Bác Chiến Giang Sơn Vi Sính

Chương 41: Bốn Mươi Lăm





Tình hình bệnh dịch nhanh chóng trở nên phức tạp, Tiêu Chiến còn đang ở trên đường, cấp báo từ biên quan đến liên tiếp mỗi ngày 3 phong.

Để kịp lên đường, Tiêu Chiến chỉ dẫn theo 3000 khinh kị, còn có Quý Hướng Không và Tạ Chiêu.
Tạ Doãn đóng quân tại quận An Dương, tình hình bệnh dịch trong cảnh nội Đại Yến cũng rất nguy hiểm.
Mười ngày trước, trong thành đột nhiên có hơn mười người sốt cao không giảm.

Bởi vì vùng biên quan lạnh lẽo, trong thành lại chỉ có một vị lão tiên sinh mở y quán, lão lang trung thông qua việc khám bệnh biết được mười người này đều ăn thịt dê vào ba ngày trước.

Kinh nghiệm nhiều năm làm nghề y khiến lão lang trung cảm thấy việc này không phải là ngẫu nhiên, lập tức báo lên phủ nha, không nghĩ rằng quận thủ lại cho rằng chỉ là do thời tiết giá lạnh, gọi người đuổi lão lang trung đi.
Kết quả, đến ngày thứ hai, số người phát sốt trong thành lên đến hơn trăm người, mấy ngày sau đó, ngay cả trong quân đội cũng xuất hiện bệnh dịch.

Quận thủ thấy không giấu được nữa, lúc này mới báo lên Tạ Doãn, đến lúc ấy tình hình bệnh dịch trong thành đã có dấu hiệu khuếch tán.

Tạ Doãn giận dữ, lập tức bắt giam tên quận thủ này hỏi tội.
Tạ Doãn làm việc quyết đoán, những tướng sĩ bị bệnh trong quân doanh cũng đều được cách li.

Sau khi cách li, số người mắc bệnh trong quân cũng được khống chế, nhưng vẫn sẽ tăng hàng ngày.
Trong quân còn như thế, huống chi là bá tính trong thành.

Tạ Doãn tự mình đi bái kiến vị lão lang trung phát hiện dịch bệnh trong thành, không ngờ y quán đã đóng cửa, từ chối tiếp khách.

Tạ Doãn phái hai tên lính đi hỏi thăm bá tính trong thành mới biết, lão lang trung cũng nhiễm bệnh, đã qua đời từ ba ngày trước.
Tạ Doãn cau mày thở dài: "Nghe nói lão nhân gia không có con cái, y giả nhân tâm, lão lang trung ấy cả đời trị bệnh cứu người, phái người hậu táng lão đi."
Tham tướng phía sau gật đầu vâng, lại thuận miệng nói đến tình trạng ở nước láng giềng.
"Tương Dương cách chúng ta một bức từng cũng có gặp cảnh ôn dịch hoàng hành, nghe nói Tiêu thừa tướng Tề quốc sẽ tự mình đến, tính ngày, hẳn là hai ngày sau sẽ tới."
Trong lòng Tạ Doãn vừa động, tham tướng còn muốn nói tiếp, thị vệ bên người Tạ Doãn lại đột nhiên tới báo.
"Vương gia, phu nhân tới rồi."
Tạ Doãn sửng sốt: "Băng Vân? Y tới làm gì?"
Thị vệ lắc đầu: "Ti chức cũng không biết, có lẽ là lo lắng cho an nguy của Vương gia, phu nhân hiện tại đã ở trong doanh trướng."
"Bổn vương lập tức trở về."
Tạ Doãn tiến vào doanh trướng, nhìn thấy Ngôn Băng Vân đang ngồi trên giường vá áo cho hắn.

Tạ Doãn đẩy nhanh bước chân, lấy y phục trong tay Ngôn Băng Vân đi.
"Băng Vân, sau em lại đến đây?"
Ngôn Băng Vân nhìn Tạ Doãn ăn mặc mỏng manh, liền đứng dậy rót cho hắn một chén trà nóng.
"Em lo cho ngài."
"Làm loạn, em cũng biết hiện tại An Dương nguy hiểm đến mức nào mà!"
Ngôn Băng Vân không giỏi ăn nói, nhìn liếc nhìn Tạ Doãn một cái, tiếp tục cầm lấy y phục vá cổ tay rách cho hắn.

"Em không đi lung tung là được, không có ai ở bên cạnh chăm sóc ngài, em không yên tâm."
Tạ Doãn nhìn Ngôn Băng Vân, từ sau khi hai người thành hôn 5 năm trước, ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều.

Ngôn Băng Vân mặt lạnh tâm nóng, lại vì hắn trả giá bao nhiêu Tạ Doãn làm sao lại không biết.

Lần này hẳn là biết tình hình An Dương, lo lắng nên mới không quản ngày đêm mà tới đây.

Hốc mắt Tạ Doãn hơi nóng lên, nắm lấy tay Ngôn Băng Vân.
Người hàng năm mang binh đánh giặc cũng chẳng biết nói lời dễ nghe, sau hồi lâu mới nói ra một câu: "Tiểu Vân, mấy năm nay em vất vả rồi."
Ngôn Băng Vân hơi lộ ra chút ý cười, lại đỏ cả hốc mắt: "Chúng ta là phu thê, nên như thế."
Năm năm trước Vương Nhất Bác tứ hôn cho hắn, thánh mệnh khó trái, Tạ Doãn không tình không nguyện mà cưới Bắc Đường Mặc Nhiễm và Ngôn Băng Vân.

Ba năm trước Bắc Đường Mặc Nhiễm đã hoà li với hắn, Tạ Doãn cũng từng nói sẽ thả tự do cho Ngôn Băng Vân, nhưng không ngờ một Ngôn Băng Vân vẫn luôn ít nói lại cầm chuỳ thủ kề lên cổ mình, Tạ Doãn đến lúc ấy mới hiểu được tâm ý của đối phương.
Lúc ấy trong lòng hắn chỉ có Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến đã qua đời nhiều năm như thế rồi, những nhịp đập rộn ràng của trái tim khi ấy cũng dần qua đi.

Ngôn Băng Vân nhiều lần theo hắn xuất chinh, chu toàn chuyện giữa hắn và Vương Nhất Bác, trái tim Tạ Doãn không phải là đá, cứ thế chậm rãi động tình.

Hiện giờ nghĩ lại, chỉ thấy mình đã khiến Ngôn Băng Vân thiệt thòi rất nhiều.

Tạ Doãn ôm lấy Ngôn Băng Vân từ sau lưng, ngần ấy năm qua đi, lần đầu tiên Ngôn Băng Vân thật lòng bật cười.

Chỉ là do mặt y mỏng, lúc Tạ Doãn vào lại không đóng cửa, y ngại hắn cứ ôm mãi như thế, liền kiếm cớ đẩy ra.
"Nghe nói thành Tương Dương Tề quốc cũng nghiêm trọng y như thành An Dương?"
"Không sai.

Từ tình hình chúng ta điều tra được, ban đầu nhóm người phát bệnh kia đều ăn thịt dê ở các tửu lâu trong thành, mà lô thịt dê này đều đến từ thương đội Liêu quốc.

Thám tử của chúng ta âm thầm tra xét tình huống ở Tương Dương, bên kia cũng giống như đúc."
Ngôn Băng Vân nhíu mày: "Xem ra là do Liêu quốc giở Lưu, trò, thủ đoạn thật âm độc."
"Người Liêu đê tiện, đợi Tiêu thừa tướng Tề quốc tới, ta định sẽ lén gặp mặt một lần.

Hiện giờ lợi ích hai nước đồng nhất, có lẽ có thể cùng nhau nghĩ ra phương pháp ứng đối."
Tạ Doãn đang nghĩ đối sách, lại đột nhiên nghe Ngôn Băng Vân nói một câu: "Hả? Lại họ Tiêu?"
Tạ Doãn bật cười, nắm lấy tay Ngôn Băng Vân, Ngôn Băng Vân xoay người không nói chuyện với hắn.
"Phu nhân nghĩ cái gì thế? Tiêu này không phải Tiêu kia.* Năm đó ta đối với tiên hoàng hậu...!đúng là có tình, nhưng đó đã là chuyện quá khứ rồi.

Hiện giờ trong lòng ta chỉ có mình Băng Vân."
*Tiêu trong Tiêu Tán là萧, còn Tiêu trong Tiêu Chiến là肖, đồng âm khác chữ
Ngôn Băng Vân trừng hắn một cái, không nói gì.
Tạ Doãn lại cười, tính tình Ngôn Băng Vân lạnh nhạt, ít có lúc bộc lộ cảm xúc.
"Dáng vẻ phu nhân ghen, quả thật đáng yêu."

Nghe Tạ Doãn có ý trêu đùa, mặt Ngôn Băng Vân lập tức đỏ lên, đứng dậy muốn ra ngoài, lại bị Tạ Doãn một phen kéo lại, nâng gối ôm vào lòng.
"Lâu rồi không gặp, bổn vương rất nhớ phu nhân, đêm nay phải đòi phu nhân bù đắp thôi." Nói xong, như thể sợ người ta không biết, liền bảo thị vệ bên ngoài, "Buông mành xuống cho bổn vương, đêm nay cút xa ra cho ta."
Tiêu Chiến ngày đêm chạy đến thành Tương Dương, thái thú Tương Dương nghe nói xa giá của Tiêu Chiến đã đến, vội mang theo toàn bộ người của phủ nha đến cửa thành nghênh đón.
Tề quốc cũng xếp tai mắt ở Đại yến, tình báo thu được viết tình hình dịch bệnh ở An Dương rất nguy hiểm.

Đại Yến có Tạ Doãn trấn giữ còn đỡ, huống chi Tương Dương chỉ có một tên thái thú Quách Dương tầm thường.

Vốn dĩ Tiêu Chiến chuẩn bị lo tình trạng chết đói trong thành, không ngờ nhìn cả đoạn đường trong thành Tương Dương, tuy có chút cô tịch, nhưng cũng rất ổn định trật tự.
"Bá tính nhiễm bệnh trong thành đều cách li rồi sao?
Quách Dương ân tầm đáp lời Tiêu Chiến: "Bẩm thừa tướng đại nhân, hạ quan đã an trí tất cả bá tính nhiễm bệnh ở thiện đường, có binh lính chuyên môn phụ trách chăm sóc."
Tiêu Chiến gật đầu: "Những người này tuy nhiễm bệnh dịch nhưng cũng đều là bá tánh Đại Tề ta, nhất định phải chăm sóc cho tốt, không được giảm y thực của bọn họ."
Quách Dương cúi đầu khom lưng đáp, lại quay đầu hướng mắt về một tiểu binh phía sau, tiểu binh kia liền hiểu ý rời đi.
Rõ ràng tình huống trong thành không tồi, Tiêu Chiến lại mơ hồ cảm thấy có điều không thích hợp.
"Toàn bộ Tương Dương có bao nhiêu bá tính nhiễm bệnh."
"Bẩm đại nhân, có hơn 300 người, so với An Dương, chúng ta vẫn còn tốt hơn nhiều."
Tiêu Chiến có chút nghi ngờ: "Chỉ có 300 thôi sao?"
Lúc này từ một ngôi nhà vốn đóng kín cửa bên đường, một nam tử đột nhiên xông ra, hộ vệ bên người Quách Dương thấy thế lập tức rút đao ngăn cản.

Nam tử kia lại như thể không sợ chết mà xông đến chỗ Tiêu Chiến, hai mắt đỏ như máu.
"Đại nhân, xin hãy cứu bá tính trong thành, 3000 bá tính bị bệnh đều bị cẩu quan này giết rồi!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.