Kê Thanh biết Phong Cẩm Thành nói có lý, xuất phát từ thực tế, trong nhà cần tìm một người bảo mẫu, mặc dù con đường làm quan của cha gập ghềnh, nhưng nửa đời cũng hưởng thanh phúc mà qua, bên người luôn có kẻ hầu người hạ, nay đột nhiên trở về giản dị thế này, sẽ có chút không quen.
Hơn nữa, bụng cô ngày càng to, sức khỏe cha cô cũng không phải là tốt, đúng thật cần người chăm sóc, Kê Thanh suy nghĩ một đêm, ngày hôm sau Phong Cẩm Thành đi rồi về, anh liền thương lượng với cha.
Kê Thịnh nghe xong gật gật đầu: "Như ban đầu cha đã nói, chút tiền ấy có tiết kiệm cũng không dùng được gì, tuy rằng cha không có tiền gửi gì, nhưng ít nhất lương hưu cũng không thấp..." Nói tới đây, Kê Thịnh dừng một chút, mới cẩn thận nói: "Thanh Thanh, con muốn thế nào, cha đều có thể ủng hộ vô điều kiện, nhưng cha vẫn muốn nói với con, con nên lo lắng cho mình cùng Cẩm Thành, cứ kéo dài chuyện này cũng không hay, có đôi khi, giữa vợ chồng cãi nhau nhất thời sẽ bỏ qua rất nhiều tình nghĩa, không có vấn đề nguyên tắc căn bản, hiểu lầm gì cũng có thể cởi bỏ, không phải sao?"
Kê Thanh ngẩng đầu nhẹ nhàng nói: "Cha, nếu để cha làm lại lần nữa, cha có ly hôn với mẹ không?" Những lời này đã nghẹn rất lâu trong lòng Kê Thanh, trước kia không biết nên mở miệng thế nào, sau lại không cơ hội, hiện tại hỏi ra, Kê Thanh bỗng nhiên phát hiện, hóa ra đối với chuyện cha mẹ ly hôn cô vẫn canh cánh trong lòng, hơn nữa, dù ít dù nhiều cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ cũng ảnh hưởng tới cô, làm cho cô dù yêu cũng tự ti, nghi ngờ tương lai của mình.
Kê Thịnh sửng sốt một chút, tiếp theo cười: "Cha chưa từng hối hận khi gặp mẹ con, nếu được làm lại lần nữa, cha nghĩ cha sẽ quý trọng, mẹ con là cô gái dịu dàng thông minh nhất thế giới này, bây giờ cha mới hiểu được, bình thản mới là cuộc sống thật sự, thời tuổi trẻ tóc chạm vành tai, tình yêu làm người ta không thể bỏ, nhưng khó khăn nhất là sau khi già đi, bên cạnh còn có người vui lòng cùng con ngắm ánh hoàng hôn."
Lời của cha làm Kê Thanh rất xúc động, cũng làm Kê Thanh lần đầu tiên thoải mái đối với cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ, mẹ trước khi chết vẫn luôn yêu cha, mà cha cho dù từng thế nào, ít nhất ở trong lòng ông để lại cho mẹ một khoảng thiên đường không ai có thể bước chân vào.
Kê Thanh tìm được trung tâm phục vụ cộng đồng, buổi tối khi Phong Cẩm Thành vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi đồ ăn, tay nghề này không phải do cha vợ hay vợ anh có thể sánh được, vào phòng ăn liền nhìn thấy người phụ nữ ngày đó đưa cha vợ về, đang đặt một nồi lầu bốc hơi nghi ngút lên bàn.
Kê Thanh thấy anh, quay đầu đi chỗ khác không nói chuyện, Kê Thịnh cười tiếp đón: "Cẩm Thành đã trở lại, đây là Tiểu Điền, bảo mẫu trung tâm quản lý gia đình giới thiệu, thật sự có duyên với nhà chúng ta, hơn nữa tay nghề rất được, là người Hà Nam mà làm được đồ Sơn Đông chính cống, làm cha nhớ tới bà nội Thanh Thanh ."
Kê Thanh buồn bực: "Cha, trước kia không phải người hay nói khi ăn khi ngủ không được nói chuyện hay sao." Kê Thịnh tức giận liếc mắt nhìn khuê nữ nhà ông, hơi thở dài, cái tính này không hiểu giống ai, bướng bỉnh lên sổ sách cũng không thèm tính, dì Điền vội vàng mang thêm một đôi bát đũa tới.
Ăn cơm xong, Kê Thịnh liền ra ngoài tản bộ, dì Điền cũng đi theo, nói là sợ lão gia tử đi đứng không cẩn thận trông trước ngó sau bị ngã, có thể thấy là một người làm việc nhanh nhẹn, tâm tư thành thực.
Cửa vừa đóng, Phong Cẩm Thành ngồi xuống bên người Kê Thanh cười nói: "Sao lại nghĩ thông suốt rồi, hôm qua còn không phải cắn răng nghiến lợi với anh?" Kê Thanh dịch sang bên kia, tức giận nói: "Phong Cẩm Thành, anh tính ăn chùa uống chùa ở nhà tôi mãi thế này à? Tôi cũng không biết đường đường là Phong thiếu mà da mặt lại dày như vậy."
Kê Thanh nói rất cay nghiệt, nếu là trước kia Phong Cẩm Thành đã sớm mặt tối sầm bỏ gánh mà đi rồi, nhưng hiện tại anh lại có chút vui mừng, Diệp Trì nói với anh, phụ nữ thích khẩu thị tâm phi, nếu cô ấy thật không thèm để ý đến mày, thì ngay cả cái liếc mắt cũng thấy phiền, chỉ cần cô ấy còn tự nguyện nói chuyện với mày, không cần biết là nói gì, vậy đã rõ, trong lòng còn để ý mày, bởi vậy Phong Cẩm Thành không những không giận, ngược lại còn nóng lên.
Hơn nữa, đối phó với mấy lời lạnh nhạt của vợ, anh cũng đã sớm tổng kết ra phương thức ứng đối, đó chính là trơ mặt vô lại: "Anh không ăn chùa, anh trả tiền được không?" Nói xong, lấy ra mấy tấm thẻ trong ví, nhét vào tay Kê Thanh.
Tay Kê Thanh run lên quăng lại cho anh, đứng lên định đi về phòng, lại bị Phong Cẩm Thành nhanh chóng ngăn lại, ánh mắt anh dừng lại trên bụng cô: "Vừa ăn cơm xong, anh cùng em đi ra ngoài một chút, bác sĩ nói em nên có vận động thích hợp."
Phong Cẩm Thành cảm thấy, vợ anh gần đây, làm việc nghỉ ngơi có xu hướng lấy động vật nào đó làm chuẩn mực, ăn ngủ, ngủ ăn, tuy không quá lớn, nhưng cũng tròn hơn nhiều, làm Phong Cẩm Thành không khỏi bắt đầu lo lắng, nghe nói sinh con là chuyện rất nguy hiểm.
Kê Thanh mới không nghĩ cùng anh ra ngoài đi bộ, tuy nơi đây là khu nhà hạng cao, mỗi khu một nhà, nhưng vườn hoa nhỏ dười tầng cũng có không ít mấy bà cụ không có việc gì ngồi dưới đó, cô và Phong Cẩm Thành kết hôn rồi lại ly hôn, chuyện xấu ồn ào huyên náo, cô cũng không muốn lại thành đề tài cho người ta uống trà nói chuyện phiếm.
Tâm tư nhỏ đó của cô, Phong Cẩm Thành vừa nhìn đã thấy, cách nghĩ của vợ anh thật ra rất ngây thơ, mỗi ngày anh đều ra ra vào vào, có đôi khi còn mang theo Tiểu Tuyết, muốn chối bỏ quan hệ chẳng phải là bịt tay trộm chuông sao, chẳng qua Phong Cẩm Thành cũng không nói toạc ra, lui lại mà nói tiếp: "Vậy anh mở máy chạy bộ, em chậm rãi đi một lúc nhé?"
Kê Thanh miễn cưỡng đáp ứng, bước từng bước trên máy một lúc, vừa đi xong, Phong Cẩm Thành đã nhanh tay đưa một ly nước chanh mới pha qua, Kê Thanh nhận lấy uống một ngụm, chua ngọt vừa phải, mang theo một chút hương vị mật ong.
Kê Thanh ngồi xuống ghế bên kia, bỗng nhiên nói một câu: "Phong Cẩm Thành, lần trước tôi có hỏi bác sĩ trong bụng tôi không nhất thiết là con trai, nếu anh cấp bách muốn có con trai, ở chỗ tôi đây sẽ làm chậm trễ thời gian vô ích đấy."
Phong Cẩm Thành ngạc nhiên một lúc lâu, sau đó nhíu chặt mày: "Em cho rằng anh là vì đứa nhỏ trong bụng em?" Kê Thanh cắn ống hút, nhìn anh: "Tôi không biết còn lý do khác, đáng giá để Phong thiếu hạ mình phục vụ một người vợ bị bỏ." "Vợ bị bỏ?" Trước kia Phong Cẩm Thành không biết, miệng vợ anh lại độc như vậy, cái gì từ cái miệng nhỏ của cô nói ra có thể chọc thẳng đến ống phổi người ta.
Phong Cẩm Thành khẽ cắn môi: "Lúc trước ly hôn là do em đề suất, còn mời cả cha vợ ra." Trong lòng Kê Thanh buồn bực, từ từ đứng lên, đi đến bên cửa sổ, kì thật chính cô cũng không biết bản thân bị làm sao, có lẽ là cuộc nói chuyện buổi sáng với cha ảnh hưởng đến cô, cô có thể cảm nhận được trái tim khó khăn lắm mới bình tĩnh lại của cô, nơi nào đó đang bị cô cực lức áp chế, đang rục rịch, làm cô không biết làm thế nào để cản lại.
Kê Thanh đứng trước cửa sổ, ráng chiều rực rỡ bên ngoài lấp lánh rơi xuống, phủ lên một tầng sáng động lòng người trên người cô, dịu dàng lại xinh đẹp, gương mặt mượt mà khiến cô trẻ hơn so với tuổi rất nhiều, làm Phong Cẩm Thành không khỏi nhớ tới hồi xưa, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Cô tránh đằng sau rèm cửa tầng hai, nhìn chằm chằm anh, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên trông có chút ngốc nghếch, ngoài sự vui mừng trên khuôn mặt là sự ái mộ trong ánh mắt, căn bản không giấu được, không biết bắt đầu từ khi nào, sự ái mộ đó trong mắt vợ anh từng chút từng chút biến mất, giống như ánh sáng biến mất, chỉ còn lại sự u buồn bất đắc dĩ, giống như Tiêu Bác Nhã nói, giống như người vợ nhỏ u buồn.
Phong Cẩm Thành hơi hơi thở dài: "Kê Thanh, mặc kệ trước kia anh đã làm chuyện gì khiến em thương tâm khổ sở, nếu anh sửa lại, em có thể tha thứ cho anh hay không?"
Giọng nói Phong Cẩm Thành thành khẩn hèn mọn, làm Kê Thanh có chút ngoài ý muốn, quay đầu, mới phát hiện Phong Cẩm Thành đã đứng sau cô, hai người gần trong gang tấc.
Cô khẽ ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh, giờ phút này trong ánh mắt thâm thúy kia chiếu ra rõ ràng bóng dáng của cô, hơi thở ấm nóng của anh phả vào mặt cô, làm cô không khỏi giật mình, vội vàng lùi xuống hai bước, ôm cánh tay ngồi xuống ghế, im lặng thật lâu mới thấp giọng nói: "Phong Cẩm Thành, nếu anh là tôi, bị đè lên giường cướp hiếp suýt chút nữa sinh non, anh sẽ tha thứ sao?" Ánh sáng trong mắt Phong Cẩm Thành nhanh chóng tắt đi.
Hồ Quân ngăn ly rượu trong tay anh: "Mày trả lời thế nào?" Phong Cẩm Thành đẩy tay hắn ra, ngửa cổ, rượu trong chén toàn bộ rót xuống.
Diệp Trì lắc đầu: "Quân Tử mày biết rõ còn cố hỏi? Lấy tính cách của Phong Cẩm Thành, làm sao có thể nói dối." Tả Hoành thở dài: "Ban đầu tao còn nói, vợ mày tính tình tốt nhất, hiện giờ thoạt nhìn, thật ứng với câu nói kia, thỏ nóng nảy cũng cắn người, hơn nữa có thể cắn một nhát chết mày, Cẩm Thành, nếu không thì thôi đi! Ly hôn đi thì hơn, con đường này không tới đâu cả, mày còn muốn đi đâm vào tường mới chịu sao?"
Hồ Quân trợn trắng mắt: "Mày cái thằng ăn no không biết đến kẻ đói, còn nói dễ nghe như vậy, năm đó Quyên Tử nhà mày đá mày như vậy, cũng không thấy mày tìm người khác, mặt dày quấn lấy người ta..."
Diệp Trì trầm ngâm một hồi, cúi bên tai Phong Cẩm Thành nói thầm vài câu, ánh mắt Phong Cẩm Thành đột nhiên sáng ngời, có chút nghi ngờ hỏi: "Có thể dùng được sao?" Diệp Trì lắc đầu: "Không biết, chữa ngựa chết thành ngựa sống! Chẳng qua tự mày phải suy nghĩ thời cơ tốt, hơn nữa, tàn cục qua rồi dọn dẹp cũng không phải dễ đâu."
Phong Cẩm Thành quan tâm gì chuyện sau đó, phải cố cái trước mắt, lời nói của Kê Thanh cứ như chiếc gậy gõ trên đầu anh, làm anh bắt đầu tuyệt vọng, nếu trong lòng vợ anh cứ mãi có bóng ma, chẳng lẽ đời này anh cứ mãi dây dưa như vậy, không được, anh không cam lòng, anh muốn những ngày thoải mái có vợ có con trai con gái, anh muốn mỗi đêm đều có thể ôm vợ ngủ, không chỉ danh chính ngôn thuận, mà vợ anh còn phải cam tâm tình nguyện, tình huống trước mắt xem ra thực khó khăn.
Nhưng Phong Cẩm Thành cảm thấy, vì cuộc sống hạnh phúc về sau, dùng chút tâm cơ thủ đoạn cũng được, dù sao chuyện anh tính kế vợ mình cũng không phải mới một lần, sau này lật tới, thì quỳ bàn giặt, chuyện đóng cửa trong nhà, ai biết được?
Cho nên mới nói, người đàn ông này nếu bị dồn ép, da mặt dày một chút, ai mà gánh nổi, huống chi bụng dạ Kê Thanh sao có thể là đối thủ của hồ ly, hơn nữa con hồ ly này còn đã thành tinh.