Bạc Hà Đen

Chương 49



Nụ cười trên khuôn mặt Khuất Hàn bỗng chốc đóng băng, anh mím môi, miệng mở ra nhưng rồi khép lại, không thể nói nên lời.

Vẻ mặt ảo não lưỡng lự của anh khiến Du Vụ khẳng định hoài nghi của cậu. Du Vụ ngay lập tức bùng nổ, “Tôi biết mà, sao cậu lại tự dưng nhắc đến kỹ thuật hôn của Tô Trạch Vũ cơ chứ! Buổi tối hôm đó cậu căn bản là không mộng du! Tên khốn khiếp nhà cậu, đùa giỡn tôi thích lắm đúng không?! Tôi mắt mù mới có thể tin tưởng cậu, còn để cậu làm tôi!”

Khuất Hàn nóng nảy, “Tiểu Vụ, cậu nghe tôi giải thích…”

“Cút!” Du Vụ tức giận quay người đi không để ý đến anh.

Cậu tin tưởng Khuất Hàn không phải cố ý trêu chọc cậu, chơi đùa với tình cảm của cậu, nhưng anh thật sự đã lừa dối cậu.

Vừa nghĩ đến Khuất Hàn vậy mà lại có thể dối lừa mình, cơ thể cậu run lên vì tức giận.

“Xin lỗi…”

“Tôi không phải cố tình lừa gạt cậu, ban đầu không tìm được thời điểm thích hợp nói với cậu chuyện này…”

“Hơn một năm qua cậu cố gắng xa lánh tôi, chỉ có hiểu lầm tôi đang mộng du cậu mới có thể gần gũi tôi hơn một chút, cho nên tôi mới đâm lao thì phải theo lao, chưa dám thú nhận với cậu…”

Khuất Hàn lo lắng giải thích, Du Vụ hừ lạnh một tiếng, vẫn không thèm để ý đến anh.

Khuất Hàn không có kinh nghiệm dỗ dành người khác, cũng ít hiếm khi nhận lỗi với ai, giải thích nhiều lần, Du Vụ vẫn nghiêm mặt lạnh lùng, anh không biết nên làm cái gì bây giờ, đành ôm lấy vai cậu, khe khẽ gọi tên cậu, “Tiểu Vụ, Tiểu Vụ…”

Tiếng nói vẫn trong trẻo và lạnh lùng như cũ nhưng lại thêm một chút dịu dàng và một chút van xin.

Đây là một Khuất Hàn Du Vụ chưa từng thấy, anh chưa từng ăn nói khép nép như thế.

Mặc dù vẫn tức giận, cảm giác ngọt ngào vẫn dâng lên trong lòng cậu.

“Bao giờ cậu biết chuyện mình mộng du?” Du Vụ cố ý lạnh lùng hỏi.

Khuất Hàn không dám giấu diếm, thành thật trả lời, “Lúc tham gia Ngôi sao tương lai…”

Du Vụ sửng sốt, sớm thế? Không phải là vào lúc anh chạy đến trên giường cậu và hôn cậu thì đột nhiên tỉnh lại chứ?!

“Cụ thể là đêm nào?” Cậu quay người lại, trừng mắt hỏi Khuất Hàn.

Ánh mắt Khuất Hàn dao động, khuôn mặt luôn dửng dưng dù có gặp chuyện gì bỗng nhiên hơi đỏ lên, “Đêm trước khi rời khỏi căn hộ, chúng ta… Sau đó nghe thấy cậu mơ màng nói, tôi cảm thấy có chuyện bất thường, sau nữa, tôi gặp bác sĩ mới biết được hóa ra tôi bị mộng du rất nghiêm trọng…”

Du Vụ cố gắng nghĩ lại, đôi mắt lập tức trợn tròn, đúng thật là vào lúc hôn môi!!!

Mặt cậu hết trắng lại đỏ, cậu nghiến răng nghiến lợi nói, “Tên khốn khiếp nhà cậu, lúc mộng du đã lợi dụng tôi, không mộng du lại giả vờ mộng du tiếp tục lợi dụng tôi!”

Hơn nữa ngay tối hôm qua, chuyện lợi dụng có hời nhất cũng đã thực hiện…

Du Vụ càng nghĩ càng tức giận, hai mắt đỏ sẫm, bộ dạng thẹn quá hóa giận rất muốn giết người.

Khuất Hàn thấy tóc mái rũ xuống che khuất đôi mắt cậu, vươn tay giúp cậu vén tóc lên, nói lời ngon ngọt dỗ dành, “Tôi sai rồi, cậu muốn đánh đấm thế nào cũng được, đừng tức giận nữa có được không?”

Tuy nhiên Du Vụ không dễ bỏ qua như vậy, cậu hất tay anh ra, “Cậu nói thật cho tôi, lúc mộng du còn tấn công ai không?!”

“A, lúc tôi bị mộng du tôi không có nhận thức, khi tỉnh lại cũng không nhớ gì…” Khuất Hàn nói xong, thấy khuôn mặt Du Vụ trở nên đen xuống, anh vội vàng bổ sung thêm một câu, “Nhưng tôi nghĩ trừ cậu ra, chắc là không có người khác… Bác sĩ nói lời nói và hành động trong khi mộng du có liên quan đến cuộc sống ban ngày hoặc mong muốn nội tâm… Tôi chỉ mơ về cậu…”

Nói câu cuối cùng, ánh mắt Khuất Hàn dần dần trở nên nóng bỏng.

Du Vụ ngạc nhiên và bất ngờ, “Cậu mà cũng mộng xuân sao?”

“…” Khuất Hàn im lặng nhìn lên trần nhà.

Không có gì kì lạ khi Du Vụ đặt ra câu hỏi ngốc nghếch đến vậy. Trên người Khuất Hàn dường như có loại khí chất thần tiên, làm cho người ta có cảm giác anh không có những ham muốn và tình cảm của con người bình thường. Anh chỉ ăn, ngủ, vệ sinh thôi đã làm người khác cảm thấy ngạc nhiên. Không ngờ anh còn mộng tinh giống như những người đàn ông bình thường khác?

Du Vụ không thể tin được mà hỏi, “Cậu thật sự chỉ mơ về tôi?”

“Ừ…”

Du Vụ bỗng chốc trở nên hưng phấn, “Lần đầu tiên mơ về tôi là vào lúc nào?”

“Tôi không nhớ rõ nữa…” Khuất Hàn mơ hồ nói, kì thật anh nhớ rất rõ ràng, là vào buổi tối anh gặp lại Du Vụ ở thành phố Y.

“Trong mơ chúng ta làm gì? Ôm hôn? Vuốt ve? Hay là… làm tình?” Du Vụ cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, vẻ mặt cũng trở nên dâm đãng.

Khuất Hàn lại đỏ mặt, không thay đổi được sự tra hỏi của Du Vụ, anh xoay người đè lên cậu, dùng bộ phận đã biến đổi của mình nặng nề đâm một chút, giọng nói khàn khàn, “Trong mơ chúng ta làm chuyện này…”

Du Vụ ha ha cười rộ lên, cố tình uốn éo cơ thể, đắc thắng nói, “Hóa ra cậu thật sự đã sớm yêu thầm tôi!”

Du Vụ không biết cậu nhìn rất giống đứa trẻ nghịch ngợm cuối cùng cũng cướp được món đồ chơi yêu thích, cậu không biết cậu gợi cảm và quyến rũ bao nhiêu. Trên khuôn mặt lạnh lùng của Khuất Hàn nổi lên một nụ cười mờ nhạt, anh cúi đầu hôn lên khóe miệng cậu, cụng trán vào sát trán cậu, thì thầm hỏi, “Không giận tôi nữa?”

“Vẫn giận!” Du Vụ lập tức đanh mặt lại, cậu không định tha thứ cho anh quá nhanh.

“Muốn thế nào mới không giận nữa?”

Du Vụ đẩy Khuất Hàn ra, tàn bạo nói, “Không được phép chạm vào tôi trong một tuần!”

“Được…” Khuất Hàn thẳng thắn đồng ý.

Trước đây khi anh phát hiện mình thích Du Vụ, chịu tâm lý kích thích vi diệu nào đó, anh đã lên mạng quan sát xem đàn ông làm tình với nhau thế nào. Đêm qua anh cũng cố gắng kiềm chế, nhưng dù sao hai người đều không có kinh nghiệm, giữa đau đớn, Khuất Hàn đạt được khoái cảm cực độ trước nay chưa từng có, Du Vụ khó chịu là chủ yếu. Khi không chịu đựng nổi Du Vụ vừa khóc vừa hét lên, cắn rách môi mình, còn cào thêm vài vết thương gần như chảy máu sau lưng Khuất Hàn.

Cảnh tượng thê thảm hù dọa Khuất Hàn, trong một khoảnh khắc, anh dường như cho rằng anh sẽ giết chết Du Vụ, nếu không phải Du Vụ nói không sao, hai chân gắt gao cuốn lấy eo anh không cho anh rời đi, anh thiếu chút nữa đã không tiếp tục.

Mặc dù biết vượt qua sự khó khăn trong lần đầu tiên, chuyện giao hòa thân thể sau này sẽ dần trở nên tốt đẹp, Khuất Hàn vẫn bất giác lo lắng, anh vừa nghĩ đến Du Vụ đau đớn chảy nước mắt thì trái tim anh giống như bị xé nát, vô cùng khó chịu.

Anh không muốn Du Vụ phải chịu cơn đau như vậy, cho nên anh nghĩ cho dù một tuần không làm, cũng chẳng sao cả.

Kết quả mới được hai ngày, Khuất Hàn phát hiện anh đã đánh giá cao sự tự chủ của bản thân.

Tục ngữ có câu, ăn tủy biết vị.

Lúc chưa trải nghiệm thì không đặc biệt tưởng nhớ, nhiều nhất, sau khi mộng tinh sẽ có chút kích động, phải làm phiền năm ngón tay giúp đỡ. Thật sự làm xong, nếm được loại hương vị tuyệt vời này mới biết bản thân anh đã bị mắc một cơn nghiện có tên là Du Vụ, không thể cai được.

Khuôn mặt, cơ thể, mùi hương, nụ cười, ánh mắt, thậm chí là một câu nói vô nghĩa, một tiếng than thở vô tình bật ra của cậu… đều có thể khiến Khuất Hàn cương lên.

Anh đau khổ nhẫn nhịn nhưng Du Vụ hết lần này đến lần khác cố ý buộc một cái khăn tắm quanh eo, để lộ thân trên đi tới đi lui trước mặt anh để khoe khoang dáng người. Lúc ngủ, cậu mờ ám dính chặt lấy anh, quyến rũ anh động tình xong thì lập tức ngáp ngủ, quay lưng đi giả vờ ngủ say…

Khuất Hàn cười khổ đứng dậy đến phòng tắm giải quyết, dục vọng trong tay bộc phát nhưng không có chút khoái cảm nào, nghĩ đến Du Vụ nằm trên giường, rất nhanh anh lại cứng lên.

Hai buổi tối trôi qua, Khuất Hàn quả thật muốn phát điên, còn người khởi xướng lại tỏ ra vô tội.

Khuất Hàn là người nói được làm được, anh đã đồng ý bảy ngày không chạm vào Du Vụ thì vẫn kiên trì cho đến cuối cùng.

Buổi tối ngày thứ năm, Du Vụ cố ý châm dầu vào lửa trên người Khuất Hàn. Khuất Hàn khó khăn đẩy cậu ra, xoay người đưa lưng về phía cậu, cơ thể khó chịu cuộn tròn lại, giọng nói van xin run rẩy, “Tiểu Vụ, đổi cách khác trừng phạt tôi có được không, đừng dằn vặt tôi như thế nữa…”

Du Vụ đau lòng, phân thân của cậu cũng đã rục rịch ngóc đầu dậy, cậu ôm lấy anh từ phía sau, nhỏ giọng nói, “Tôi không giận cậu nữa, làm đi…”

Khuất Hàn cứng người, anh không quay người lại mà lắc đầu nói, “Không được, mới qua năm ngày, vết thương của cậu còn chưa lành…”

“Tôi đã sớm không sao rồi…” Du Vụ vươn tay nhẹ nhàng xoa lưng Khuất Hàn, nhớ đến chuyện Khuất Hàn kiên quyết kiểm tra mỗi ngày, hai má cậu lại nóng lên, “Không phải buổi sáng cậu vừa xác nhận sao…”

Không ngờ cậu đã chủ động đến thế, Khuất Hàn vẫn nói không được.

Du Vụ tức giận, liều lĩnh túm lấy một tay anh đưa đến dưới thân cậu, “Tôi mặc kệ, tôi khó chịu!”

Khuất Hàn cử động tay, chuẩn bị giúp cậu giải quyết giống như mấy ngày trước nhưng Du Vụ lại thở hổn hển tránh ra, tâm nghĩ một đằng miệng nói một nẻo, “Không thích chút nào hết!”

Khuất Hàn im lặng rất lâu, sau đó xốc tấm chăn hai người đang đắp lên.

Cơ thể không mặc quần lót hoàn toàn tiếp xúc với không khí, mặc dù đã bật điều hòa, Du Vụ vẫn cảm thấy hơi lạnh, rùng mình một cái, cậu bối rối hỏi, “Cậu muốn làm cái gì… A…”

Chân thực cảm nhận được môi lưỡi ấm áp và ẩm ướt của Khuất Hàn ngậm lấy chính mình, cả người Du Vụ choáng váng.

Khuất Hàn không có kỹ xảo đặc biệt gì, chỉ là ý thức được anh đang khẩu dâm cho mình khiến Du Vụ hưng phấn đến mức máu vọt thẳng lên đỉnh đầu. Cậu gắt gao siết chặt lấy ga trải gường mới có thể miễn cưỡng kiềm chế được kích động muốn hét lên.

“Thích không?” Khuất Hàn bỗng nhiên dừng động tác, ngẩng đầu hỏi cậu.

Rõ ràng đang làm chuyện vui thích, hỏi vấn đề tà ác, khuôn mặt vẫn thản nhiên, tương phản cực độ này khiến cả người anh toát lên sự quyến rũ tột cùng.

Vài ngày phải kiềm chế, Du Vụ gần như nghi ngờ Khuất Hàn bị lãnh cảm, không ngờ anh có thể điên cuồng đến thế…

Du Vụ tóm chặt mái tóc đen nhánh của anh, khoái cảm dâng trào mãnh liệt, trong chớp mắt sẽ vỡ tung.

Sắp lên đến đỉnh, Khuất Hàn ác ý ngừng lại, kiên nhẫn hỏi cậu một lần nữa, “Thích không?”

Du Vụ nhắm mắt, gắt gao cắn môi, không chịu khuất phục.

Khuất Hàn nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén, ngậm miệng hút mạnh một cái.

Du Vụ rốt cục không chịu nổi, không thể kiểm soát mà hét lên.

Giọng nói thôi miên của Khuất Hàn lại vang lên, “Ngoan, trả lời tôi, tôi bỏ qua cho cậu…”

Sao người này lại xấu xa như thế?!

Du Vụ khó chịu đến mức sắp bật khóc, nhưng cậu vẫn quật cường cắn chặt răng, chết cũng không đầu hàng.

Khuất Hàn thở dài trong lòng, cuối cùng không nỡ tiếp tục dằn vặt cậu.

Sau khi Du Vụ giải phóng xong, Khuất Hàn cầm tay cậu vội vàng giúp bản thân giải quyết. Sau đó hai người cùng nhau tắm rửa, giống như những đêm trước, Khuất Hàn ôm lấy Du Vụ từ phía sau tạo thành tư thế ngủ hình cái thìa.

Anh rất thích tư thế này, một tay làm gối đầu cho Du Vụ, tay kia chụp lấy tay cậu mà đặt lên trước bụng cậu, ngực anh dán chặt lưng cậu, có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập trái tim của đối phương.

Du Vụ cũng rất thích tư thế ngủ này, nó làm cậu cảm thấy vô cùng ấm áp và an toàn.

Hôm sau tỉnh dậy, Khuất Hàn không ở bên cạnh, nghe thấy tiếng đàn guitar truyền từ ban công vào, cậu mặc áo ngủ, dụi mắt đi ra ngoài.

“Bên ngoài gió to, đi ra sao không mặc thêm áo khoác?” Khuất Hàn cau mày kéo cậu vào phòng.

Sau khi xác lập quan hệ, trong vài ngày qua, Du Vụ đã quen anh nhắc nhở cậu như thế. Cậu không hề thấy phiền hà, ngược lại, chỉ cảm thấy ngọt ngào và hạnh phúc.

Cậu cười hì hì, để mặc anh mặc quần áo cho mình, hỏi, “Sao mới sáng ra cậu lại chơi guitar?”

“Sáng sớm đột nhiên có linh cảm muốn viết bài hát…”

Du Vụ nhớ đến nhiệt tình ngày hôm qua, chớp chớp mắt nói, “Không phải là bài hát gợi dục chứ?”

Khuất Hàn bật cười.

Du Vụ cũng cười rạng rỡ, “Đàn cho tôi nghe.”

“Được.”

Nghe Khuất Hàn chơi hết bài hát, Du Vụ cảm thấy bài hát này rõ ràng có sự khác biệt so với những bài hát anh sáng tác trước đây. Cậu không biết mô tả cảm giác này thế nào, tạm thời tự mãn mà quy kết là do có hơi thở của tình yêu.

“Được rồi, đã quyết định tên bài hát chưa?” Du Vụ hỏi.

Tâm trạng của Khuất Hàn đang vui vẻ, anh cố ý trêu cậu, “Gọi ‘Thích’ có được không?”

Du Vụ bình tĩnh tiếp chiêu, “Không được, phải gọi là ‘Đêm kích động’, ‘Happy sex’, ‘Chúng ta hãy cùng đưa đẩy’, hoặc là ‘Thấy thích thì hét lên đi’…”

Khuất Hàn cười ha ha.

Du Vụ kinh ngạc nhìn anh, “Khuất Hàn, cậu thật sự thay đổi quá nhiều, tôi gần như không nhận ra cậu nữa rồi…”

Khuất Hàn đặt guitar xuống, kéo Du Vụ vào lòng, bắt đầu theo thông lệ hôn chào buổi sáng, “Chỉ có trước mặt cậu mới vậy thôi… Không thích sao?”

“Thích…” Câu trả lời của Du Vụ tan biến giữa hô hấp của đối phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.