[Bác Chiến] Bản Requiem Hoa Hồng

Chương 3: Chương 2





Tiểu yêu quái rất cố chấp, Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác trở lại bên người cô gái, vỗ vỗ lên lưng cậu, gật đầu với cậu một cái.

Sau đó nghe được câu xin lỗi có chọn lọc của Vương Nhất Bác:
"Xin lỗi, tôi không nên va phải chị ở cửa nhà vệ sinh."
Cô gái nói: "Những chuyện khác thì sao? Cậu đi theo tôi còn mạo phạm tôi, cũng phải xin lỗi chứ."
"Tôi không có, tôi không..."
Vương Nhất Bác định tiếp tục những lời giải thích không có logic, Tiêu Chiến ngắt lời cậu:
"Tiểu thư, chúng ta có thể đến đồn cảnh sát, mời cảnh sát đến nhà cô kiểm tra là sẽ biết ngay cô có dùng 24 Faubourg hay không, tôi sẽ hỗ trợ giám định, xác định xem có diên vĩ tháng tám bên trong 24 Faubourg thật hay không."
Đầu cô gái càng lúc càng thấp, dần dần không lên tiếng nữa, Tiêu Chiến nói tiếp:
"Giám định xem mùi hương trên người cô liệu có phải diên vĩ tháng tám mà cậu ấy đã nói không, như vậy là có thể xác nhận việc cậu ấy nói thật hay nói dối, cô muốn như vậy sao?"
"Anh này, tôi có rất nhiều việc, không cần phải đi giám định..."
"Nếu như chuyện nước hoa cậu ấy không nói dối thì vẫn còn có thể đi xem camera giám sát của nhà hàng, trong phòng vệ sinh thì không thể thấy, nhưng vẫn có thể xác nhận xem rốt cuộc cậu ấy đã đi vào đó hay chưa.

Cô nên biết là, tội vu khống cũng cần phải bồi thường tương ứng."
Cô gái hoàn toàn không nói gì nữa, ôm chặt chiếc túi đựng tờ chi phiếu rời khỏi nhà hàng, lúc đi ngang qua Vương Nhất Bác thì bỏ lại một câu:
"Hôm nay đúng là xui xẻo, gặp phải một tên yêu quái ngu ngốc."
Dân bản xứ gọi những người trẻ tuổi ăn nói lung tung làm việc lỗ mãng, là yêu quái.

Người hóng hớt tản ra, Tiêu Chiến đút hai tay vào túi quần, đứng nhìn Vương Nhất Bác vẫn đang trong cơn mê mang chưa tỉnh.

Nụ cười trên gương mặt nhà điều chế nước hoa, được ánh mặt trời ở Cairo soi sáng đến không còn rõ ràng.

"Vương Nhất Bác, tôi đã nói hôm nay không cần đến đồn cảnh sát mà."
Lúc nói chuyện, chấm đen nhỏ dưới môi Tiêu Chiến khẽ động, được ánh mặt trời chiếu rọi vô cùng có sức sống.

Một chấm này, không biết là nét bút của vị tổ tiên nào lưu lại, để cho Tiêu Chiến từ bên bờ sông Seine êm đềm, một bước tiến vào gió cát nơi sông Nile.

Vương Nhất Bác muốn cảm ơn, cậu cố gắng tìm kiếm những lời êm tai nhất mà mình có thể nhớ được, Tiêu Chiến chỉ vài ba câu đã giải quyết hết thảy, cậu không cần phải đến đồn cảnh sát, cũng không cần phải đôi co nhưng không thắng được người ta để rồi bị đưa vào một căn phòng vừa hôi vừa tối.

"Đại nhân, anh đã cứu tôi, sau này anh chính là đại nhân của tôi, là tôi tự nguyện."
"Đây là có ý gì vậy? Vương Nhất Bác, một cái nhấc tay mà thôi."
Tiêu Chiến cho rằng, Vương Nhất Bác phân biệt hương liệu rất rõ ràng, không phải đang giả ngốc, nhưng cậu cứ luôn gọi đại nhân, Tiêu Chiến quả thực không hiểu lắm mấy trò lừa đảo, chi bằng lúc này đường ai nấy đi.

Tiêu Chiến nói: "Tôi không phải đại nhân, tôi tên Tiêu Chiến, là nhà điều chế nước hoa đến từ Paris.

Hôm nay chỉ là tình cờ, tôi giúp cậu bởi vì cậu nói thật, trên người cô gái kia thật sự có mùi hoa diên vĩ."
"Đại nhân, bọn họ đều nói tôi không có đầu óc rất quái gở, là tiểu yêu quái, anh chịu giúp tôi thì chính là đại nhân của tôi."
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác chọc cười, tuổi còn trẻ vậy mà hoá ra lại là một người cố chấp, anh không giải thích nữa, chỉ nói:

"Được rồi được rồi, bây giờ vấn đề đã giải quyết xong rồi, cậu mau về nhà hoặc quay lại làm việc đi."
Tiêu Chiến cùng với đồng nghiệp quay lại bàn ăn, cà phê đã nguội lạnh, anh giơ tay kêu người phục vụ đổi một ly khác.

Hướng dẫn viên tiếp tục ăn cơm Pilaf, nước sốt màu đỏ gạch dính lên hàm răng của gã, Tiêu Chiến quay đầu đi chỗ khác nghe hướng dẫn viên nói chuyện, tất cả đều là những câu tâng bốc nịnh nọt nhà điều chế, khen ngợi năng lực ngửi mùi thơm và khả năng xử lý chuyện rắc rối của Tiêu Chiến.

Đường nâu trong ly cà phê nóng hổi đang tan ra, Tiêu Chiến nhấp một ngụm, mỉm cười nói, cảm ơn.

Giỏi đến vậy ư? Nhưng chàng trai kia thì sao chứ, cậu ta đứng xa hơn đã có thể nói ra loại tinh dầu mang tính then chốt nhất, nhờ vậy Tiêu Chiến mới có thể xác định đó là 24 Faubourg, chẳng phải điều này có nghĩa là, so với nhà điều chế nước hoa đứng đầu một công ty, khứu giác của một chàng trai ngốc nghếch còn nhạy bén hơn hẳn?
Làm điều chế nước hoa 10 năm, tự Tiêu Chiến cảm thấy mình không đố kỵ, nhưng chí tiến thủ của anh rất lớn, sống ở Paris đã lâu, ai rồi cũng sẽ trở thành viên gạch giữa đảo Île de la Cité và Viện bảo tàng Louvre.

Viên gạch được xếp ở chỗ cao hơn sẽ cảm thấy bản thân có giá trị hơn những viên gạch dùng để lát cầu.

Tiêu Chiến cũng không ngoại lệ, anh không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Trợ lý Lola nháy mắt với Tiêu Chiến, bảo anh hãy nhìn ra đằng sau, Vương Nhất Bác chưa đi, vẫn đang đứng ở đó.

Ngay ở vị trí 1m sau lưng anh, dáng vẻ như đang chờ chủ nhân dùng bữa.

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, tưởng rằng cậu còn lời gì đó muốn nói với anh, đợi một lúc lâu vẫn không thấy Vương Nhất Bác mở miệng, Tiêu Chiến liền quay đầu lại, tiếp tục uống cà phê của mình.

Địch bất động thì ta bất dịch.

Nhưng bị người ta nhìn chằm chằm sau lưng chẳng dễ chịu gì.

Tiêu Chiến quay lưng lại vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Vương Nhất Bác, từ đầu đến cuối đều đang đặt trên người anh.

Tiêu Chiến bắt đầu tính toán, liệu có phải người này cố tình tiếp cận anh, có chút bản lĩnh nên muốn tới Paris phát triển?
Vẫn là hỏi cho rõ ràng, Tiêu Chiến vẫy tay với Vương Nhất Bác, cậu lập tức đi tới, trợ lý chuyển cái ghế sang, Vương Nhất Bác lại không ngồi, đứng ở bên tay phải Tiêu Chiến, cúi đầu, cậu chỉ nghe lời Tiêu Chiến.

Sự "nghe lời" cố chấp của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến lúng túng, anh tới Ai Cập để công tác, cũng không thiếu "ong bướm", còn cả một scandal tình ái đang được lan truyền mạnh mẽ ở Paris.

Ở Paris, có đủ các kiểu tin đồn về chuyện tình của nhà điều chế nước hoa Tiêu Chiến và nghệ sĩ violin Suzuki Shun, mỗi lần nghệ sĩ diễn tấu đều sẽ giữ một chỗ ngồi cho Tiêu Chiến, hoa tươi có ký tên Tiêu Chiến cũng thường xuyên xuất hiện, được đặt ở vị trí dễ nhìn thấy nhất.

Tiêu Chiến ho khan một tiếng, hắng giọng nói: "Vương Nhất Bác, cậu còn có việc gì sao?"
Vương Nhất Bác chỉ vào giỏ bánh mì đen được nhà hàng tặng kèm trên bàn ăn của Tiêu Chiến, cẩn thận hỏi:
"Đại nhân, tôi có thể ăn cái này được không? Tôi ăn không nhiều đâu..."
"Chưa ăn cơm sao? Cậu không có tiền à?"
"Đại nhân, hôm nay tôi ra chợ bán được tinh dầu thì sẽ có tiền mua bánh mì, nhưng vừa rồi tôi chỉ nghĩ đến việc đi theo mùi hương, đưa tinh dầu xong quên lấy tiền mất rồi."
"Trên người cậu không có tiền để dành sao, một chút cũng không có?"
Tiêu Chiến khó mà tin được, mặc dù Vương Nhất Bác mặc quần áo cũ đi giày cũ nhưng trang phục rất gọn gàng, không giống kiểu sa sút tinh thần đến mức không ăn được cơm.

Vương Nhất Bác lại cúi đầu xuống, cằm sắp chạm cả vào ngực, thật lâu sau, Tiêu Chiến thấy cậu lắc đầu, ngượng ngùng nói, không có tiền.

Hôm nay không có tiền mua bánh mì, cũng chẳng còn tinh dầu để bán.

Một bàn ăn toàn những người đến từ công ty lớn ở Paris, "ăn bữa nay không có bữa mai" chân thật như thế này, bọn họ đã từng nghe qua nhưng chưa bao giờ được thấy tận mắt.

"Cậu ngồi xuống ăn đi, những thứ này bọn tôi không ăn hết."
Tiêu Chiến lấy giỏ bánh mì giữa bàn đặt ở trước mặt Vương Nhất Bác, bảo cậu ngồi xuống từ từ ăn.

Vương Nhất Bác cầm giỏ bánh lên, vẫn đứng bên cạnh Tiêu Chiến, lấy một cái bánh mì đen đã cứng đơ, đứng đó ăn.

Thật ra thì đã hết tiền từ hôm qua rồi, buổi tối buồn bực ngồi ở nhà làm tinh dầu, Vương Nhất Bác đói bụng đã nghĩ, ngày mai bán được tinh dầu là có thể đóng tiền thuê nhà rồi đi mua bánh mì, ăn được mười mấy ngày nữa.

Vậy mà lại ngửi thấy mùi diên vĩ tháng tám, chuyện đói bụng quên sạch, tiền cũng quên không lấy.

Xảy ra chuyện thế này, đợi đến khi Vương Nhất Bác quay lại, ông chủ sẽ không chịu thừa nhận nữa, khăng khăng là Vương Nhất Bác nhớ nhầm, sau đó những người khác đều sẽ nói Vương Nhất Bác cầm tiền rồi nhưng lại quên, hơn 20 tuổi rồi, vẫn chưa hiểu chuyện.

Tiêu Chiến chống đầu nhìn Vương Nhất Bác đứng ăn bánh mì, anh đang quan sát.

Hình như Vương Nhất Bác thật sự đã đói lắm, bánh mì vừa cứng vừa khô, không uống nước mà lại có thể ăn hết một cái.

Tình huống như này là sao đây? Vương Nhất Bác từ đâu tới? Cũng chẳng thấy người Cairo nào đứng để ăn cơm.

Tiêu Chiến nói: "Vương Nhất Bác, cậu ngồi xuống ăn đi.

Chúng ta..."
Giọng nói Tiêu Chiến hơi trầm, chưa nói xong đã bị trợ lý ngắt lời, trợ lý là một cô gái người Pháp, tên Lola, tính tình niềm nở lại tinh nghịch, có vết tàn nhang màu nâu nhạt trên hai gò má.

Lola đứng lên, kéo Vương Nhất Bác ngồi xuống, dùng tiếng Pháp nói với cậu:
"Cậu kỳ lạ thật đấy, chẳng trách người ta lại gọi cậu là tiểu yêu quái.

Ngồi xuống ăn đi, cậu cao như vậy lại còn đứng ăn, che hết ánh nắng rồi."
Vương Nhất Bác xoay người mấy lần hất tay Lola ra, lại quay về đứng bên cạnh Tiêu Chiến.

Lola thấy không vui rồi, cô gái nước Pháp lớn lên trong sự lịch thiệp, cô tốt bụng bảo Vương Nhất Bác ngồi xuống còn bị đẩy ra, thật đúng là không lịch sự, một tên quỷ đáng ghét.


Tiêu Chiến vỗ vỗ Lola, lắc đầu với cô sau đó tự mình đứng dậy, lôi cánh tay Vương Nhất Bác bảo cậu ngồi xuống.

"Đại nhân, tôi có thể cùng ăn cơm với anh sao?"
"Đương nhiên có thể.

Cậu đừng gọi tôi là đại nhân, tên tôi là Tiêu Chiến, cô ấy là Lola, trợ lý của tôi."
"Vậy tôi sẽ gọi anh là Tiêu Chiến đại nhân."
"Ấy..."
Tiêu Chiến đại nhân còn cổ hủ hơn cả đại nhân, lời thoại trong phim của thời đại nào vậy chứ.

Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng ngồi xuống, ôm giỏ bánh mì tiếp tục ăn, không nói tiếng nào, vụn bánh mì rơi trên quần áo, Tiêu Chiến chỉ cho cậu, Vương Nhất Bác ôm giỏ bánh mì nở nụ cười với anh, dùng tay cầm bánh mì phủi vụn bánh mì trên quần áo mình, càng phủi càng nhiều thêm.

Tiêu Chiến không biết nói sao, bảo Vương Nhất Bác đừng để ý vụn bánh mì nữa, gọi thêm một ly nước chanh cho cậu.

Lola vô cùng không yên tâm về sự xuất hiện đột ngột và những hành động khác thường của Vương Nhất Bác, đặc biệt là Vương Nhất Bác chỉ nhận mỗi Tiêu Chiến, những người khác thì không thèm nhìn, không lịch sự không có giáo dưỡng.

Lola nói: "Cậu đừng gọi ông chủ của tôi là đại nhân, người khác sẽ tưởng là bọn tôi buôn bán nô lệ mất!"
"Lola, cậu ấy không hiểu chuyện, đừng hung dữ thế, ăn xong rồi đi."
"Ông chủ, không hiểu chuyện hay giả vờ ngu ngốc khó nói lắm!"
Vương Nhất Bác không nói chuyện với Lola, dịch ghế về phía Tiêu Chiến, thả bánh mì lại trong giỏ, hỏi:
"Đại nhân, tôi gọi anh là Tiêu Chiến đại nhân có được không?"
"Đừng gọi đại nhân, cậu gọi tôi là Tiêu Chiến ấy."
"Đại nhân, anh đã cứu tôi, anh chính là đại nhân."
"Cậu thật là..."
Tiêu Chiến quả thực không biết phải làm sao, cứ như đang nói chuyện với con cái của đồng nghiệp vậy, rõ ràng nói cùng một ngôn ngữ lại không thể hiểu được ý của đối phương.

"Được rồi, tuỳ cậu vậy, không nói chuyện này nữa."
"Vâng, đại nhân."
"..."
Một giỏ có bốn cái bánh mì, Vương Nhất Bác mới ăn xong cái thứ hai, có vẻ là muốn ăn hết cả bốn.

Tiêu Chiến nhìn một cái, không để ý cậu nữa, tiếp tục bàn bạc về hành trình với đoàn đội và hướng dẫn viên.

Anh chấp nhận đề nghị của hướng dẫn viên, ba ngày này đi dạo ở thành phố Cairo và các di tích cổ như Kim tự tháp, tượng Nhân Sư trước, thích ứng được với khí hậu thì vào sa mạc và đền Hatshepsut sau.

Vừa khéo ba ngày sau, Tiêu Chiến tự mình đến viện bảo tàng, hỏi thăm thời gian của các chuyên gia đọc hiểu chữ tượng hình.

Hướng dẫn viên nói, các chuyên gia về văn tự cổ đại không dễ hẹn, bọn họ không phải tổ chức khảo cổ, tạm thời cơ hội tìm được người rất thấp.

Ba ngày sau có lẽ vẫn phải chờ thêm.

Gã đề xuất để Tiêu Chiến đăng tin trên mạng, đưa ra giá cả hấp dẫn, có lẽ sẽ có người đồng ý, từ châu Âu đến Cairo, như vậy sẽ nhanh hơn.

Tiêu Chiến gật đầu một cái, anh thở dài, ngón cái và ngón trỏ day sống mũi, lúc buông ra lưu lại hai dấu vết đo đỏ.

Trong túi có mang theo quyển bút ký da bò, đêm qua Tiêu Chiến nằm mơ thấy cột đá ở đền Hatshepsut, anh rất muốn biết kết cục của câu chuyện kia, nhưng không ai biết đọc chữ tượng hình, có đi cũng xem không hiểu.

Tiêu Chiến đẩy ly nước chanh đến trước mặt Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác vậy mà lại đưa tay lên muốn chạm vào vết đỏ giữa ấn đường anh, Tiêu Chiến bị doạ một trận, ngửa cổ về phía sau tránh né.

Tiêu Chiến nói: "Đừng cử động, cậu ngồi về chỗ đi, uống nước, uống nước."
Chàng trai bị gọi là "tiểu yêu quái", cứ ăn bánh mì mãi, bốn cái rồi, không uống nước.

Tiểu yêu quái uống hết nước, rốt cuộc cũng buông giỏ bánh mì xuống:
"Đại nhân, anh cần đọc chữ tượng hình sao? Tôi biết đọc, tôi đi cùng anh!"
Bánh mì ăn xong rồi, áo ngắn tay của Vương Nhất Bác màu xám tro, quần màu nâu, có rất nhiều vụn bánh, bột lúa mạch, bột nguyên cám, bột mì trắng, tất cả đều là vụn bánh mì.

"Cậu biết đọc chữ tượng hình? Uống nước đi đã rồi nói tiếp."
Tiêu Chiến một lần nữa đẩy ly nước chanh qua, đưa tới trước mặt Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đón lấy bằng hai tay, uống hết cả ly.

Áo ngắn tay màu xám tro trên người cậu làm bằng chất liệu mỏng, thân thể rất gầy, thấy được cả xương sườn và cả cái bụng vừa mới căng phồng lên.

Uống xong ly nước đại nhân muốn cậu uống, Vương Nhất Bác lập tức nói:
"Đại nhân, tôi thật sự biết đọc chữ tượng hình, tôi đi cùng anh, được không ạ?"
Tiêu Chiến ra hiệu bằng mắt với hướng dẫn viên, hướng dẫn viên hiểu ý, lên google tìm kiếm một vài bức ảnh chữ tượng hình đã được chuyên gia giải mã, đặc biệt chọn những bức hình không dễ hiểu rồi đưa điện thoại cho Tiêu Chiến.

Bức hình được phóng to, là mặt tường trong mộ Pharaon, chữ viết được gìn giữ nguyên vẹn, hẳn là được khai quật từ Thung lũng của các vị Vua.

Tiêu Chiến đưa điện thoại cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhìn anh, nhận lấy điện thoại, cầm ở trong tay không nhúc nhích.

Chịu luôn đấy, không nhìn ra là phải kiểm tra sao? Bảo cậu cầm điện thoại hộ tôi chắc...!
Tiêu Chiến không nói gì, Lola lại không nhịn được trước, cô cầm nĩa inox trong tay, chống cằm nói:
"Tiểu yêu quái, ông chủ của tôi cho cậu xem ảnh là để cậu đọc chữ tượng hình, cậu mau phiên dịch đi."
"Lola, đừng gọi cậu ấy là tiểu yêu quái."
"Ông chủ, anh không cảm thấy cậu ta rất kỳ quái sao? Còn không lễ độ nữa!"
Kỳ quái thì kỳ quái, nếu như Vương Nhất Bác thật sự biết chữ tượng hình, vậy thì không cần phải tốn công sức.


Tiêu Chiến ngăn lại lời than phiền của Lola, nói với Vương Nhất Bác:
"Vương Nhất Bác, cậu đừng để ý Lola, nhìn thử xem có thể đọc hiểu không đi?"
"Vâng, đại nhân."
Vương Nhất Bác ấn vài cái trên màn hình điện thoại, nói chữ bé quá, Tiêu Chiến đè hai ngón tay lên màn hình, giúp cậu phóng to ra.

Tiêu Chiến quan sát được, tiểu thương ở ven đường Cairo vẫn đang dùng điện thoại phím bấm kiểu cũ, nhưng giới trẻ vẫn hay dùng điện thoại cảm ứng nhiều hơn, ở độ tuổi của Vương Nhất Bác, vậy mà lại không biết cách phóng to hình ảnh...!
"Đại nhân, bức này đọc được một nửa, ý nghĩa là Thần Điểu và Thần Mặt Trời cùng nhau bay xuống, trao cho Pharaon pháp lực để tái sinh."
"Thật hay giả vậy? Mấy tấm ảnh mà chỉ một câu thôi sao? Tiểu yêu quái, cậu đừng lừa gạt người khác nhé."
Lola giật lấy điện thoại trả lại cho hướng dẫn viên, để gã so sánh với bản dịch đã được giải mã, hướng dẫn viên đọc đi đọc lại mấy lần, rất không tình nguyện, lại buộc phải đọc câu phiên dịch của chuyên gia lên: "Thần Điểu và Thần Mặt Trời cùng nhau bay xuống thần điện, trao cho vị vua sức mạnh tái sinh."
Chỉ khác nhau vài chữ, nhưng Vương Nhất Bác đã nói đúng ý chính rồi, tên nhóc này thật sự đọc hiểu được.

Lola vẫn không tin, cô đổi sang trang khác, hình ảnh nhìn qua phức tạp hơn, rồi lại đưa điện thoại cho Vương Nhất Bác:
"Tiểu yêu quái, cậu xem xem trang này có nghĩa là gì?"
"Tôi thật sự biết đọc mà."
Vương Nhất Bác không nhận lấy điện thoại cũng chẳng ngẩng đầu lên, đè thấp giọng nói ra câu này.

"Thế cậu tiếp cận bọn tôi có phải là có ý đồ xấu gì không?"
Tiêu Chiến lên tiếng bảo Lola đừng nói gì nữa, nhưng anh cũng không rút điện thoại về mà chỉ nhìn Vương Nhất Bác, chờ cậu phiên dịch.

Đối với Tiêu Chiến mà nói, không tồn tại tín nhiệm hay không tín nhiệm, anh cũng chẳng phải là tiểu yêu quái.

Tiêu Chiến cần phải xác nhận xem Vương Nhất Bác có biết thật hay không, biết đâu được vừa khéo bức hình ban nãy rất nổi tiếng, Vương Nhất Bác lăn lộn ở chợ lớn Khan El-Khalili, có lẽ đã nghe được từ lời nói của hướng dẫn viên hay du khách nào đó.

"Đại nhân, tôi sẽ không lừa gạt anh, anh tin tôi đi."
"Vương Nhất Bác, tôi có tin cậu hay không không quan trọng, muốn làm người dẫn đường thì phải xác định được năng lực chuyên môn của cậu chứ."
"Có quan trọng! Đại nhân, anh tin tôi hay không rất quan trọng." Tiểu yêu quái không sờn lòng, nhìn vẻ mặt sửng sốt của Tiêu Chiến nói tiếp: "Hơn nữa tôi đã giải thích một lần rồi..."
Vương Nhất Bác trả lại ly nước cho Tiêu Chiến, cậu vẫn cho rằng ly thuỷ tinh cũng là của Tiêu Chiến.

Vừa rồi Tiêu Chiến đã chịu tin cậu, còn cứu cậu, bây giờ lại không tin nữa.

Lola và hướng dẫn viên không thân thiện với cậu, hoá ra cả Tiêu Chiến cũng không tin.

Vương Nhất Bác vì chuyện này mà giận dỗi, không nói gì nữa, Tiêu Chiến không biết nên tức hay nên cười, cứ như là cậu ta bị oan ức thật vậy.

Lola không quan tâm Vương Nhất Bác có vui hay không, cô nói thẳng: "Được rồi! Đừng giả vờ nữa, cậu biết chữ tượng hình thật thì dịch tiếp đi, không biết thì thú nhận, ăn xong rồi thì đi chỗ khác!"
Vương Nhất Bác vẫn không nói với Lola, cậu dùng ngón tay phóng to hình, học theo cách vừa rồi Tiêu Chiến đã làm nhưng thao tác không thuần thục, hình ảnh bay qua bay lại.

Tiêu Chiến tới gần giúp cậu phóng to hình lên, đầu ngón tay trên màn hình chạm phải ngón tay Vương Nhất Bác, nhiệt độ cơ thể Vương Nhất Bác thấp hơn so với Tiêu Chiến, khớp xương to hơn anh, ngón tay sát bên nhau, lòng bàn tay như có hơi thở, một cơn gió mát lạnh len vào lòng bàn tay Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lập tức rụt tay lại, nắm thành quyền, ngồi trở về vị trí của mình.

Lola và hướng dẫn viên đang thúc giục Vương Nhất Bác phiên dịch, Tiêu Chiến nghe thấy trên đường có tiếng ô tô bấm còi, có tiếng chó sủa, có hương vị trái cây, có người vừa gọt một quả xoài lớn.

"Những hình này tôi chỉ hiểu hai đoạn, ý nghĩa là: Không có chỉ dẫn của Thần Mặt Trời, bất kỳ ai cũng không thể đi vào lăng mộ, các vị thần của bộ lạc cổ xưa đang canh giữ ở đây."
"Những cái khác thì sao, không đọc hiểu ư?"
Vương Nhất Bác lắc đầu một cái, đặt điện thoại lên bàn, cũng không ngẩng đầu lên.

Hướng dẫn viên so sánh với bản dịch của chuyên gia trên google, không khác lắm so với những gì Vương Nhất Bác nói, phía sau còn có một câu, các chuyên gia chữ tượng hình đã dịch ra được vài từ là Pharaon, ánh sáng cùng với sức mạnh của Thần, phần còn lại vẫn chưa thể giải mã được.

Tên nhóc này đúng là biết thật, nét mặt hướng dẫn viên không được tự nhiên, Tiêu Chiến nhìn sang, gã chỉ có thể gật đầu.

Chuyến đi này phải cần thêm một thông dịch viên, hướng dẫn viên ban đầu muốn đi cùng công ty lớn, làm quen với nhà điều chế nước hoa, có lẽ còn có thể buôn bán tinh dầu.

Vương Nhất Bác đối xử ân cần với Tiêu Chiến, điều này đã khiến kế hoạch trong mơ của gã hướng dẫn viên càng thêm khó khăn.
"Vương Nhất Bác, cậu có đồng ý làm người dẫn đường của tôi, giúp tôi phiên dịch chữ tượng hình hay không?"
Chàng trai mới vừa rồi còn dính lấy Tiêu Chiến gọi "đại nhân", lúc này lại chỉ cúi đầu.

Tiêu Chiến cảm thấy mình không sai, thuê một người dẫn đường mới cần phải xác nhận lại nhiều lần, xã hội buôn bán chính là như vậy, không rõ ngọn nguồn đã tín nhiệm mới là kỳ quái.

Vương Nhất Bác suy nghĩ một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, đổi cách xưng hô:
"Ông chủ, một ngày cho mấy cái bánh mì thế?"
TBC.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.