Kê Thanh thật không nghĩ phỏng vấn lại thoải mái như thế, cô chỉ đơn giản cùng Tiêu tổng uống trà một lát, hỏi cô sơ lược về mấy vấn đề đơn giản, liền thành công, thành công quá mức dễ dàng, làm Kê Thanh một đường trở về không thấy có cảm giác chân thật, bất quá một loại cảm giác hãnh diện xuất hiện, có chút rất ngây thơ.
Phong Cẩm Thành trở về thấy vợ anh như vậy, không khỏi nhướn mày, hỏi một câu: "Phỏng vấn thế nào?" Kê Thanh hơi cong khóe miệng, còn cực lực biu hiện bình tĩnh: "Ừ, cũng không tệ lắm"
Phong Cẩm Thành có vài phần không tin hỏi: "Thành công?" Tiếp theo liền nhíu mày lại: "Em thật muốn đi làm."
Kê Thanh trầm mặc nhìn anh, Phong Cẩm Thành cởi cravat xuống, ôm lấy cô đi vào trong, đại khái ý thức được bản thân trước sau quá mức mâu thuẫn, giọng điệu mềm xuống nói: "Được, được, lời đã nói anh sẽ giữ, thành công thì đi."
Một bên cân nhắc có nên tới chào hỏi qua Tiêu Bác Nhã hay không, tuy nói hai người không tính là quen, nhưng dù sao từng vài lần có duyên gặp mặt, nói mấy câu hẳn là không khó.
Phong Cẩm Thành đang suy tính, chợt nghe vợ anh nói: "Cẩm Thành, cái kia, chuyện riêng tư em không muốn để người trong đơn vị biết."
Phong Cẩm Thành trên mặt lạnh một chút: "Em có ý gì? Muốn theo đuổi trào lưu, chơi kết hôn
bí mật vui vẻ, hay là chê chồng là anh đây cầm không ra tay, làm em mất mặt?"
Kê Thanh cau mày, bình tĩnh giải thích một câu: "Em chỉ là không muốn người ta nghĩ bởi vì em là vợ Phong Cẩm Thành, mà đối với em kính trọng."
Phong Cẩm Thành sắc mặt hòa hoãn lại, ánh mắt lóe lóe, ôm vợ anh vào ngực hôn một cái, có chút dụ hoặc nói: "Tuần sau anh đi Paris công tác, nếu em không đi làm thì thật tốt, chúng ta cùng đi, thuận tiện đi chơi vài ngày, phong cảnh sông Senna khá đẹp."
Kê Thanh thật không thích ứng được, người đàn ông chưa bao giờ biết lãng mạn là vật gì này, đột nhiên nói ra đề nghị phong hoa tuyết nguyệt như vậy, hiện tại nghĩ đến, người đàn ông này thật không giống như trước kia, còn nhớ rõ có một buổi tối, anh thế nào cũng muốn ôm cô cùng ngắm sao tuy rằng cô thực không nể mặt ngủ thẳng từ đầu tới cuối, thật sự không thể
trách cô, khi đó nếu cô còn có sức, thì chính là siêu nhân rồi.
"Nghĩ gì vậy? Ăn cơm còn thất thần," Phong Cẩm Thành gắp một miếng sườn để vào bát cô, đồ
ăn thực ngon miệng, đáng tiếc phòng lớn chỉ có hai người bọn họ, có chút vắng vẻ, khẩu vị cũng không tốt được.
Kê Thanh buông đũa nói: "Tiểu Tuyết ở mãi bên cha mẹ cũng không tốt! Cha mẹ dù sao tuổi cũng lớn, Tiểu Tuyết hiện giờ đúng thời điểm làm mệt người, nếu không đến đón về?"
Phong Cẩm Thành buông đũa nhìn cô cười cười: "Nhớ đứa nhỏ? Nếu em nhớ con, chờ anh đi công tác về, chúng ta về nhà ở mấy tháng, cha mẹ là tuyệt đối không thấy mệt, lúc cùng chúng ta trở về, em cũng thấy, Tiểu Tuyết, tinh thần hai ông bà so với trước đều tốt hơn, trong chốc lát sẽ không xa được con bé."
Thật sự là như vậy, Kê Thanh cũng không nghĩ tới, Tiểu Tuyết luôn sợ hãi người lạ, lại hợp với cha mẹ chồng như vậy, đi phương Nam chơi với cha mẹ chồng một tháng, tuần trước vừa mới về, thời điểm cô cùng Phong Cẩm Thành qua, tiểu nha đầu còn vui đến quên trời đất đâu, nhóc con không có lương tâm, cũng không biết mẹ bé nhớ bé thế nào.
Kê Thanh trong lòng có điểm ê ẩm, nhưng tiểu nha đầu đi theo cha mẹ chồng lại học được cách nói chuyện, mới có bao nhiêu ngày, cái miệng nhỏ nhắn đã mở to, đọc rõ từng chữ mặc dù còn chưa rõ ràng, nhưng lời nói cũng đã liền mạch, so với đi theo cô tốt hơn nhiều, cũng hiểu chuyện không ít, nghĩ đến mẹ chồng có kinh nghiệm nuôi con phong phú hơn so với cô.
"Khi nào thì đi làm?" Phong Cẩm Thành tùy ý hỏi một câu, Kê Thanh hoàn hồn: "Đã làm thủ tục, tiếp theo có thể đi làm được rồi" Kê Thanh nhìn Phong Cẩm Thành một cái, thử mở miệng:
"Chúng ta chuyển đến nhà ở thành phố được không?" Chuyện này cô đã suy nghĩ mấy ngày, trước khi đi phỏng vấn đã suy nghĩ tốt lắm, mặc kệ cô đi làm ở đâu, ở biệt thự ngoại ô, cũng vô cùng bất tiện.
Phong Cẩm Thành thản nhiên liếc cô một cái: "Xe trong gara, em lái một chiếc mà đi làm." Kê
Thanh không khỏi âm thầm cười khổ, xe trong gara. Một chiếc cô cũng không thể lái được, mỗi chiếc xe động một cái đều hơn trăm vạn, cô lái đi làm, người khác sẽ nghĩ thế nào, lại nói, cô biết lái xe, nhưng số lần lái ít ỏi có thể đếm được, giao thông thành phố B hiện nay, cô thật có thể bắn tỉa (?).
Suy nghĩ nhỏ của vợ anh không chút nào che dấu hiện lên mặt, Phong Cẩm Thành có khi thật không hiểu được vợ mình, sống quá cẩn thận, vậy nên cuộc sống thật không thú vị, phải mặc sức mà hưởng thụ cuộc sống chứ! Quan tâm gì người khác thấy thế nào, hợp tâm nhưng vẫn là yếu đuối, dáng vẻ khó xử kia của vợ, anh nhìn trong mắt thật không được.
Tuy vậy vẫn gật đầu: "Chờ anh từ Paris về, chúng ta chuyển về." Kê Thanh vốn nghĩ Phong
Cẩm Thành sẽ đưa ra một loạt lý do thoái thác, lại không nghĩ tới anh sẽ đồng ý, không khỏi có chút ngoài ý muốn nhìn anh, vẻ mặt mắt trợn cứng lưỡi, hết sức đáng yêu.
Phong Cẩm Thành không khỏi cười cười, trêu ghẹo nói: "Sao? Ông xã em đồng ý quá nhanh, có chút không thích ứng được?" Là không thích ứng được, chẳng qua Kê Thanh sẽ không làm khó dễ vận may của mình, gần đây rất xuôi gió, không biết có phải vận xui đi hết rồi hay không.
"Bạn em gọi là Tử Thấm gì đó, bảo cô ấy gọi điện tới đây, anh có mấy đơn bảo hiểm muốn cô ấy làm." Kê Thanh kinh ngạc một chút, tiếp đó gật đầu, ăn cơm xong về phòng ngủ gọi điện cho Tử Thấm, đi lại hết sức nhẹ nhàng.
Phong Cẩm Thành cong khóe miệng cười cười, anh đột nhiên phát hiện, thời điểm thích hợp đưa chút ân huệ, có thể được thấy vợ anh cười rất đáng giá, hơn nữa anh không muốn thiếu người ta nhân tình, mặc kệ nói như thế nào, vợ anh cùng khuê nữ này ít nhiều cũng được người ta chăm sóc hai năm, lại nói, công ty anh mua bảo hiểm ở đâu cũng là mua, sao không thuận tiện mua của người mình.
Kê Thanh đương nhiên không biết những chuyển động trong đầu này của Phong Cẩm Thành, cô chỉ biết vụ này đối với Tử Thấm mà nói đủ để thay đổi mọi chuyện, Tử Thấm vẫn muốn đón cha mẹ lên đây dưỡng lão, mấy năm nay tuy nói buôn bán lời không ít, nhưng anh trai em trai ở quê nhà lại kết hôn xây nhà, cũng bị giảm bớt đi không ít, sau khi mua hai căn phòng nhỏ, căn bản không thừa lại cái gì, muốn đón cha mẹ tới dưỡng lão, trên đầu còn có chút túng quẫn, vụ này nếu thành sẽ không phải lo buồn nữa.
Kê Thanh vô cùng kích động gọi điện thoại cho Tử Thấm, kết nối chưa được một tiếng máy đã được tiếp: "Được rồi tôi đã biết, về sau sẽ nhớ rõ phải ăn cơm, bác sĩ Kha ngài yên tâm, tôi nhất định ghi nhớ cùng thi hành lời ngài dạy. "
Cách ống nói, Kê Thanh cũng có thể nghe ra được sự bất đắc dĩ của cô ấy, trong đầu không
khỏi hiện lên dáng vẻ lúc này của Tử Thấm, phì một tiếng bật cười, điện thoại bên kia dừng một chút, truyền đến giọng nói của Tử Thấm: "Kê Thanh?"
"Ừ" Kê Thanh lên tiếng hỏi rất bát quái: "Tử Thấm, bác sĩ Kha trong miệng cậu kia, có phải là người lần trước cậu mang đi ăn canh lòng không đó, thế nào? Thông đồng thành gian rồi?"
Tử Thấm tiếp một tiếng: "Cái gì mà thông đồng thành gian, đừng có làm bẩn thanh danh trong sạch của tớ, hai ngày trước khẩu vị không thoải mái đi bệnh viện khám bệnh, vừa vặn gặp anh ta, anh ta thế nào cũng muốn bắt chó đi cày quản nhiều chuyện, so với cha mẹ mình quản còn nhiều hơn, rõ ràng là khoa ngoại tim, thế nào cũng muốn dính vào chuyện của khoa vị tràng mà."
Kê Thanh có chút kiềm chế nói: "Mình đi mấy ngày, khẳng định là cậu lại ăn cơm không có quy luật đúng không? Bằng không sao tự nhiên lại bị đau bao tử?" Tử Thấm cười hắc hắc: "Được rồi, hai ngày nay bị tên bắt chó đi cày kia quản đầu quản chân phiền muốn chết, cậu cũng đừng dài dòng, nói cậu bên kia đi, thế nào? Phong Cẩm Thành biểu hiện như thế nào?"
Kê Thanh trong lòng nóng lên: "Tử Thấm, mình tốt lắm, cậu yên tâm đi, mình là có chuyện muốn nói với cậu, công ty Cẩm Thành có mấy đơn bảo hiểm muốn giao cho cậu làm, cậu xem hôm nào tiện đến nói chuyện."
Tử Thấm lại không vui vẻ như Kê Thanh dự đoán trước đó, mà trực tiếp hỏi cô: "Kê Thanh, cậu tính cùng người đàn ông kia thiên trường địa cửu hả?"
Kê Thanh ngây ra một lúc, đột nhiên phát hiện Tử Thấm thật không hổ là Tử Thấm, có thể trực tiếp đánh trúng yếu điểm, nói thật, chính cô cũng không biết, huống hồ thiên trường địa cửu, cho dù là nam nữ yêu đến chết đi sống lại, cuối cùng chia ly vẫn chiếm đa số, huống chi cô cùng Phong Cẩm Thành, sao cô có thể hy vọng thiên trường địa cửu xa vời.
Bởi vậy, những lời này của Tử Thấm nói ra, cô liền trầm mặc, Tử Thấm từ tai nghe thở một hơi thật dài: "Kê Thanh mặc dù tình yêu cùng hạnh phúc có đôi khi phải đánh cuộc một lần, nhưng ở phương diện này tớ không muốn dính vào lợi ích tiền bạc, miệng ngắn ăn thịt người, thủ đoạn bắt người, tớ không nợ hắn ta."
Thời điểm Kê Thanh từ trên tầng xuống, Phong Cẩm Thành quét qua vợ anh nhìn một cái: "Cô
ấy đến, bảo trực tiếp đến công ty tìm anh." Kê Thanh cắn cắn môi, có chút khó xử nói:
"Chuyện kia, Tử Thấm gần đây có việc, chờ thêm mấy hôm."
Lời cô còn chưa nói xong, đã bị Phong Cẩm Thành trực tiếp đánh gãy: "Cô ấy không muốn làm, vì sao?"
Kê Thanh tuy rằng ngốc, nhưng cũng hiểu được, chuyện vừa rồi nói cùng Tử Thấm, cho dù thế nào cũng không thể nói cho Phong Cẩm Thành, tính tình anh gần đây tốt lên không ít, nhưng có vài điểm mấu chốt không thể chạm vào, lại nói, Kê Thanh cũng thật sự không biết nên nói thế nào.
Nhưng Phong Cẩm Thành nhìn cô chằm chằm chờ đáp án, Kê Thanh không có cách nào, đành nói gần đây Tử Thấm không khỏe, miễn cưỡng qua loa, lập tức cầm điều khiển từ xa mở tivi trên tường, nháy mắt vang lên giọng nói quen thuộc.
"Hôm nay chúng ta vô cùng may mắn, mời được chủ tịch tập đoàn Cẩm Thành, đến nói chuyện thành công ra sao."
Tiếng nói Trương Lộ có chút đặc biệt, trong sự trong trẻo mang theo chút trầm thấp, không làm người ta cảm thấy líu ríu, nghe lâu, lại tạo một sự quyến rũ gợi cảm, xứng với vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô ta, ăn mặc hợp thời, phản ứng nhạy bén, nói năng thông minh, mị lực mười phần.
Mà cô ta ngồi cùng chỗ với Phong Cẩm Thành kiện mỹ, thoạt nhìn xứng đôi như thế, ngay cả Kê Thanh cũng cảm thấy, xứng đôi với người đàn ông như Phong Cẩm Thành nên là Trương Lộ, chứ không phải là người phụ nữ bình thường đến đi trên đường đều có thể thấy như cô, mà hiển nhiên Trương Lộ cũng cho rằng như vậy.
Không động đến Phong Cẩm Thành trong lòng nghĩ thế nào, hai người hài hước đối đàm nhìn qua có vài phần mờ ám, Trương Lộ vô cùng giỏi trong chuyện chế tạo bầu không khí mờ ám giữa cô ta và Phong Cẩm Thành, loại mờ ám này, từ trước đến nay, ở trước mặt người vợ chính thức là Kê Thanh đây, Trương Lộ chưa từng kiêng dè, mục đích khá rõ ràng, mà Phong Cẩm Thành cũng không cứng nhắc cự tuyệt, cho nên, hai người dây dưa liên quan nhiều năm, Kê Thanh trong lòng có chút buồn rầu nhìn chằm chằm màn hình tivi.
"Sự nghiệp Phong đổng thành công như thế nào, chuyện này tôi nghĩ người có mắt nào cũng thấy được, nhưng hôn nhân gia đình cũng là một phần quan trọng trong sự thành công, cái gọi là trị quốc tề gia bình thiên hạ, tôi nghĩ mọi người càng muốn biết, suy nghĩ của Phong đổng đối với tình yêu cùng hôn nhân là gì?"
Sau khi Trương Lộ hỏi vấn đề này, Kê Thanh cũng có thể nhìn thấu sự nghiêm túc cùng khẩn trương trong con mắt cô ta, mà bản thân không phải không biết chuyện phỏng vấn này là làm từ hai ngày trước, truyền thông tuyên truyền là phương thức hiệu quả nhất để tăng hình tượng công ty, cho nên có cơ hội, Phong Cẩm Thành tự nhiên sẽ không bỏ qua, chẳng qua lời nói truyền thông phần lớn là để lấy lòng người xem đạt được tỉ suất thu xem, có ai lại nói thật lòng bao giờ, nhưng hiển nhiên vợ anh lại cho là thật.
Phong Cẩm Thành cầm lấy điều khiển từ xa cạch một tiếng tắt tivi, thản nhiên nói một câu: "Không phải em chán xem mấy tiết mục phỏng vấn này nhất sao? Không thích thì đừng xem."
Kê Thanh nhanh chóng quay đầu, bình tĩnh nhìn anh: "Phỏng vấn anh, em không thể xem sao?" Vợ anh thật có lúc muốn đánh nhau mà, Phong Cẩm Thành cau mày: "Muốn hỏi cái gì thì trực tiếp hỏi anh, mấy cái phỏng vấn nà đều là trợn mặt nói dối, không có ý nghĩa."