- Cuối cùng, lão thiên cũng cướp em khỏi tay anh rồi.
Yên nghỉ nhé, chúng ta nhất định gặp lại nhau.
Ông Tiêu đến thở cũng đau nắm lấy bàn tay nguội lạnh của bà Tiêu lần cuối cùng.
Ông chỉ có thể đặt tất cả sự ôn nhu còn lại của bản thân mà kéo tắm khăn trắng lên che mặt người con gái đã thua trước sự đánh cược mạng sống của mình với tử thần.
Ông Tiêu ngước gương mặt điển trai từ lâu không còn chút huyết sắc, trắng bệch như tờ giấy trắng lên nhìn những người y tá khẽ cúi đầu.
- Làm phiền mọi người rồi.
Đến lúc này những người y tá chợt rơm rớm nước mắt, có người không chịu được mà bật khóc ngay tại nơi ảm đạm có phần đáng sợ này.
Họ bật khóc một phần vì họ cảm nhận được sự chân thành biết ơn sâu trong đáy lòng ông dành cho họ không chút oán trách.
Phần còn lại chính là họ cảm thấy ông thật đáng thương, nếu họ chưa có chồng con chắc chắn đã cưới ông về tranh nhau mà yêu thương, chiều chuộng cùng nhau giúp ông vượt qua nỗi đau thương cùng cực này.
Những người y tá chỉ biết buông vài câu an ủi cho phải đạo rồi đẩy bà đi.
Đưa bà Tiêu về nhà của cả hai để an táng bà về nơi thiên, bầu không khí ảm đạm cứ thế bao trùm lấy căn nhà sập xệ nhỏ bé.
Bầu trời cũng như chia buồn mà trở nên xám ngầu, những đám mây lớn hợp nhau che lấp tia nắng mặt trời làm ngày này càng trở nên âm âm u u.
Đám tang bà càng thảm hơn, không một bóng khách viếng chỉ có duy nhất ông và đứa con nhỏ còn đỏ hòn trên tay.
Ôm Tiêu Chiến đang ngủ say vào lòng, ông Tiêu suy sụp ngồi dựa vào tường nhìn di ảnh đang cười tươi của bà lòng ông ngày càng nặng thêm cứ như hàng ngàn tảng đá đang một chồng chất lên trái tim đang đập từng nhịp nặng nề rồi từng mảng từng mảng bong chóc mà rơi ra vỡ vụn.
Hàng xóm xung quanh thương thay cho người con trai mới hai mấy tuổi đầu ấy liền cùng nhau sang thắp vài nén hương còn tốt bụng chăm sóc Tiêu Chiến thay cho ông.
Căn nhà bây giờ mới có thể có chút sự ấm cúng còn nhàn nhạt mùi khói hương phản phất trong cái không khí lạnh lẽo không chút hơi người.
Khẽ nhắm đôi mi mệt mỏi, ông Tiêu trầm lắng nhìn về quá khứ.
Ông đang đưa bản thân về lại khoảng thời gian mà ông hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
Khoảnh khắc người vợ xinh đẹp của ông mang cái bụng to mỉm cười hiền lành đứng sau cánh cửa nhà đợi ông đi làm về.
Bỗng bên ngoài truyền đến rầm rộ tiếng bước chân, một nhóm người gồm năm sáu tên cao to trên người chỉ một màu đen tuyền xông vào nhà.
Ai nấy đều mang nét cường nghị, có phần đáng sợ.
Nhóm người tiến vào trước đôi mắt sắc bén quét xung quanh căn nhà rồi dần tách ra hai bên, nghiêm nghị chấp tay phía trước tạo thành lối đi nhỏ ở giữa dường như đang chuẩn bị đón ai đó đặc biệt sẽ bước vào.
- Con gái của ta thật tội nghiệp.
Đúng đó chính là lão Ân, lão ta lúc đó không khác gì ngoài việc lão đang sở hữu khối tài sản kết xù từ tập đoàn của lão, một trong những tập đoàn lớn lúc bấy giờ trong khi đó ông Tiêu lại chật vật mưu sinh.
Đôi mắt hổ phách đầy rẫy buồn bã phút chốc hoá lạnh, một hướng về gã đàn ông đang tỏ vẻ đau thương đáng khinh kia.
Ông Tiêu lắng lòng liền đứng dậy chắn ngang tầm nhìn lão Ân khỏi di ảnh của bà Tiêu.
Ông không muốn lão nhìn vợ ông bằng con mắt ghê tởm kia.
- Ông đến đây làm gì ?
Ông Tiêu gay gắt, nét tức giận không hề che giấu mà bộc lộ trên gương mặt thậm chí còn nổi gân xanh lấp lửng bên thái dương.
- Ta đến viếng con gái ta không được sao, con rể ?
Lão Ân vờ cao thượng nói, lão quên mất đây là đâu đang diễn ra cái gì mà ngang nhiên châm điếu thuốc phì phèo nhả khói.
Lão còn quá đáng phả khỏi vào thẳng mặt ông Tiêu.
Một tiếng con gái hai tiếng con rể vậy mà đối xử không khác gì con vật.
Ông Tiêu hừ giọng cười khinh đem điếu thuốc trên tay lão hất bay, đợi nó rơi xuống đất liền mạnh mẽ chà đạp cho đến khi nát vụn vương vãi trên sàn.
- Ông đến đây để viếng hay đến để coi người ông hại chết đáng thương ra sao ?
Ông Tiêu gằn giọng, nếu không phải lão đột nhiên gọi điện cho bà sau 5 năm cắt liên lạc thì bà đâu sẽ gấp rút ôm bụng chạy về nhà để rồi bị lão đẩy ngã dẫn đến sinh non.
- Hại chết ? Miệng con độc địa quá đấy ta chỉ lỡ đẩy nhẹ thôi vậy mà....