Bác Chiến Giang Sơn Vi Sính

Chương 63: Sáu Mươi Bảy





Nhưng một đêm ấy đã định sẽ chẳng phải sóng yên biển lặng.

Đường đường Đế vương một nước cho dù bất đắc dĩ phải đến khách điểm ở cũng sẽ không làm mình ấm ức.

Vương Nhất Bác nằm trên chiếc giường lớn trong gian thượng phòng chữ Thiên, gối trên một cái gối Thục thêu chỉ vàng, nhớ về lúc cùng Tiêu Chiến ngã từ trên cây xuống.

Môi Tiêu Chiến rất mềm, hơi hơi khô, hương vị vẫn giống như trong trí nhớ, khiến người ta nhịn không được muốn ngậm lấy hung hăng lăn lộn một phen.

Đáng tiếc không phải thời cơ, nhưng niềm vui ngoài ý muốn vặt vãnh này vẫn khiến Yến đế cực kỳ vui vẻ.

Chút ngon ngọt giữa bôn ba lao lực mệt mỏi mấy ngày này, cùng với ngàn vạn khó khăn nguy hiểm khiến đầu óc Vương Nhất Bác dần dần mơ hồ, ý thức lâm vào hỗn độn.

Đợi đến khi ánh nến trong phòng tắt hết, một chiếc ống trúc bằng ngón út, thần không biết quỷ không hay đâm thủng cửa sổ giấy phòng Vương Nhất Bác.

Giữa ống trúc đã được khoét rỗng, một làn khói gây mê mãnh liệt xông vào trong phòng.

Ước chừng qua thời gian một chén trà nhỏ, xác nhận trong phòng không có động tĩnh gì, một bóng người mới cảnh giác đẩy cửa phòng ra.

Ngay một khắc hắn bước vào trong, cửa phía sau lập tức rầm một tiếng đóng lại, một lưỡi dao sắc mắt loé sáng đè trên cổ người vừa đến.


"Nói, ngươi là ai?"
Thích khách kia thất bại lại không hề hoảng loạn, Vương Nhất Bác thấy thế, trong lòng lộp bộp một tiếng, lưỡi dao kề cổ đối phương lại càng chặt.

"Yến đế bệ hạ, ta khuyên ngài tốt nhất hãy buông ta ra, bằng không, hối hận chỉ có bản thân ngài thôi."
Cổ người nọ đã ứa máu, Vương Nhất Bác cũng không buông lỏng cảnh giác: "Ngươi còn muốn giở trò gì nữa?"
Ngữ khí của người nọ không chút hoang mang: "Yến đế bệ hạ, trong ngực ta có một miếng ngọc bội, ngài có thể lấy ra xem rồi mới quyết định có giết ta hay không."
Cảm giác bất an trong lòng lại càng mãnh liệt, một tay Vương Nhất Bác thò vào ngực hắn lấy ra một vật cứng, là miếng ngọc bội kỳ lân Tiêu Chiến từng đeo.

Trong nháy mắt, Vương Nhất Bác chỉ thấy như rơi vào hầm băng.

Vị Tu La trên chiến trường thân bị vây trong địch cũng không hề sợ hãi, nhưng giờ khắc này giọng nói của hắn lại cực kỳ run rẩy: "Y ở đâu?"
Mu bàn tay nắm chuôi kiếm của Vương Nhất Bác nổi lên gân xanh, đáy mắt nhuốm một tầng máu đỏ tươi, lưỡi dao sắc bén bất giác cắt vào sâu thêm, máu tươi chảy đầy tay Vương Nhất Bác, hắn lại như thế không hề nhận ra mà ép hỏi đối phương: "Y ở đâu!"
Giờ phút này người kia mới lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Chủ tử nhà ta và Tiêu đại nhân đều ở Phù Sinh Lâu đợi ngài đấy, Yến đế bệ hạ."
Kiếm trong tay rơi xuống đất, tay phải Vương Nhất Bác bóp chặt cổ đối phương, trực tiếp nhấc người từ mặt đất lên, hắn gằn từng chữ một nói: "Nếu các ngươi dám làm y bị thương nửa phần, ta nhất định sẽ cho các ngươi chôn cùng!"
"Bệ hạ, ngài chỉ có thời gian một chén trà thôi, khụ khụ, nếu ngài còn không đi, sáng mai sẽ nhìn thấy thi thể của Tiêu đại nhân." Thích khách là một tên tử sĩ, nói xong liền cắn thuốc độc giấu trong miệng tự sát.

Thi thể bị vứt trong phòng, Vương Nhất Bác chẳng dám chậm trễ một khắc nào.


Trong phủ Tiêu Chiến có Quý Hướng Không và Trần Vũ hộ vệ, không phải Vương Nhất Bác không nghĩ tới đây là một âm mưu, nhưng chỉ sợ có một phần vạn khả năng, kể cả như thế hắn cũng không dám lấy an nguy của Tiêu Chiến ra đánh cược.

Chẳng sợ đối phương rõ ràng là muốn lấy gậy ông đập lưng ông, Vương Nhất Bác cũng không thể không đi.

Trước cửa Phù Sinh Lâu chỉ thắp hai ngọn đèn lồng, nơi hàng đêm sênh ca trong thành thoạt nhìn có vài phần âm trầm.

Vương Nhất Bác chẳng nghĩ nhiều đã đi vào, đại môn phía sau lưng tự động đóng lại.

"Ai?" Vương Nhất Bác cảnh giác rút bội kiếm ra, nhưng trong đại sảnh lại không có một bóng người.

"Yến đế bệ hạ, lâu rồi không gặp." Giọng nói của Tô Tiểu Tiểu có mấy phần lười biếng, nhưng Vương Nhất Bác lại không phân biệt được âm thanh phát ra từ nơi nào.

Vương Nhất Bác cau mày, tầm mắt nhìn xung quanh một vòng, cũng không phát hiện bất cứ thứ gì khác thường.

"Đừng phí sức nữa, ngươi không nhìn thấy ta đâu."
"Ngươi muốn làm gì? Tiêu Tán đâu?" Từ sau khi tiến vào Phù Sinh Lâu, Vương Nhất Bác lại càng thêm nôn nóng bất an, hắn biết mình cần phải duy trì bình tĩnh, đáng tiếc người không thể khống chế được cảm xúc, cảnh tượng năm năm trước phảng phất như thể tái hiện, nỗi sợ hãi có được rồi lại đánh mất nhào lên trong lòng, Vương Nhất Bác hướng về phía đại sảnh trống rỗng gào lên, "Rốt cuộc y ở đâu?!"
"Ngươi muốn gặp y sao?" Giọng nói nữ nhân cực kì nhẹ, nhưng mỗi chữ đều như đập vào tai Vương Nhất Bác.

Giọng nói của Tô Tiểu Tiểu mang theo hương vị mê hoặc trong không gian kín mít: "Nói cho ta, ngươi muốn gặp y sao? Ngươi muốn gặp Tiêu Chiến sao?"

Giọng nói nữ nhân hết lần này đến lần khác quanh quẩn bên tai Vương Nhất Bác, ý thức của hắn bắt đầu trở nên mơ hồ, hắn bị nỗi sợ hãi và phẫn nộ bao vây, đã không biết mình đang ở nơi nào.

Hắn cảm giác mình như thể bị một cái kén màu đen trói buộc, ở xa có một bóng hình mơ hồ.

"Thấy không? Người ngươi muốn gặp ở ngay đó, đi qua đi, đi qua đó là ngươi có thể nhìn thấy y."
Trong đầu vang lên giọng nói nữ nhân, Vương Nhất Bác ra sức tránh thoát khỏi trói buộc, chạy về phía hình bóng ở phía xa.

Sau đó hắn đi tới bên ngoài một lồng giam, bên trong lồng có một người đang quỳ, tóc y hỗn loạn, hai tay bị xích treo cao lên, đầu vô lực rũ xuống.

Cánh tay ngẫu nhiên run rẩy, kéo theo dây xích phát ra tiếng.

"Chiến Chiến."
Vương Nhất Bác theo bản năng muốn tiến đến ôm lấy Tiêu Chiến, nhưng bất kể thế nào hắn cũng không thể lại gần lồng giam, sư tử ngủ say như bị kích động, hắn gào lên: "Buông ta ra! Các ngươi định làm gì với y!"
Người trong lồng giam phảng phất như nghe được tiếng VƯơng Nhất Bác, y chậm rãi ngẩng đầu, môi khô ráo nứt nẻ, trong ánh mắt lộ ra sự cầu xin: "Bệ hạ, cứu ta, cứu ta với."
Lực đạo kiềm chế Vương Nhất Bác đột nhiên biến mất, hắn chạy về phía người trong lồng giam, trong nháy mắt tay chạm tới lồng giam, thân thể Vương Nhất Bác đi xuyên qua lan can một cách quỷ dị.

Đôi tay Vương Nhất Bác ôm mặt Tiêu Chiến: "Chiến Chiến, ngươi có sao không?"
Tiêu Chiến vốn đang quỳ trên đất đột nhiên đứng lên, dây xích trói buộc hai tay y cũng biến mất vào hư không, trước khi Vương Nhất Bác kịp phản ứng, một chiếc chuỷ thủ đã đột nhiên vung về phía hắn.

Ngay sau đó, Vương Nhất Bác đảo tay đoạt lấy chuỷ thủ đâm vào ngực Tiêu Chiến, ảo cảnh trước mắt tan đi, thần trí Vương Nhất Bác khôi phục trở lại.

"Yến đế không hổ là Yến đế, tâm ngài cũng tàn nhẫn thật, giết người yêu một lần còn chưa đủ, lại còn nỡ giết y lần thứ hai nữa."

Vương Nhất Bác bình tĩnh lại, biết mình bất tri bất giác trúng cổ độc Miêu Cương lâm vào ảo cảnh.

Ảo ảnh Miêu Cương cực kỳ lợi hại, không chỉ có thể nhốt người trong lòng, thậm chí còn có thể dùng để giết người.

Nhưng người chế tạo ảo cảnh hiển nhiên không đủ hiểu biết về Tiêu Chiến.

Sau khi Tiêu Chiến trở về, chưa từng gọi mình là "Bệ hạ", huống hồ với tính cách của Tiêu Chiến, nếu rơi vào tuyệt cảnh sẽ tuyệt đối không mong mình mạo hiểm đến cứu y.

Chính là như vậy, mới càng khiến cho Vương Nhất Bác đau lòng.

"Tiếc cho người cố gắng trăm bề tạo ra ảo cảnh lại bị ta huỷ hoại." Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng, "Mục đích của các ngươi thật ra là ta nhỉ? Tiêu Chiến căn bản không ở đây."
"Ha ha ha ha", Giọng nữ kia trở nên càng thêm điên cuồng, "Mới vừa rồi quả thật là không, nhưng hiện tại...!Yến đế bệ hạ, ý chí của ngươi hơn người thì có ra sao? Chỉ cần ngươi lâm vào ảo cảnh thì chỉ có thể làm con cá trên tay ta thôi, vẫn chưa phát hiện ra trên người ngươi thiếu cái gì sao?"
Vương Nhất Bác sửng sốt, cúi đầu nhìn lại người mình, lúc này mới phát hiện ra trong lúc mình chìm vào ảo cảnh, túi tiền bên hông đã bị lấy mất, bên trong chính là mơ cho Tiêu Chiến.

"Vốn dĩ với năng lực của ta đương nhiên không lại gần bệ hạ được, còn phải đa tạ bệ hạ cho ta cơ hội đưa Tiêu đại nhân, à không, thất hoàng tử điện hạ đến.

Quên nói với ngài, ngọc bội tuỳ thân của Tiêu đại nhân, ta lấy từ chỗ Trần Vũ đại nhân đó, vì sao vật tuỳ thân của Thất hoàng tử lại ở trên người nam nhân khác nhỉ? Ha ha ha ha."
Tay Vương Nhất Bác nắm chặt thành quyền: "Chiêu thức hạ đẳng này với ta không có tác dụng đâu, ta tin tưởng y.

Nếu mục đích của ngươi là ta, cũng đừng liên luỵ đến người khác."
"Mục đích của ta sao có thể chỉ là ngài được, là hai người các ngài cơ.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.