[Bác Chiến] Bản Requiem Hoa Hồng

Chương 20: Chương 19





Xe lái thẳng vào thành phố, con đường có rất nhiều công trình kiến trúc nổi tiếng của Paris, tiểu yêu quái dần không thấy đau nữa, chống cằm nhìn bên ngoài cửa sổ.

Lola đảm nhận vai trò giới thiệu cho Vương Nhất Bác, còn nói sau này sẽ dẫn cậu đi thăm thú từng nơi.

Tiểu yêu quái gật đầu một cái, cậu phát hiện Paris có rất nhiều cây cầu, một vài trụ cầu có người đàn ông đứng bên trên, anh ta cưỡi ngựa, trong tay cầm thanh trường kiếm, cùng chỉ về một phương.

Chỉ vào trái tim Paris, có chút đau.

Giống như Lola đã nói, Paris đẹp hơn Cairo, mỗi một kiến trúc đều có nét chạm trổ tinh xảo, người mới đến đây sẽ nhìn mãi không thấy chán, nhìn không chớp mắt.

Chỉ có tiểu yêu quái, ánh mắt cậu tựa như thanh kiếm trên lưng ngựa, từ trước đến giờ chỉ nhìn về một nơi.

Mắt thấy đã sắp đến đường Faubourg, Lola đã đặt chỗ ở nhà hàng, định dẫn Vương Nhất Bác đi ăn tối.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, là sếp gọi tới, Lola tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ, bảo mọi người im lặng, cô ấn nút nhận cuộc gọi của Tiêu Chiến:
"Sếp bảo bây giờ bọn em qua đó ạ? Bọn em sắp đến đường Faubourg rồi, cách Aspic xa lắm, hay là thôi đi vậy?"
...!
"À, được, em biết rồi, vậy giờ bọn em đến đây, cảm ơn sếp ạ."
Cúp điện thoại, đồng nghiệp nam lập tức lại gần hỏi Lola:
"Sao thế? Sếp bảo chúng ta đến Aspic à? Có chỗ ở Aspic rồi, tốt quá, anh chưa từng đến đó bao giờ luôn!"
Phúc lợi bữa tối đến đột ngột khiến Lola cảm thấy rất lạ:
"Sếp nói anh Suzuki đã bao trọn Aspic, bảo chúng ta cùng đi, đã chuẩn bị đồ ăn xong rồi, đón gió tẩy trần."
"Woa! Bao cả Aspic luôn, Suzuki Shun thật đúng là hào phóng! Đầu bếp chính ở Aspic khó hẹn lắm đó, nhà hàng không lớn, đặt hai chỗ thôi cũng khó khăn, anh ta lại có thể bao cả nhà hàng, quả nhiên là nhân vật nổi tiếng! Chúng ta mau qua đấy đi, cũng chẳng xa, đi theo sếp thử một chút."
Đồng nghiệp nam bắt đầu thoả sức tưởng tượng bữa ăn của tối nay, từ lâu đã nghe nói Aspic có liên quan đến một vài nghệ thuật gia và đạo diễn nổi tiếng.

Hắn vẫn còn đang ở trong Waiting List, cuối cùng thì tối nay đã có thể tự thân trải nghiệm rồi.


Hai bên đường sáng lên ánh đèn ảm đạm, xe chạy dọc theo dòng sông Seine, có những cô gái mặc váy hai dây và áo sơ mi trắng, trong tay cầm chai rượu vang, các cô ấy đang dựa vào sông Seine cùng nhau trò chuyện.

"Tiểu yêu quái, cậu nói xem tại sao sếp lại gọi chúng ta cùng đi ăn? Cậu thích ăn đồ ăn Pháp không?"
"Không biết nữa, tôi thích ăn thịt bò."
Không tới 20 phút đã đến Aspic, món chính của bữa tối lại là bò bít tết.

Đầu bếp chính tự tay phục vụ đồ ăn, y giới thiệu phần thịt bò này đã sử dụng nhiệt độ thấp để làm chín từ từ, dùng 8 tiếng để nấu, đồ ăn kèm sử dụng hoa quả lạnh và rau củ nướng chín...!
Đầu bếp chính nói rất rõ ràng mạch lạc, tiểu yêu quái ăn hết sạch, sốt của bò bít tết cũng dùng bánh mì quẹt sạch sẽ.

Lola kéo tay Vương Nhất Bác, nói với cậu, đừng ở Aspic dùng bánh mì trên bàn để vét đĩa, chuyện này không lịch sự.

Ai ngờ đầu bếp chính thấy thế thì lớn tiếng cười, nói với Lola:
"Không sao đâu thưa quý khách, cậu ấy cảm thấy ngon nên mới như vậy."
Vương Nhất Bác uống một cốc nước có gas lớn, thấy Tiêu Chiến đang lau miệng, khăn ăn che đi nửa gương mặt anh, chỉ là khoé mắt cong cong, hình như là nghe được câu nói của đầu bếp chính nên đang nhịn cười.

Đại nhân và Suzuki Shun ngồi ở bàn bên cạnh.

Tiểu yêu quái ăn no rồi, lúc này cực kỳ muốn nói với Tiêu Chiến: Đại nhân, thịt bò ở Paris thật sự rất ngon, món này là ngon nhất, anh ăn nhiều thêm chút đi.

Mặc dù cả tối nay Tiêu Chiến đều không nhìn cậu, cũng không nói gì với cậu hết.

Vương Nhất Bác nghe được Suzuki Shun nói với Tiêu Chiến:
"Buổi trình diễn của tôi vào tuần tới sẽ giữ vé cho em, em sẽ đến chứ?"
"Chỉ cần không có việc gì đặc biệt nhất định em sẽ tới."
"Cảm ơn, Tiêu Chiến, khúc nhạc kia đã viết xong rồi, tôi định ở phần cuối cùng sẽ tặng cho em."
"Là vinh hạnh của em."
Tiêu Chiến gật đầu cười, đồng thời đưa tay lên gọi người phục vụ tới, để cậu ta thu dọn đĩa món chính đi, món thịt bò ngon nhất, Tiêu Chiến chỉ ăn 1/3.

Người phục vụ lấy lại đĩa bò bít tết, đổi một chiếc đĩa sạch khác cho Tiêu Chiến, vừa quay người muốn về bếp, tiểu yêu quái đã bật dậy khỏi chỗ ngồi, chạy tới ngăn người phục vụ lại:
"Bò bít tết của đại nhân để tôi ăn, anh đừng lấy đi, món này ngon lắm."
"Thưa quý khách, đây là đồ thừa lại của vị khách kia, hay là anh..."
"Không sao, anh ấy là đại nhân của tôi, đồ dư lại của anh ấy tôi đều ăn cả."
Vương Nhất Bác không đợi người phục vụ nói xong đã nhận lấy đĩa thức ăn của Tiêu Chiến, bê về chỗ của mình, cầm dao dĩa lên chuẩn bị cắt.

Suzuki Shun thấy thế thì á khẩu, thịt bò trong miệng Lola và đồng nghiệp nam cũng nuốt không trôi, mở to hai mắt, nhìn Vương Nhất Bác định ăn bò bít tết còn dư lại của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến tự mình hít một hơi, anh mím môi, nhìn qua như chuẩn bị nổi giận lại vừa giống như đang nén cười, không rõ được là biểu cảm nào.

Người phục vụ vẫn đang ngớ người, cậu ta chưa từng thấy vị khách nào như vậy, lại lấy đi đồ ăn thừa của người khách khác!
Hôm nay 5 vị khách này bao cả nhà hàng, nhất định là bạn của ông chủ, chỉ là sao ông chủ lại có thể kết giao với những người bạn như này chứ?
Hoàn toàn không hiểu quy tắc trên bàn ăn...!
Người phục vụ khó xử nhìn Tiêu Chiến, giải thích với anh:
"Thưa quý khách, là vị khách kia tự lấy đi, nếu anh để bụng thì để tôi xử lý."
"Khụ khụ..."
Tiêu Chiến im lặng một lúc, lại ho khan, Suzuki Shun đưa nước cho anh, Tiêu Chiến uống một hớp:
"Cậu ấy cũng ăn rồi, bỏ qua đi vậy.

Đúng rồi, phiền cậu lấy giúp tôi một ly cà phê được không?"
"Thật xin lỗi quý khách, để tôi đi lấy cà phê giúp anh."
Tiêu Chiến muốn đánh lạc hướng để qua ải, để câu chuyện này trôi qua nhanh hơn chút.

Người phục vụ thấy Tiêu Chiến không định truy cứu thì thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng rời đi.

Ở phía tiểu yêu quái, bò bít tết của cậu đã ăn xong rồi, dụng cụ ăn đã bị mang đi, trên bàn chỉ có nĩa và dao cắt bánh mì, không cắt được thịt bò bít tết đã được nấu mềm bằng nhiệt độ thấp.


Vương Nhất Bác nhìn xung quanh một chút, cậu và Tiêu Chiến ngồi khác bàn nhưng lại là kế bên nhau, ở giữa cách nửa mét.

Tiểu yêu quái chống lên bàn mình, dáng người cậu cao, cánh tay dài duỗi ra, từ trên bàn lấy đi dao cắt bít tết mà người phục vụ chưa thay mới, là dao của Tiêu Chiến.

Ánh mắt nhanh nhạy, động tác thần tốc, người của cả hai bàn đều chưa kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đã dùng dao cắt bít tết của Tiêu Chiến cắt được miếng bò đầu tiên đưa vào trong miệng, nhìn biểu cảm của cậu là thấy vô cùng ngon.

Lần này Suzuki Shun không thể nhịn nữa, xúc phạm Tiêu Chiến quá rồi.

Hắn trực tiếp đứng dậy khỏi chỗ ngồi, kéo tay phải Vương Nhất Bác không để cậu tiếp tục cắt thịt bò nữa.

"Cậu như này là sao đây? Là khờ thật hay giả vờ ngốc? Đây là dụng cụ Tiêu Chiến đã dùng và thịt bò Tiêu Chiến đã ăn, cậu không thể trực tiếp ăn như vậy được! Thật bất lịch sự và không biết lý lẽ, buông xuống ngay, xin lỗi đi!"
Tiểu yêu quái nghe lời Tiêu Chiến, với Suzuki Shun thì không hề tỏ ra yếu thế chút nào, cậu cũng đứng dậy, còn cao hơn Suzuki Shun một chút.

Từ lâu cậu đã thấy phiền vì tên "Tài Ba" này cứ tuỳ tiện to tiếng với cậu, chỉ đại nhân mới có thể như thế!
"Anh là ai? Tôi không muốn ăn cùng với anh, là đại nhân ở đây, thịt bò ở đây nên tôi mới tới! Tôi đã muốn đi ra ngoài từ sớm rồi! Đại nhân, chúng ta đi thôi."
Vương Nhất Bác nói xong thì muốn kéo Tiêu Chiến, bị Suzuki Shun đẩy ra, thân thể va vào bàn làm vỡ một ly rượu vang, rượu vang đổ hết vào bò bít tết, không ăn được nữa.

Tiểu yêu quái bị Suzuki Shun đẩy ngã thì càng không vui, cậu bò dậy dùng sức đẩy Suzuki Shun ra xa nửa mét, còn muốn xông tới đánh nhau, trả đòn lại.

Có lẽ đây là một lần bao phòng khó xử nhất của Aspic, cũng là bữa tối khó hiểu nhất của Suzuki Shun.

Cả Suzuki Shun và Vương Nhất Bác đều đang trong cơn giận dữ, không chịu làm hoà, đầu bếp chính từ trong bếp đi ra, nghe người phục vụ kể rõ tình huống, nghe xong thì nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt khinh thường, bảo người giữ cậu lại.

Tiêu Chiến vẫn ngồi như thế, nhìn Vương Nhất Bác, cũng là bất đắc dĩ lắc đầu, việc này không biết nên nói từ đâu.

Mắt thấy tiểu yêu quái bị người ta ấn đè xuống ghế, Tiêu Chiến vẫn là đứng lên, ngăn đầu bếp chính lại, nhìn Suzuki Shun nói:
"Shun, cậu ấy không hiểu quy củ nhà hàng, sống một mình ở Cairo đã quen rồi, anh đừng so đo với cậu ấy."
Lại quay sang Vương Nhất Bác nói: "Cậu mau xin lỗi đi."
"Đại nhân..."
"Nói xin lỗi!"
Vương Nhất Bác bĩu môi, quay về phía Suzuki Shun cúi gập người, đầu cũng sắp chạm vào đầu gối.

Lại quay sang cúi người với đầu bếp chính, xin lỗi.

Cũng cúi người với cả người phục vụ, xin lỗi.

Cuối cùng đứng sau lưng Tiêu Chiến, gương mặt bướng bỉnh, nhìn trần nhà.

"Tiêu Chiến, tại sao em phải dẫn theo cậu ta? Cậu ta quá vô lễ!"
Vương Nhất Bác căn bản không hề thành tâm nói xin lỗi, biểu cảm lúc gập người kia, mặt ngang với trời...!
Hiển nhiên Suzuki Shun vẫn chưa hết cơn giận, nói năng hùng hổ, bình thường hắn không như vậy, hắn hiểu tính cách Tiêu Chiến, không nên nói như thế, không nên nhúng tay vào quyết định trong công việc của Tiêu Chiến.

Quả nhiên Tiêu Chiến cười lạnh một tiếng, tự mình cúi đầu với Suzuki Shun, đứng thẳng dậy rồi nói:
"Ngài Suzuki, cảm ơn đã đón tiếp thịnh tình, là ngài chủ động đề xuất bảo tôi gọi đoàn đội đến cùng dùng bữa, hoá ra là ngài muốn giúp tôi dạy dỗ bọn họ sao? Đó là sai lầm của tôi, khiến ngài chê cười rồi, chi phí bữa ăn hôm nay cùng với tiền bồi thường cứ tính cho tôi đi."
"Tiêu Chiến, xin lỗi, vừa rồi tôi nói không đúng, không phải tôi trách móc em, chuyện này không liên quan gì đến em cả, là người này không biết lý lẽ!"
Suzuki Shun tự biết mình ăn nói không thích hợp, ranh giới của Tiêu Chiến rất rõ ràng, hết lần này tới lần khác hắn vượt giới hạn can thiệp vào chuyện Tiêu Chiến dẫn theo Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến cười một tiếng, gương mặt lạnh lùng, anh nói:
"Shun, em cũng có chỗ không đúng, hôm nay đến đây thôi, một lần nữa cảm ơn đã khoản đãi."
Tiêu Chiến lấy thẻ tín dụng của mình ra đi thanh toán với đầu bếp chính, Suzuki Shun đi theo phía sau, hai người đứng ở quầy bar nói chuyện rất nhiều.

Trong lúc nói chuyện, Suzuki Shun cười, Tiêu Chiến cũng cười, trạng thái của hai người đã hòa hoãn hơn nhiều, sau đó lại cùng nhau xin lỗi đầu bếp chính.


Đây là Paris, sẽ không có ai làm khó nghệ sĩ violin nổi danh và nhà điều chế cao cấp nhất của công ty lớn, hai người cùng nhau giải quyết chuyện khó xử này một cách nhẹ nhàng.

Tiêu Chiến và đầu bếp chính còn trao đổi danh thiếp với nhau.

Lola vỗ vai Vương Nhất Bác, thì thầm với cậu một lần nữa:
"Tiểu yêu quái, cậu đã thấy chưa? Nhớ lời sếp nói đấy, đây là Paris, chỉ có người tài ba mới được người ta tôn trọng.

Lần sau đừng có ngốc nghếch như vậy, chúng ta đi thôi.

Nếu cậu còn chưa ăn no, chúng ta đến đường Faubourg ăn bánh mì nhé?"
"Đại nhân vẫn còn chưa đi."
"Nhất định là ngài Suzuki đưa sếp về nhà, cậu đừng gây sự làm khó sếp nữa."
Giống như Lola nói, Tiêu Chiến ngồi xe của Suzuki Shun rời khỏi nhà hàng.

Trước khi đi, ánh mắt anh nhìn Vương Nhất Bác vẫn mang vẻ trách cứ.

Ngày đầu tiên đến Paris, tiểu yêu quái đang rất hối hận, không ngừng nhắc nhở bản thân phải cẩn thận hơn nữa, vậy mà còn gây thêm rắc rối cho đại nhân, khiến anh mất thể diện.

Dường như đại nhân không muốn nói chuyện với cậu nữa.

Lola đưa Vương Nhất Bác đến khách sạn đã thỏa thuận trên đường Faubourg, thu xếp nốt các thủ tục nhận phòng.

Tiêu Chiến đã ứng trước chi phí thuê phòng trong một tuần, tìm được nhà trọ vẫn cần sắp xếp đâu vào đấy, không nhanh như vậy được.

"Lola, đại nhân không tới sao?"
"Tiểu yêu quái, cậu thử nhìn xem bây giờ là mấy giờ? Sếp đã về nhà đi ngủ từ lâu rồi."
"Đại nhân sống ở đâu thế?"
"Việc này tôi không thể nói với cậu được, sếp mà biết sẽ sa thải tôi mất, nhưng mà cách nơi này không xa.

Cậu mau lên tầng đi, trưa mai tôi sẽ tới đón cậu đi ăn cơm rồi cùng đến công ty."
Lola tiễn Vương Nhất Bác đến cửa thang máy, ôm tiểu yêu quái đang đứng thẳng người một cái, dặn cậu đừng suy nghĩ lung tung, về phòng tắm rửa sớm một chút, ngủ một giấc, ngày mai sẽ ổn thôi.

Vào ngày đầu tiên đến Paris, Lola biết rằng, tiểu yêu quái đến từ Cairo vẫn còn một chặng đường dài phía trước.

Lola vừa rời đi, đèn báo thang máy ở tầng một khách sạn lại bật sáng.

Tiểu yêu quái mang theo một chiếc túi lớn màu nâu bước ra từ thang máy, cậu không về phòng, đi thang máy lên tầng, rồi sau đó lại đi thang máy xuống tầng.

Vương Nhất Bác cứ đi đi lại lại ở cửa, đứng ở sảnh lớn nhìn xung quanh, không nhìn thấy Tiêu Chiến.

Cậu lấy điện thoại ra nhìn, đại nhân không gọi điện đến tìm cậu.

Đang phân vân không biết có nên gọi điện thoại cho đại nhân hay không, cậu bỗng nghe thấy tiếng của Tiêu Chiến truyền tới từ đằng sau khu ghế sô pha, tông giọng lạnh lùng:
"Yêu quái, cậu nói tôi không thích cái ôm của Suzuki Shun, vậy cậu thì sao, ôm Lola thì sao hả?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.