Bạc Hà Đen

Chương 44



Đảo Lưu Ly còn được gọi là hòn đảo đom đóm. Vào ban ngày có thể thấy được các căn nhà ngói lưu ly nhiều hình dạng trên đảo, có rất nhiều đom đóm vào ban đêm, từng chùm ánh sáng xanh lá quanh quẩn khắp trong rừng cây xum xuê.

Để không gây sự chú ý không cần thiết, lúc ra ngoài Du Vụ mặc áo phông và quần jean đơn giản, đeo tóc giả màu đen dài đến ngang vài che đi mái tóc đỏ bắt mắt, ngoài ra cậu còn đội mũ lưỡi trai che khuất một nửa khuôn mặt cùng với kính râm phẳng.

Trên đường không ai nhận ra cậu, đi phà đến khi cập bến thì đã hơn năm giờ chiều, hoàng hôn bao phủ toàn bộ hòn đảo nhỏ, ánh nắng vàng chập chờn trôi nổi trên biển, bất kể từ góc nào, bạn đều có thể chụp được những bức ảnh tuyệt đẹp như trong bưu thiếp.

Gió biển ấm áp phả vào gò má và cơ thể cậu, dường như tâm trạng nặng nề tích lũy trong lòng cũng bị thổi đi một ít.

Lúc trước Du Vụ tìm kiếm thông tin trên internet, hòn đảo nhân tạo nhỏ này có ba khách sạn cung cấp chỗ ở. Một khách sạn bốn sao, một khách sạn bình dân và một khách sạn gia đình nho nhỏ.

Trong ấn tượng của Du Vụ, Khuất Hàn hình như không quá quan tâm đến điều kiện chỗ ở, hơn nữa anh đang gặp chuyện không may, chắc chắn không muốn bị người khác chú ý đến, nên cậu đoán Khuất Hàn chắc sẽ ở khách sạn gia đình.

Đã qua kì nghỉ Quốc khánh dài ngày, hiện tại đang là mùa ế ẩm, bến cảng vắng vẻ không ngập tràn du khách xách ba lô hành lý. Khách sạn nhỏ cách bến cảng rất xa, gần như bằng một phần hai hòn đảo, Du Vụ cũng không vội đi tìm Khuất Hàn mà tìm một nhà hàng hải sản ngon và rẻ trên đảo, ăn uống no nê xong, trời đã xẩm tối, cậu mới loạng choạng đi bộ đến khách sạn gia đình.

Trước quầy lễ tân chỉ có cô con gái mười sáu tuổi của ông chủ, cô chăm chú xem TV, cũng không ngẩng đầu mà nói với Du Vụ vừa hỏi xem có phòng hay không, “Chỉ có gác xép.”

“Được.”

“Chi phí một ngày một đêm là một trăm, đặt cọc ba trăm, xin đưa chứng minh thư nhân dân.”

Du Vụ rút chứng minh thư nhân dân và ba trăm đồng nhân dân tệ đưa cho cô.

Cô bé lấy tiền, uể oải liếc nhìn chứng minh thư của Du Vụ, sau khi thấy rõ tên cậu, cô bé dụi mắt, ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Du Vụ, vẻ mặt hưng phấn.

Du Vụ biết mình bị nhận ra rồi, cười một cái với cô, “Xin đừng để lộ.”

Cô gái chớp mắt, làm cử chỉ kéo khóa trước môi, sau đó nhanh chóng khom lưng lấy một cuốn sách nhỏ từ ngăn kéo ra, mắt lấp lánh nhìn Du Vụ, “Có thể ký tên cho em được không? Em rất thích nhóm Bạc Hà Đen, em là fan cuồng của các anh.”

“Đương nhiên có thể.” Du Vụ không chỉ ký tên cho cô mà còn chụp ảnh chung với cô.

Là fan trung thành của Bạc Hà Đen, cô bé tự nhiên hiểu rõ Khuất Hàn vì chuyện đánh người nên chạy trốn truyền thông, Bạc Hà Đen cũng bị liên lụy, tạm thời cả nhóm ngừng hoạt động. Cô bé thông minh biết điều không hỏi lung tung, quý trọng cất chữ ký và ảnh chụp đi, cười hì hì nói, “Anh đến tìm Khuất Hàn phải không?”

Du Vụ gật đầu, “Cậu ấy ở phòng nào?”

“Anh ấy ở phòng bên trái tầng hai… Anh đến không đúng lúc rồi, sáng sớm hôm nay anh ấy quay về thành phố D rồi…”

Du Vụ ngẩn người, lát sau cười khổ, thật không may!!

“Hành lý của anh ấy vẫn còn ở đây, anh ấy cũng không nói muốn trả phòng, chắc là trở về làm gì đó, vài ngày nữa sẽ quay lại… Hay là, anh gọi điện thoại hỏi anh ấy thử xem?” Cô bé nói, trong lòng nhịn không được mà suy đoán mối quan hệ giữa Khuất Hàn và Du Vụ rốt cuộc là tốt hay xấu. Nếu như tốt, sao không cho đối phương biết lịch trình của nhau, lướt qua nhau giống như tình tiết cũ rích trên phim truyền hình. Nếu như xấu, tại sao Du Vụ lại đến tìm Khuất Hàn?

Du Vụ lắc đầu, “Trước tiên đưa anh đến phòng của anh đã.”

“A… Chuyện đó…” Cô bé tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

“Sao vậy?” Du Vụ hỏi.

Cô bé lắp bắp nói, “Em xem dự báo thời tiết hình như ngày mai trời bắt đầu mưa, cái đó… cửa sổ phòng gác xép của khách sạn nhà em mấy ngày nay có vấn đề, có thể sẽ bị rò nước…”

Du Vụ im lặng, nếu cậu không phải là ngôi sao thần tượng, cô bé này chắc định giấu diếm chuyện này, vẫn cho thuê căn phòng đó?

Cô bé đỏ mặt giải thích, “Chúng em không vô đạo đức thế đâu, chỉ là vừa rồi em chưa kịp nói…”

Du Vụ cũng không muốn làm khó cô bé, “Quên đi, anh tìm chỗ trọ khác là được.”

“Đừng anh, bây giờ quá muộn rồi, hơn nữa những khách sạn khác có thể không còn phòng nữa đâu…” Cô bé ngăn cản cậu, lấy một chiếc chìa khóa cho cậu, “Trước hết anh ở phòng Khuất Hàn đi, dù sao mấy ngày này anh ấy cũng không ở đó, hơn nữa các anh lại quen biết nhau.”

Du Vụ nhìn chiếc chìa khóa bị cô bé mạnh mẽ ép vào tay, cậu do dự vài giây, cuối cùng quyết định nghe theo lời đề nghị của cô bé.

Căn phòng trang trí đơn giản, đèn treo trần nhà, đèn treo tường và đèn bàn tỏa ra màu cam dìu dịu ấm áp, trên ban công bên ngoài cửa sổ kiểu Pháp đặt hai chiếc ghế tre, ra bên ngoài có thể nhìn thấy cảnh biển tuyệt đẹp và cảnh đêm của thành phố D ở phía xa xa.

Bật đèn, Du Vụ liếc mắt thấy chiếc đàn guitar Khuất Hàn thường dùng đặt ở trên giường, trong các góc phòng rải rác những bản soạn thảo nhạc. Cửa sổ kiểu Pháp không đóng, có những trang giấy bị gió thổi bay ra ngoài ban công.

Cô bé a một tiếng, nhanh chóng chạy đến, vừa luống cuống chân tay nhặt lên, vừa đau khổ nói, “Mỗi ngày Khuất Hàn ngoại trừ đờ ra nhìn cảnh biển thì chính là viết bài hát, những thứ này nếu bị thổi bay đi, anh ấy chắc sẽ khó chịu…”

Thấy Du Vụ vẫn đứng gần cánh cửa không nhúc nhích, cô bé gọi, “Này, anh qua giúp đi!”

Du Vụ giống như vừa tỉnh mộng mà bước đến.

Cho đến khi những bản soạn thảo được nhặt xong, sửa sang chỉnh tề đặt trên bàn cà phê, dùng chén đặt lên trên, cô bé mới bước ra.

Du Vụ ngồi ở mép giường, cầm lấy đàn guitar gảy vài cái, sau đó không hiểu sao cậu lại có cảm giác phập phồng thấp thỏm. Ném đàn guitar sang một bên, cậu nằm giang tay giang chân thoải mái ở trên giường, ngạc nhiên nhìn trần nhà.

Khuất Hàn ở đây vài ngày, không khí có mùi hương quen thuộc, làm cậu càng buồn bực.

Kích động ban đầu trôi qua, cậu nghĩ bản thân có phải điên rồi không, bày đặt không đi nước Pháp lãng mạn mà lại chạy đến nơi này.

Cậu đến đây để làm gì? An ủi cậu ấy, cổ vũ cậu ấy hay là thổ lộ với cậu ấy?

Ha ha, quá buồn cười, quá sai lầm rồi.

Không có chỗ trút bỏ phiền muộn, Du Vụ lấy điện thoại di động ra gọi cho Mạch Tử. Sau khi cô nàng bắt máy cậu lại chẳng biết phải nói gì.

Sau một loạt lời lan man dài dòng, Mạch Tử biết được cậu đến đảo Lưu Ly, thở dài nói, “Cậu vẫn thích cậu ta sao?”

“Em…” Du Vụ nghẹn lời, tay trái cầm di động, tay phải đặt lên ngực mình, cậu tự hỏi bản thân, cậu còn thích Khuất Hàn sao?

Cậu yếu ớt hỏi, “Mạch Tử, chị nói thế nào gọi là thích?”

“Nếu như cậu thích một người, mỗi ngày mỗi đêm mỗi giây mỗi phút cậu đều nghĩ đến người đó, thường xuyên mơ thấy người đó, vì người đó mà vui vẻ và hạnh phúc, bởi vì người đó bi thương mà đau khổ, bởi vì người đó ốm mà lo lắng, vì người đó thân thiết với người khác mà ghen tị và tức giận, không tự chủ được mà muốn gần gũi thân mật với người đó… Người đó có thể điều khiển cảm xúc của cậu một cách dễ dàng, khiến cậu lo được lo mất, có lúc cảm thấy ngọt ngào, có lúc lại cảm thấy phiền muộn…” Mạch Tử dịu dàng nói.

Du Vụ cười ra tiếng, “Đây là cảm giác của chị đối với Tử Tịnh?”

Mạch Tử thẹn quá hóa giận, “Cút, chị đang giúp cậu phân tích thôi! Trong lòng chị anh ấy chưa đến mức quan trọng như vậy! Cậu không biết, cái tên đáng ghét kia ngày hôm nay…”

Cười đùa vài câu, Du Vụ cúp điện thoại.

Từ khi Mạch Tử và Lê Tử Tịnh yêu nhau, hầu như mỗi lần Du Vụ và Mạch Tử ra ngoài chơi bời ăn uống, Lê Tử Tịnh sẽ đi cùng họ. Ban đầu vốn chỉ có hai người biến thành ba người, sau đó có thêm Tô Trạch Vũ, lại trở thành bốn người cùng nhau đi chơi. Lúc cậu nói chuyện điện thoại với Mạch Tử, thế nào cô nàng cũng bất giác nhắc đến Lê Tử Tịnh, kể chuyện ngốc nghếch anh làm, nói anh tại sao làm cô tức giận. Du Vụ rất thích nghe, nhưng trong lòng lại hơi ghen tị.

Mạch Tử không hề thay đổi, vẫn là Mạch Tử của trước đây, nhưng người quan trọng nhất của cô nàng ngoại trừ ba mẹ cô ra không còn là cậu. Thấy cô đang trong thời gian hạnh phúc vui vẻ, lúc gặp chuyện không vui cậu sẽ không lập tức kể với cô giống như lúc trước. Cậu không muốn quấy rầy cô, khiến tâm trạng buồn phiền của mình ảnh hưởng đến cô. Họ không còn thân mật, khăng khít, không có gì giấu nhau giống như quá khứ.

Anh em chị em cùng chung dòng máu sau khi lớn lên còn có gia đình riêng của mình huống hồ họ chỉ là bạn bè. Mỗi người đều có con đường phải đi, họ không thể làm bạn cả đời, xa nhau chỉ là vấn đề thời gian. Du Vụ hiểu những điều này, nhưng thỉnh thoảng nhớ đến ngày tháng bầu bạn của cậu và Mạch Tử, trong lòng lại không kiềm chế được buồn bã và mất mát vô cớ.

Trong thời gian cảm thấy cô đơn, Du Vụ nghiêm túc suy nghĩ chuyện yêu đương với Tô Trạch Vũ, cậu cũng rất cố gắng thử tiếp nhận cậu ta.

Ngày lễ Giáng sinh và lễ tình nhân, cậu dựa vào men say định thân thiết với Tô Trạch Vũ, đáng tiếc vào giây phút quan trọng, cậu đều không thể vượt qua. Cậu rất áy náy với Tô Trạch Vũ, nhưng Tô Trạch Vũ luôn cười nói không sao, cậu ta có thể chờ cậu.

Du Vụ càng cảm thấy có lỗi.

Kì thật cậu không đi Pháp cùng Tô Trạch Vũ một phần là vì Khuất Hàn, một phần là vì cậu không muốn dây dưa tiếp với Tô Trạch Vũ. Nếu như chỉ là đi du lịch bình thường, Du Vụ căn bản không quan tâm, nhưng mấy ngày đó, Tô Trạch Vũ thể hiện quá nhiều kì vọng vào chuyến sang Pháp, điều này khiến cậu rất băn khoăn.

Du Vụ có thể biết trước, cho dù đến Pháp rồi, quan hệ của họ cũng sẽ không thay đổi. Cậu không muốn lại thấy khuôn mặt lộ ra vẻ thất bại và thất vọng của Tô Trạch Vũ, cậu không muốn cậu ta tiếp tục lãng phí thời gian và sức lực cho cậu.

Trong lòng ôm một đống tâm sự, Du Vụ cảm thấy kiệt sức, cậu mơ màng thiếp đi.

Ngày thứ hai, Du Vụ thấp thỏm chờ ở khách sạn, không đi đâu hết, kết quả Khuất Hàn không quay trở lại.

Ngày thứ ba và ngày thứ tư, cậu thả lỏng tâm trạng. Ban ngày cậu đi bơi, chơi lướt sóng, buổi tối bắt đom đóm ở trong rừng cây, tập luyện ca khúc mới nhất mà Khuất Hàn sáng tác bằng chiếc đàn guitar của anh… Khuất Hàn vẫn không trở về.

Sáng sớm ngày thứ năm, cậu dậy thật sớm đến bờ biển ngắm mặt trời mọc.

Khi mặt trời nhô ra khỏi biển, ánh sáng chiếu đến mặt đất, cậu không muốn chờ nữa. Du Vụ quay về khách sạn ngủ bù vài tiếng, tám giờ sáng, cậu xuống tầng làm thủ tục trả phòng, dự định ngồi phà rời đi.

Cô con gái ông chủ khách sạn khuyên cậu, “Có lẽ hôm nay hoặc sáng mai Khuất Hàn sẽ trở lại, anh chờ thêm chút đi…”

Du Vụ lắc đầu, “Không cần.”

Cậu không biết nếu cậu đợi được Khuất Hàn, cậu sẽ nói gì với anh, cậu cũng không biết Khuất Hàn có muốn gặp cậu hay không.

Mấy ngày nay, nói cậu đang chờ Khuất Hàn trở về, không bằng nói cậu đang đợi trái tim mình bình tĩnh.

Cậu tin với tính cách của Khuất Hàn, anh sẽ bình tĩnh xử lý tốt chuyện của anh, cậu không cần lo lắng cho anh, Khuất Hàn cũng không cần cậu an ủi và xoa dịu. Nếu Bạc Hà Đen thật sự tan rã, như vậy từ nay về sau họ chỉ là đồng đội cũ mà thôi, cũng không tính là bạn bè thật sự. Khuất Hàn có con đường anh phải đi, cậu cũng nên tạm biệt quá khứ, tiếp tục cuộc sống của mình.

Sau khi xa nhau, không còn phải đối mặt với Khuất Hàn hàng ngày, cũng không cần tiếp tục cố gắng ngụy trang bản thân, Du Vụ nghĩ, cậu chắc chắn có thể dần dần quên đi Khuất Hàn, vào thời điểm thích hợp yêu người thích hợp.

Đến lúc đó, cậu thật sự được giải thoát…

Thời gian còn rất sớm, chỉ có mỗi mình Du Vụ ở bến cảng chờ phà, phà từ phía xa xa lướt đến cũng không có nhiều du khách.

Còn chục mét nữa phà sẽ cập bến, Du Vụ ngáp dài, đột nhiên có người từ trong khoang phà đi đến mũi phà.

Người nọ mặc áo len màu đen và quần jean màu xanh đậm, gió biển ngấm lạnh thổi loạn tóc anh. Tóc mái rất dài che hơn nửa mặt, đừng nói là biểu cảm mà ngay cả đường nét khuôn mặt cũng chẳng thể thấy rõ.

Dù là như thế nhưng Du Vụ chỉ cần một cái liếc mắt cũng nhận ra, người đó là Khuất Hàn.

Hai người từ xa nhìn nhau.

Chờ đợi rất lâu anh không hề xuất hiện, khi không đợi nữa, anh lại trở về. Trong lòng Du Vụ vừa ngọt ngào vừa chua xót, không rõ là cảm giác gì.

Phà cập bến, Khuất Hàn nhảy xuống. Cách một khoảng ngắn, Du Vụ mới phát hiện đôi mắt chăm chú nhìn cậu của anh vô cùng nóng bỏng và da diết. Cậu chưa từng thấy anh để lộ ra ánh mắt như thế, giữa ngạc nhiên và kinh ngạc, cậu còn cảm thấy kích động và vui mừng.

Du Vụ không dám tin tưởng, vô thức muốn xoa mắt mình.

Không kịp mở mắt ra, cậu đã rơi vào lồng ngực ấm áp của một người.

Cả người Du Vụ hóa đá.

Ôm chặt cậu như để khẳng định anh không nằm mơ hoặc có lẽ chỉ đơn giản bộc lộ cảm giác mừng rỡ không kể xiết, giọng nói khàn khàn của anh không ngừng vang lên bên tai cậu, “Du Vụ… Du Vụ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.