Đêm hôm trước, Khuất Hàn cũng không có ý định tiếp cận Trạm Tuyền. Anh dự định sau khi cuộc thi kết thúc sẽ về thành phố D tiếp tục trông nom nhà hàng mà Trạm Khê để lại. Với hiểu biết của anh về Trạm Tuyền, nếu Trạm Tuyền đến thành phố D tìm anh, ngay cả khi anh không đồng ý, ở thành phố D có nhiều người từng gặp Trạm Khê, hơn nữa còn có Tiếu Mạc Lý không biết che dấu cảm xúc, khó tránh khỏi Trạm Tuyền sẽ nhìn ra đầu mối mà phát hiện thân thế của cậu.
Đó không phải là chuyện Trạm Khê muốn nên trong khoảng thời gian này Khuất Hàn vẫn ở ngoài sinh hoạt của Trạm Tuyền, chú ý đến từng cử động của cậu, cũng không chủ động kết bạn với cậu, còn cố gắng giữ khoảng cách với Trạm Tuyền.
Nhưng sự xuất hiện của gã cơ bắp và thái độ thù địch của Du Vụ đối với khiến anh thay đổi ý định.
Trạm Tuyền từ nhỏ được ba mẹ yêu thương nuôi dưỡng ở nhà chưa từng chịu chút khổ cực gì, cậu quá đơn thuần và cũng quá nhút nhát. Khi là Phương Bách Sam, khi thì gã cơ bắp, cậu không biết bảo vệ bản thân, thậm chí không hiểu phải phản kháng.
Khuất Hàn thật sự lo lắng cho cậu, nếu tiếp tục ở một nơi bí mật gần đó bảo vệ cậu sẽ khiến cho người có trực giác nhạy cảm như Du Vụ ngờ vực vô căn cứ, không có biện pháp, đầu tiên anh đành phải giáo huấn gã cơ bắp để chiếm được hảo cảm của Trạm Tuyền và Lê Tử Tịnh, sau đó làm bạn với họ, đương nhiên lấy thân phận bạn bè chăm sóc bảo vệ Trạm Tuyền.
Ngồi ở quầy hàng đồ nướng vỉa hè, Lê Tử Tịnh miệng đầy mỡ ăn một chuỗi mực quay, ngẩng đầu hỏi Khuất Hàn, ”Đúng rồi, tên to con kêu thảm như vậy, rốt cuộc cậu đánh hắn thế nào?”
”Đánh vài nắm đấm mà thôi.” Khuất Hàn không có thói quen ăn khuya, anh chỉ uống nước, hời hợt nói.
Chỉ mình Trạm Tuyền ngây ngốc tin tưởng anh.
Du Vụ và Lê Tử Tịnh đều đoán, gã kia ít nhất bị gãy xương.
Riêng Du Vụ còn nghĩ sâu xa hơn một chút, một gã có cơ bắp không phải chỉ để trang trí, Khuất Hàn có thể đánh gã kêu hét thảm thiết liên tục, mà cậu ta không rụng một cọng tóc, có thể thấy được cậu ta có bao nhiêu lợi hại. Chắc chắn cậu ta sau khi thấy Trạm Tuyền bị bắt nạt liền theo dõi gã cơ bắp, chờ gã ra khỏi Loạn Sắc đến đầu ngõ hẻm tối mịt mới ra tay. Ngoại trừ ba người họ, không ai thấy cậu ta đã làm gì, gã cơ bắp kia dù muốn trả thù, không thấy rõ khuôn mặt cậu ta cũng chỉ có thể tự cho là mình xui xẻo.
Kết quả như vậy, Khuất Hàn hiển nhiên đã tính toán từ trước.
Thủ đoạn tàn nhẫn, tâm tư cẩn thận, người này nếu có ý muốn hại cậu, thật sự quá nguy hiểm…
Lê Tử Tịnh không cảm thấy có mối nguy giống Du Vụ, anh trước đây học võ nhưng không thành thạo, liền rất sùng bái Khuất Hàn, ”Công phu của cậu là do ai dạy?”
Khuất Hàn liếc mắt Trạm Tuyền ngồi đối diện gặm chân gà, lạnh nhạt trả lời, ”Anh trai của tôi.”
”Cậu có anh trai à, anh ruột sao?”
”Kết nghĩa.”
”Wow…” Lê Tử Tịnh lập tức nghĩ đến hình ảnh những cao thủ võ lâm trong phim võ hiệp trên TV quỳ xuống đất kết bái vô cùng hoành tráng, Khuất Hàn có khả năng đánh nhau như thế, người anh trai kết nghĩa dạy võ cho anh sẽ lợi hại như thế nào đây?!
Vẻ mặt Lê Tử Tịnh tràn đầy ngưỡng mộ nói với Khuất Hàn, ”Nếu như có khả năng, có thể dẫn anh trai cậu đến đây giới thiệu cho tôi được không…”
”Em cũng muốn, em cũng muốn biết anh ấy!” Trạm Tuyền giơ chân gà nướng lên ồn ào.
Bàn tay cầm chén nước của Khuất Hàn hơi run một chút, một lúc lâu sau anh mới nói ra bốn chữ, ”Anh ấy đã mất.”
”A?” Lê Tử Tịnh sửng sốt một lúc mới hiểu ý của anh, thấy khuôn mặt lạnh xuống của Khuất Hàn, Lê Tử Tịnh ảo não cất tiếng xin lỗi, ”Xin lỗi, anh không biết, thật sự xin lỗi…”
Khuôn mặt của Trạm Tuyền cũng ngượng ngùng, vụng về an ủi Khuất Hàn, ”Anh đừng quá đau buồn…”
”Đừng nói chủ đề nặng nề này nữa, đến, mọi người cụng ly!” Du Vụ vẫn im lặng đột nhiên giơ chén rượu lên nói.
Lê Tử Tịnh biết lắng nghe cũng giơ chén rượu lên, Trạm Tuyền cũng bưng cốc nước chanh lên.
Du Vụ trừng mắt nhìn Khuất Hàn thờ ơ lạnh lùng, ”Thế nào, cậu lớn như vậy rồi, một chén cũng không nể mặt?”
Cậu không biết chính mình không chịu nổi bầu không khí đột nhiên trở nên gượng gạo như vậy, hay là do khuôn mặt lạnh lùng của Khuất Hàn đột ngột loé lên sự đau khổ đã chạm vào trái tim cậu, nói chung, cậu chủ động ném ra một cành ô-liu (trượng trưng cho hòa bình) cho Khuất Hàn xong thì khi ảo não và hối hận qua đi, cậu cuối cùng cũng không thu hồi chén rượu lại.
Trong chớp mắt, Khuất Hàn phục hồi lại tinh thần từ sự đau khổ và thất vọng, anh không ngờ được Du Vụ vẫn luôn không vừa mắt anh lại chủ động cầm rượu ra chúc, anh nhẹ nhàng chạm một cái với ba người còn lại.
Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền đều mỉm cười.
Du Vụ len lén thở phào trong lòng, thầm mắng: Khốn nạn, làm một chén mà thôi, có phải chần chừ lâu thế không, hại tay cậu mỏi hết rồi…
Vì thế Du Vụ và Khuất Hàn đã biến chiến tranh thành hòa bình, trở thành bạn bè?
Đương nhiên không có khả năng.
Bởi vì một đêm hoang đường kia nên Khuất Hàn vẫn trốn tránh và xa cách với Du Vụ, còn Du Vụ bởi vì hành vi kì quái của anh đối với cậu trước giờ nên vẫn để bụng.
Mâu thuẫn của hai người, ngay cả khi họ sống đối diện nhau trong cùng một khách sạn, ngay cả cùng làm việc ở Loạn Sắc, cho dù bởi vì qua hệ với Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền họ thỉnh thoảng cùng nhau đi mua sắm, ăn uống, hát Karaoke… họ đều giống như hai người xa lạ, không nói chuyện, tuyệt đối sẽ không mở miệng chủ động nói chuyện với đối phương, tối đa lúc gặp nhau cũng chỉ gật đầu chào hỏi, họ thậm chí không gọi tên đối phương, hoặc thay thế bằng các từ như ”này”, ”nè”.
Trong bầu không khí kì lạ này, một tuần sau, vòng đấu loại của ‘Ngôi sao tương lai’ ở thành phố Y kết thúc, top 10 được công bố. Khuất Hàn, Du Vụ, Trạm Tuyền, Lê Tử Tịnh rất may mắn thành công vượt qua.
Khiến Trạm Tuyền hoảng sợ là cậu ấm nhà giàu Phương Bách Sam cũng lọt vào top 10.
Vài ngày tiếp theo, vòng đấu loại của các điểm thi đấu ở các thành phố khác cũng kết thúc, top một trăm người trên toàn quốc hội tụ ở thành phố Y, chính thức mở đầu khai mạc cho vòng chung kết.
Mỗi một trận đấu trong vòng chung kết toàn quốc diễn ra vào thứ bảy hàng tuần sẽ được đài TBB trường thuật trực tiếp. Để thí sinh yên tâm thi đấu, cũng để tăng tỷ suất người xem, tập đoàn Tinh Tế thuê một công ty cung cấp nhà ở gần nơi thi đấu cho các thí sinh. Hai người một phòng, có phòng vệ sinh khép kín và ban công, bố cục và môi trường không khác biệt lắm với khách sạn hiện tại Du Vụ đang ở.
Mặc dù không bao ăn uống, nhưng mọi người đã rất thỏa mãn.
Mỗi tầng của căn hộ có tám phòng, tổng cộng mười lăm tầng, từng căn phòng đều có số tầng, thông gió, đón ánh sáng tự nhiên. Để tránh những tranh chấp không cần thiết và do sự công bằng, nhà tổ chức áp dụng phương pháp rút thăm để chọn phòng, ngẫu nhiên hai người bốc được cùng số phòng sẽ ở với nhau, về phần thí sinh lén lút đổi phòng cho nhau, miễn là họ thương lượng với nhau, nhà tổ chức không can thiệp.
Trạm Tuyền bốc được số phòng 303, bạn cùng phòng của cậu là một nam sinh năm nhất học viện âm nhạc.
Lê Tử Tịnh lấy được số 605, cùng ở với anh là một thí sinh từ nước Mỹ đến dự thi.
”Tiểu Vụ, số phòng của cậu là bao nhiêu?” Lê Tử Tịnh hỏi Du Vụ.
Du Vụ nhìn thẻ phòng trong tay, ”408”.
”Khuất Hàn, anh thì sao?” Trạm Tuyền hỏi Khuất Hàn.
Khuất Hàn không nói gì, liếc mắt nhìn Du Vụ, móc thẻ phòng cho họ xem, trên mặt cũng viết 408.
Du Vụ ngẩn người, lúc phục hồi lại tinh thần không do dự nói với Lê Tử Tịnh, ”Tử Tịnh, anh đổi phòng với em.”
Lê Tử Tịnh rất ít khi từ chối yêu cầu của bạn bè, hơn nữa ở cùng Khuất Hàn thì tự nhiên hơn ở cùng một người xa lạ, anh vừa định đồng ý, Trạm Tuyền len lén túm vạt áo anh, nháy nháy mắt với anh.
Lê Tử Tịnh không hiểu được ý của Trạm Tuyền, ngây ngốc hỏi, ”Đột nhiên chớp mắt với anh làm gì?”
Trạm Tuyền ngượng ngùng, mặt đỏ bừng lên.
Du Vụ liếc mắt nhìn Trạm Tuyền, lạnh lùng nói, ”Cậu ấy đang ám chỉ anh không được đổi phòng với em.”
Lê Tử Tịnh hiểu ra, Trạm Tuyền là muốn để Du Vụ và Khuất Hàn ở cùng phòng để hiểu thêm về đối phương, cuối cùng xóa tan hiểu lầm giữa đôi bên, anh cũng cho rằng đây là một biện pháp tốt, lập tức đổi giọng, ”Tiểu Vụ, anh xin lỗi, anh không thể đổi phòng với cậu…”
Trạm Tuyền gật đầu phụ họa, ”Không sai không sai, Tiểu Vụ cậu và Khuất Hàn cố gắng sống chung cho tốt đi!”
Du Vụ nghiến răng nghiến lợi, hai tên thích tự mình quyết định này!
Mặc kệ cậu đe dọa hay dụ dỗ, Lê Tử Tịnh quyết tâm không đổi phòng cho cậu. Cậu nghiêm mặt nhìn Khuất Hàn, cậu tin tưởng anh chắc chắn không muốn ở cùng phòng với mình.
Không ngờ anh không nói gì, vẻ mặt nhàn nhạt cầm thẻ phòng và hành lý vào trong thang máy.
”Này!” Du Vụ đi vào theo.
Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền liếc mắt nhìn nhau, cũng bước vào.
Thấy Khuất Hàn ấn tầng bốn, Du Vụ bùng nổ, ”Này, cậu không phải thật sự muốn ở phòng 408 đấy chứ?!”
Khuất Hàn hờ hững hỏi lại, ”Tại sao không được?”
Du Vụ lạnh lùng hừ một tiếng, được thôi, đồ khốn nạn nhà cậu thích ở thì ở đi, dù sao tôi cũng sẽ tìm người đổi phòng!
Trong thang máy chìm vào yên tĩnh, bầu không khí rơi vào trạng thái xấu hổ.
Trạm Tuyền chớp mắt nói, ”Tiểu Vụ, tại sao cậu không dám ở cùng phòng với Khuất Hàn? Chẳng lẽ cậu sợ cãi nhau không đánh được anh ấy?”
Du Vụ sao lại không biết Trạm Tuyền đang dùng phép khích tướng, bịt hai tai, giả vờ như không nghe thấy.
Lê Tử Tịnh gần đây buồn chán xem phim truyền hình, học theo diễn viên trong phim, nhướn mày, dung tục cười nói, ”Hay là cậu sợ không cưỡng lại được sắc đẹp mê hoặc của Khuất Hàn, hơn nửa đêm trèo lên giường cậu ấy làm chuyện không đứng đắn?”
”…” Du Vụ im lặng lườm anh một cái, vô thức nhìn Khuất Hàn một chút.
Khuất Hàn vừa khéo cũng quay đầu lại, vẻ mặt có chút kì quái, đối diện với mắt cậu, trong lòng không hiểu đang nghĩ gì, ánh mắt anh lóe lên, sau đó nhíu mày.
Trong lúc lấy đá thử lửa, Du Vụ đột nhiên nhớ đến cậu từng suy đoán có khả năng Khuất Hàn biết cậu là gay.
Sắc mặt cậu thay đổi, đinh một tiếng thang máy dừng ở tầng bốn, cậu vọt lên trước Khuất Hàn mà chạy khỏi thang máy, đi qua hành lang thật dày, mở cửa phòng 408, đem hành lý ném vào chiếc giường bên cạnh cửa sổ, sau đó bình thản tìm điều khiển từ xa mở TV và điều hòa.
Trạm Tuyền và Lê Tử Tịnh dựa vào cánh cửa vui cười, ”Tiểu Vụ, cậu quyết định ở phòng này rồi?”
Du Vụ đã tỉnh táo lại từ sự bộp chộp lúc ban đầu, cậu tươi cười nói, ”Đây là phòng nhà tổ chức phân cho em, em có một nửa quyền sử dụng, sao lại không được?”
Câu cuối cùng kia, giống y đúc giọng điệu của Khuất Hàn trước đó.
Trong lòng cậu nghĩ thầm, nếu cậu ta thật sự biết cậu là gay cũng chẳng sao cả, cậu ta không chịu ở cùng phòng với gay, chính cậu sẽ cút.
Khuất Hàn liếc mắt nhìn cậu một cái, không nói gì, lặng lẽ thu dọn giường đệm của mình.
Nhà tổ chứ sáng sớm đã tụ tập mọi người để phân chia phòng, lúc này còn vài giờ nữa mới đến bữa trưa, Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền vì muốn Du Vụ và Khuất Hàn giảm sự gay gắt giữa hai người, làm quen với bạn cùng phòng của mình xong, đơn giản sửa soạn căn phòng một lúc, họ liền chạy đến phòng 408 đánh bài.
Trạm Tuyền trước đó mỗi lần đến khách sạn mà Du Vụ và Lê Tử Tịnh ở sẽ cùng hai người chơi bài Đấu địa chủ (Landlords, một loại bài tú lơ khơ). Sau khi quen biết Khuất Hàn, Lê Tử Tịnh cũng mời anh đến đánh bài nhưng anh đều từ chối. Lê Tử Tịnh cho rằng anh không thích đánh bài thì thôi, nên không gọi anh. Hôm nay vì muốn điều chỉnh bầu không khí, Lê Tử Tịnh hỏi Khuất Hàn, ”Khuất Hàn, chơi đánh bài không? Cậu không biết anh dạy cậu.”
Du Vụ đang ngậm một điếu thuốc trong miệng, thành thạo xóc bài, không giấu giếm dự kinh thường của mình với Khuất Hàn. Đã thời buổi nào rồi, vẫn còn có loại đàn ông không đánh bài? Thật sự buồn cười.
Khuất Hàn không đổi sắc mặt hỏi Lê Tử Tịnh, ”Đánh thế nào?”
”Tiến lên, biết không?”
Khuất Hàn liếc mắt nhìn Du Vụ đã xóc xong bài vắt chéo chân miệng phun ra nuốt vào khói thuốc, trả lời, ”Biết một chút.”
”Vậy thì tốt rồi, như vậy, cậu và Tiểu Tuyền một tổ, anh và Tiểu Vụ một tổ, chúng ta đấu thôi!” Lê Tử Tịnh nói.
Trạm Tuyền rất vui, nhưng lại hơi lo, ”Kỹ năng chơi bài của em rất tệ, Khuất Hàn cũng không chơi quen, em và anh ấy một tổ chẳng phải là phân thắng thua rồi sao?”
Lê Tử Tịnh suy nghĩ một chút, ”Vậy em và Tiểu Vụ một tổ, anh và Khuất Hàn một tổ?”
”Được.”
Du Vụ không có ý kiến gì, từ tiểu học cậu đã biết chơi bài, kỹ thuật đánh bài của cậu đã được dày công tôi luyện, cho dù Trạm Tuyền chơi bài dở tệ, cậu cũng tự tin thắng Lê Tử Tịnh và Khuất Hàn.
Kết quả của sự tự tin là…
Nhiều giờ đồng hồ trôi qua, Lê Tử Tịnh và Khuất Hàn đã đánh đến K rồi, mà Du Vụ và Trạm Tuyền không chỉ có bài xấu, ăn ý tệ, bây giờ còn không quá 7.
Tay giữ bài, sắc mặt Du Vụ khó chịu đến đỉnh điểm. Cậu nghiện thuốc lá không nặng, nhưng lúc cậu vui vẻ cậu cũng hút một điếu, lúc buồn chán cũng hút một điếu. Cậu móc một bao thuốc và một chiếc bật lửa từ trong túi ra, đang muốn đốt thuốc, Khuất Hàn đột nhiên ngẩng đầu lạnh lùng nói, ”Cậu muốn hút thuốc thì ra ngoài hút, đừng để người khác bị ép phải ngửi mùi khói.”
Du Vụ từng thấy Khuất Hàn hút thuốc, Lê Tử Tịnh cũng hút thuốc, anh nói ”người khác” ở đây rõ ràng là chỉ Trạm Tuyền, thảo nào lúc cậu vừa xóc bài vừa hút thuốc thì sắc mặt Khuất Hàn không được tốt.
Sau vài giây ngớ người, Du Vụ ngắm nghía điếu thuốc vừa rút ra, như cười như không mà nhìn Trạm Tuyền.
Thấy bởi vì mình mà Du Vụ và Khuất Hàn chuẩn bị cãi vã, trong lòng Trạm Tuyền lo lắng, không quan tâm cậu không chịu được mùi khói thuốc, vội vàng cuống cuồng xua tay nói, ”Tôi không sao đâu, Tiểu Vụ cậu muốn hút thuốc thì hút đi.”
Du Vụ nhướn mày, cố ý khiêu khích Khuất Hàn mà ngậm điếu thuốc bên môi rồi bật lửa đốt thuốc, nheo mắt lại hưởng thụ hít sâu một hơi, sau đó cậu chậm rãi biếng nhác phun một đám khói trắng ra khỏi miệng.
Ánh mắt của Khuất Hàn bỗng chốc trở nên lạnh lẽo sắc bén.
Du Vụ không nhìn anh, cười cười với Trạm Tuyền, đập tắt điếu thuốc, sau đó cầm mấy quân bài đặt ở trên đùi, tỏ vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, ”Chúng ta tiếp tục đi.”
Con ngươi Khuất Hàn thâm trầm, mím môi khôi phục bình tĩnh, sau đó rũ mi mắt xuống nhìn bài.
Hai người họ không cãi nhau, Lê Tử Tịnh không thở phào nhẹ nhõm mà ngược lại, lưng anh toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Trạm Tuyền cũng có chút lo sợ, cẩn thận nhìn Khuất Hàn, lại nhìn Du Vụ, bởi vì không tập trung nên cậu liên tiếp phạm sai lầm, Khuất Hàn và Lê Tử Tịnh rất nhanh đã đánh đến A, cũng thành công được 80 điểm.
Đang lúc Lê Tử Tịnh hối hận vì ôm ”bom”, Trạm Tuyền ảo não vì kỹ năng đánh bài của cậu phát huy thất thường, hai người đều lo lắng Du Vụ sẽ nổi giận thì Du Vụ tỏ vẻ không việc gì nhìn đồng hồ đeo tay, dùng tông giọng rất nhẹ nhàng nói, ”Game over, ăn trưa thôi ~”
Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền liếc nhìn nhau run cầm cập.
Phản ứng tức giận của Tiểu Vụ thật đáng sợ.
Càng đáng sợ hơn là, lúc ăn bữa trưa, Du Vụ một mình ăn hết một suất cơm sườn lợn rán, một suất mì Ý, một miếng bánh pizza, một cuộn sushi rong biển và hai quả kiwi!
Ánh mắt cậu hung ác, lộ ra ”răng nanh”, không còn hình tượng mà nhồm nhàm nhai nuốt, giống như coi Khuất Hàn chính là đống đồ ăn.
Khuất Hàn tỏ vẻ lạnh nhạt hờ hững, không chút nào bị ảnh hưởng, bình tĩnh ăn phần cơm của mình.
Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền lại run lẩy bẩy, hai người kia thật sự quá đáng sợ…
Ăn xong bữa trưa, Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền không ở phòng 408 nữa mà đều về phòng mình ngủ trưa, xoa dịu con tim yếu đuối của mỗi người.
Du Vụ và Khuất Hàn một trước một sau trở về phòng, không nói một câu với đối phương, Khuất Hàn bước vào phòng tắm rửa mặt, Du Vụ không đoạt được lượt đầu tiên, bĩu môi mở TV ra xem.
Điều hòa tỏa ra khí lạnh, không khí mát mẻ bên trong đối nghịch mãnh liệt với cơn nóng hầm hập ở bên ngoài, Du Vụ thoải mái đến mức chỉ muốn híp mắt nằm ngủ.
Khuất Hàn sau khi rửa mặt xong cũng có chút mệt mỏi.
Tháng bảy trời nóng như lửa đốt, mặc dù hai người không muốn ở cùng đối phương trong một không gian nhưng lại càng không muốn ra ngoài phơi nắng. Vì vậy, cả hai chẳng nói chẳng rằng đều tự nằm trên giường, nằm ngủ đến chạng vạng mới dậy.
Ăn tối xong Khuất Hàn đi hát ở Loạn Sắc. Hôm nay Du Vụ được nghỉ, cậu cùng Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền đi dạo một vòng ở chợ đêm gần đó, mười giờ trở về căn hộ, cậu xem TV một lúc cũng cảm thấy nhàm chán liền nhắm mắt lại mà ngủ.
Không bao lâu sau Du Vụ mơ màng nghe được tiếng mở cửa, sau đó cậu cảm giác có vật nặng nề gì đó đè lên người.
Vật đó nặng đến mức ép cậu thở không ra hơi, cậu càu nhàu một tiếng, vô thức đẩy ra, kết quả chạm vào một cơ thể ấm áp, cậu bỗng chốc giật mình tỉnh dậy, kinh ngạc mở to mắt.
Trong phòng không có rèm cửa, ánh trăng sáng rõ xuyên qua cửa sổ chiếu vào giường ngủ của Du Vụ. Cậu ngạc nhiên phát hiện Khuất Hàn đang đè trên người cậu, khuôn mặt anh cách cậu rất gần!