Bạc Hà Đen

Chương 47



Du Vụ ban đầu chỉ là cố ý muốn dọa Khuất Hàn, không ngờ thái độ của anh lại tự nhiên như thế, ngược lại người mất tự nhiên lại là Du Vụ, cậu nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác.

Câu cá xong, hai người không trở lại khách sạn mà đi đến một nhà hàng Tứ Xuyên trên đảo để ăn tối. Khuất Hàn lấy ra con cá to nhất bắt được để đầu bếp làm món cá thái lát om dầu ớt nóng, sau đó anh đưa thực đơn cho Du Vụ bảo cậu chọn món. Du Vụ không khách sáo, gọi một phần gà cay, chân gà ngâm giấm sả ớt, kim chi muối, sau đó biết rõ nhưng cậu vẫn cố hỏi, ”Không phải cậu không thích ăn cay sao?”

Ánh mắt lạnh lùng của Khuất Hàn mang theo chút vui mừng, anh hỏi ngược lại, ”Tại sao cậu biết?”

Du Vụ nghẹn lời, hai má hơi nóng lên, con ngươi đảo quanh làm bộ ngắm nội thất trong quán, nhất định không chịu nhìn Khuất Hàn.

Cảm giác được Khuất Hàn vẫn đang nhìn mình, cậu thẹn quá hóa giận quay sang trừng mắt nhìn anh, tàn bạo nói, ”Cậu đừng đắc ý, đó là chuyện quá khứ rồi, tôi đã sớm không còn quan tâm đến cậu!”

Ánh mắt Khuất Hàn bỗng chốc trở nên mất mát, anh cúi đầu uống trà, không nói gì nữa.

Du Vụ nhìn bộ dạng này của anh, trong lòng không hiểu sao lại có chút buồn bã. Cậu tự mắng chính mình: Cậu ấy có khó khăn thì là chuyện của cậu ấy, nghĩ đến trước đây cậu ấy làm mày khổ sở bao nhiêu, tuyệt đối không thể mềm lòng!

Khách trong nhà hàng không nhiều lắm, đồ ăn họ gọi rất nhanh được mang lên. Du Vụ không muốn nói chuyện, đơn giản thoải mái ăn uống. Cậu thích nhất là món cay Tứ Xuyên, nhà hàng này làm món ăn chính cống đúng chuẩn, mặc dù cay đến mức làm cậu chảy nước mắt nước mũi, nhưng siêu sảng khoái.

Khuất Hàn không chịu nổi mức độ cay này, ăn vài miếng thì ngừng đũa, im lặng quan sát Du Vụ ăn.

Du Vụ cảm thấy da đầu tê dại, vừa ăn vừa nghĩ thầm trong lòng: Ngày hôm nay thật dài lê thê, mới nửa ngày trôi qua sao cậu lại cảm thấy lâu như cả thế kỉ vậy?

Qua hai phút, cậu ăn không nổi nữa, ngẩng đầu lau miệng nói, ”No rồi.”

Khuất Hàn ừm một tiếng, nhưng tiếp tục ngồi yên, không có ý định đứng dậy tính tiền.

Du Vụ cong môi, bắt đầu lục lọi tìm ví tiền trong túi.

Thấy động tác của cậu, Khuất Hàn mở miệng, ”Đừng, tôi mời.”

”Ừ.” Du Vụ không kiên trì.

Tiếp theo Khuất Hàn vẫn ngồi bất động, Du Vụ nghi hoặc nhìn anh.

Khuất Hàn nhàn nhạt nói, ”Ngồi thêm chút nữa.”

”Ừ…”

Hai bên im lặng, Du Vụ lại bắt đầu giả bộ ngắm trang trí xung quanh mà tránh né đường nhìn của Khuất Hàn.

Uống xong hai chén nước trà, bụng cậu no căng, chợt cảm thấy thèm thuốc lá, Du Vụ lấy bao thuốc lá ra đang định rút ra một điếu thuốc, đột nhiên nhớ đến trước đây Khuất Hàn vô lý không cho cậu hút thuốc, không khỏi dùng ánh mắt dò hỏi nhìn anh.

Sau khi Khuất Hàn nói câu ”Muốn hút thì hút đi”, Du Vụ nhanh chóng ngậm điếu thuốc vào miệng, lấy chiếc bật lửa mang theo trong người đốt lên, nheo mắt hít sâu một ngụm, sau đó cậu dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy điếu thuốc, đôi mắt híp lại tràn đầy hưởng thụ mà phả ra một vòng khói trắng.

Khuất Hàn nhìn dáng dấp tràn ngập gợi cảm lơ đãng của Du Vụ, cơn nghiện thuốc lá cũng bắt đầu rục rịch, ”Cho tôi một điếu.”

Du Vụ không từ chối mà mời anh một điếu thuốc lá, ”Ừ, được.”

Sau khi nhận lấy điếu thuốc, Du Vụ tự nhiên đưa chiếc bật lửa cho anh.

Nhưng Khuất Hàn không nhận lấy bật lửa, anh đột ngột đứng dậy, cúi lưng đưa mặt đến gần Du Vụ. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của cậu, anh chạm điếu thuốc bên môi của mình vào điếu thuốc đang cháy dở của Du Vụ…

Mặc dù không hề có tiếp xúc da thịt, nhưng tư thế ám muội so với thật sự hôn môi còn khiến người ta thẹn thùng xấu hổ hơn.

Mãi đến khi ánh lửa làm khói thuốc bốc lên, Du Vụ mới phục hồi tinh thần. Cậu dùng sức đẩy Khuất Hàn ra, không thèm liếc mắt nhìn anh, đưa điếu thuốc của cậu dụi tắt, nhanh chóng chạy khỏi nhà hàng.

Khuất Hàn vội vàng đuổi theo, đáng tiếc anh chưa tính tiền, bị ông chủ nhà hàng ngăn cản.

Đến khi ra khỏi nhà hàng, Du Vụ đã biến mất, Khuất Hàn tìm rất nhiều nơi vẫn không thấy cậu. Nửa giờ sau, anh gọi điện thoại cho khách sạn hỏi cô bé con gái ông chủ khách sạn, cô bé nói Du Vụ không trở lại.

Khuất Hàn vô cùng phiền muộn, anh thật sự nghĩ sẽ tiến hành từ từ, nhưng nhìn đôi môi đỏ hồng hơi sưng lên vì ăn cay của Du Vụ, anh không biết tại sao bản thân không kiểm soát được, muốn hôn môi cậu, hôn gián tiếp cũng được, vì thế anh mới làm hành động sai lầm đó.

Cả buổi chiều, Khuất Hàn không làm gì chỉ ở trên đảo tìm Du Vụ. Đảo nhỏ xíu, anh đi qua đi lại nhiều chỗ vẫn không thấy cậu, cũng gọi điện thoại về khách sạn vài lần nhưng đáp án đều là không có, mà gọi cho Du Vụ, cậu đầu tiên không nhận cuộc gọi, sau đó dứt khoát tắt điện thoại.

Khuất Hàn càng ngày càng luống cuống, sau cuộc gọi lần thứ n, cô bé ngập ngừng suy đoán, ”Không phải Tiểu Vụ quay về thành phố D rồi chứ?”

Trong lòng Khuất Hàn hoảng hốt, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nếu không phải thế sao lại không tìm được cậu?

Đi quá nhiều, hai chân nặng như chì, mỏi đến không còn cảm giác, chạng vạng, Khuất Hàn vô thức quay về nhà hàng món cay Tứ Xuyên, kết quả bất ngờ thấy Du Vụ xách một thùng cá đi đến trước mặt.

”Cậu đã đi đâu?” Khuất Hàn nhìn người đang tiến đến gần, trái tim bị treo lơ lửng cả buổi chiều cuối cùng cũng trở về chỗ cũ, con mắt không hiểu sao hơi cay cay. Anh cho rằng Du Vụ thật sự sẽ không để ý đến anh nữa…

Du Vụ không thèm quan tâm đến anh, đi thẳng về phía trước, đi đến con đường nhỏ vắng bóng người, cậu mới quay đầu, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn anh, hỏi, ”Cậu tìm tôi?”

”Ừ…” Khuất Hàn tự giác tiếp lấy thùng nước.

”Tìm bao lâu?”

Khuất Hàn nhìn cá tươi sống trong thùng, nhẹ nhàng nói, ”Cũng không lâu…”

”Vào buổi trưa, tôi đã tức giận.” Giọng nói của Du Vụ vẫn lạnh lùng như cũ.

”Tôi biết…” Khuất Hàn không lưu loát nói, ”Xin lỗi…”

Ánh mắt sắc bén của Du Vụ nhìn anh, ”Xin lỗi cái gì?”

Khuất Hàn nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, chân thành nói, ”Những chuyện bởi vì tôi mà khiến cậu đau khổ… Xin lỗi.”

”Cậu có biết tại sao tôi tức giận không?” Du Vụ tự giễu cười rộ lên, ”Hơn một năm qua, tôi giả vờ không quan tâm, cố tình xa lánh lạnh lùng với cậu, tôi cố gắng xóa bỏ cậu trong trái tim tôi, nhưng lúc cậu tiếp cận châm lửa, tôi nghĩ cậu thật sự muốn hôn tôi, tôi phát hiện bản thân vậy mà vẫn còn cảm giác với cậu, tôi không thể tiếp tục lừa dối bản thân…”

Khuất Hàn mừng rỡ buông thùng nước xuống mà ôm lấy cậu, ”Du Vụ…”

Du Vụ bình thản tránh hai tay anh, tiếp tục nói, ”Tôi biết với tính cách của cậu, cậu tuyệt đối sẽ không lấy chuyện tình cảm ra đùa giỡn, cho nên, cậu nói thích tôi, tôi tin tưởng cậu. Tuy nhiên, cậu thật sự nghĩ kỹ rồi chứ, muốn yêu nhau với tôi?”

Khuất Hàn cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, tỏ ra rất trịnh trọng và nghiêm túc, ”Tôi đã nghĩ rất kỹ.”

Du Vụ chuẩn bị không nhịn được nữa, nhưng có rất nhiều thứ trước tiên vẫn phải nói rõ, ”Tôi là người nóng tính, phần lớn thời gian đều vui vẻ nhưng cũng có lúc gắt gỏng, cáu giận lên thì bắt đầu muốn đánh người…”

”Không sao, tính tình tôi cũng không tốt, chúng ta người tám lạng kẻ nửa cân, cậu muốn đánh người thì có thể luyện tập với tôi, võ thuật của tôi không tệ, cậu không cần lo lắng sẽ làm tôi bị thương…”

”Tôi không thích người khác quản lý tôi, cằn nhằn với tôi…”

”Cái này càng không thành vấn đề, cậu biết rồi đấy, tôi không nói nhiều.”

”Tôi là người lười biếng, không thích giặt quần áo, không thích dọn dẹp nhà cửa, không thích rửa bát…”

”Không sao, những cái đó để tôi làm là được.”

”Tôi có rất nhiều thói quen xấu, nghiện thuốc lá nặng, thích đi bar và uống rượu, thích kết bạn khắp nơi. Tôi không thích chỉ nằm nhà, cũng không thích bị ràng buộc…”

”Tôi sẽ tôn trọng tự do và sở thích của cậu.”

Du Vụ im lặng một lát, nói tiếp, ”Tôi thích món cay Tứ Xuyên.”

Khuất Hàn nhìn đôi môi vẫn còn sưng đỏ của cậu, cười cười, ”Sau này có thời gian tôi sẽ nấu cho cậu ăn.”

”Tôi không thích màu đen!”

”…Ừ, tôi sẽ cố gắng ít mặc.”

“Tôi sẽ không từ bỏ sự nghiệp nghệ sĩ, mối quan hệ của chúng ta không thể công khai.”

“Tôi hiểu, tôi sẽ cẩn thận…”



“Còn có…”

“Còn có cái gì?”

Du Vụ lặng lẽ lẩm bẩm, “Tôi Không thích cậu đối tốt với Trạm Tuyền như vậy.”

Khuất Hàn sửng sốt một chút, “Tôi chỉ xem em ấy là em trai…”

Du Vụ hừ lạnh, giễu cợt nói, “Em trai cậu đúng là không ít.”

Lúc này Khuất Hàn mới nhận ra cậu đang ghen, trong lòng vừa vui vẻ vừa bất đắc dĩ, “Chờ chúng ta trở lại thành phố D, tôi đưa cậu đi gặp một người, lúc đó cậu sẽ hiểu tại sao tôi lại tốt với Tiểu Tuyền như vậy. Bây giờ, trước tiên nói về chuyện của chúng ta được không?”

“Không cần nói nữa, cứ thế đi.” Du Vụ thản nhiên nói.

Khuất Hàn bối rối, cứ thế? cứ thế nào?

Du Vụ im lặng, trực tiếp dùng hành động biểu đạt tâm ý, mở hai tay ôm lấy Khuất Hàn. Đã một năm trôi qua, chiều cao của Khuất Hàn tăng lên một ít, chiều cao anh vốn tương đương Du Vụ, hiện tại anh đã hơn cậu vài phân, cằm Du Vụ vừa vặn đặt trên vai anh.

Khuất Hàn kinh ngạc một lúc mới chậm rãi giơ tay lên ôm chặt lấy cậu.

Giống như vượt qua nghìn sông vạn suối, trải qua bụi gai nhấp nhô, cuối cùng giữa sa mạc mênh mông phát hiện có ốc đảo xanh tươi cứu mạng, trái tim trống vắng bấy lâu cũng tìm được chỗ của nó. Vào giờ phút này, không cần bất kì lời nói nào, trái tim của Du Vụ và Khuất Hàn đã liên kết với nhau.

Cuối mùa thu, trời tối rất nhanh, giữa trời chiều lành lạnh, hai người ôm chặt lấy nhau, thật lâu, tâm trạng kích động và hưng phấn cũng dần trở nên bình tĩnh.

Khuất Hàn khẽ khàng vuốt tóc Du Vụ, trong ngực chưa bao giờ mềm mại và ngọt ngào đến thế. Anh nhớ lại những lời thoại tình yêu lãng mạn đã từng đọc qua khi quay phim, vắt hết trí não muốn nói gì đó vào khoảnh khắc tuyệt vời này, nhưng những lời nói đó đều quá phóng đại và giả tạo, anh nói không nên lời.

Du Vụ dùng giọng điệu âm u mở miệng đầu tiên, “Tôi hận nhất là ngoại tình, nếu cậu dám lừa dối tôi, tôi sẽ giết cậu!”

Khuất Hàn cười, ôm chặt cậu hơn, nói vô cùng chắn chắn, “Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không.”

Du Vụ nghĩ đến ba mẹ cũng từng một thời mặn nồng, cay đắng nói, “Lời nói của cậu cũng quá vẹn toàn, ai mà biết trước được tương lai.”

Khuất Hàn biết không thể biết được thời gian tiếp theo sẽ thế nào, càng không thể đảm bảo chuyện gì, anh chỉ có khả năng nói ba chữ, “Tin tưởng tôi.”

Giọng của anh giống như có ma lực thôi miên, khiến Du Vụ tạm thời quên đi mọi lo lắng, cậu thở dài trong lòng, hãy cho mình và cả cậu ấy thêm một cơ hội đi.

Hai người gắt gao ôm nhau, ánh mắt say mê quấn quýt, hơi thở của đối phương gần trong gang tấc, mang theo nhiệt độ kích thích tình dục. Không khống chế được khát vọng dưới đáy lòng, hai người đều không tự chủ được mà tiến đến gần môi đối phương.

Đáng tiếc trời không đẹp, những hạt mưa to như hạt đậu tí tách rơi xuống người họ. Du Vụ giật mình tỉnh giấc, đẩy Khuất Hàn ra, hơi thẹn thùng không dám nhìn anh, nói, “Trời mưa rồi, chúng ta về thôi…”

Khuất Hàn hơi tiếc nuối nhưng anh không muốn Du Vụ bị cảm, anh dùng một tay cầm thùng nước, tay kia kéo tay Du Vụ chạy về phía khách sạn.

Khuất Hàn chưa từng nắm tay người khác. Du Vụ từng có ba người bạn gái, lúc đó thậm chí còn không nắm tay, cùng đàn ông nắm tay cũng là lần đầu tiên.

Nắm tay khác với hôn môi, không chỉ có tiếp xúc thân mật về thể xác mà còn có ý nghĩa gắn kết linh hồn. Cảm giác mười ngón tay đan vào nhau khiến hai người rung động không ngớt, mưa lớn không thể dập tắt được ngọn lửa trong trái tim họ.

Hai người mắc mưa trở lại khách sạn đều có chút chóng mặt, đầu óc chếch choáng, không rõ ai lôi kéo ai vào phòng tắm, ai mở vòi nước nóng, ai cởi áo và thắt lưng của ai trước tiên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.