Ngôn Băng Vân xông tới, không thể nói là nổi giận đùng đùng nhưng sắc mặt cũng chẳng tốt lành gì.
Năm đó chuyện thành thân của Tạ Doãn, Vương Nhất Bác vẫn luôn cảm thấy thiệt thòi cho Ngôn Băng Vân, bởi vậy cho dù Ngôn Băng Vân có mạo phạm hắn, Vương Nhất Bác cũng không nói gì thêm, vẫn chỉ nhìn chằm chằm Tạ Doãn như cũ.
"Bệ hạ, ta hiểu tâm trạng của người, chỉ là vì sao năm đó Tiêu Chiến lại quyết tâm muốn chết, chẳng lẽ người thật sự không biết nguyên nhân ư?"
Vương Nhất Bác buông lỏng nắm tay ra, suy sụp ngồi xuống ghế.
Đúng vậy, hắn thì trách được ai chứ? Người ép Tiêu Chiến vào chỗ chết chẳng phải chính là hắn sao? Hắn dựa vào cái gì lại mong Tiêu Chiến thẳng thắn với hắn?
"Năm đó, ngươi làm nhục y như thế, tuy rằng y là phi tử của ngươi, nhưng ngươi nhìn dịch bệnh ở Tương Dương mà xem, y cũng là một nam tử, là một anh hùng đỉnh thiên lập địa, không phải đồ chơi của ngươi!"
Vương Nhất Bác thống khố che mặt: "Ta chưa bao giờ coi y là đồ chơi, chưa bao giờ...!chỉ là giận y không chịu cúi đầu."
"Trong lòng ngươi so đo chuyện A Doãn yêu y, làm sao ngươi thật sự tin tưởng Tiêu Chiến được.
Bức tuyệt bút năm đó, ta đọc cũng thấy rung động, nếu trong lòng y không phải chỉ có một mình ngươi, làm gì đến nỗi một mực muốn chết?"
"Còn về A Doãn, tuy ta giận hắn từng yêu người khác, những vận đổi sao dời, ta tin hiện giờ trong lòng hắn chỉ có một mình ta.
Nếu như A Doãn còn tư tình với Tiêu Chiến, đêm đó làm sao để ngươi đến Tương Dương cứu y được.
Vương Nhất Bác, ngươi còn không rõ sao?"
Ngôn Băng Vân cảm xúc kích động, y thật sự có chút hận sắt không thành thép, mắng Vương Nhất Bác đến không còn đường lui.
Tạ Doãn ôm lấy Ngôn Băng Vân từ phía sau, ôn tồn khuyên giải: "Được rồi Tiểu Vân, em phải cho Nhất Bác thời gian, năm năm này hắn đã khổ lắm rồi."
Ngôn Băng Vân có chút oán trách liếc nhìn Tạ Doãn một cái: "Em chỉ hận hắn là một cái đầu gỗ."
Tạ Doãn bật cười, cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, đại khái chính là như vậy.
"A Vân, sao lại nói chuyện với bệ hạ như thế được."
Ngôn Băng Vân không tiếp lời Tạ Doãn, nâng cằm hướng về phía Vương Nhất Bác: "Này, ta khuyên ngươi một câu, ngày đó Tiêu Chiến quả thực đã chết tâm với ngươi.
Nhưng nếu như ngay từ đầu đã quyết tâm phân rõ giới hạn với ngươi, căn bản sẽ không để ngươi phát hiện một chút manh mối nào.
Mỹ nhân hiện tại ngay ở quân doanh Đại Tề, xung quanh y có Quý Hướng Không, Trần Vũ đều nâng niu y trong lòng bàn tay.
Nếu ngươi còn muốn dỗ người ta trở về, nhân lúc còn sớm thì nghĩ kĩ xem phải làm gì để hoá giải cái gai trong lòng y đi.
Chỉ cần y nguyện ý nối lại tình xưa với ngươi, là Tiêu Chiến hay là Tiêu Tán có quan trọng gì không?"
Ngôn Băng Vân đã nói hết cả những lời nên nói, không nên nói rồi, Vương Nhất Bác lúc này tâm loạn như ma.
Tình cảm của Tạ Doãn với Ngôn Băng Vân hắn cũng thấy rồi, đương nhiên cũng không thật sự nghi ngờ huynh đệ của mình sẽ có tư tình với Tiêu Chiến.
Thế nên Tiêu Chiến nguyện ý nói chân tướng với Tạ Doãn nhưng lại giấu mình, chỉ là không muốn quay lại bên cạnh mình thôi.
Chỉ là y rõ ràng có thế che giấu tốt hơn, lấy sự thông minh và quyết tuyệt của Tiêu Chiến, y nhất định có thể xoá hết thảy giấu vết "Tiêu Chiến" ở trên người mình đi.
Ngôn Băng Vân nói không sai, cho dù Tiêu Chiến thật sự thất vọng rồi, cho dù y thật sự cưỡng ép mình quên đi, nhưng sự tồn tại chân thực của Vương Nhất Bác vẫn chiếm cứ trái tim y.
Tối hôm qua Tiêu Chiến không chút do dự mà đỡ cho mình một kích chính là chứng cứ.
Ông trời đối với hắn không tệ, Tiêu Chiến với hắn vẫn còn khó quên tình xưa cũng chính là cơ hội.
Tạ Doãn kéo Ngôn Băng Vân đi, hiện tại Vương Nhất Bác cần được bình tĩnh, đại bi đại hỉ như thế, hắn vẫn cần phải tiêu hoá một chút.
Ngôn Băng Vân đến tìm bọn họ thật ra là có chuyện khác muốn nói, nhưng nhìn tình hình của Vương Nhất Bác sợ là chỉ có thể giao cho Tạ Doãn làm.
Tiền thê của Tạ Doãn, Bắc Đường tiểu vương gia sắp đến rồi.
Chuyện ở U Châu khiến cả một tộc tướng môn thế gia Lý thị toàn bộ tử trận, chỉ để lại một bé gái mồ côi năm nay mới ba tuổi.
Để trấn an triều thần, Vương Nhất Bác đã nhận nuôi bé gái ấy.
Chủ tướng U Châu là Trác Chí Vị, sau khi đại chiến kết thúc, hắn đến An Dương trước.
Bắc Đường Mặc Nhiễm cũng theo Trác Chí Vị đến U Châu, chủ động ở lại chăm sóc dưỡng nữ của Vương Nhất Bác, cũng chủ trì tang sự cho Lý gia, vì thế nên đến giờ mới tới được.
Ngôn Băng Vân thở dài một hơi: "Mặc Nhiễm đại ca mấy năm nay sống cũng không dễ, hiện tại y mang theo công chúa, Trác tướng quân lại là một người cứng nhắc, chúng ta phải sớm chuẩn bị chăm sóc họ cho tốt mới được."
Tạ Doãn nắm lấy tay Ngôn Băng Vân đan vào tay mình, nói: "Năm đó, bệ hạ vì những chuyện ấy mà bắt ta liên hôn với Bắc Đường gia, làm chậm trễ Mặc Nhiễm, cũng làm em chịu ấm ức.
Nếu giờ Mặc Nhiễm và Trác tướng quân đều có ý với nhau, theo lý chúng ta cũng nên giúp họ một phen."
Tiêu Chiến ở Tương Dương cũng không được sống an ổn, ngày hôm qua Vương Nhất Bác vẫn luôn dây dưa bên cạnh y, rất nhiều chuyện y không kịp nghĩ, chỉ có thể đáp lại theo bản năng.
Tạ Chiêu đắp thuốc mới lên vết thương trên vai y, Trần Vũ và Quý Hướng Không đều đen mặt đứng bên cạnh.
"Vết thương chưa lành lại thêm thương mới, vai của chủ thượng có cần nữa không thế?"
Ngữ khí Tạ Chiêu nhàn nhạt, Tiêu Chiến lại nghe ra có chỗ khác biệt.
Y đã quen để ý đến lòng người khác, bình thường Tạ Chiêu một bộ thần tiên không dính khói lửa phàm tục, dường như chẳng có chuyện gì có thể khiến cảm xúc của lão gợn sóng, nhưng Tiêu Chiến nghe ra, lần này lão giận thật.
Năm nay, mấy ngàn ngày đêm, những người ngồi bên giường y thật sự coi y như người thân.
Tiêu Chiến tự biết mình đuối lý, bởi vì phá lệ ngoan ngoãn uống thuốc bôi thuốc, nhưng trong lòng y lại chẳng được bình tĩnh như vậy.
Hiện tại không có Vương Nhất Bác quấy nhiễu, y có thừa thời gian suy nghĩ xem tối hôm qua vì sao lại chắn một kích cho Vương Nhất Bác, lại rốt cuộc vì sao luôn dễ dàng buông bỏ phòng bị với Vương Nhất Bác như thế.
Cho dù y không muốn thừa nhận, nhưng tự y hiểu rõ, y chưa bao giờ thật sự buông bỏ Vương Nhất Bác.
Người kia là lần đầu tiên trong đời y động tình, tựa như một trận gió lùa qua, mà Tiêu Chiến y vốn là một mặt hồ bình tĩnh, lại cứ không buông bỏ được, để gió khiến cho gợn sóng.
Tiêu Chiến không phải một người không muốn đối mặt với hiện thực.
Năm năm này tuy y ở Tề quốc, nhưng hành động của Yến đế vẫn luôn truyền đến tai y.
Lúc ban đầu y còn có thể cười nhạo Vương Nhất Bác ra vẻ thâm tình, nhưng có thâm tình của ai lại giả bộ được lâu như thế đâu? Y đã sớm biết, Vương Nhất Bác thật sự yêu y.
Nhưng có yêu cũng không thể xoá bỏ đau đớn được, những chuyện cũ năm xưa như một cái gai ghim trong xương cốt của y, mỗi lần y nhớ đến đối phương sẽ đều bị gai đâm đến máu tươi đầm đìa.
"Vương Nhất Bác, ngươi nói xem, ta rốt cuộc nên làm gì bây giờ?"
Chuyện của mình Tiêu Chiến còn chưa nghĩ xong, trạm dịch đã phái người đưa một phong cấp báo đến, nói là Trương Tiểu Phàm trốn ra khỏi nhà lén chạy đến Tương Dương.
Tương Dương là chỗ nào chứ, nơi nguy hiểm nhất trên toàn bộ Tề quốc, Trương đại nhân sầu đến ăn không ngon ngủ không yên, năn nỉ Tiêu Chiến nhất định phải chăm sóc tốt cho con hắn.
Quý Hướng Không xem được bức thư trong tay Tiêu Chiến, cuống quít tìm cớ muốn trốn chạy cái việc này.
Nhưng Tiêu Chiến làm sao lại để hắn như ý muốn được chứ..