Hai ngày sau bữa tiệc chấm dứt cuộc sống độc thân của Ngôn Tiêu Duyệt, khó có được ngày không có công việc phải làm, Du Vụ nằm ì trên giường biếng nhác ngủ, trong lúc mơ hồ bị Khang Tương Ngữ gọi điện đến đánh thức. Cô hẹn nhóm Bạc Hà Đen ra ngoài chơi.
Quay xong câu chuyện bên lề của ”Hành tinh khác”, vài ngày nữa Bạc Hà Đen lại bắt đầu tour quảng bá toàn quốc cho album thứ hai của nhóm. Du Vụ vốn định ở nhà nghỉ xả láng hai ngày, nhưng Khang tiểu thư tự mình mời họ, nếu từ chối, chắc chắn cô sẽ không vui, hơn nữa sắp tới họ còn tham gia chương trình của cô.
”Lại đi uống rượu?” Du Vụ sờ sờ phần bụng xẹp lép của mình, hơi buồn nôn mà hỏi.
”Không uống rượu, chị đưa bọn em đi núi Phượng Hoàng chơi.” Khang Tương Ngữ hào hùng nói.
”…”
Núi Phượng Hoàng thì có gì chơi chứ? Không cần hỏi, đương nhiên là đi đua xe!
Khang tiểu thư chắc chắn là bị chuyện kết hôn của Ngôn Tiêu Duyệt kích thích, tâm trạng không tốt.
”Mười giờ gặp nhau ở đỉnh núi.” Sự thẳng thắn của cậu khiến Khang Tương Ngữ rất vui, ”Các em ra album mới rồi phải không? Chị đã sớm đặt mua năm trăm đĩa nhạc.”
”Vậy trước tiên cảm ơn chị Tương Ngữ.”
”Đừng khách sáo, nhớ phải ăn mặc đẹp vào nha.”
Chấm dứt cuộc gọi, cửa phòng bị gõ nhẹ, sau đó truyền đến giọng nói trong trẻo của Trạm Tuyền, ”Tiểu Vụ, cậu dậy chưa?”
Du Vụ lên tiếng trả lời, đi chân trần đến trước tủ quần áo tùy ý lục lọi một chiếc áo sơ mi mặc vào người, quay đầu lại hỏi Trạm Tuyền vừa bước vào phòng, ”Sao cậu lại ở nhà, hôm qua cậu nói muốn đến tham gia buổi thử vai phim của Lục Nhâm mà?”
”Cậu không nhìn đồng hồ sao, đã xong hết rồi!” Trạm Tuyền nhào lên chiếc giường vẫn còn nóng nhiệt độ cơ thể người của Du Vụ mà lăn qua lăn lại, ”A, năm giờ sáng phải dậy rồi, chịu đựng đến bây giờ, tôi buồn ngủ muốn chết!”
”Vậy đi ngủ đi.” Du Vụ đứng trước tấm gương của tủ quần áo, cào cào tóc.
Trạm Tuyền ngáp ngủ nói, ”Anh Hàn bảo tôi ăn xong bữa trưa rồi mới được ngủ…”
Du Vụ không có hứng thú mà ừm một tiếng, đi vào phòng tắm bắt đầu rửa mặt.
Trạm Tuyền bước đến, tựa vào cánh cửa nói chuyện với Du Vụ, ”Dì Vương hôm qua xin nghỉ rồi, anh Hàn xuống bếp nấu ăn, anh Tử Tịnh bảo tôi gọi cậu dậy ăn cơm.”
Du Vụ vừa đánh răng vừa nói lẩm bẩm, ”Tôi phát hiện gần đây tên Lê Tử Tịnh kia sai bảo cậu đến nghiện rồi? Sao anh ấy không tự lên gọi, anh ấy đang làm cái gì?”
”Bận nhắn tin trao đổi tình cảm với chị Mạch Tử.” Trạm Tuyền cười nói.
Du Vụ cảm thấy buồn nôn sởn cả gai ốc, suýt nữa nuốt bọt kem đánh răng xuống.
Xuống dưới tầng, Du Vụ mới sực nhớ ra mà hỏi Trạm Tuyền, ”Thử vai thế nào?”
”Đạo diễn Lục bảo tôi đợi thông báo.” Vẻ mặt Trạm Tuyền hơi ỉu xìu, ”Tôi nghĩ hi vọng không nhiều…”
Du Vụ vỗ vỗ vai cậu, ”Cố hết sức là được rồi, đừng quá tạo áp lực cho bản thân, sau này còn rất nhiều cơ hội.”
”Ừ…”
Đi đến phòng khách, Du Vụ thấy Lê Tử Tịnh ngồi trên sofa vừa bấm điện thoại di động vừa phát ra tiếng cười khúc khích đầy thô tục. Khóe miệng Du Vụ cong lên, cậu nhịn không được lấy điện thoại di động ra gọi cho Mạch Tử đã vài ngày không liên lạc, ”Chị gái bé nhỏ, quản chặt người kia của chị đi, gần đây ngọt ngào quá đáng quá thể, trong phòng chúng em còn có bốn người đang cô đơn đó!”
Mạch Tử cười ha ha, rất huênh hoang nói, ”Có phải ghen tị đến đỏ mắt rồi không? Chị và anh ấy buồn nôn thì làm sao, không phục thì tìm đối tượng cho mình đi!”
”Hừ, em bây giờ chỉ tập trung vào công việc, không rảnh mà yêu đương.”
”Kinh nhỉ ~ lời kịch kinh điển của các ngôi sao cũng nói ra rồi sao?” Mạch Tử sau khi chế nhạo cậu xong thì giọng điệu trở nên nghiêm túc, ”Chị thấy Tô Trạch Vũ không tồi, cũng quan tâm đến cậu, bởi vì thích cậu nên một năm qua chưa từng ra ngoài tìm bạn, sao cậu không xem xét một chút?”
Du Vụ liếc mắt thấy Trạm Tuyền ở bên cạnh cậu cười hì hì theo dõi cậu nói chuyện điện thoại, xoay người đi đến cửa sổ sát sàn, nhìn xích đu trong vườn hoa, giả vờ thoải mái nói, ”Chuyện của em trong lòng em tự hiểu, chị đừng giống như mẹ già để tâm nhiều làm gì, cố gắng tận hưởng mùa xuân thứ tư đi…”
”Cậu cút cho chị, cậu mới giống mẹ già!”
Mắng vài câu cay độc xong, Mạch Tử còn nói, ”Mấy ngày nay ba mẹ cậu đều gọi điện thoại, họ rất nhớ cậu và lo lắng cho cậu… Tiểu Vụ, dù thế nào, họ vẫn là ba mẹ cậu, có thời gian thì quay về thăm họ được không, hơn nửa năm nay cậu không về nhà rồi.”
Tâm trạng của Du Vụ bất chợt trở nên nặng nề, ”Em biết rồi.”
Im lặng vài giây, Mạch Tử dè dặt hỏi, ”Còn nữa… Gần đây Cố Quân Nặc có đi tìm cậu không?”
”Em đã sớm cài số điện thoại của anh ta vào danh sách từ chối cuộc gọi, không biết anh ta từ đâu lấy được địa chỉ biệt thự bọn em, tháng trước chạy đến tìm em một lần, vừa khéo em ra ngoài quay phim, Trạm Tuyền và Lê Tử Tịnh ngu ngốc kéo anh ta vào nhà tiếp đãi một trận, suýt nữa còn để anh ta thăm quan phòng em. May có Tô Trạch Vũ ở nhà, cậu ấy nói không được sự cho phép của em, dù là anh trai em cũng không thể tùy tiện vào phòng em, mới không để Cố Quân Nặc thực hiện được ý đồ… Tháng này anh ta lại đến một lần nữa, lúc đó anh ta chưa vào nhà, vừa vặn ở cửa khu phố tóm được em, em tùy tiện ứng phó với anh ta vài câu…” Nhắc đến Cố Quân Nặc, Du Vụ không thể kiểm soát được cảm xúc của cậu, trong lòng đầy oán giận và sợ hãi, ”Mạch Tử, lúc em tham gia ‘Ngôi sao tương lai’ anh ta đã từng nói với em, chờ em leo lên đỉnh cao nhất sẽ tung ra chuyện em là gay, khiến em mất hết danh dự chỉ còn hai bàn tay trắng… Mạch Tử, chị không biết một năm qua em đã gặp bao nhiêu cơn ác mộng…”
Mạch Tử từng bị Cố Quân Nặc dụ dỗ, tự cô nhận thức được khả năng che dấu tuyệt vời và tính cách không chiếm được thì không bỏ qua của hắn, cô an ủi Du Vụ, ”Bây giờ trong giới giải trí gay nhiều hơn rồi, có thêm cậu hay không có thêm cậu cũng thế, đồng tính thì làm sao, đồng tính thì không thể sống sao? Không thể hát, không thể đóng phim, không thể làm nghệ sĩ sao? Không phải cậu nói Milk đã sớm biết tính hướng của cậu rồi sao, như vậy cho dù chuyện có bại lộ, đến lúc đó công ty tự nhiên sẽ có chiến lược đối phó, cậu đừng suy nghĩ nhiều… Nếu cậu vẫn cảm thấy khó chịu thì tâm sự với Tô Trạch Vũ, cậu thấy cậu ấy sống tự do thoải mái không hề áp lực không? Cậu nên học hỏi thái độ tận hưởng niềm vui cuộc sống của cậu ấy…”
Có được một người bạn quan tâm, cảm giác thật là tốt, nghe cô nói nhiều như vậy, trong lòng Du Vụ thoải mái hơn rất nhiều, nhưng ngoài miệng vẫn chua cay nói, ”Em nói này Mạch Tử, chị lải nhải nghe rất giống mẹ già…”
”Tên độc mồm độc miệng nhà cậu cút đi, chị già không thèm để ý đến cậu nữa!” Mạch Tử tức giận cúp điện thoại.
Du Vụ cười ha ha, quay đầu bỗng nhiên bị hù dọa bởi khuôn mặt oán giận của Lê Tử Tịnh, ”Anh làm gì?”
Lê Tử Tịnh nhìn chòng chọc vào di động của cậu, ”Cậu vừa nói chuyện điện thoại với Mạch Tử?”
”Đúng vậy, làm sao thế?” Du Vụ khó hiểu hỏi.
”Thảo nào lâu như vậy em ấy không nhắn tin trả lời anh, anh ghen tị!” Lê Tử Tịnh trừng mắt nói.
”…” Du Vụ thở dài ngao ngán, không thèm nhìn tên to xác dễ ghét này nữa, lách qua người anh bước vào phòng ăn.
Trước bàn ăn, Trạm Tuyền đang sắp bát đũa, Khuất Hàn đeo tạp dề đặt một bát canh nóng hổi lên bàn.
Cảnh tượng hài hòa khiến Du Vụ không khỏi dừng bước.
”Tiểu Vụ, ngốc đó làm gì, đến ăn cơm thôi, cậu không đói bụng à?” Trạm Tuyền nhìn cậu cười nói.
Khuất Hàn cũng liếc cậu một cái, thờ ơ nói, ”Ăn thôi.”
Trong chớp mắt, cảm giác họ giống như người một nhà mà cậu chỉ là khách đến chơi càng khắc sâu trong lòng Du Vụ. Cậu khẽ cười cười, hướng về Lê Tử Tịnh đang còn bận nhắn tin ở phòng khách, gọi to, ”Không đến ăn thì không còn đồ ăn đâu…”
Lúc này Lê Tử Tịnh mới lề mề bước đến ngồi xuống bàn.
Ngôi biệt thự mà công ty cấp cho nhóm Bạc Hà Đen không nằm ở trung tâm thành phố, kiến trúc tổng thể cũng không tráng lệ, nhưng theo kiểu ấm áp. Biệt thự có ba tầng, tầng dưới cùng gồm phòng khách, phòng bếp, phòng ăn và phòng âm nhạc. Tầng hai có sáu căn phòng, mỗi người một phòng, còn một phòng khách để Milk thỉnh thoảng ngủ lại. Tầng ba là phòng giải trí và phòng tập thể hình.
Công ty còn đặc biệt thuê nhân viên chịu trách nhiệm về chế độ ăn uống hàng ngày của họ. Dì Vương là một người rất thật thà và chăm chỉ, làm thức ăn rất ngon. Năm thành viên nhóm Bạc Hà Đen đều rất thích bà. Do con gái bà kết hôn sống ở thành phố đối diện, hàng tháng bà đều xin nghỉ hai ngày để đi thăm con. Milk từng định sa thải bà, nhưng năm người nhóm Bạc Hà Đen xin xỏ nên thôi.
Trong năm người, Khuất Hàn, Tô Trạch Vũ và Du Vụ đều có thể nấu ăn, mỗi tháng dì Vương nghỉ hai ngày không hề ảnh hưởng đến họ.
Tô Trạch Vũ chỉ biết làm cơm tây, Du Vụ lại thích ăn cay, thỉnh thoảng ăn cơm do hai người họ nấu còn được, nhưng ăn liên tục thì mọi người không chịu nổi.
May mắn là Khuất Hàn nấu ăn hợp khẩu vị của mọi người nhất.
Trạm Tuyền và Lê Tử Tịnh thiếu chút nữa phóng đại Khuất Hàn thành đầu bếp đẳng cấp thế giới. Mạch Tử còn khoa trương hơn, có một lần cuối tuần đến chơi, ăn xong đồ ăn anh nấu, giống như phát điên mà kêu gào với anh, ”Khuất Hàn, không ngờ cậu lại đảm đang như thế, cậu gả cho tôi đi!”. Điều này khiến Lê Tử Tịnh bị kích động mà trở thành người say mê công việc nấu nướng, mỗi ngày đều quấn lấy Khuất Hàn học hỏi tài nghệ…
Du Vụ là người kén ăn nhưng cũng không thể không thừa nhận đồ ăn Khuất Hàn nấu rất ngon.
Hôm nay anh làm bốn món mặn và một món canh, thịt lợn xào măng, thịt kho tàu, cá chua ngọt, rau xà lách xối dầu và canh sườn hầm bí đao. Mặc dù đều là món ăn thường ngày, nhưng hương vị đặc biệt hấp dẫn.
Du Vụ truyền đạt mệnh lệnh của Khang Tương Ngữ với mọi người, không ngoài dự đoán, Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền liên tục kêu rên, chỉ riêng Khuất Hàn vẫn luôn bình tĩnh, trước sau như một.
Du Vụ bĩu môi, vừa xới cơm vừa hỏi, ”Tô Trạch Vũ đâu?”
Trạm Tuyền nói, ”Mọi người bạn Pháp của anh ấy đến, ăn ngoài rồi.”
”Ừ…”
Chốc lát sau, Trạm Tuyền, Lê Tử Tịnh, Du Vụ giống như quỷ chết đói đầu thai nhanh chóng tiêu diệt sạch thức ăn trên bàn, còn người vất vả mua đồ ăn và nấu nướng thì chỉ ăn vài miếng.
Trạm Tuyền xoa xoa phần bụng tròn trịa no căng của mình mà ợ một tiếng, hơi xấu hổ hỏi Khuất Hàn, ”Anh Hàn, anh ăn no chưa? Em thấy anh ăn ít quá…”
”Bữa sáng anh ăn cơm, bây giờ không đói.” Khuất Hàn nói, bắt đầu thu dọn bát đũa.
Trạm Tuyền đứng lên muốn giúp thì bị anh ngăn cản, ”Em ra xem TV đi.”
Lê Tử Tịnh xỉa răng xong, ở dưới bàn đá đá Du Vụ vừa ăn no xong bắt đầu duỗi người, ”Tiểu Vụ, đi rửa bát.”
Du Vụ lườm anh một cái, ”Sao anh không làm đi?”
Lê Tử Tịnh hùng hồn nói, ”Tháng trước anh giúp tắm rửa rồi.”
”…”
Du Vụ đi vào phòng bếp, giả vờ hỏi Khuất Hàn – người lúc này đang ngâm hai tay trong bồn rửa tràn đầy bọt trắng, ”Tôi rửa cho.”
Khuất Hàn quay đầu liếc cậu một cái, ”Không cần…”
Du Vụ nhún nhún vai, đang định rời đi, không ngờ Khuất Hàn chưa nói hết, ”Cậu giúp lau khô đi.”
”A, được…”
Tiếng vòi nước chảy rào rào, trong phòng khách truyền đến tiếng TV và tiếng cười khanh khách của Trạm Tuyền, Du Vụ và Khuất Hàn sóng vai nhau đứng chung một chỗ, Khuất Hàn rửa bát đũa, rửa sạch liền đưa cho Du Vụ. Du Vụ nhận lấy, dùng một tấm khăn trắng lau khô…
Không ai nói chuyện.
Du Vụ tỉ mỉ lau chùi cái đĩa trong tay, cảm giác khó chịu giống như bản thân chỉ là khách đến chơi nhà lúc trước bỗng nhiên tan biến. Cậu lơ đãng liếc nhìn đôi tay thon dài không chỉ biết đánh đàn guitar mà còn có thể nấu cơm rửa bát của Khuất Hàn, không hiểu sao cậu cảm thấy thực kì diệu…
Khuất Hàn phát hiện ra tầm mắt của Du Vụ, quay đầu nhìn cậu, hỏi, ”Cậu đang nhìn gì?”
Du Vụ đang nhìn lén thì bị phát hiện, hơi xấu hổ, đối diện với đôi mắt trong veo nhưng lạnh lùng của Khuất Hàn, rất nhanh cậu đã khôi phục được bình tĩnh, giơ tay chỉ vào vòi nước đang chảy xối xả mà nói, ”Như thế này không phải rất lãng phí sao?”