Bạc Hà Đen

Chương 34



Mười giờ tối.

Núi Phượng Hoàng thành phố Y.

Khi còn học trung học cơ sở Du Vụ đã từng rất thích bộ phim hoạt hình ”Initial D”. Ngay cả nằm mơ cậu cũng muốn giống như nhân vật nam chính ban đêm lái xe chạy vèo vèo từ trên đỉnh núi xuống, trên con đường hình chữ U quẹo một đường đầy ngoạn mục…

Từ lúc quen biết tiểu thư Khang Tương Ngữ, mong muốn của cậu trở thành sự thật cậu mới biết bản thân trước đây ngu ngốc cỡ nào.

Gió đêm thổi phần phật bên tai, chiếc Ferrari thể thao mui trần của Khang Tương Ngữ vào cua, lốp xe ma sát với mặt đường tạo ra âm thanh sắc bén. Du Vụ nhịn kích động muốn thét lên và chịu đựng không bịt hai tai lại, gắt gao siết chặt dây an toàn, trong lòng kêu gào không ngớt.

Đua xe và vào cua đều không phải chuyện đùa!!!

Tại sao mỗi lần tiểu thư đua xe đều chỉ đích danh cậu ngồi ở vị trí phó lái xe?!! Lẽ nào tin đồn Khang tiểu thư yêu phải gay là thật?!!! Tại sao chị ấy không chọn Tô Trạch Vũ?!! Khí chất gay của cậu ta thể hiện ra rất rõ ràng mà!!!

Hôm nay cùng đua xe với Khang Tương Ngữ tổng cộng có ba người, đều là những chàng trai nổi tiếng ở thành phố Y, Chu Thác, Chu Diệp Trình và Cận Kha. Chu Thác và Chu Diệp Trình dù đều mang họ Chu nhưng thật ra không phải người cùng một nhà, hai gia đình cũng không có quan hệ họ hàng xa. Cả gia đình Chu Thác sinh sống ở địa phương phía nam, nhà Chu Diệp Trình chuyển từ miền bắc đến. Hai người họ Chu, một người theo nghiệp kinh doanh, một người làm chính trị. Vốn hai người không liên quan gì đến nhau, nước sông không phạm nước giếng, nhưng gần đây không biết tại sao họ luôn chạm mặt vì đủ thứ chuyện. Họ không chỉ có khuôn mặt, vóc dáng, tuổi tác, tài trí, sự nghiệp tương đương nhau, mà ngay cả chơi đùa, hai người cũng là những kẻ lão luyện nhất. Bị người ta công khai hoặc bí mật so sánh rất nhiều năm, sự cạnh tranh đã ăn sâu vào trong tâm trí hai người. Vài ngày trước ông cụ Khang mượn cớ mừng thọ tuyển chồng cho Khang Tương Ngữ. Những chàng trai trẻ đẹp tài năng dù có quen biết hay không đều tụ họp trước mặt Khang Tương Ngữ, cô thuận miệng đề nghị đi đua xe, hai người công tử họ Chu ngay lập tức đồng ý.

Bạn tốt của Chu Diệp Trình, công tử Cận Kha con trai của ngài thị trưởng, mới đây hắn vừa thất tình, cũng muốn tìm cách giải tỏa.

Trước đây Khang Tương Ngữ đua xe vô cùng thuận lợi, không phải bởi vì xe đua của cô hiện đại và đắt đỏ mà vì các bạn bè đều thông cảm cho tâm trạng không tốt của cô, cố ý nhường cho cô, những người còn lại bởi vì thân thế của cô mà muốn lấy lòng.

Hai công tử họ Chu và thiếu gia Cận tham gia cuộc đua xe đêm nay có gia thế còn hơn Khang Tương Ngữ. Ba người họ khác với bạn bè của cô, trước đây cũng chỉ cho nhau biết họ tên mà thôi. Chu Thác và Chu Diệp Trình mang tư tưởng cạnh tranh, muốn phân cao thấp, Cận Kha lại đang trong giai đoạn thất tình đau khổ. Ba người không hề thương hoa tiếc ngọc mà nể mặt Khang Tương Ngữ, cho nên kết quả cuộc đua khó có thể nói trước…

Du Vụ mở to mắt nhìn chiếc xe của Chu Diệp Trình từ phía sau lao như một cơn gió lướt qua…

Tiếp đó là xe của Chu Thác…

Tiếp theo nữa là xe của Cận Kha…

Trong chớp mắt, ba chiếc xe biến mất trong bóng tối, dù thế nào cũng không đuổi kịp.

Trong lòng Du Vụ lo sợ bất an, căng thẳng cao độ. Cùng Khang Tương Ngữ đua xe rất nhiều lần, cho đến bây giờ cô chưa từng thua thảm hại như vậy, cậu không sợ cái khác, chỉ sợ cô không phục, sống chết muốn bắt kịp.

Cậu còn chưa có mối tình đầu, cậu không muốn chết sớm như vậy!!!

Trong lòng Du Vụ gào thét, run rẩy quay đầu len lén nhìn Khang Tương Ngữ, thấy cô ngồi thẳng người, tay trái ấn trên vô lăng, tay phải nắm chặt cần số, nhếch môi nhìn chằm chằm về phía trước, vẻ mặt tràn đầy khắc khổ và căm giận…

Du Vụ run run, túm chặt lấy dây an toàn.

Ngay lúc cậu vô cùng căng thẳng thì Khang Tương Ngữ đột nhiên phanh khẩn cấp, chiếc xe dừng lại.

Du Vụ vẫn chưa phản ứng được, Khang tiểu thư cuồng loạn la hét, hai tay hung hăng đấm vào vô lăng, chửi ầm lên, ”Bà đây đua xe mà thôi, sao lại vừa khéo như thế?! Mẹ nó, đàn ông trên đời này có phải gay hết rồi không!”

”A?!” Du Vụ kinh ngạc mở to miệng, sau vài giây dại ra mới khép lại, ”Chị, chị muốn nói hai anh họ Chu đó? Không phải đâu? Sao chị biết được?”

Lần đầu tiên thấy Cận Kha, Du Vụ cảm thấy đối phương có lẽ là người cùng loại với mình, nhưng Chu Diệp Trình và Chu Thác… đánh chết cậu cũng không nhận ra được! Không phải mỗi ngày họ đều lên báo vì những tin tức với đủ loại phụ nữ sao?!

Khang Tương Ngữ liếc mắt nhìn Du Vụ, mặt không cảm xúc nói, ”Không cần nhìn, chị bây giờ chỉ cần ngửi cũng nhận ra mùi!”

”…” Du Vụ ngao ngán, không dám hỏi Khang tiểu thư đó là mùi gì.

Đêm đen như mực, trong xe im lặng một lát, Khang Tương Ngữ đốt một điếu thuốc, hít một hơi mới mở miệng, giọng điệu yếu ớt, ”Du Vụ, em đừng nghĩ mò, chị không có ý kì thị bọn em…”

Du Vụ cười cười, ”Em biết.”

Nếu cô thật sự kinh thường cậu, mỗi lần gặp mặt cô sẽ không gọi cậu là ”Tiểu Vưu Vật”, sẽ không tìm cậu tham gia các loại tiệc tùng, lại càng không gọi cậu đi đua xe. Nếu Khang tiểu thư ghét ai đó, cô căn bản sẽ không nói nhiều lời với đối phương.

Chuyện của cô và Qua Duệ mặc dù không được lan truyền nhưng trong giới có rất nhiều người hiểu mà không nói ra, Du Vụ tự nhiên cũng biết.

Cậu hiểu được tâm trạng lúc này của cô, không phải kì thị gay, cũng không phải giận cá chém thớt, cô chỉ là quá đau lòng mà thôi. Đau lòng đến mức hút thuốc mà cũng rơi nước mắt, ”Em trai, em hiểu cảm giác này không? Dù em có thích người đó cỡ nào, đối phương cũng sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm của em, bởi vì các em mãi mãi không phải là người cùng một thế giới…”

Mãi mãi không phải là người cùng một thế giới.

Trái tim Du Vụ đột ngột bị bóp chặt, ngửa mặt nhìn bầu trời đêm mờ ảo, cậu yếu ớt nói, ”Vậy thì đừng thích.”

”A, nói thì rất dễ.” Khang Tương Ngữ quăng đầu thuốc lá, lung tung lau mặt, mệt mỏi tựa vào vô lăng, ”Ngoại trừ người có khuynh hướng khổ dâm, không ai trên đời này thích tự làm đau mình, chờ lúc em thật sự thích một người, em sẽ hiểu được cảm giác không thể điều khiển bản thân là thế nào…”

Không thể điều khiển bản thân.

Du Vụ im lặng cười cười, rút một điếu thuốc lá từ trong bao ra đốt.

Du Vụ và Khang Tương Ngữ đều là người không thích bị người khác thương hại hay chế nhạo. Xuống núi, họ lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường, giống như chưa từng có cuộc đối thoại ngắn ngủi đó.

Khang Tương Ngữ chống nạnh hầm hừ nổi giận với ba người Chu Thác, ”Các anh còn có phong độ của quý ông không!”

Du Vụ xoa bụng, dựa vào người Lê Tử Tịnh, ”Đói muốn chết, có đem gì ăn được không?”

Lê Tử Tịnh lục lọi trong ba lô đeo trên người một lúc, lấy ra một thanh chocolate đưa cho cậu, vẻ mặt nhịn đau hi sinh thứ mình thích, ”Anh mua định đưa cho Mạch Tử ăn!”

Du Vụ ngao ngán thở dài, thằng anh này kể từ khi chính thức xác định quan hệ yêu đương với Mạch Tử thì trở nên quá keo kiệt! Cái gì ăn ngon hay chơi vui đều giữ lại cho Mạch Tử, những người khác không được phép chạm vào. Ai dám thân thiết với bạn gái anh ấy, mặc kệ là anh em tốt hay bạn thân cũng đánh đấm không tha. Thật đúng là không có nhân tính!

Du Vụ cảm thán trong lòng, thấy Trạm Tuyền lôi ra một gói bánh gấu đưa cho cậu, cậu liền vui vẻ, ”Chỉ có Tiểu Tuyền tốt với tôi thôi ~”

Hi hi ha ha vài câu xong, Du Vụ mới phát hiện Khuất Hàn và Tô Trạch Vũ vẫn luôn im lặng có chút khác thường. Khuất Hàn bình thản, ánh mắt lạnh lùng, còn Tô Trạch Vũ lại mang vẻ mặt cười như không cười.

Chu Thác về đích đầu tiên, tâm trạng sảng khoái mời mọi người ăn bữa khuya. Năm thành viên nhóm Bạc Hà Đen không quen anh, người ta lần đầu tiên mời khách, họ không thể không nể mặt anh, mệt muốn chết cũng đành cùng nhau trở lại thành phố.

Khang Tương Ngữ mang tâm trạng không tốt lười biếng bỏ mặc họ, trực tiếp nói một câu ”buồn ngủ quá” rồi lái ô tô về nhà.

Chu Thác có ý định khoe khoang trước mặt Chu Diệp Trình, bữa ăn khuya đáng lẽ rất bình dân lại trở thành bữa cơm xa xỉ trong nhà hàng chuyên môn tiếp đón các vị lãnh đạo cấp cao trong và ngoài nước. Những món ăn đắt đỏ khiến người ta líu lưỡi cộng với cuộc tranh luận kịch liệt của hai vị công tử họ Chu khiến tất cả mọi người đi theo ăn uống đều cảm thấy hơi đau dạ dày.

Khi hai chàng công tử họ Chu mỉm cười thân thiết bắt tay, tuyên bố hoạt động đêm nay kết thúc, tất cả mọi người có loại cảm giác cuối cùng cũng được giải thoát khỏi bể khổ.

Năm người nhóm Bạc Hà Đen mở cửa hai chiếc xe ô tô. Lúc đi Khuất Hàn và Trạm Tuyền ngồi chung một xe, Tô Trạch Vũ, Lê Tử Tịnh và Du Vụ ngồi trên chiếc còn lại. Lúc về Tô Trạch Vũ lại bước lên chiếc xe chở Khuất Hàn và Trạm Tuyền, còn không cho Trạm Tuyền ngồi vị trí phó lái, lôi kéo cậu ngồi phía sau với mình.

Du Vụ nhìn khuôn mặt đanh lại của Khuất Hàn, không cần hỏi Lê Tử Tịnh, cậu cũng đại khái đoán được có chuyện gì xảy ra. Các dấu hiệu quá rõ ràng, cậu đã sớm nhận ra Tô Trạch Vũ có ý định vô tình thân thiết với Trạm Tuyền để Khuất Hàn tức giận. Nếu là người khác, chắc chắn sẽ nghi ngờ Tô Trạch Vũ thầm mến Khuất Hàn, đang cố ý thu hút sự chú ý của anh. Du Vụ cũng hiểu được nguyên nhân Tô Trạch Vũ làm như vậy là vì cậu.

Hơn một năm qua, Tô Trạch Vũ đối xử với cậu rất tốt, Du Vụ cảm động nhưng không có cách nào đáp lại cậu ta bằng loại tình cảm tương tự. Tô Trạch Vũ vì thế nên cố tình giận chó đánh mèo với Khuất Hàn. Khuất Hàn quan tâm Trạm Tuyền, cậu ta cố ý dùng Trạm Tuyền dằn vặt anh.

Thấy tâm trạng Khuất Hàn bị ảnh hưởng bởi vì Tô Trạch Vũ thân mật với Trạm Tuyền, người bị giày vò lại chính là Du Vụ.

Mặc dù giả vờ là chẳng sao cả nhưng trong lòng vẫn cứ vướng mắc.

Bốn giờ sáng, dạ dày Du Vụ hơi khó chịu, không thể ngủ ngon, cậu đứng dậy định đi rót nước uống.

Du Vụ không bật đèn, mơ màng bước đi trong căn phòng tối, kết quả cậu bị bóng người mờ ảo đứng cạnh cửa sổ sát sàn làm cho hoảng sợ. Du Vụ cứ tưởng có trộm lẻn vào, không dám hô to, sợ đối phương chạy mất. Cậu không chút nghĩ ngợi tóm lấy cây gậy đánh bóng chày đặt ở dưới cầu thang, rón rén đi về phía người nọ.

Ngay khi cậu đến gần muốn phăng một gậy qua thì người nọ bỗng nhiêu quay người lại.

Dựa vào ánh trăng màu bạc ngoài cửa sổ mặc dù Du Vụ nhìn không rõ mặt người nọ nhưng lờ mờ nhận ra đó là Khuất Hàn, thảo nào cậu cảm thấy thân hình và mùi hương có chút quen thuộc…

Cậu thở phào một hơi, đem sợ hãi nuốt xuống, miệng lầu bầu, ”Hơn nửa đêm không ngủ, đứng đây làm pho tượng hả?”

Khuất Hàn không nói gì.

Gió đêm lành lạnh thổi qua cửa sổ không đóng tiến vào trong. Lưng Du Vụ mát lạnh, bỗng chốc cậu trừng to mắt, giống như gặp quỷ nhìn người trước mặt, huơ huơ tay trước mặt anh, nhỏ giọng gọi, ”Này, Khuất Hàn?”

Khuất Hàn vẫn không nhúc nhích.

”Oh shit, thật sự mộng du?” Du Vụ thì thầm, ”Không phải một năm không bị nữa sao, sao bây giờ lại phát tác?”

Nhìn bộ dạng ”ngoan ngoãn” hiếm có của Khuất Hàn, nghĩ đến những chuyện xảy ra từ trước đến nay, trong lòng Du Vụ không hiểu sao lại có chút oán giận, nhịn không được tát Khuất Hàn một cái, tuy không quá mạnh nhưng lại tạo ra âm thanh rõ ràng trong đêm đen yên tĩnh khiến người ta giật mình.

Tát xong, Du Vụ chột dạ lập tức thu tay lại, trợn tròn mắt nói dối, ”Tôi không cố ý…”

Một lát lâu sau, thấy Khuất Hàn vẫn không có phản ứng, cậu rốt cục mới khẳng định anh thật sự đang mộng du.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, lợi dụng cơ hội hiếm có, vươn hai tay kéo căng hai má của anh ra, miệng oán giận nói, ”Ai bảo cậu giả bộ lạnh lùng! Ai bảo cậu mặt liệt! Ai bảo cậu không cười! Ai bảo cậu âm hồn không tiêu tan…”

Sau vài phút tự giải trí, Du Vụ cảm thấy mất mặt, hiện tại trạng thái của Khuất Hàn giống như cây gỗ khô, mình bắt nạt cậu ấy thì có gì hay chứ.

”Cậu thật là một tên đáng ghét… Nhưng mà tại sao tôi vẫn không từ bỏ được…”

Du Vụ mất mát thì thào, buông tay muốn lên tầng, người phía sau đột nhiên túm cậu lại, kéo cậu vào trong lòng, sau đó… đôi môi ấm áp của Khuất Hàn mang theo hơi thở mà Du Vụ đã từng vô cùng quen thuộc dán vào đôi môi cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.