Thấy Đoạn Vân dùng một thanh kỵ sĩ thương kỳ quái chĩa vào tử huyệt của con trai hắn, đầu Cự mãng kia giật nảy cả người! Hắn bối rối hạ xuống, còn Tiểu Phi Hiệp và Diệp Cô Thành cũng phi thân xuống đứng trước người Đoạn Vân, bảo vệ Đoạn Vân một cách cẩn mật.
Đầu Cự mãng kia rất lo lắng nhìn hai đứa con của mình, phát hiện họ chỉ là bị ngất đi mà thôi, tâm lý lo sợ đến phát cuồng của hắn cũng từ từ giảm bớt rồi bình tĩnh một chút.
- Loài người hèn hạ này, ngươi đem hai con ta làm gì thế kia?
Từ thanh âm của Cự mãng, Đoạn Vân có thể đoán ra hắn là một trung niên nam sĩ. Thanh âm có một loại cao ngạo rất đặc hữu, cái loại cao ngạo mà Đoạn Vân đã có thể thấy được từ Long Tộc!
Cười cười, Đoạn Vân phất phất trường thương, vận đủ chân khí đâm vào một cây đại thụ bên cạnh. Chỉ thấy những tiếng ầm ầm, rồi cây đại thụ đường kính chừng nửa thước rung động dữ dội. Chiêu thức ấy của Đoạn Vân cũng làm cho thủ hạ Kiếm Thần Diệp Cô Thành cũng rất kinh ngạc, vì hắn không thể tập trung đấu khí được như thế, hơn nữa không hề công kích ra ngoài lấy một chút nào.
- Ngươi có thể lựa chọn tiếp tục chiến đấu, bất quá chúng ta bên này có ba, còn ngươi chỉ có một, hơn nữa ngươi đã bị thương! Ta nghĩ chúng ta nếu muốn tiêu diệt ngươi, hẳn không phải là việc khó lắm đâu nhỉ?
Nhìn vết thương trên lưng tên Cự mãng kia còn đang chảy máu dầm dề, Đoạn Vân cười nói. Vết thương đó là do Kiếm Thần Diệp Cô Thành toàn lực đâm một kích, còn con ma thú này cho dù lợi hại đến đâu đi nữa, cũng chỉ có thực lực cửu cấp đỉnh phong. Không có thực lực cấp mười, với đấu khí của Kiếm Thần Diệp Cô Thành cũng đủ để làm cho hắn đổ máu đến chết!
- Hừ! Các ngươi đúng là đám cường đạo! Các ngươi dám định lấy trộm Hồng quả mà chúng ta canh giữ lâu nay, còn đả thương hai đứa con của ta, cho dù ta chết ta cũng sẽ không tha cho các ngươi đâu! - Cự mãng dường như hơi bị kích động.
Đoạn Vân lúc này nghĩ tới một vấn đề, những vật quí giá trên đời thường thường sẽ có linh thú đứng ra thủ hộ, xem ra con Cự mãng này đúng là trông chừng Chu quả. Phỏng chừng bọn chúng phát hiện ra Chu quả có ẩn chứa lực lượng cường đại!
Đoạn Vân cười cười, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Có hai đường, một là ta bây giờ xuống tay giết chết cả hai con của ngươi, sau đó chúng ta ba người kéo lên hợp lực giết chết ngươi! Bất quá ta phỏng chừng, cho dù chúng ta không giết ngươi, ngươi cũng sống không được đâu! Bởi vì vết thương trên lưng của ngươi là do một vị Kiếm Thần lưu lại.
- Ta chọn điều thứ hai!
- Ta còn chưa có nói điều thứ hai mà? - Đoạn Vân ngơ ngác nghi hoặc. xem tại TruyenFull.vn
- Ngươi không cần phải nói ta cũng biết, ta không sống được nữa rồi! Nhưng ta hy vọng ngươi tha cho hai con ta, mãng bì (da rắn) và ma hạch của ta thì các ngươi có thể lấy đi, các ngươi cũng có thể hái luôn cả hơn mười Hồng quả, có điều ta hy vọng các ngươi cho hai con ta hai quả, chỉ cần hai thôi!
Cự mãng dài ba mươi thước hôm nay lại thê thảm đến thế, thần sắc lộ rất đau thương! Xem ra biểu hiện bề ngoài của hắn cũng rất khá! Hơn nữa hắn lại hy sinh thân mình vì các con làm cho Đoạn Vân phải cảm động nữa.
Đoạn Vân cười nói:
- Ngươi giác ngộ như vậy sao? Ta nói cho ngươi biết, điều kiện thứ hai của ta là ta muốn ngươi làm ma sủng cho ta, hơn nữa phải ký một cái "huyết chi khế ước" vĩnh viễn không phản bội!
Thấy con Cự mãng này có thể đồng thời chống lại cả Diệp Cô Thành và Tiểu Phi Hiệp, Đoạn Vân sinh ra tâm lý tham lam. Thực lực như vậy, nếu biến thành cấp mười, phỏng chừng cũng có thể chống lại Long Hoàng không biết chừng!
- Ta là một người sắp chết rồi, ta còn có thể làm ma sủng cho loài người được sao! Hơn nữa, muốn ta làm ma sủng cho loài người, chuyện đó quyết không được!
Tâm tình Cự mãng thật ra không hề thay đổi nhiều. Dù sao hắn xem ra việc này cơ hồ không có khả năng, thú chết làm sao thành ma sủng đây?
Cười cười, Đoạn Vân cười ranh mãnh nói:
- Ngươi không cần biết ngươi sống hay chết, ngươi chỉ cần nói ngươi ký hay không ký?
Nói xong Đoạn Vân quay về một tiểu mãng xà giơ lên kỵ sĩ thương lên.
- Đừng, ta đồng ý! Thế nhưng ta hy vọng ngươi thả hai con ta ra! - Cự mãng tỏ vẻ hoàn toàn bất lực rồi.
Đoạn Vân cười cười, xuất ra mấy cái thiết bị phẫu thuật và thuốc men, rồi tranh thủ trị liệu cho hai đầu tiểu mãng xà đang im lìm không có phản ứng gì. Vài phút sau, hai tiểu mãng xà lần lượt chuyển mình! Bất quá chúng rất hư thoát, vì Đoạn Vân dùng dược vật và châm cứu phong ấn một thân ma lực bọn chúng, mấy chỗ đại huyệt đều bị chế ngự. Bọn họ muốn đi đứng cũng có chút khó khăn, chứ không cần nói còn có sức chiến đấu hay không!
- Tốt lắm, bọn họ không có việc gì đâu! Bọn họ có thể về hồ nghỉ ngơi trước, chỉ cần ngươi ký xong khế ước ma sủng, ta sẽ đem giải dược cho bọn chúng! Nếu ngươi cảm thấy bọn chúng cần có người chiếu cố, ngươi có thể mang bọn họ theo! Dù sao ta sở dĩ muốn ký ước với ngươi, chỉ là kiêng kị thực lực của ngươi thôi! - Đoạn Vân nói lạnh lùng!
- Được, ta ký!
Cự mãng bất lực đáp ứng, sau đó chuyển hướng nhìn hai con của hắn.
Sau một tràng những tiếng rên rỉ, hai tiểu mãng xà nhanh chóng nhảy vào trong hồ. Sau đó Đoạn Vân bắt đầu quay sang kí "huyết chi khế ước" với con Cự mãng có năng lực kỳ lạ, thực lực cường hãn này!
Đương nhiên, tại ký ước Đoạn Vân phải cầm máu cho hắn. Đoạn Vân không sợ hắn dám làm loạn với mình, dù sao ma lực của hai con hắn việc còn bị mình phong ấn, ngoại trừ mình ra, không ai có thể giải khai phong ấn đó được! Cự mãng cũng biết rõ điểm này. Hơn nữa, mình cũng không phải đâu phải là cái thứ vô dụng đâu, hồi đầu sở dĩ lúng túng như vậy, chỉ là vì kinh nghiệm chiến đấu của mình quá thiếu, hơn nữa lúc đó bị Cự mãng quá vĩ đại dọa cho chết khiếp thôi!
- Ta Đoạn Vân trước mắt cùng Cự mãng ma thú này - Được rồi, Cự mãng tiên sinh, ngươi tên gì?
- Âu Đặc Tư!
- Dùng danh nghĩa Sinh Mạng Nữ Thần, ta Đoạn Vân trước mắt cùng với Cự mãng ma thú Âu Đặc Tư ký "huyết chi khế ước" với ta là chủ, Âu Đặc Tư là nô, vì thế ta sẽ là chủ nhân của Âu Đặc Tư, blah blah blah … khế!
Nhưng, sau khi Đoạn Vân nói ra những lời khế tự như thế, chẳng thấy phát sinh chuyện gì cả
- Chuyện gì thế?
Đoạn Vân rất nghi hoặc! Làm sao không được nhỉ? Sủng vật khế ước này mình đã từng đọc được trong Thiên Long Đồ Thư, mình tuyệt đối không hề nhớ lầm mà! Làm sao mà không có phản ứng vậy?
- Thiếu gia, Ngài dùng danh nghĩa của Khế Ước Chi Thần thử một lần xem sao! - Diệp Cô Thành đề nghị!
Đoạn Vân ngẫm nghĩ, sau đó lại niệm đáo:
- Dùng danh nghĩa Khế Ước Chi Thần, ta Trung Hoa- Đoạn Vân trước mắt cùng Cự mãng ma thú Âu Đặc Tư ký chủ phó khế ước, ta vi chủ, hắn vi phó! Blah blah blah … khế!
Nhưng vẫn như trước không có phản ứng gì!
Đoạn Vân giận điên người, hắn nguyên trước đây thấy cái khế ước rắm chó này rất đáng hoài nghi, dù sao việc này không có chút căn cứ khoa học nào cả! Còn thấy vẻ mặt trêu chọc của Âu Đặc Tư, Đoạn Vân càng giận hơn! Vì vậy niệm đáo:
- …! Ta Đoạn Vân dùng danh nghĩa của mình, trước mắt thu hoạch con Cự mãng Âu Đặc Tư, bắt nó làm chung thân nô lệ cho Đoạn Vân! Ta tuyên bố, khế ước lập tức sinh hiệu!
Nói xong, Đoạn Vân cắt ngón tay, lấy một một giọt máu ấn vào trán Cự mãng!
Nghe Đoạn Vân niệm chú ngữ như vậy, vẻ mặt Âu Đặc Tư càng có vẻ trêu ghẹo hơn! Hắn nghĩ rất khinh bỉ: ngươi tưởng rằng ngươi là ai? Thần hả? Lại lấy danh nghĩa của mình - Cái gì … khế ước lại sinh hiệu! Quái quỉ gì thế này!
Khi Đoạn Vân đem máu ấn vào con cự mãng đang nằm trên mặt đất, chỉ trong thốc lát dị biến đã nổi lên!
Giọt máu của Đoạn Vân dường như có sinh mạng, trực tiếp tiến vào mi tâm của Cự mãng Âu Đặc Tư, sau đó sự tình quỷ dị xảy ra! Chỉ thấy giọt máu đó giống như du long chạy lên chạy xuống khắp người Âu Đặc Tư đang đờ cả người ra, làm lóe ra kim quang sáng chói, đỉnh đầu Âu Đặc Tư lưu lại một ấn ký. Hơn nữa Đoạn Vân phát hiện, ấn ký đó lại chính là một Thái Cực đồ. Không thể giải thích loại hiện tượng quỷ dị này. Đoạn Vân bị tất cả những gì xảy ra trước mắt làm sợ ngây người. Còn Diệp Cô Thành và Tiểu Phi Hiệp khi thấy dị biến đó cũng cả kinh trợn mắt há hốc mồm, miệng há hoác ra, nước miếng đã chảy ròng ròng. Theo bọn họ thấy, Đoạn Vân lấy danh nghĩa của mình ký khế ước đã là loại bất bình thường rồi, hơn nữa, hiệu quả lại quỷ dị như thế!
Bất quá, dị biến cũng không ngừng lại khi hình thành Thái Cực đồ, trong số những dị biến, đây chỉ là cái đầu tiên!
Chỉ thấy hào quang màu vàng kim từ đầu Âu Đặc Tư theo cái thân dài lòng thòng của hắn một mạch đi xuống, kim hoàng lan ra mỗi một bộ vị của hắn. Còn Âu Đặc Tư vẻ mặt thống khổ gầm lên, bất quá hắn cũng không quậy phá khắp nơi, bởi vì hắn hoảng sợ phát hiện ra thân thể hắn lại không thể động đậy được!
Trong khi con Cự mãng đang giận điên người này thấy kim sắc lan ra mỗi một bộ vị, thân thể hắn bỗng quỷ dị bay vọt lên. Đúng vậy, bay lên không chẳng theo một quy luật vật lí nào cả! Khi Âu Đặc Tư bay lên không, hào quang kim hoàng càng dày đặc hơn, bao trùm lấy cả thân thể của Âu Đặc Tư, khiến nó cả người đều sáng chói. Đó là loại màu vàng kim trong suốt, là một loại hào quang trong suốt tuyệt đối. Cảnh tượng lúc ấy cực kỳ quỷ dị!
Âu Đặc Tư sau khi bay lên không, thân thể lại một lần nữa trở nên hư ảo, dường như có một lớp vải màu hoàng kim phủ lên trên mình nó. Âu Đặc Tư tru lên, vẻ mặt dường như còn mang theo vài tia hưng phấn. Dần dần, màu vàng kim hư ảo dần dần biến mất, lưu lại chỉ còn là màu vàng kim thực sự. Âu Đặc Tư bây giờ đã hoàn toàn được bao vây bên trong một cái kén màu vàng kim thật lớn. Hơn nữa hào quang màu vàng kim thỉnh thoảng từ những khe hở của cái kén lại lóe ra.
Bất quá lúc này Đoạn Vân cũng hiểu rất rõ ràng tình huống của Âu Đặc Tư. Bởi vì khi khế ước hoàn thành, cũng là lúc Đoạn Vân lấy máu tiếp xúc tới Âu Đặc Tư, tự mình đã cảm giác được có một mối liên hệ khó hiểu cùng Âu Đặc Tư, mình lại có thể cảm nhận được rõ ràng nhất cử nhất động của hắn! Loại liên lạc này tuyệt đối còn mãnh liệt hơn cả cảm ứng tâm linh, hơn nữa, Đoạn Vân còn cảm giác thấy mình có thể tùy thời ra lệnh cho Cự mãng trước mặt. Bất quá Đoạn Vân phỏng chừng tên đó đã không thể coi là Cự mãng nữa. Mặc dù không rõ hắn đang biến thành cái gì, nhưng Đoạn Vân cũng hiểu được, mình bây giờ lại thêm một thủ hạ cường hãn.
- Lão Đại, đây là chuyện gì thế? - Tiểu Phi Hiệp hỏi rất nghi hoặc!
Nhìn vào cái kén bự tổ chảng trên không trung thỉnh thoảng thấy lóe ra kim quang, Đoạn Vân gật gù, nói khẽ:
- Hắn là đang tiến hóa! Yên tâm đi, khế ước đã thành công rồi! Chúng ta cứ ở chỗ này chờ hắn hoàn tất việc tiến hóa!