai là ngươi làm nô lệ cho ta, hơn nữa là một nữ nô tiện nhất! Còn ta, ta sẽ thả hết đám người đó. Ngươi tự mình chọn đi!" Đoạn Vân rất khó chịu, tiểu ny tử này sao mà ngu quá đi, ta nói lâu như vậy mà đến cả vỏ ngoài của vấn đề cũng không thấy rõ! Quả nhiên là ngực lớn não teo!
"Ngươi!" Nạp Lan Như Nguyệt rất hối hận, nàng cơ hồ đã thương tâm tới cực điểm rồi. Nàng bây giờ mới nhớ tới Đoạn Vân tuy nhìn qua giống như một tên ăn chơi sa đọa, nhưng thực ra lại kinh khủng đến như thế nào. Theo như Đoạn Vân nói, hắn muốn muốn tiêu diệt tất cả bộ hạ của mình, mà quả thực với thực lực của hắn thì việc này dễ như trở bàn tay!
"Cho ngươi thời gian ba phút, ba phút sau, Nanh Sói sư đoàn toàn tuyến sẽ tấn công, đem máu của ba vạn người đó để xếp hạng những chiến sĩ hàng đầu của Nanh Sói!" Đoạn Vân nói một câu đó xong lập tức quay sang ra lệnh cho thủ hạ
"Tuân lệnh!"
Ba phút sau, Đoạn Vân quay về Nạp Lan Như Nguyệt vẻ mặt tuyệt vọng đang ngồi phệt trên mặt đất nói: " Suy nghĩ cân nhắc xong chưa? Tiểu nữ nô của ta!" Text được lấy tại truyenfull.xyz
Nạp Lan Như Nguyệt một lần nữa suy nghĩ một lát, nhìn Đoạn Vân vài lần, ánh mắt đột nhiên sáng lên một chút. "Được, ta đồng ý làm nữ nô cho ngươi!"
Đoạn Vân cười cười: " Lần này ngươi đã có một quyết định chính xác nhất trong đời này. Đã là nô lệ của ta, ngươi phải làm ra vẻ nữ nô cho ta. Sau này ngươi tên gọi là Tiểu Nguyệt nhé! Hơn nữa, ngươi không được thừa cơ giết ta, chỉ bằng cái thực lực ngũ cấp kiếm sĩ mà muốn giết ta thì quả thực đang nằm mơ giữa ban ngày! Nếu để ta biết ngươi có đến nửa điểm dị động, ta cam đoan mấy ngàn vạn quốc dân của Nạp Lan sẽ vĩnh viễn không còn tồn tại nữa! Ta Đoạn Vân nói được làm được! Ha ha! Kêu chủ nhân cho ta nghe xem nào!" Đoạn Vân càng nói càng đắc ý từ từ tiến tới, làm cho Nạp Lan Như Nguyệt, không, bây giờ phải gọi là Tiểu Nguyệt mới đúng lùi dần từng bước, vẻ mặt vô cùng sợ hãi!
"Có nghe hay không, kêu chủ nhân ta coi nào!" Đoạn Vân ra vẻ tức giận.
"A, ô, chủ, chủ, chủ @¥"
"Lớn tiếng chút, nhỏ giọng như vậy làm sao ta nghe được chứ? Ngươi đang cố ý chọc ta tức giận phải không?" Đoạn Vân cơ hồ gào lên hết sức!
"Chủ nhân!" Lần này con tim Tiểu Nguyệt xem như hoàn toàn đã chết rồi, nàng cất tiếng kêu rất lớn. Bất quá theo tiếng gọi là một dòng nước mắt bi thương phun ra tưởng không bao giờ khô cạn!
"Tốt lắm! Ngươi đi ra chỗ mấy tên thủ hạ đắc lực của ngươi, ta đã chữa khỏi rồi đó, ngươi đi dặn dò bọn họ mọi việc đi. Sau đó chúng ta sẽ đi tiếp!" Đoạn Vân khẽ gật đầu hài lòng. Kỳ thật Đoạn Vân vốn cũng không nghĩ đến việc ép vị tiểu mỹ nhân này đến như thế, dù sao người ta cũng rất xinh đẹp cao quí. Nhưng ai mà chịu được cái nỗi oan thị kính (nguyên văn: bình bạch chi oan) này chứ? Đàn bà đúng là không biết giảng đạo lý, quốc gia của mình bị người tiêu diệt lại còn đổ thừa người khác. Đoạn Vân là ai chứ? Quả thực hắn đúng là một tên biến thái! Hắn có thể vì đàn bà của mình chống lại cả một đế quốc, chẳng lẽ chỉ vì một vị thiên kim tiểu thư này mà bắt mình phải chịu ủy khuất? Nếu Đoạn Vân mà cứ buông tha nàng như vậy, cả đời Đoạn Vân trong lòng sẽ không được thanh thản! Đúng là đàn bà mà!
Một giờ đại lục sau, đoàn người Đoạn Vân cuốn bạt khởi hành! Tiểu Nguyệt kêu mấy tên thủ hạ còn lại dẫn binh lính lập tức trở về Nạp Lan quốc thổ nhập vào quân của đại ca nàng, đại ca nàng đang chỉ huy một đội nhân mã thoái lui trấn thủ mạn bắc của Nạp Lan, từ từ tìm cơ hội phản kích. Nghe nói đại ca nàng hiện nay là quốc vương của Nạp Lan, nàng là một công chúa mà cũng là một trưởng công chúa.
"Vân, vị tỷ tỷ này lại là ngươi đêm từ đâu tới vậy?" Vẻ mặt Khải Sắt Lâm vẻ rất không vui nhìn Đoạn Vân và Tiểu Nguyệt phía sau hắn, còn Khải Lợi cũng lộ ra vẻ tò mò. Hai tỷ muội này như đi guốc vào bụng Đoạn Vân vậy. Từ khi Khải Sắt Lâm được Đoạn Vân cho nếm mùi tới giờ, Đoạn Vân đêm nào cũng muốn mò vào chỗ Khải Sắt Lâm để qua đêm. Bất quá Khải Lợi vẫn ở cùng Khải Sắt Lâm. Còn đối với Khải Lợi, Đoạn Vân lại không muốn tranh thủ lúc tâm tình nàng đang rất rối loạn mà hái hoa. Vì vậy đã lâu rồi tên sắc lang Đoạn Vân này chưa có cơ hội hưởng thụ! Điều này làm cho đám thủ hạ của hắn thi nhau cười thầm, nhất là hai đầu hắc long ngu như lợn.
Hai con ngu long này cả ngày cứ ấp ủ gìn giữ mấy cái chế phẩm thủy tinh do Đoạn Vân tặng cho coi như bảo bối trân quí. Chỉ cần có người đến gần bảo bối của chúng mười thước là bọn chúng lập tức làm ra một bộ vẻ mặt rất hùng hổ nghiêm trọng.
Còn để làm Khải Sắt Lâm nhanh chóng khôi phục lại tâm lý, Đoạn Vân đem vài việc quản lý gia tộc giao cho các nàng. Khải Sắt Lâm là một ma pháp sư, Đoạn Vân cũng đinh tổ chức một pháp sư đoàn cho gia tộc, vì vậy giao cho nàng phụ trách chuyện này. Vốn nàng là một phong hệ Đại ma pháp sư, rồi lại phục dụng mấy viên Tẩy Tủy Đan, thực lực đã đạt tới lục cấp trung giai ma đạo sĩ rồi. Về phần thủ hạ thì sao! Đoạn Vân đem mười Tinh Linh trong gia tộc giao cho nàng. Tinh Linh phần lớn là ma pháp sư trời sinh, việc sống lâu cũng là một ưu thế làm cho ma pháp của Tinh Linh rất lợi hại. Bọn họ có thể bắn ra những mũi tên được tăng cường ma pháp, đây là một loại phương thức công kích rất khó chịu. Trong số mười Tinh Linh, thực lực đều rất tốt, kém cỏi nhất cũng phải lục giai trung cấp ma đạo sĩ, trong sô hai nam Tinh Linh có một người tên là Hưu Tư có thực lực đã là bát cấp ma đạo sư rồi. Hơn nữa Đoạn Vân còn đưa cho mỗi người một viên Tẩy Tủy Đan để tăng cường cho bọn họ nên thực lực được đề cao không ít. Ba người đạt tới cấp ma đạo sư, bảy người còn lại có thực lực hậu giai ma đạo sĩ. Có thể nói, Khải Sắt Lâm tuy là đội trưởng nhưng thực lực lại yếu nhất. Bất quá Đoạn Vân luôn luôn cổ vũ nàng làm nàng rất phấn khởi và tiếp tục công việc! Nàng cũng luôn luôn rất cố gắng! Còn Khải Lợi thì sao? Đoạn Vân nhờ nàng quản lý vài việc trong gia tộc, có cùng địa vị với quản gia Ước Hàn. Còn Ước Hàn bây giờ phụ trách những việc bên ngoài gia tộc. Hơn nữa vì thực lực của Ước Hàn đã là kiếm thánh hậu giai rồi, nên Đoạn Vân luôn luôn có ý định để cho lão lãnh binh, vì vậy mới sai hắn từ từ tiếp nhận vị trí hộ vệ đội trưởng Thú Nhân của Diệp Cô Thành! Dù sao Diệp Cô Thành đã là người bảo vệ ở bên cạnh Đoạn Vân rồi! Nói thật, Khải Lợi quản lý thật sự là mọi việc cứ răm rắp. Điều này làm Ước Hàn có phản ứng với Đoạn Vân vài lần, nói Khải Lợi công chúa chõ mũi vào rất nhiều lĩnh vực của hắn! Đoạn Vân cũng không thèm để ý, kỳ thật làm việc lâu như vậy, hắn biết Ước Hàn tuyệt đối là một người lương thiện. Nếu được sử dụng tốt, đây có thể là tể tướng rất tốt của một quốc gia! Đoạn Vân sau này phát triển lên thì biết đâu có cơ hội cho Ước Hàn phát huy!
"Hai vị phu nhân, đây là tướng công vừa mới thu được đó……" Đoạn Vân đang muốn nói thẳng ra, bất quá thấy ánh mắt của Khải Sắt Lâm, Đoạn Vân lập tức nói tiếp: " Cô này là thị nữ ta cho chuẩn bị cho các ngươi đó! Thế nào, có được không!"
Nói đùa, nếu lỡ dại nói với lão bà của mình đây là nữ nô của mình thì có khác gì thú thực với lão bà là ta ra bên ngoài cưới vợ bé?
"Cho chúng ta hả? Sao ta nghe nói ngươi ép buộc người ta làm nữ nô cho ngươi! Hay cho cái tên Đoạn Vân này, ngươi cho là Khải Sắt Lâm dễ bị lừa lắm sao! Tỷ tỷ, chúng ta sau này không thèm để ý tới hắn nữa!" Khải Sắt Lâm vẻ mặt rất hâm hực!
"Vốn đúng là như vậy mà, đây là thị nữ cho các ngươi đó!" Đoạn Vân nịnh bợ cười nói. Sau đó Đoạn Vân xuất ra một viên thuốc, nhét thẳng vào miệng Tiểu Nguyệt.
"Sau này ngươi là thị nữ của Khải Sắt Lâm công chúa, cố mà làm cho tốt! Đừng lo, đây là một viên thuốc có khả năng làm cho ngươi không sử dụng được đến nửa điểm đấu khí hoặc ma pháp. Sau khi ngươi uống xong sẽ giống như một người thường thôi. Đối với thân thể không hề có tổn hại gì, sau khi uống giải dược thì thực lực lập tức khôi phục!" Đoạn Vân quay về Tiểu Nguyệt lạnh lùng nói.
"Dạ, thưa chủ nhân!" Tiểu Nguyệt có vẻ rất sợ Đoạn Vân, nàng không dám ngỗ nghịch với hắn nữa. Hơn nữa bây giờ đi theo nữ chủ nhân thì xem ra có điều an toàn hơn!
"Lần này ta tha cho ngươi đó! Hừ!" Khải Sắt Lâm làm mặt xấu trừng mắt nhìn Đoạn Vân, còn Khải Lợi thì mặt mày hớn hở.
"Dạ, lão bà đại nhân nói như vậy ta sao dám không nghe chứ? Bất quá nàng phải đề phòng thị nữ này một chút, nàng từng là công chúa của Nạp Lan quốc, còn Nạp Lan quốc một tháng trước bị cha ngươi tiêu diệt rồi! Bất quá ta đã phong ấn một thân thực lực của nàng rồi! Ta cũng lấy toàn bộ tính mạng của Nạp Lan cảnh cáo nàng. Chắc là không có chuyện gì đâu!" Đoạn Vân nói vẻ rất cung kính.
Dù sao đàn bà chỉ có thể dùng miệng lưỡi ngon ngọt! Nhất là trong khi nữ nhân đang giận ngươi, ngàn vạn lần không được đắc tội với nàng, bằng không cẩn thận buổi tối nàng không cho ngươi trên giường đó!