Con trai nặng 2.2 kg, nhìn bụng Kê Thanh cũng không quá lớn nên sinh ra đứa nhỏ như vậy cũng không tính là nặng, nhưng giọng của nó lại lớn vô cùng, mắt còn không chưa mở, mà tiếng khóc đó lại có thể truyền đi rất xa.
Mẹ Phong vừa ôm đứa nhỏ vừa cười nói :"Nhóc con trông rất giống Cẩm Thành lúc mới sinh, khóc rất lớn." Yêu thương không buông, đồng thời tay lắc lư vài cái :"Đừng khóc, ngoan nào, mẹ con đang mệt mỏi, ngoan cho mẹ ngủ một lát nhé..."
Ba Phong cũng sáp lại xem xét bình luận :"Đây mới chính là cháu nhà tông của Phong gia chúng ta, giống ý như Cẩm Thành lúc đó, nhìn tướng của cháu nội của tôi chắc chắn sau này sẽ rất có tương lai đấy." Ba Phong cười nhiều đến nỗi miệng cũng sắp rách đến mang tai rồi.
Hai vị lão tiền bối vây quanh đứa cháu nội, còn Phong Cẩm Thành ở bên kia nắm lấy tay của vợ, nắm chặt cũng không buông ra qua, hai mắt nhìn chằm chằm Kê Thanh, không khỏi cảm thấy đau lòng.
Kê Thanh thật sự mệt muốn chết luôn, nhưng nghe đứa nhỏ khóc, cô tự nhiên cũng tỉnh lại, mở mắt ra, Phong Cẩm Thành liền nhỏ giọng hỏi :"Có chỗ nào khó chịu không? Đừng chịu đựng, cứ nói với anh..."
Kê Thanh miễn cưỡng cười một cái :"Con đói bụng, anh mau ôm con đến đây, để em cho nó bú sữa."
Phong Cẩm Thành còn chưa kịp đứng dậy, mẹ Phong nghe thấy liền bế cháu vào, nhẹ nhàng đặt đứa nhỏ vào lòng của Kê Thanh, sờ sờ cái trán của con dâu, dặn dò vài câu liền đi ra ngoài.
Phong Cẩm Thành muốn giúp cô vén áo lên, nhưng Kê Thanh lại không muốn tiếp nhận :"Để em tự làm."
Phong Cẩm Thành lại muốn nhẹ nhàng đem cái khăn nhỏ đặt lên miệng núm của bầu sữa, nhưng Kê Thanh chỉ hừ một tiếng, một dòng sữa liền chảy ra, Phong Cẩm Thành có chút ngốc, hình như một ít sữa đã dính trúng tay của hắn.
Kê Thanh muốn đẩy tay hắn ra, thuần thục đưa cái núm nhỏ vào cái miệng bé xíu, có lẽ đứa nhỏ đã rất đói bụng, cái miệng nhỏ nhắn tự động mở ra ngậm lấy cái núm, đống thời không ngừng nuốt và thưởng thức hương vị ngọt ngào, thoải mái nên không còn khóc nữa chân mày cũng từ từ giãn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như mèo con.
Phong Cẩm Thành đứng lặng nửa ngày, mắt quan sát vợ và con của hắn, nhìn thấy con đang ngậm lấy bầu sữa to lớn kia, hắn tự nhiên cảm thấy thân dưới có chút căng thẳng, Kê Thanh chờ cho con ăn no rồi, vừa ngẩn đầu lên liền thấy Phong Cẩm Thành đang nhìn chằm chằm vào ngực của cô, cô liền đỏ mặt nói :"Anh đang nhìn gì thế? Mau ôm con ra ngoài đi, cẩn thận một chút, con đang ngủ."
Phòng bệnh của cô là phòng đặc biệt, Kê Thanh nằm ở bên trong, còn bên ngoài có một phòng cho trẻ sơ sinh, bảo mẫu cũng ở bên ngoài, nếu có bạn bè người thân đến thăm em bé cũng sẽ không gây ầm ỹ đến sản phụ nghỉ ngơi, rất nhân tính hóa.
Sau khi Phong Cẩm Thành ôm con ra phòng ngoài trở về, liền thấy sắc mặt của vợ có chút thống khổ, khiến cho hắn không khỏi hoảng sợ :"Chỗ nào không thoải mái sao?"
Kê Thanh có chút xấu hổ, lúc trước cô sinh Tiểu Tuyết thì không đủ sữa, nên không có chuyện gì phức tạp cả, nhưng lần này không biết có phải do được dì Điền bồi bổ rất tốt hay không, mà sữa lại rất nhiều, con mới ăn có một chút thôi, bên trong còn vẫn còn dư lại, khiến cô cảm thấy vừa cứng vừa đau.
Kê Thanh cắn cắn môi :"Anh ra ngoài gọi y tá vào đây đi." Phong Cẩm Thành không vui đi gọi y tá, hắn nghĩ đây là vợ của mình, hơn nữa nhìn bộ dạng rất khó chịu hiện tại này của vợ, hắn cũng muốn biết tình hình của vợ hắn như thế nào, bởi vậy cả người đứng im cũng không nhúc nhích, nhẹ nhàng hỏi cô :"Em bị sao vậy? Vợ ơi, em nói cho anh biết thì anh mới đi gọi y tá đến."
Kê Thanh đỏ mặt :"Là chuyện đó, ngực của em bị cương sữa rất khó chịu, em muốn nhờ y tá dùng dụng cụ hút bớt sữa ra ..."
Mắt Phong Cẩm Thành sáng ngời :"Vợ ơi, người có khả năng giúp em hút sữa đang đứng ở đây, mà em lại không dùng, để anh giúp em hút nó ra nhé..."
Nói xong, cúi người xà vào lòng của Kê Thanh, rất nhanh liền kéo áo của cô lên, sau đó mở to miệng, rất chuẩn xác liền ngậm lấy ...
Kê Thanh ngạc nhiên, sau đó ngây ngốc một lúc lâu, bị người kia cưỡng ép mà đòi ngậm mút, không những vậy mà còn phát ra tiếng động nữa, Phong Cẩm Thành ngậm mút hết một bên lại đến một bên, hai bên đều do hắn xử lý xong xuôi, đến khi ngẩng đầu lên cái lưỡi còn liếm liếm khóe miệng, đem giọt sữa cuối cùng liếm vào trong miệng, còn chép chép cái miệng tỏ ra còn chưa đủ.
Phong Cẩm Thành liếc mắt nhìn Kê Thanh một cái, tỏ vẻ bất đắc dĩ bộ dáng, thì ra vợ sinh con, mình cũng được hưởng cái phúc lợi này :"Vợ ơi, sau này nếu em còn bị cương sữa, thì cứ nói với anh...".
Kê Thanh mặt đỏ, liếc mắt nhìn Phong Cẩm Thành nhỏ giọng nói :"Không biết xấu hổ..."
Phong Cẩm Thành thản nhiên chịu, dù sao cũng không bị thiệt thòi gì, không biết xấu hổ thì không biết xấu hổ, hắn đột nhiên phát hiện, hèn chi mấy người bạn kia của hắn mỗi khi vợ ở cữ đều bám chặt lấy vợ không rời, thì ra còn có loại chuyện khiến người ta vui vẻ như vậy.
Ba Phong đặt tên cho cháu nội đích tôn là Phong Tế, còn mẹ Phong thì nói giọng của đứa nhỏ khóc vừa lớn vừa lại rất rõ, đứng xa cả trăm mét còn có thể nghe thấy, bởi vậy đặt cho nó cái tên ở nhà là Tiểu Lượng.
Tiểu Lượng cũng không phụ lòng bà nội đã đặt tên cho nó, chỉ cần một chút không hài lòng, là cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu mở rộng hết cỡ, khóc đến nỗi ai dỗ cũng không được, lần nào cũng phải nằm ở trong lòng của mẹ bú sữa thì mới chịu yên tĩnh, qua vài ngày, Tiểu Lượng cũng phát hiện được nằm trong lòng của mẹ nhõng nhẽo và bú sữa là một chuyện rất thoải mái, bởi vậy Tiểu Lượng cũng muốn được hưởng thụ lâu hơn, bú no cũng không muốn nhả cái bình sữa tự nhiên ra, bao nhiêu sữa cũng vào bụng của Tiểu Lượng, nó cũng biết chiếm tiện nghi của mẹ, phá hư việc tốt của cha, nên Phong Cẩm Thành rất hận, gặp chuyện này hắn mới hiểu được tâm trạng của Hồ Quân, vì sao Hồ Quân luôn than phiền con trai của hắn, đứa nhóc này thật không ngoan bằng con gái, chỉ mới bé chừng này thôi đã biết tranh giành với hắn rồi.
Bất quá đứa nhỏ qua mười ngày cũng ngoan hơn một chút không còn quấy khóc như lúc đầu nữa, cho dù ăn no cũng không ngủ ngay lập tức, nhưng Tiểu Lượng vẫn như cũ bị hắn ôm ra khỏi phòng, sau đó hắn quay lại thưởng thức đồ ăn thừa của con, những lúc này Kê Thanh chỉ có thể dở khóc dở cười.
Lúc Tiểu Lượng được mười hai ngày thì Tử Thấm mới đến thăm, tặng cho nó một cái bùa bình an thỉnh ở trong miếu, lúc Kê Thanh sinh Tiểu Lượng thì Tử Thấm có chuyến đi Phổ Đà sơn.
Tử Thấm nhìn bộ dạng của Kê Thanh bây giờ, đồng thời cũng nhớ lại bộ dạng khi cô sinh Tiểu Tuyết, hai cái cách xa một trời một vực, lúc sinh Tiểu Tuyết cô không được chăm sóc kỹ lưỡng nên rất là gầy, còn lúc này Kê Thanh giống như một viên trân châu sáng lấp lánh, khuôn mặt nhỏ nhắn kia có chút hồng hào.
Phong Cẩm Thành cũng rất biết điều, chào hỏi vài câu xã giao với Tử Thấm xong liền lánh ra ngoài, Tử Thấm chờ hắn đi ra ngoài rồi mới ngồi bên cạnh giường, nhỏ giọng nói :"Người đàn ông của cậu có chút tiến bộ rồi đó! Trước kia trông thấy mình cũng không thèm ngó ngàng tới, sao lần này lại có thứ tự như vậy, cho mình biết bí quyết đi, làm sao cậu có thể dạy dỗ một tảng đá thành ra như vậy, tính cách của đàn ông không dễ thay đổi giống như trở bàn tay đâu, còn nữa trước đây không phải hai người đã ly hôn rồi sao, như thế nào lại tái hợp lại rồi ?"
Kê Thanh không khỏi nở nụ cười, nhưng sau đó sắc mặt cũng tối sầm lại, đem bệnh tình của Phong Cẩm Thành nói cho Tử Thấm nghe, Tử Thấm ngạc nhiên trợn to hai mắt :"Cái gì? Cậu nói Phong Cẩm Thành bị u não, sao lại có thể như vậy chứ? Mình thấy chồng cậu còn khỏe hơn trâu nữa đó, cậu có bị hắn lừa không đây! Hay đây chỉ là khổ nhục kế của Phong Cẩm Thành thôi ..."
Nghe Tử Thấm nói như vậy, trong lòng Kê Thanh cũng có chút tỉnh ngộ, nhưng sau đó lại lắc đầu :"Chẳng lẽ Phong Cẩm Thành còn muốn gạt mình sao."
Tử Thấm gật gật đầu, lấy tay vỗ vỗ vai của Kê Thanh an ủi :"Cho dù là u não, thì bây giờ cũng không phải là bệnh bất trị, hay là như vậy đi, mình có quen một bác sĩ rất nổi tiếng chuyên về khoa não, khi đó cậu có thể vạch trần lời nói dối của Phong Cẩm Thành rồi, nhưng mình nghĩ cũng có khả năng là chuẩn đoán sai, chuẩn đoán bệnh ở trong đầu là chuyện rất khó nói."
Mắt Kê Thanh sáng ngời, dấy lên một tia hy vọng :"Chuyện này chờ mình xuất viện rồi tính tiếp."
Trong đầu loạn xạ bỗng nhiên sự nhớ ra một chuyện :"Cậu làm sao lại quen biết bác sĩ khoa não vậy? Mình nhớ cậu đang chí có quen một bác sĩ thôi mà, hình như là bác sĩ ngoại khoa gì đó?"
Tử Thấm chớp chớp mắt nhỏ giọng nói :"Chờ cậu xuất viện đi, khi đó mình sẽ giới thiệu cho cậu biết."
Kê Thanh sợ run vài giây, không khỏi nở nụ cười :"Đừng nói cậu và bác sĩ đó, hai người đã thành?"
Tử Thấm luôn luôn vui vẻ nhưng lần này lại nhăn nhó mặt mày, sau một lúc lâu mới gật gật đầu :"Cha của người đó là viện trưởng, cũng là vị bác sĩ khoa não mà vừa nãy mình nhắc đến đó..."
Tử Thấm nói chuyện với Kê Thanh, hai người nói chuyện trên trời dưới đất nói hết nửa ngày trời, đến khi hộ lý ôm Tiểu Lượng vào phòng, Tử Thấm thấy Kê Thanh chưa khỏe nên cũng muốn để Kê Thanh nghỉ ngơi nhiều một chút, nên cô cũng đành ra về, bất quá khi Tử Thấm ra đến bên ngoài phòng vừa đụng phải Phong Cẩm Thành ra ngoài hành lang hút thuốc trở về, Tử Thấm liền quan sát sắc mặt và tình hình của Cẩm Thành, bộ dạng như vậy, không có chút dấu hiệu nào chứng tỏ là hắn đang mắc bệnh nan y cả, trong lòng cô cũng thừa nhận hắn đang rất khỏe mạnh.
Phong Cẩm Thành đơn giản gật đầu chào, sau đó liền đi vào phòng bệnh của Kê Thanh, bất quá hắn cũng cảm thấy sau lưng có chút lạnh, Tử Thẩm là bạn rất thân của Kê Thanh, nhưng nếu so với Kê Thanh thì người phụ nữ này lại rất khôn khéo, có đôi khi Phong Cẩm Thành cũng rất thắc mắc, tính cách của hai người phụ nữ này rõ ràng là trái ngược nhau hoàn toàn, nhưng như thế nào lại có thể thân thiết với nhau như vậy, đột nhiên trong lòng Phong Cẩm Thành dâng lên một tia dự cảm rất xấu sẽ đến, không biết có phải là chính mình chột da hay không.
Thời điểm Kê Thanh xuất viện thì Tiểu Lượng cũng đã tròn một tháng tuổi, vốn dĩ cũng không cần ở trong bệnh viện lâu như vậy, nhưng do mẹ Phong nhất quyết kiên trì muốn như vậy, nên phải đợi Tiểu Lượng được một tháng mới xuất viện trở về Phong gia.
Phong gia cũng tổ chức ăn mừng cho đứa cháu trai vàng ngọc vừa tròn một tháng, sau đó Kê Thanh ở lại Phong gia khoản chừng hai tháng, Phong Cẩm Thành cố gắng đem Tiểu Tuyết đang chu cái miệng tách ra khỏi mẹ cùng đứa em trai, luyến tiếc để Tiểu Tuyết ở lại Phong gia, hắn nhanh chóng thu xếp đồ đạc dẫn vợ và Tiểu Lượng trở về biệt thự.
Kỳ thật nếu không phải Tiểu Lượng vẫn đang còn bú sữa mẹ, thì có lẽ Phong Cẩm Thành cũng sẽ để Tiểu Lượng ở lại Phong gia, để không còn ai quấy rầy thế giới riêng của hai người nữa, nhưng mặc dù con hay quấy rầy nhưng cũng đã có bảo mẫu chăm sóc, dù sao biệt thự rất lớn, lại không có người lớn quản lý, hắn sẽ sắp xếp cho con và bảo mẫu ở lầu một, còn hắn và Kê Thanh sẽ ở lầu hai, hai vợ chồng đóng cửa lại là được thôi.
Nói thật, hắn nhịn đến sắp chết rồi đây, vừa vào đến cửa đã phải cố gắng kiên nhẫn cùng kiềm nén bản thân, hắn phải trơ mắt đứng nhìn con của hắn nằm trong lòng của vợ mà bú sữa, trong chốc lát bú đến no căng bụng, vậy mà còn không chịu buông ra, hơn nữa thằng nhóc này cũng không thông cảm hay suy nghĩ cho cha nó chút nào cả, hôm nay đã ăn no rồi mà một chút ý tứ cũng không có, hai con mắt đen như trân châu cứ mở to, cái miệng nhỏ thì cứ a a, nhìn về phía mẹ nó mà cười khanh khách, khiến cho nước miếng của cha nó cũng phải chảy ba mét. ( ý là thèm nhỏ dãi đấy mà.)
Phong Cẩm Thành bước qua, ngồi ở bên cạnh của Kê Thanh, nhìn đứa con quỷ quái của hắn, bàn tay to của Phong Cẩm Thành đã rất muốn ngứa ngáy, hiện tại hắn rất muốn kéo vạt áo của vợ lên để hưởng thụ, nhưng hắn cũng chậm rãi thì thầm vào lỗ tai của vợ, hơi thở có chút dồn dập :"Vợ ơi, em nói xem tại sao Tiểu Lượng đã ăn no rồi mà sao vẫn còn chưa chịu nhắm mắt ngủ vậy, thằng nhóc này gây trở ngại công việc của cha nó như vậy, có phải là anh nên đánh vào cái mông của nó không ..."
Kê Thanh nghe xong mặt đỏ bừng, đem đứa nhỏ để vào trong lòng hắn :"Em đi tắm đây, anh dỗ con ngủ đi."
Phong Cẩm Thành thèm thuồng nhìn bóng dáng vợ biến mất sau cánh cửa phòng tắm, hắn liền tưởng tưởng đến hình ảnh vợ của hắn cởi đồ, sau đó dòng nước sẽ chảy theo những đường cong trên người của vợ... Nghĩ vậy thôi, Phong Cẩm Thành liền lớn tiếng hét một tiếng, con của hắn đang tiểu lên người hắn, nước tiểu thấm ướt hết cả phần thân dưới của hắn.
Phong Cẩm Thành cúi đầu nhìn hai mắt của con, nhỏ giọng thì thầm :"Kiếp trước con với ba là oan gia phải không, đã phá hư chuyện tốt của ba thì thôi chứ, bây giờ còn làm ướt của quý của ba nữa..." Bất mãn thật sự bất mãn, nhưng vẫn là đứng lên ôm con bắt đầu dỗ con ngủ...