Chỉ khác là lần này, ở trên đại điện có thêm mười Trưởng lão Long Tộc, kể cả Tạp Lỗ. Hơn nữa Long Hoàng còn đặc ý chấp thuận cho hai thủ hạ Diệp Cô Thành và Tiểu Phi Hiệp của Đoạn Vân cùng vào với Đoạn Vân.
Nhìn cả gian đại điện lúc nhúc đông nghịt người, Đoạn Vân đầu váng mắt hoa! Mấy tên này đều là những lão biến thái, chẳng lẽ là kéo nhau lên đây chờ xem tinh dịch và "đại đệ đệ" của Long Hoàng sao? Đúng là kỳ quái, từ trước giờ mình trị bệnh đâu có nhiều người đến nhìn như vậy bao giờ? Muốn học lóm hả?
- Đoạn Vân, đây là mười Đại trưởng lão của Long Tộc chúng ta, bọn họ nghe nói ngươi có thể chữa khỏi cho bổn Hoàng nên lập tức yêu cầu đến gặp ngươi. Xem ra thanh danh của Đoạn Vân Tế tự quả là vang dội nhỉ? Ha ha!
Long Hoàng cười nói với Đoạn Vân. Có điều ánh mắt lại liếc qua hai thủ hạ của Đoạn Vân, vẻ mặt mang theo sự nghi hoặc.
Đoạn Vân hành lễ nói:
- Cái đó thật sự là vinh hạnh của tiểu dân! Bệ Hạ, mấy thứ đó Ngài đã chuẩn bị xong chưa?
- Khụ khụ! Đoạn Vân a, cái này…, là như thế này. Cái thứ tinh dịch rồng bình thường thì đã chuẩn bị xong rồi, người đâu đem tinh dịch của sáu Long vệ giao cho Đoạn Vân Tế tự xét nghiệm! Bất quá đồ của bổn Hoàng thì …! Nói thẳng với ngươi chứ bổn Hoàng thật sự làm hoài mà không ra!(?)
Long Hoàng nói đến đây, tự nhiên trên mặt vốn rất uy nghiêm lại sinh ra sắc diện đỏ ửng. Xem ra cũng khá là bối rối!
Đoạn Vân nhận chiếc bình ngọc từ tay Long vệ, đúng, đúng là bình ngọc. Phỏng chừng cái chén thủy tinh mà Đoạn Vân đưa lúc nãy đã bị Long Hoàng biển thủ rồi. Đoạn Vân không khỏi cảm thán: bần tiện thế! Một cái chén thủy tinh mà thôi, có gì mà quí thế? Chỉ có vài ngân tệ thôi mà!
Đoạn Vân cầm lấy bình ngọc nhìn nhìn. Tinh dịch của rồng và của người có chút bất đồng, đó là một loại nhũ màu trắng pha thêm vài sợi nhỏ màu vàng, hơi giống như một cái bánh kem! Bất quá kích cỡ t*ng trùng của Long Tộc quả là làm cho Đoạn Vân giật mình. Có thể trực tiếp dùng mắt thường cũng thấy được. Có rất nhiều t*ng trùng bơi tung tăng trong đó, phỏng chừng là vừa mới được sản xuất. Để hiểu rõ các tình huống khác nhau, Đoạn Vân lấy ra cái kính lúp cẩn thận quan sát một hồi. Thế nhưng Đoạn Vân vừa lấy ra kính lúp thì tất cả các con rồng trong điện đều là dùng một loại ánh mắt tham lam nhìn ngấu nghiến cái kính lúp trong tay Đoạn Vân. Bởi vì với ánh sáng trong điện chiếu rọi xuống, cái kính lúp trong tay Đoạn Vân bắn ra bảy sắc cầu vồng, trông rất đẹp mắt, bất quá chủ yếu cũng chỉ là ánh sáng bình thường thôi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Mặc kệ, Đoạn Vân không thèm để ý việc này, hắn bây giờ rất chuyên tâm nghiên cứu, tìm kiếm sự khác nhau giữa t*ng trùng của Long Tộc và con người. Sau khi dùng kính lúp quan sát một hồi, Đoạn Vân lục lọi hơn mười lần mới lấy ra được cái kính hiển vi do người Gia tộc chế tạo. Thông qua quan sát từ việc phóng đại mấy ngàn lần, Đoạn Vân rốt cục hiểu rõ hơn về t*ng trùng của Long Tộc. Hình thái thì cơ bản giống nhau, bất quá về nhiễm sắc thể lại có những gen rất kỳ quái. Vô luận là số lượng, và kích cỡ lớn nhỏ thì hình thái đều có bất đồng rất lớn. Đoạn Vân còn phát hiện Long Tộc có một cái nhiễm sắc thể hình như là mang theo ma lực, cũng không biết để làm gì! Bất quá Đoạn Vân phỏng chừng nó rất trọng yếu. Kỳ thật nó có liên quan tới việc truyền thừa của Long Tộc! Đoạn Vân là một "ma pháp bạch si" nên không thể biết được.
Dừng lại một chút, Đoạn Vân đem tinh dịch của Long Tộc thu vào trong Không gian giới tử. Đoạn Vân nói:
- Các vị đại nhân, ta đã xét nghiệm t*ng trùng của Long Tộc, đã có những hiểu biết nhất định, thế nhưng nếu Long Hoàng bệ hạ không đưa tinh dịch của Ngài cho ta nghiên cứu một chút thì ta không thể chữa bệnh cho Ngài được.
Long Hoàng rất khó xử, tình huống của mình thì đương nhiên mình hiểu rất rõ, mình căn bản là làm hoài làm mãi làm gần rụng cả tay mà không ra được.
- Đoạn Vân, ta nói với ngươi rồi mà! Bổn Hoàng thật sự là làm không ra!
Đoạn Vân cười cười:
- Vậy xin phép Bệ Hạ cho ta mạo phạm một chút? Tiểu dân tự mình giúp Ngài một tay vậy!
Vẻ mặt Long Hoàng rất bất lực, hắn cắn răng khẽ gật đầu, sau đó xoay người đi vào hậu đường, ra hiệu cho Đoạn Vân đi theo. Trong nội đường, Đoạn Vân làm được một việc mà nam nhân khắp thiên hạ không ai làm được: vặn cổ "tiểu đệ đệ" của đại lục đệ nhất cường giả Long Hoàng!
Nói thật nha, "vốn liếng" của Long Hoàng dưới hình thái loài người trông rất hùng tráng. Chỉ có điều người khổng lồ khô héo ấy lại mềm như bún, không có một chút sức sống! Ai da! Thua mất, lúc này, uống thuốc cũng chẳng làm gì được. Đoạn Vân đành phải dùng châm đâm vào mấy huyệt đạo của Long Hoàng, thông qua phương pháp châm cứu kích thích làm cho túi t*ng trùng của Long Hoàng tự động mở ra. Bất quá, cho dù Đoạn Vân kích thích làm sao đi nữa, "tiểu đệ đệ" của Long Hoàng cực kỳ ngoan cường chí thủy chí chung không hề ngẩng đầu lên. Cuối cùng tinh dịch đành phải trào ra ngoài một cách vô lực!
Sau khi tra xét tinh dịch Long Hoàng, Đoạn Vân hiểu được đây là một vị cường giả tuyệt đối bi ai! Không có t*ng trùng! Không có t*ng trùng đối với một nam nhân có nghĩa là gì? Bi ai a! Đoạn Vân phỏng chừng, ngay từ đầu Long Hoàng thật ra có thể cương lên được, nhưng vì một lý do nghiêm trọng nào đó, nó hoàn toàn mất đi hiệu lực, cũng dần dần không có tính dục nữa! Kể từ đó vấn đề càng ngày càng nghiêm trọng, cũng từ đó trong lòng y cũng sinh ra một chút biến hóa. Cho tới bây giờ hoàn toàn biến mất công năng! Đây là loại bệnh trong tâm, từ đó xuất hiện các vấn đề liên quan đến khí quan và những tổ chức bộ vị, do đó dùng tứ thuật chuẩn đoán của Trung Y là "vọng, văn, vấn, thiết" bình thường thì không tìm ra được. Nếu nói về sinh lý, tinh hoàn tạo ra tinh khí của Long Hoàng thực ra không có bệnh gì, nhưng vì một nguyên nhân tâm lý, tinh hoàn đã mất đi năng lực tạo tinh. Chậc chậc, Đoạn Vân phỏng chừng có lẽ ngay từ đầu, ống dẫn tinh của Long Hoàng đã bị tắc. Đại khái cả quá trình là như thế này: Ống dẫn tinh bị tắc -> Tính dục yếu bớt đi –> Tinh hoàn phản ứng tiêu cực -> Không có con -> Trong lòng ấm ức-> Tinh hoàn đình chỉ công tác, nhưng vẫn còn năng lực-> Năng lực hoàn toàn biến mất.
Đoạn Vân dùng vẻ mặt rất đồng tình thông cảm nhìn Long Hoàng, nói khẽ khàng:
- Cơ bản đã tìm được bệnh căn của Ngài rồi. Ngài bởi vì bị tắc ống dẫn tinh và ngoài ra còn có một ức chế tâm lý và sinh lý nên tính dục không có phản ứng!
- Có thể trị được không?
Long Hoàng vội vàng hỏi.
- Có thể!
Đoạn Vân dùng một loại ngữ khí rất giống bác sĩ chuyên nghiệp nói.
- Bất quá, ta có một chuyện muốn hỏi Bệ Hạ, hy vọng Ngài trả lời chi tiết!
- Ngươi hỏi đi!
- Bệ Hạ, ta muốn biết Ngài trước kia có phải là trúng phải cái gì đó cấm chế, hoặc là nguyền rủa?
Đoạn Vân nói ra hai chữ nguyền rủa rất chậm. Hơn nữa vẻ mặt Đoạn Vân có vẻ rất truy vấn. Long Hoàng là đệ nhất cường giả trên đại lục, là một con rồng, không, là một đầu rồng. Đối với thú hóa hình, Đoạn Vân tuy không hiểu rõ lắm, nhưng Đoạn Vân biết ống dẫn tinh của Long Hoàng bị tắc, sự tình quyết sẽ không đơn giản như vậy! Thật sự việc này phải có liên quan đến tâm lý.
Trên mặt Long Hoàng hiện lên vẻ kinh ngạc, vẻ mặt nhìn Đoạn Vân rất phức tạp. Bất quá vẻ mặt kinh ngạc đó chỉ chợt lóe lên rồi biến mất rất nhanh, Long Hoàng vẻ mặt lạnh nhạt nói:
- Không có chuyện gì! Tốt lắm, ngươi chỉ cần chữa bệnh cho bổn Hoàng là được rồi! Bổn Hoàng có thể hứa với ngươi một điều kiện.
- Một cái điều kiện gì ư? - Đoạn Vân hỏi.
- Đúng vậy, dù là ngươi muốn làm Trưởng lão thứ mười một của Long Tộc thì ta cũng có thể cho ngươi một danh ngạch danh dự!
Long Hoàng với vẻ mặt uy nghiêm nhìn Đoạn Vân, trong ánh mắt dường như có vẻ đe dọa và uy hiếp.
Đoạn Vân tránh ánh mắt như núi lửa của Long Hoàng, cúi đầu nói:
- Bệ Hạ nói quá lời, Đoạn Vân chỉ là một Tế tự bình thường, nào dám nhận lấy! Để tiểu dân trị ẩn tật cho Bệ Hạ trước!
Sau đó ngay trên hậu đường đại điện, Đoạn Vân đè Long Hoàng Bệ Hạ vĩ đại ra mà điều trị một phen! Phương pháp trị liệu cũng rất đơn giản. Dù sao Đoạn Vân từng chữa bênh cho đại ca Lạp Hi Đức của mình, hơn nữa tình huống lúc đó còn nghiêm trọng hơn bây giờ nhiều lắm. Tinh hoàn hỏng mà Đoạn Vân còn có thể chữa khỏi, thì không cần nói đây chỉ là một cái ống dẫn tinh nho nhỏ bị tắc! Hơn mười phút sau, sau khi được Đoạn Vân châm cứu và uống thuốc, công năng "tiểu đệ đệ" của Long Hoàng cơ bản đã khôi phục xong. Về phần có thể xài được hay không, vậy thì phải tiến hành tâm lý trị liệu nữa. Chẳng qua Đoạn Vân cũng không có ý định tiến hành tâm lý trị liệu chó má đó cho Long Hoàng, quá phiền toái! Trực tiếp dùng dược vật kích thích. Hơn mười viên "Kim Thương Bất Khuất" nã vào, lão đầu cũng phải cuồng bạo ba ngày, chứ đừng nói đến Long Hoàng huyết khí phương cương thế này. Đoạn Vân phỏng chừng thuốc này hình như hơi quá liều!
Rốt cục, Long Hoàng hưng phấn gầm lên, rồi sau đó hơn mười đầu rồng cái ở Đường Cổ Lạp Sơn có được kích thích và khoái cảm mà trước đó chưa từng có! Trong ba ngày liên tục, tiếng rồng gầm không hề đứt đoạn trên Đường Cổ Lạp Sơn! Còn Long Tộc lấy ngày này làm ngày lễ chúc mừng Long Hoàng đã khang phục, hơn nữa bởi vì Long Hoàng là Thánh Long, do đó để kỉ niệm việc nhen nhóm hi vọng Long thái tử đản sinh, Long Tộc sau đó lấy mấy ngày 24, 25, 26 tháng 12 (tại dị giới một tháng có khoảng bốn mươi ngày)- ba ngày này trở thành ngày truyền thống của Long Tộc - Thánh đản tiết!
Còn ngày thứ tư, Đoạn Vân một lần nữa tới đại điện Long Tộc! Long Hoàng và vài vị Đại trưởng lão đều đang sốt ruột chờ hắn!