Bá Yêu Mưu Tình

Chương 34



Phong gia qua năm mới rất truyền thống, giống như mọi gia đình khác, ngày ba mươi buổi tối này cũng bận làm bữa cơm tất niên, Kê Thanh làm con dâu, đương nhiên không thể nhàn rỗi, mặc dù tay nghề nấu nướng bình thường, nhưng làm trợ thủ thì vẫn dư sức.

Kê Thanh vào cửa, vén tay áo lên chuẩn bị vào phòng bếp giúp đỡ, lại bị mẹ chồng đẩy đẩy đi ra: "Nơi này không cần con, con ra phòng khách dỗ Tiu Tuyết đi! Hai ông lớn kia dù sao cũng là đàn ông cẩu thả lơ là, chơi một lát với Tiu Tuyết còn được, một lúc sau, bọn họ không phiền, tiu nha đầu cũng muốn phiền."

Kê Thanh lướt mắt qua phòng bếp, dì giúp việc và bảo mẫu của Tiu Tuyết đều ở bên trong, bản thân lại đi vào xác thực có chút chật chội, liền gật gật đầu trở về, trong phòng khách kia cha và con gái hai người đang chơi đùa rất vui vẻ, trên đất là một đống đồ chơi xếp hình bằng gỗ, bàn tay xinh đẹp linh hoạt của Phong Cẩm Thành rất nhanh đã xếp xong một tòa thành đồ sộ, ôm lấy Tiểu Tuyết đặt sau tòa thành: "Đây là tòa thành của công chúa Tiểu Tuyết chúng ta, ba ba giỏi không nào?"

Tiểu Tuyết vẻ mặt sùng bái nhìn anh, bỗng nhiên mắt to chớp chớp, cái miệng nhỏ nhắn dẹt xuống: "Ba ba tuyệt quá, nhưng vì sao không có hoàng tử, trong tòa thành công chúa đều có hoàng tử ..."

"A..." Phong Cẩm Thành vẻ mặt kinh ngạc, Kê Thanh nhịn không được muốn cười lên, Phong thủ trưởng buông tờ báo trong tay, buồn cười nhìn con, vẫy tay giải vây: "Tiểu tuyết đến đây, ra chỗ ông nội, ông nội kể chuyện cổ tích cho con nhé?"

Tiểu Tuyết vừa nghe đến chuyện cổ tích, đứng lên thật nhanh chạy tới, cái đầu chui vào lòng ông nội: "Ông nội kể chuyện cổ tích, kể chuyện cổ tích, Tiểu Tuyết muốn nghe Người đẹp ngủ..."

"Được, được, ông nội kể Người đẹp ngủ cho con..." Phong thủ trưởng dỗ cháu gái, lấy quyển truyện cổ tích ở bên cạnh mở ra, đọc cho Tiểu Tuyết: "Thật lâu trước kia có một vị quốc vương cùng hoàng hậu..." Đọc truyện cổ tích thiếu nhi ngây thơ như vậy, mặc dù Phong thủ trưởng cố gắng mềm giọng, nhưng nghe qua vẫn cứng ngắc có chút không được tự nhiên.

Tiểu Tuyết hiển nhiên không hài lòng, bĩu môi ngửa đầu, rất bất mãn kháng nghị: "Ông nội, ông nội, ông kể không dễ nghe chút nào..." Kê Thanh không khỏi mỉm cười, cha chồng cô sống kiếp quân lữ hơn nửa đời người, khi nào lại đọc truyện cổ tích ngây thơ như vậy, còn bị tiểu nha đầu ghét bỏ, Kê Thanh nhìn không được, đi tới nói: "Tiểu tuyết, mẹ kể cho con được không?"

Tiểu nha đầu nhếch môi, nở nụ cười thật to, dùng dức gật gật đầu: "Dạ, mẹ kể hay nhất." Kê Thanh ôm lấy bé, ngồi lên ghế mềm phía trước cửa sổ, ôm con gái vào ngực, cầm quyển truyện bắt đầu kể: "Thật lâu trước kia có một vị quốc vương cùng hoàng hậu..."

Phong Cẩm Thành ngồi trên sô pha, bình tĩnh nhìn vợ và con gái bên cửa sổ, có chút xuất thần, Kê Thanh kể chuyện cho con gái, cả người tràn đầy hơi thở mềm mại của người mẹ, làm sự sắc sảo lần đó của cô nháy mắt lui xuống, nhìn qua thật dịu dàng im lặng, càng nhìn, trái tim Phong Cẩm Thành cũng không khỏi mềm xuống...

Phong thủ trưởng nhìn tình huống của con trai và vợ, không khỏi âm thầm gật đầu, có vẻ bạn già lo lắng thừa rồi, ông nhìn vợ chồng son này chính là đang trong cảnh đẹp đâu?

Ăn xong bữa cơm tất niên, tuyết rơi lớn hơn, từng bông từng bông tuyết lớn, từ trên trời bay xuống đáp lên chiếc đèn lồng màu đỏ lớn ngoài cửa, làm hương vị giao thừa càng sâu sắc, đứng dưới cửa sổ, giống như có thể nghe được thanh âm tuyết rơi cùng tiếng pháo hoa thỉnh thoảng nổ giữa trời đêm, hết sức xinh đẹp.

Bên kia trong chiếc tivi treo tường tiết mục cuối năm tiến hành hết sức khí thế, Kê Thanh cúi đầu nhìn Tiểu Tuyết trong lòng, đã muốn ngáp ngắn ngáp dài, ánh mắt mở mở đóng đóng, tần suất ngày càng chậm.

Phong phu nhân nhìn nhìn tiểu nha đầu, nhỏ giọng nói: "Được rồi, trẻ con thức thế nào được, buồn ngủ thì đi ngủ! Đừng ép con bé." "Bà nội, bà nội..." Tiểu nha đầu đại khái quen được bà nội dỗ ngủ, lúc này đang khó chịu, vừa nghe gặp được tiếng bà, cánh tay nhỏ mở ra, xấp thanh làm nũng: "Bà nội, Tiểu Tuyết muốn ngủ ngủ..." Thanh âm mềm nhũn có chút ủy khuất.

Phong phu nhân vội vàng đỡ cháu: "Được, được, chúng ta đi ngủ ngủ..." Ôm Tiểu Tuyết đi vào phòng, Kê Thanh chợt thấy mệt không chịu được, cũng có chút buồn ngủ, tối năm trước cô có thể thức, năm nay không biết làm sao vậy? Mới mười giờ đã thức không nổi, đơn giản ngồi ở sô pha bên cửa sổ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nghĩ muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.

Nhưng chỉ một lúc, liền không tự chủ được ngủ luôn, ngủ thật sự sâu, sâu đến được Phong Cẩm Thành ôm lên phòng ngủ trên tầng, đặt lên giường cũng không tỉnh lại, chỉ lật người rầm rì hai tiếng, lại đã ngủ.

Tướng ngủ của Kê Thanh cũng không quy củ, trước kia Phong Cẩm Thành không có chú ý qua, hiện tại mới phát hiện, dáng vẻ khi ngủ của vợ anh, giống như cô gái nhỏ chưa lớn vậy.

Hôm nay Kê Thanh ăn mặc rất được, áo đơn lông dê màu trắng, phía dưới là tất váy lông dê đỏ thẫm, tóc dài trơn bóng, phía đuôi hơn uốn cong, rất hợp với khuôn mặt thanh tú trắng noãn, tuổi trẻ quyến rũ, pha chút phong tình.

Quần áo là do Phong Cẩm Thành chọn, nhưng mặc trên người vợ anh lại không nghĩ đạt tới hiệu quả kinh diễm lòng người như vậy, hơn nữa lúc này, Kê Thanh ngủ say trở mình, bắp đùi trực tiếp vắt qua, tư thế như vậy làm cảnh xuân trước ngực giữa hai chân cô, chợt ẩn hiện...

Ánh mắt Phong Cẩm Thành theo cái miệng nhỏ hơi chu lên của vợ anh trượt xuống... đường cong chiếc gáy duyên dáng... xương quai xanh từ chỗ cổ áo theo hơi thở cô phập phồng... Bờ ngực cao vút...

Phong Cẩm Thành chợt thấy miệng khô lưỡi khô, nghẹn** nhiều ngày, yên lặng không một tiếng động bùng nổ, uy lực cường đại đến mức Phong Cẩm Thành không nhịn được, đương nhiên, anh cũng không muốn nhịn nữa, một tháng đã là cực hạn của anh, lại tiếp tục nhịn nữa, Phong Cẩm Thành cảm thấy, bản thân chưa muốn cũng sắp bị liệt dương, hai ngày trước, anh thậm chí giống như thằng nhóc mới lớn cái chuyện mộng tinh* mất mặt như vậy, làm Phong Cẩm Thành rất là bực mình.

(*anh mơ xxoo a bê cê a bờ cờ và thế là …. =]]] mọi người tự hiểu nhóa)

Phong Cẩm Thành ngay cả nghĩ cũng không thèm, tay phải đưa ra cởi quần áo Kê Thanh ra, rất nhẹ, rất chậm, lại rất thuần thục, thực ra Phong Cẩm Thành cũng cởi không được, nếu vợ anh tỉnh, có phản kháng hay không, dù sao hai người cũng đang trong kỳ chiến tranh lạnh, tuy rằng là vợ anh đơn phương khởi xướng, nhưng tiến hành đã hơn tháng rồi cũng thành thật, cho nên, loại chuyện này tuy rằng có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, anh cũng bất chấp, dù sao cứ làm đi, vợ anh từ ngày mai, sẽ không nghĩ chặn anh ngoài cửa nữa.

Cho nên nói, người đàn ông Phong Cẩm Thành này quá mức giảo hoạt, Kê Thanh của anh nói, cũng coi như hợp lẽ, dù sao con hổ nhỏ cũng đấu không lại hồ ly tinh tu luyện ngàn năm, cấp bậc còn kém xa lắm.

Kê Thanh là phụ nữ, cũng có nhu cầu bình thường của phụ nữ, hơn nữa mấy bị Phong Cẩm Thành thanh toán sau hai năm, độ mẫn cảm của thân thể tăng lên không ít, mà người đàn ông Phong Cẩm Thành này một khi muốn quyết tâm lấy lòng phụ nữ, thủ đoạn đó, Kê Thanh sao có thể đỡ nổi...

Kê Thanh đang ngủ bị Phong Cẩm Thành lột sạch... Môi Phong Cẩm Thành hôn lên miệng cô hai cái, trằn trọc đi xuống, thong thả nhẹ gặm cắn, cung độ rất nhỏ, nhẹ tựa lông hồng, làm Kê Thanh đang chìm trong mộng cảnh, mặc dù ý thức không tỉnh, thân thể không tự chủ được bắt đầu run rẩy...

Kê Thanh hoảng hốt cảm thấy, bản thân đang trong một giấc mộng xuân, trong hai năm tách ra khỏi Phong Cẩm Thành, cô cũng đã mơ như vậy, chỉ là xa lắm không đẹp được như hiện giờ, nhân vật chính tuy rằng không đổi, nhưng Phong Cẩm Thành lần này, lại vô cùng dịu dàng, dịu dàng làm Kê Thanh không muốn tỉnh lại, thầm nghĩ nhắm mắt từ từ cảm nhận sự dịu dàng khó có được của anh.

Sự run rẩy tốt đẹp này sao có thể rõ nét chân thật như vậy... đôi môi mềm mại của Phong Cẩm Thành dừng trên da thịt cô, độ ấm trong nháy mắt kia, dọc theo cổ cô, uốn lượn đi xuống, ở xương quai xanh thoáng dừng, rồi dừng trước ngực cô...

Kê Thanh có thể cảm nhận rõ ràng, sự mút mát của lưỡi anh, rất nhẹ, lại làm □ trong cơ thể cô nháy mắt tăng vọt, môi anh không dừng ở một nơi quá lâu, mà tiếp tục chạy xuống... Khi lưỡi anh đưa vào cái lỗ nhỏ trên bụng cô, Kê Thanh khó nhịn bắt đầu rên rỉ, tiếng rên rỉ của cô có chút trầm thấp mềm nhũn, có chút buồn bực, áp lực, lại mang theo ** dày đặc không thể phát tiết, giống như một con thú nhỏ hạ mình kêu rên.

Phong Cẩm Thành hơi ngẩng đầu liếc nhìn vợ, mắt nhắm chặt, giống như còn đang chìm trong giấc mơ, thân thể đã hơn cong lên, da thịt cả người nổi lên một tầng mồ hôi ở dưới ánh đèn phát ra một tầng sáng hồng nhạt ướt át, sống sắc sinh hương...

Mà phía dưới thắt lưng xinh đẹp của cô là đôi chân dài cân xứng, vẫn gắt gao khép chặt, chiếc quần lót ren nửa trong suốt căn bản không che được cảnh xuân bên trong, nụ hoa trong rừng cỏ âm u bí mật như ẩn như hiện...

Phong Cẩm Thành gần như có chút không chịu nổi, đem mảnh vải cuối cùng này chậm rãi cởi ra... Trong nháy mắt một luồng chỉ bạc óng ánh theo đó dính ra, thoạt nhìn vô cùng **...

Bàn tay Phong Cẩm Thành duỗi đi vào, chạm tay vào thủy triều ẩm ướt, ngón tay còn chưa đưa vào, đã bị chân vợ anh đột nhiên kẹp chặt, chen chúc một chỗ...

Chân vợ anh kẹp rất chặt, nhưng miệng lại rầm rì rên rỉ giống như lên quãng tám. Phong Cẩm Thành hơi hơi thở dài, vợ anh cùng anh làm chuyện này luôn không được tự nhiên, sẽ không vui vẻ thuận theo anh.

Nghĩ đến đây, Phong Cẩm Thành bất mãn khẽ cắn môi, bỗng nhiên nổi lên ý xấu, cũng không cứng rắn tách chân cô ra, mà cúi đầu dán môi mỏng lên, bắt đầu hoặc nặng hoặc nhẹ liếm khu rừng cỏ phía dưới, nơi hạt châu yếu đuối mẫn cảm nhất kia...

Kích thích trực tiếp như vậy, mang Kê Thanh từ trong mộng xuân hoàn toàn tỉnh lại... Kê

Thanh mơ mơ màng màng mở mắt ra, còn chưa rõ ràng tình huống, đã bị phía dưới kịch liệt kích thích, không khỏi hừ vài tiếng... Vừa cúi đầu liền nhìn thấy lão đại đang đâm đầu vào giữa chân mình, Kê Thanh a một tiếng...

Kê Thanh còn chưa phục hồi lại tinh thần, chân của cô đã bị Phong Cẩm Thành cường ngạnh mở ra, mà môi anh lại trực tiếp khóa tại nơi tư mật nhất của cô, cái lưỡi giống như thay thế bộ phận nào đó của anh bắt đầu ra vào, tần suất càng lúc càng nhanh...

Kê Thanh liều mạng muốn khép chân lại, lại bất đắc dĩ không còn chút khí lực nào, chỉ cảm thấy thân dưới dâng lên cảm giác trống rỗng khổ sở, loại trống rỗng này nếu không được lấp đầy, cô sẽ đói khát mà chết, ** có thể khiến người hoàn toàn mất đi lý trí, lý trí của Kê Thanh căn bản chưa kịp thu lại, đã bị Phong Cẩm Thành trực tiếp đưa lên đám mây...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.