[Bác Chiến] Bản Requiem Hoa Hồng

Chương 47: Chương 34-2





Vì để phối hợp với Tiêu Chiến, thậm chí Robert còn sử dụng đến các mối quan hệ cá nhân.
Robert tìm được chưa đến 20ml nước hoa cổ xưa từ trong bộ sưu tập của viện bảo tàng Pháp, đấu giá giá cao, nghe nói chai nước hoa được sáng tác vào thế kỷ 16 này có sử dụng "Hoa Hồng Điện Hạ".
Lần đầu tiên ngửi được Tiêu Chiến đã mê mẩn, hoa hồng có thể biến hoá, len lỏi vào từng ngóc ngách trong khoang mũi của anh, không thể định nghĩa, không thể miêu tả, mùi hoa sẽ tuỳ theo hoàn cảnh mà thay đổi, mê hoặc lòng người.
Đây là tinh dầu mà nhà điều chế không thể buông bỏ, điều này càng củng cố quyết tâm sáng tác của Tiêu Chiến.
Cùng lúc với tìm kiếm "Hoa Hồng Điện Hạ", Tiêu Chiến cẩn thận lựa chọn tám loại hoa hồng khác.
Việc tìm mua tám loại tinh dầu hoa hồng nhanh chóng được hoàn thành, lần lượt là hoa hồng Damascus, hoa hồng Thổ Nhĩ Kỳ, hoa hồng Tứ Xuyên, hoa hồng Louis XIV, hoa hồng Diana, hoa hồng Tineke trắng, hoa hồng Cool Water cùng với hoa hồng đen Black Magic.
Lựa chọn tám loại, linh cảm của Tiêu Chiến xuất phát từ bích hoạ Ai Cập cổ "La bàn Hoa Hồng", tám loại hoa hồng chính là ngôi sao tám cánh, bọn họ vốn dĩ cao quý, giờ đây chỉ để phác hoạ lên "Điện Hạ" độc nhất vô nhị ở trung tâm.
Tám chủng loại này là những chủng loại mang tính đại biểu lớn nhất trong hoa hồng, đến từ các vùng miền khác nhau, đều rất nổi bật, mỗi một loại đều là điểm nhấn.
Nhà điều chế nước hoa kiêu ngạo mà tài ba hơn người Tiêu Chiến, anh muốn các nàng đều hướng về "Hoa Hồng Điện Hạ", dâng hiến hương hoa.
Việc nghiên cứu điều chế nước hoa hoa hồng diễn ra vô cùng khí thế, lần này Tiêu Chiến không tìm đến sự giúp đỡ của bất kỳ ai, "thiên tài khứu giác" trong lời đồn cũng không bước chân vào phòng thí nghiệm của Tiêu Chiến lần nào hết.
Không chỉ là phòng thí nghiệm, số lần tiểu yêu quái tới công ty cũng rất ít, cậu khăng khăng không thể nào tìm được "Hoa Hồng Điện Hạ", mà Tiêu Chiến cũng không có cách nào chịu đựng được việc người anh tín nhiệm nhất, cứ hết lần này đến lần khác hắt nước lạnh vào anh.
Bọn họ gần như không nói chuyện, bất kể là trò chuyện cái gì đều sẽ quay về "Hoa Hồng Điện Hạ", một người kiên quyết tìm, một người kiên quyết không tìm.
Không có tiểu yêu quái, tất cả mọi người đều có thể làm chứng, đây đúng là tác phẩm mà Tiêu Chiến hoàn toàn độc lập sáng tác, thành công hay thất bại đều ở chỗ này.
Thời gian kết thúc công việc của nhà điều chế càng ngày càng muộn, thời gian eo hẹp, trễ hơn là Tiêu Chiến sẽ không kịp nữa.
Tối nay tắm xong, Tiêu Chiến lại khui một chai vang đỏ mới, hiện giờ ngày nào anh cũng có thể uống hết một chai rượu, một mình.
Tiểu yêu quái ngồi trong tủ quần áo, trên đùi đang đặt bút ký của Tiêu Chiến, tuần này đại nhân không giao bài tập mới, anh không để ý Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác bèn tự mình đi xuống tầng, tìm bút ký mà mình chưa chép ở trên giá sách.
===
Rượu của đêm nay uống rất nhanh, xem ra tâm trạng của đại nhân còn tồi tệ hơn cả tối hôm qua nữa.
Tiểu yêu quái cất bút ký đi, rót cho Tiêu Chiến một cốc nước đặt lên trên bàn làm việc của anh, đứng bên cạnh Tiêu Chiến một lúc.

Vương Nhất Bác rất do dự.
Tiêu Chiến liếc mắt nhìn thấy, nói một tiếng "cảm ơn", không ngẩng đầu, anh đang ghi chép lại những tinh dầu ngửi được hôm nay.
Trước khi về nhà Tiêu Chiến vừa mới gặp chủ nông trại đến từ Tây Ban Nha, là kẻ đầu cơ thứ 14 trong tuần này tuyên bố có "Hoa Hồng Điện Hạ".
Giá trị thương mại khổng lồ khiến người ta không chừa thủ đoạn, bọn họ dùng đủ loại hoa hồng trộn lẫn, pha chế rượu để giả làm "Hoa Hồng Điện Hạ", mùi phấn hoa của hàng giả hôm nay rất nặng, không thể nào là "Hoa Hồng Điện Hạ" được.
Đọc xong báo cáo phân giải, lại là hỗn hợp của ba loại hoa hồng, Tiêu Chiến đã không tức giận nữa, thậm chí anh còn không thất vọng.
Đã quá thất vọng nên không thất vọng nữa.
Từ khi mất đi khứu giác, đả kích và công kích trong mấy tháng nay chưa từng dừng lại, đợt này nối tiếp đợt khác, dây đàn của Tiêu Chiến luôn bị kéo căng.
Ngay cả tiểu yêu quái làm tình cùng anh giúp anh thả lỏng cũng căng theo.
Thời gian tới gần nửa đêm, rượu vang đỏ đã uống hơn nửa chai, Tiêu Chiến đứng dậy khỏi bàn làm việc, cầm ly rượu vang trong tay, bước đi có chút lắc lư, anh say rồi.
Kể từ lúc không ngủ cùng Vương Nhất Bác, rượu vang trở thành một thứ hữu dụng, khiến nhà điều chế trong thời kỳ sáng tác ngủ ngon hơn.
Tiêu Chiến ngã ngồi trên ghế sô pha, rượu vang trong ly thạch anh sánh ra ngoài, làm bẩn đồ ngủ của anh.
"Yêu quái, cậu lại đây."
"Đại nhân, quần áo bị bẩn rồi, chúng ta uống nước được không?"
"Vương Nhất Bác, cậu giúp tôi thay quần áo đi."
Tiêu Chiến giơ cánh tay lên, trên tay cầm ly rượu, Vương Nhất Bác muốn giúp anh cởi quần áo nhưng không lấy được ly rượu của anh đi.
"Đại nhân, ngủ sớm một chút được không? Đã trễ lắm rồi."
Tiêu Chiến túm lấy cổ áo Vương Nhất Bác kéo cậu xuống, mùi rượu khiến tiểu yêu quái không mở được mắt.
"Chúng ta ngủ chung chứ?"
"Đại nhân, tôi ôm anh ngủ, có thể không vậy?"
"Ôm ngủ nhưng không làm tình, phải thế không? Vương Nhất Bác, cậu muốn kiên trì bao lâu, cậu cứ nhất định không chịu ủng hộ tôi à? Không cùng tôi tìm Hoa Hồng Điện Hạ, còn không làm tình với tôi, tại sao lại không thể làm tình!"
Tiêu Chiến dốc hết rượu vào cổ họng, ly rượu lăn ra đất nhuộm đỏ tấm thảm, vết rượu lan ra, người say rượu choáng váng đầu óc nhìn cái gì cũng giống hoa hồng, Tiêu Chiến chỉ vào hoa hồng trên đất nói:
"Hoa hồng, yêu quái cậu nhìn đi, là hoa hồng...!Yêu quái, tại sao tôi có 5000 đoá hoa hồng lại không tìm được một bụi Hoa Hồng Điện Hạ chứ? Yêu quái cậu nói đi, tại sao cậu cứ nói là không có vậy..."
"Đại nhân, chúng ta không cần Hoa Hồng Điện Hạ, loại hoa này đã biến mất rồi."
"Cậu cứ luôn nói như vậy, cứ nói là không có, nhưng lần nào cũng giúp tôi tìm được, cậu từng nói những gì tôi muốn đều sẽ cho tôi, yêu quái, cậu đi tìm đi, giúp tôi tìm hoa hồng đi!"
Tiêu Chiến uống say rồi, hình ảnh Vương Nhất Bác trước mắt anh chồng chéo đan xen không rõ ràng, hôm nay không uống nhiều nhất, nhưng tâm trạng kìm nén đã lâu, anh túm lấy "Hoa Hồng Điện Hạ", mong muốn được sống.
Mỗi đêm còn phải phân cao thấp với Vương Nhất Bác, không để ý tới cậu, cậu cứ luôn chối bỏ, chối bỏ linh cảm không dễ dàng gì mới có được của Tiêu Chiến, không thể nghĩ ra được linh cảm nào tốt hơn.
Đại nhân uống say ôm lấy tiểu yêu quái, mặt đỏ lên, anh tức giận, anh làm nũng, hỏi Vương Nhất Bác tại sao luôn nói không được, tinh dầu nói không được, làm tình cũng nói không được.
Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến, muốn đưa anh vào nhà vệ sinh rửa mặt lại bị Tiêu Chiến đẩy ra, bắp chân Vương Nhất Bác va vào bàn trà nhỏ, gân kheo căng cả lên.
Tiểu yêu quái ngồi thụp trước mặt Tiêu Chiến, ngẩng đầu lên thấy đại nhân đang chỉ vào mình, nói một tràng dài những lời mà Vương Nhất Bác không hoàn toàn nghe hiểu:
"Tiểu yêu quái, tôi không có tài ba có đúng không? Tôi không phải Pierre Guerlain, không phải Merrill...!Tôi kém những nhà điều chế tài ba hơn người này cả một thế kỷ!"
"Nếu như tôi là những nhà điều chế giỏi giang đó, tôi cũng sẽ không nghĩ không ra, cũng sẽ không làm không được! Tôi chỉ có thể làm một chai nước hoa tốt...!Vương Nhất Bác, tôi hẳn là nên đến tiệm bánh mì làm việc, tôi nên đi làm môi giới bảo hiểm, tôi chính là một người bình thường, tôi không làm ra được nước hoa tốt nữa!"
Thân thể Tiêu Chiến ngả ra sau, Vương Nhất Bác không để ý được việc chân bị căng cơ nữa, chống chân dậy đỡ lấy anh muốn để Tiêu Chiến ngồi trên ghế sô pha, lại bị đẩy ra.
Đại nhân bước đi không vững vẫn cố chấp đi lấy chai rượu vang, dốc một ngụm lớn.

Tiêu Chiến cầm theo chai rượu, đi hai bước nói một câu:
"Nhưng là tôi không thể khống chế được mà nghĩ đến, tôi nghĩ là đã nghiện rồi, tôi nhìn thấy tất cả hoa hồng đều muốn thử một lần, như này không đúng, tôi cứ như một con ruồi mất đầu, trước giờ không phải như vậy...!Tôi không tìm được linh cảm, ngủ không nổi, khó khăn lắm Hoàng Tử Bé mới cho tôi câu trả lời, tôi lại không tìm thấy Hoa Hồng Điện Hạ, tôi lại không làm được gì tốt..."
Vương Nhất Bác đi theo đằng sau Tiêu Chiến muốn bảo vệ anh, Tiêu Chiến xoay người, nói không được chạm vào anh, rượu vang đỏ chảy vào cổ họng.
"Vương Nhất Bác, tôi không có cách nào để bảo vệ danh tiếng của mình, mọi người đều nói Khu Vườn Trên Sông Nile là bởi vì cậu, tinh dầu cũng là vì cậu, thế Tiêu Chiến là cái gì?"

"Tôi phải làm gì mới có thể có tài ba đây? Tại sao tôi lại không nghĩ ra được chứ, tôi muốn Hoa Hồng Điện Hạ, tôi muốn những người bình phẩm nước hoa không có bản lĩnh kia, những bông hồng kiêu ngạo kia, đều phải quỳ xuống dưới chân Điện Hạ!"
"Tôi là một nhà điều chế nước hoa, Vương Nhất Bác, tôi là nhà điều chế nước hoa, nhưng tôi cứ luôn sợ hãi, mỗi ngày mở mắt ra đều sợ, sợ lại không ngửi được mùi! Nhà điều chế nước hoa không ngửi được mùi, thì còn sống tiếp để làm gì nữa đây?"
Tiêu Chiến càng nói càng nhanh, Vương Nhất Bác càng nghe càng sợ, nhưng cậu không biết cách an ủi người khác.
"Đại nhân, không ngửi được không phải lỗi của anh, là tôi sai, là tôi muốn quá nhiều, là tôi không nỡ...!Anh có tài ba, có thiên phú, anh là nhà điều chế lợi hại nhất, anh nhất định phải sống tiếp.

Anh có thể nghĩ ra được, không có Hoa Hồng Điện Hạ cũng có thể nghĩ ra được..."
Những lời của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến bật cười, men rượu khiến đầu óc nóng lên, nóng bừng nhưng rất rõ ràng.
Những lời này kìm nén ở trong lòng không biết đã bao nhiêu ngày, lúc tâm trạng tốt thì còn có thể tiêu hoá được, nhưng hiện tại sự thật đang bày ra trước mắt.
"Tôi nghĩ kiểu gì được? Người có thiên phú là cậu, yêu quái, là cậu! Tôi không ngửi được là không thể điều chế nước hoa được nữa, tôi không muốn nướng bánh mì, không muốn buôn bán, tôi không cần sống tiếp nữa, cậu nói tôi biết đi, tôi giết chính mình là có thể nghĩ ra được sao? Tôi giết cậu là có thể nghĩ ra được sao? Tôi giết ai cũng chẳng thể tìm được hoa hồng!"
"Vương Nhất Bác, tôi chỉ là một người bình thường, là tôi mộng tưởng hão huyền cho rằng mình có bản lĩnh, tôi đúng là một trò cười."
Uống hết chai rượu vang, Tiêu Chiến vẫn xách chai đi vòng quanh phòng ngủ.
Anh biết bản thân say rồi, say rồi mới có thể nói ra khỏi miệng, say rồi mới có thể thừa nhận "không tài ba".
Mới có thể thừa nhận rằng anh cũng sẽ hâm mộ, cũng sẽ ghen tỵ với "thiên phú khứu giác".
Bộ dạng của Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác hoảng hốt, cậu chưa từng nhìn thấy, cũng chưa từng tưởng tượng, hoá ra mất đi khứu giác lại đả kích Tiêu Chiến nặng nề đến như thế.
Vương Nhất Bác chỉ có thể lặp đi lặp lại vài câu nói kia:
"Đại nhân, anh có tài ba, mọi người đều yêu thích nước hoa anh sáng tác."
"Đại nhân, anh từng nói không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, không có tài ba, vậy thì ở Paris chơi một chuyến, chơi đủ rồi chúng ta cùng nhau trở về Cairo, anh có thể viết bút ký điều chế nước hoa, rất nhiều người thích đọc, tôi sẽ đi bán hương liệu..."
Tiêu Chiến cắt ngang Vương Nhất Bác, anh không thể chịu đựng được giả thiết như vậy:
"Cairo? Cairo căn bản không có nước hoa! Paris mới là nơi quy tụ của nhà điều chế, tại sao tôi phải đi Cairo? Tôi phải chạy trốn sao, thừa nhận bản thân là một trò hề không ngửi được mùi vị? Vương Nhất Bác, tôi nói cậu biết, tôi nhất định sẽ tìm được Hoa Hồng Điện Hạ, tôi phải giành giải Vàng! Tôi vĩnh viễn sẽ không đi Cairo!"
"Tôi là Tiêu Chiến, tôi không đi Cairo, tôi không muốn sống dựa vào việc viết bút ký!"
"Căn bản là cậu không hiểu, Vương Nhất Bác, bởi vì cậu cũng là người bình thường, không hề có tài ba, không hề có hoài bão, không có chí tiến thủ, cậu là đồ nhát gan, cậu là yêu quái!"
Bước chân Tiêu Chiến loạng choạng nghiêng ngả, anh đứng lên ghế sô pha, chỉ vào Vương Nhất Bác phát tiết, cảm xúc lại thêm phóng đại, áp lực cần được giải toả, Vương Nhất Bác dang hai tay, chuẩn bị đón lấy đại nhân ngã xuống bất cứ lúc nào.
Mà lúc này, đại nhân đã không thể phát hiện ra được nỗi tuyệt vọng của tiểu yêu quái, cậu đang đưa ra quyết định quan trọng, buông tha toàn bộ những gì cậu có.
Tiêu Chiến cầm một chiếc gối ở ghế sô pha lên, dùng sức ném vào ngực Vương Nhất Bác.

Cổ họng cũng đã khàn, áp lực mà đại nhân chịu đựng, tiểu yêu quái không thể tưởng tượng ra.
"Nực cười làm sao, Vương Nhất Bác, không phải lỗi của cậu, là chính tôi không có bản lĩnh, tôi và cậu là đồ nhát gan giống nhau, tôi cũng là yêu quái."
Rốt cuộc Tiêu Chiến cũng ngồi xuống, anh ném gối đi, nhìn thấy trong khe hở của sô pha có một vật dài dài, Tiêu Chiến nheo mắt rút nó ra khỏi đó.
Là cây vĩ, cây vĩ violin mà Suzuki Shun tặng.
Mãi mà không tìm được, đàn violin còn đang ở phòng khách dưới tầng, hoá ra cây vĩ bị kẹt trong ghế sô pha.
"Ha ha ha ha, Vương Nhất Bác, cây vĩ, là Suzuki Shun tặng, hắn là nghệ sĩ violin có tài ba, cậu biết không? Hắn và chúng ta không giống nhau, hắn mới là người có tài ba, chúng ta không phải!"
Nói rồi Tiêu Chiến cầm lấy hai đầu của cây vĩ, cực kỳ dùng sức, dùng sức đến nỗi cánh tay phát run, cổ và gò má đều đỏ đến mức nổi cả gân xanh.
Tiêu Chiến cứ vậy mà bẻ gãy cây vĩ làm bằng gỗ thông vân sam.
Cây vĩ bị gãy làm đôi trên tay Tiêu Chiến, vụn gỗ và dây đàn khiến bàn tay anh bị siết đến biến dạng, đau đớn rốt cuộc cũng khiến nhà điều chế mất hết sức lực, cánh tay buông thõng, ném cây vĩ xuống đất.
Vương Nhất Bác nâng tay Tiêu Chiến lên kiểm tra, đỏ ửng sưng tấy, đây là tay của đại nhân mà, tiểu yêu quái nhẹ nhàng thổi khí, để lòng bàn tay Tiêu Chiến giảm bớt nhiệt.
Tiêu Chiến nằm trên lưng Vương Nhất Bác, sức lực đều dùng hết cả rồi, men rượu xông lên não, anh gối lên chân Vương Nhất Bác ngủ mất.
===
Lúc được ôm lên giường Tiêu Chiến vẫn đang nắm tay Vương Nhất Bác, gọi tên "Hoa Hồng Điện Hạ", không chịu buông xuống ham muốn được sống.

Vương Nhất Bác nằm bên cạnh Tiêu Chiến, ôm anh, nhìn thấy từ đôi mắt đang nhắm chặt của anh chảy xuống giọt nước mắt trong suốt, bị gối thấm đi.
"Yêu quái, thôi vậy, tôi không tìm được Hoa Hồng Điện Hạ, chỉ còn một tuần lễ để tìm tinh dầu nữa thôi, tôi lại không tìm được rồi..."
Vương Nhất Bác một mực vỗ về lên lưng Tiêu Chiến, vuốt ve từ trên xuống dưới, để anh gối lên ngực mình, Tiêu Chiến ôm cậu, ngủ hoặc là không ngủ, trong miệng cứ luôn lẩm bẩm cái tên này, "Hoa Hồng Điện Hạ", ôm thật chặt Vương Nhất Bác.
Đợi Tiêu Chiến ngủ say, Vương Nhất Bác tắt đèn, ở trong chăn cởi hết quần áo của hai người.
Cậu hôn trán Tiêu Chiến, từ trán xuống dưới, lần đầu tiên dùng loại tâm trạng này để hôn, hôn một thân thể đang ngủ say không có sự đáp lại.
"Đại nhân, là lỗi của tôi, nếu như không phải là làm tình với tôi, anh cũng sẽ không mất đi khứu giác."
Nụ hôn của Vương Nhất Bác xuống đến ngực, cậu đang liếm đầu ngực anh, ngậm trong miệng, đại nhân thích nhất là mơn trớn vòng quanh, Tiêu Chiến đang say, đang ngủ, nhưng vẫn phát ra tiếng thở dốc thoải mái.
"Đại nhân, chúng ta làm tình, làm thêm một lần."
Cách gần một tháng, dưới tình huống không hề có khuếch trương và bôi trơn, Vương Nhất Bác dùng dương v*t cứng rắn đâm vào thân thể Tiêu Chiến.
Quá chặt, cậu nắm lấy mông Tiêu Chiến, cố gắng mở rộng chân anh ra hết mức, xê dịch vị trí cơ thể mấy lần mới đâm vào đến cùng.
"A! Đau quá, yêu quái, Vương Nhất Bác, đừng..."
Thô lỗ tiến vào đánh thức người đang say rượu, từ trong ánh sao của chòm Orion anh thấy rõ được người đang nằm sấp trên cơ thể mình.
Tiêu Chiến đau đến mức đổ mồ hôi, nhưng anh không đẩy ra.
Chuyện tồi tệ hơn nữa cũng đã xảy ra rồi, thời khắc này Tiêu Chiến đang nghĩ, ít nhất thì Vương Nhất Bác vẫn ở đây, cậu vẫn ở trong thân thể anh, bọn họ vẫn giống như trước kia, làm tình.
Tiêu Chiến không bởi vì nửa đêm đột nhiên bị cắm vào mà tức giận, thậm chí là còn rất vui, niềm vui còn sót lại của tối nay.
Tiêu Chiến nâng tay lên ôm Vương Nhất Bác để cậu hạ thấp người xuống, dính sát vào cơ thể của anh, ngực dán ngực, bụng dán bụng, kẹp lại dương v*t của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến quấn lấy eo Vương Nhất Bác, tỉ mỉ cảm nhận cậu rốt cuộc cũng quay lại bên trong cơ thể mình.
Cuộc hoan ái tối nay, Vương Nhất Bác không lên tiếng nói chuyện, những lời muốn nói đặt hết vào việc làm tình.
Từng chữ từng câu, từng câu từng đoạn, tiến vào thật sâu, nặng nề mà tiến vào, đưa từng chữ vào bên trong cơ thể Tiêu Chiến.
Cậu nói với anh, áy náy, đau lòng, và cảm kích.
Chiếc giường đôi nhấp nhô lên xuống nhanh chóng mà kịch liệt, kèm theo đó là tiếng rên rỉ của Tiêu Chiến, đã lâu không làm tình, cơn cực khoái đến rất nhanh lại kéo dài, làm tình hết lần này đến lần khác, anh không muốn dừng, cũng không muốn Vương Nhất Bác dừng.
Đại nhân không nghe hiểu được âm thanh trong thân thể, câu xin lỗi mà tiểu yêu quái lặp lại nhiều lần.
Đại nhân, xin lỗi anh, tôi không biết rằng làm tình cùng tôi lại khiến anh không ngửi được mùi vị.
Đại nhân, là tôi không nhịn được muốn có anh.
Đại nhân, là tôi quá ích kỷ, tôi vậy mà lại không nỡ đưa hoa hồng cho anh...
Và cả đau lòng, đau lòng tay của anh, đau lòng anh bị người ta nghi ngờ, bị người ta gièm pha...
Vẫn là cảm ơn anh, ở nhà hàng tin tưởng tôi, ở nhà chủ nhà tin tưởng tôi, ở cửa hàng tiện lợi tin tưởng tôi, cảm ơn anh, chịu mang một tên yêu quái đến Paris.
Về sau, Tiêu Chiến không nhớ nổi đêm hôm đó làm tình bao nhiêu lần mới kết thúc, bao nhiêu lâu mới kết thúc, chỉ nhớ rằng Vương Nhất Bác ở dưới chòm sao Orion, không còn giống tiểu yêu quái mà anh biết nữa, mà giống như một người cuối cùng đã hiểu được yêu anh.
Tiêu Chiến uống quá nhiều rượu vang đỏ, làm tình rất lâu, mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Về sau nữa, rất lâu sau, sau khi Tiêu Chiến ngồi một mình suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc anh cũng nhớ lại, đêm hôm đó khi Vương Nhất Bác kích động nhất, thân thể rút ra cắm vào vô cùng nhanh, cậu nằm bên tai anh, nói một câu:
"Đại nhân, đừng khóc nữa, những gì anh muốn tôi đều sẽ cho anh, tôi chỉ cần anh nhớ đến tôi, anh nhớ đến tôi, được không thế?"
TBC.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.