May là Tiêu Chiến cũng không thấy khó xử lâu lắm, theo một tiếng trống vang lên, thi đấu chính thức bắt đầu.
Trận này độ khó thấp nhất, lấy số lượng con mồi bắn được để tính điểm, sau khi kết thúc sẽ loại đi một phần ba người, ba người đứng đầu cũng sẽ có được khen thưởng của Yến đế.
Tất cả những người dự thi đều ngồi ngăn ngắn trên ngựa, sẵn sàng nghênh địch.
Tiêu Chiến cũng nghiêm túc lên.
Tuy rằng chỉ là săn thú, nhưng lại có thể thấy được thực lực thật sự của Yến đế về mặt quân sự.
Y muốn biết, ngoại trừ Vương Nhất Bác và Tạ Doãn, Yến Quốc đến tột cùng còn ẩn giấu bao nhiêu người tài hoa nữa, lại có bao nhiêu người y có thể dùng được.
Ở nơi cách xa những người dự thi 100 mét, bọn thi vệ nâng ra một loạt lồng sắt, bên trong giam giữ một đám thỏ hoang.
Đống lồng sắt mở ra, đám thỏ con kinh hoàng thất thố chạy loạn khăp nơi, sau khi ba hồi trống vang lên, những người dự thi sôi nổi mang theo cung tên bắn về phía con môi.
Thỏ hoang đều vừa tinh ranh vừa nhanh nhọn, khoảng cách 100 mét quanh lồng sắt đều là đất trống, cũng không có vật gì che đậy, đây là cự li dễ dàng bắn trúng nhất.
Nhưng vòng đầu tiên đông người dự thi, mưa tên bay loạn, những mũi tên không bắn trúng thỏ thì cũng va vào mũi tên khác, vất vả lắm mới bắn trúng con mồi, tập trung nhìn lại mới phát hiện con mồi sớm đã sớm bị mũi tên của người khác bắn trúng rồi.
Đợi đến khi những mũi tên bắn ra chênh lệch nhau thì đám thỏ con đã sớm chạy vào trừng cây.
Lúc này những người dự thi cũng được phép tự do đi lại, tự do săn thú trong phạm vi rừng đã được quy định, hai canh giờ sau thống kê kết quả.
Tiêu Chiến phát hiện Tạ Doãn cũng xem nghiêm túc y như mình.
Người này tuy rằng không đối phó với Vương Nhất Bác, nhưng quả thực là một người tài.
Ngoại trừ con trai nhà quyền quý xem náo nhiệt, trong đám người dự thi còn có rất nhiều dũng sĩ bình dân được tuyển chọn.
Đại Yến dùng người bất luận xuất thân, rất nhiều các vị tướng lĩnh nắm giữ vị trí quan trọng đều được lựa chọn bằng cách này.
Ngay từ khi bắt đầu Tiêu Chiến đã dõi theo một người.
Ở trong đội ngũ những người dự thi bình thường, có một người mặc y phục màu mận chín, mau theo một tấm mặt nạ bán diện, tóc dùng một sợi tơ hồng tuỳ ý buộc lên.
Người này thân hình không tính là cường tráng, cũng chỉ cưỡi một con chiến mã bình thường, ăn mặc lại càng khiêm tốn, theo lý thuyết, hẳn là người không dễ được chú ý đến nhất.
Nhưng từ mũi tên đầu tiên mà người này bắn ra đã là bách phát bách trúng, có kẻ mang ý cẳn đường mũi tên của hắn, nhưng mũi tên kia rời khỏi dây cung lại mang theo mười phần lực đạo, vừa nhanh vừa tàn nhẫn, những mũi tên khách căn bản không đuổi kịp tốc độ của hắn, hơn nữa tốc độ người nọ bắn tên cực nhanh, Tiêu Chiến hoài nghi hắn căn bản không cần nhắm chuẩn, chỉ dựa vào trực giác là có thể bắn mũi tên kia ra, trước khi mấy con thỏ chạy vào rừng, người nọ ít nhất phải bắn trúng mười mấy con.
Trên mũi tên của những người dự thi đều khắc tên để phân biệt, nhưng mắt Tiêu Chiến cũng không tính là tồi lắm, môi mắt trừng đến mức sắp thành con thỏ cũng không nhìn ra trên mũi tên kia viết cái gì.
"Trác?", Tạ Doãn lẩm bẩm, hiện nhiên là hắn cũng chú ý tới người này.
"Lấy danh sách của bổn vương đến đây", Tạ Doãn cũng không quay đầu lại, phân phó người phía sau một tiếng, lập tức có hạ nhân cầm danh sách dự thi năm nay đến trình lên cho Tạ Doãn.Họ này rất hiếm gặp, Tạ Doãn tìm thấy người này rất nhanh.
"Trác Chí Vị" Tiêu Chiến nhìn Tạ Doãn như suy tư mà đọc một cái tên lên, không biết trong lòng người này có tính toán gì.
(Thấy người quen hong các cô =)))))
Tạ Doãn tìm tòi trong đầu một lượt, xác định mình chưa bao giờ gặp người này, xem ra thật sự là một kỳ tài ở châu nào đó.
Hắn tính toán sẽ nhìn xem mấy ngày sau người này biểu hiện thế nào, nếu như không làm hắn thất vọng, hắn sẽ an bài cho người nọ một chứ vị trong quân doanh.
"Tiễn pháp thật là lợi hại!" Tiêu Chiến kinh ngạc cảm thán một tiếng.
Tạ Doãn đang cúi đầu lật xem danh sách cũng ngẩng đầu nhìn theo tầm măt Tiêu Chiến.
Nơi bọn họ ngồi là vân đài cách mặt đất hơn hai mươi mét, cho dù là người dự thi có đi vào trong rừng cũng vẫn thấy rõ.
Chỉ thấy một mũi tên bay nhanh về hướng bắc, trên đường gặp một mũi tên cản trợ nhưng trực tiếp vụt qua bắn gãy mũi tên kia, sau khi bị chắn cũng không hề ảnh hưởng đến tốc độ và độ chính xác, bắn xuyên qua một con thỏ hoang trốn trong bụi cỏ.
Quả nhiên là thuật cắt rất tốt, trong lòng Tạ Dãon cảm thán.
Cho dù là mấy năm trước gặp được tài bắn cung của Bắc Đường Mặc Nhiễm cũng chẳng qua là độ chính xác không tồi, không phan cao thấp với mình mà thôi.
Ánh mắt Tiêu Chiến vẫn luôn đặt trên người Trác Chí Vị, ngược lại không phải vì tiễn pháp vô cùng kì diệu của hắn, mà là cảm thấy người này có chút quen thuộc đến lạ.
Hắn nhìn chằm chằm thật lâu, đáng tiếc mặt nạ của người này không chút sứt mẻ, mãi đến khi không biết thiếu gia nhà ai muốn cướp con mồi là hắn coi trọng, bị hắn hung hăng trừng mắt một cái, Tiêu Chiến mứoi bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn nhìn Vương Nhất Bác ở nơi xa, tiếc là Quý phi ở bên cạnh hắn còn đang dính sát vào người hắn muốn bón nho cho hắn ăn.
"Phi! Tra nam!" Tiêu Chiến hung tợn phỉ nhổ, Tạ Doãn ở bên cạnh nghi hoặc nhìn y một cái, Tiêu Chiến mới phát hiện ra mình lại nói lời trong lòng ra mất, liền xấu hổ cười với Tạ DOãn.
Cười không quan trọng, chỉ là tiêu Chiến phát hiện đôi mắt của kẻ thần bí kia có chút giống Tạ Doãn.
Tạ Doãn và Vương Nhất Bác có chút quan hệ huyết thống, điểm này Tiêu Chiến có thể hiểu được.
Nhưng mà người nọ, xem phản ứng của Tạ Doãn thì nhất định là xuất thân bình thường...!chẳng lẽ lại là huynh đệ cùng cha khác mẹ của Tạ Doãn hoặc là Vương Nhất Bác?
Tiêu Chiến ở bên này đang tự tưởng tượng ra một hồi kịch nam nhân tệ bạc, ở bên kia khán khán đã bộc phát ra một trận hoan hô lớn, thì ra là Bắc Đường Mặc Nhiễm một tên trúng hai con thỏ.
"Không nghĩ tới Bắc Đường tiểu vương gia cũng lợi hại thế đấy?"
Tạ Doãn quay đầu nhìn Tiêu Chiến liếc mắt một cái: "Công tử có thích ăn thịt thỏ không?"
"Hả?" Tiêu Chiến nhất thời không phản ứng lại được.
Tạ Doãn lại phân phó hạ nhân phía sau:"Lấy cung của bổn vương tới đây!"
Tiêu Chiến ngây ra như phỗng nhìn Tạ Doãn lấy cung ra, sải bước lên một con chiến mã màu mận chín, xoay người chạy như bay về phía rừng cây.
Người trên khán đài sôi nổi ghé mắt, những năm trước Tạ Doãn chưa bao giờ tự mình lên sân.
Chiến thần đệ nhất Đại Yến mà, hắn tham gia trận đấu này cũng chẳng có gì đáng tò mò.
Không ai biết Nhiếp Chính Vương năm nay muốn làm gì, sau khi vào sân thì mỗi mũi tên bắn ra đều là một tên hai đích.
Vốn dĩ mấy đệ tử thế gia còn đang đắc ý dào dạt, lúc này nhìn thấy chiến thần liền ỉu xìu.
Ngoại trừ Bắc Đường Mặc Nhiễm và tên Trác Chí Vị thần bí kia phảng phất như muốn ganh đua cao thấp vơi Tạ Doãn, những người khác đều tránh xa mấy người này.
Tạ Doãn tự mình làm ra động tĩnh lớn như thế đương nhiên cũng làm Vương Nhất Bác chú ý đến, hắn nhìn về phía chỗ Tạ Doãn ngồi, vô tình nhìn thấy được, Tiêu Chiến lại cũng ngồi ở đằng ấy.
Chính mình lo cho y nên cố ý để y ở lại trong vương trướng nghỉ ngơi, kết quả người này lại đến ngồi bên cạnh Tạ Doãn cả một ngày?
_________
Sự toang còn ở phía sau =))).