Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch

Chương 35: Rèm châu chẳng cuốn đêm sương lạnh lùng (*)



Edit: Windy

(*Một câu trong bài thơ “Trường Tín thu từ kỳ” (Khúc hát mùa thu ở Trường Tín) của Vương Xương Linh)

Hoa mai tuyết, lê hoa nguyệt, tổng tương tư

Tự thị xuân lai bất giác khứ thiên tri

(Trương Huệ Ngôn)

Dịch nôm na là:

Hoa mai trong tuyết, hoa lê dưới trăng, nhớ đến người

Xuân đến xuân đi lúc nào chẳng hay.

Tuy là lúc cuối thu, trận tuyết đầu mùa trong năm cũng đã rơi xuống Tuyết Vực Quốc, tiểu tuyết đến dồn dập, mang theo vài phần óng ánh tựa sương muối, chạm vào da thịt ấm áp của người liền tan đi.

Trên hành lang dài bằng nham thạch có hoa văn đỏ thẫm, lão thái giám Ngô Thanh nắm chặt tay áo sốt ruột đi tới đi lui, giống như muốn mượn việc đó để giảm bớt lo âu trong lòng, thường thường lại ngẩng đầu nhìn về cánh cửa gỗ sơn son chạm khắc hoa văn đang khép hờ kia.

Rốt cục, cửa chi nha một tiếng bị đẩy ra, một tiểu thái giám cầm cây phất trần trong tay thông báo: “Tuyên!”

Ngô Thanh vội vàng đi vào, “Nô tài tham kiến bệ hạ, lão nô đáng chết, đáng chết!” Phịch một cái quỳ gối xuống trước thư án xếp tấu chương, trên mặt đất phản chiếu lại ánh sáng của nham thạch có hoa văn màu xanh đen, cái bóng lạnh như băng phản chiếu lại khuôn mặt đầy nếp nhăn đang khẩn trương lúng túng.

“Có chuyện gì mà kích động như thế?” Sau một lúc lâu, tấu chương thiếp vàng trong tay một người mang phát quan màu huyết sau án thư mới chậm rãi được nâng lên, ngữ điệu lười nhác, lại làm cho toàn thân người khác lạnh run không nói lên lời. Mái tóc màu tím cột lên cao thành búi tóc được phát quan cố định, trên khuôn mặt như tuyết là đôi mắt tím trong suốt như thủy tinh tựa yêu ma, phản xạ lại ánh nến bên cạnh bàn. Một thân long bào màu đen dựa vào long ỷ được phủ một lớp lông chồn trắng.

Ngô Thanh không tự giác mà run run một chút, cho dù đã hầu hạ bệ hạ nhiều năm, mỗi khi nghe thấy hắn mở miệng, trong lòng ông ta vẫn tràn đầy cảm giác kính sợ. “Lão nô…Lão nô trông nom không tốt…..Làm lạc mất điện hạ…..Bọn nô tài đã tìm nhiều lần trong Nguyệt Hoa điện mà vẫn không tìm thấy điện hạ……” Ngô Thanh lén lút lau mồ hôi lạnh chảy dài, nghĩ thầm, từ khi hầu hạ tiểu tổ tông này đến nay, chính mình chưa từng ngủ được một bữa ngon giấc, rồi từ sau khi tiểu tổ tông này biết đi, mình không có một ngày được sống yên ổn, giờ lại bị giày vò như vậy nữa thì cho dù bệ hạ không chém hắn, chắc rằng cái mạng già này cũng đã thê thảm rồi.

“Lần trước sau khi thích khách đột kích, trẫm đã nói thế nào?” Ánh mắt màu tím nghiêm nghị cao cao tại thượng vừa đảo qua, Ngô thanh thiếu chút nữa đã ngã phịch trên mặt đất.

“Bệ hạ….Bệ hạ nói, điện hạ đi lại nửa bước đều phải bố trí ít nhất ba hộ vệ bảo vệ bên người, nếu điện hạ có chút bất trắc nào….. Tất cả người hầu cung nhân trong Nguyệt Hoa điện đều phải chuyển đến phục dịch ở Hàn Đàm điện……” Hàn Đàm điện này là nơi âm trầm khủng bố nhất trong hoàng cung Tuyết Vực Quốc, bên trong hồ nước là hai sủng vật do bệ hạ nuôi——cá mập hổ, lấy thịt người làm miếng mồi, hễ người hầu nào trong cung phạm phải sai lầm nghiệm trọng đều sẽ bị đưa vào trong hồ.

“Vậy ngươi còn ở đây làm gì?”

“Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng! Cho phép lão nô tìm lại một lần nữa…….” Ngô Thanh dập đầu liên tục.

“Đi đi”. Giống như nhiều hơn một lời cũng ngại phiền toái.

“A…..? Vâng” Ngô Thanh ngẩn người, cứ tưởng rằng sẽ không tránh khỏi cái chết, cũng không đoán được bệ hạ lại nói hắn “Đi”, tuy rằng không rõ là bảo hắn “Đi xuống địa phủ” hay là “Đi tìm người”, nhưng thấy vẻ mặt bệ hạ đã có chút không kiên nhẫn, liền vội vàng cung kính hành lễ rồi lui ra ngoài.

Trong thư phòng to như vậy lại khôi phục lại sự thanh tĩnh, chỉ có ngọn nến thỉnh thoảng lại phát ra tiếng lách tách.

“Ở trong này ngủ đã nửa ngày rồi, vậy mà ngươi cũng không thấy lạnh sao?” Tử Hạ Phiêu Tuyết nâng tách trà trên án lên, nhấp một ngụm nhỏ, cảm thấy “Cà phê” mà Tây Lũng Quốc đưa tới này có hương vị tạm được, cũng có thể tỉnh táo, nâng cao tinh thần.

Phía sau long ỷ to lớn, một búp bê lên tiếng trả lời rồi mang theo ánh mắt buồn ngủ đi ra, đôi mắt thật to, đuôi mắt hơi hơi nhếch lên, môi đỏ mọng ánh nước, khuôn mặt tròn tròn phiếm hồng rực rỡ, phấn điêu ngọc mài, rất đáng yêu. Nếu không phải ánh mắt kia hơi có chút quật cường, tự cao tự đại, còn có cả người giống như thùng thuốc nhuộm bị đổ, màu sắc trộn lẫn lung tung cùng với ống tay áo bị xé rách, chắc chắc sẽ làm người ta tưởng nhầm đứa nhỏ hai ba tuổi này là một bé gái.

Tử Hạ Phiêu Tuyết buông tách trà trong tay, chìa tay ôm lấy, nó lập tức cuộn mình lại tiến vào trong lòng Tử Hạ Phiêu Tuyết, còn chưa híp mắt im lặng đến nửa khắc, nó liền chui ra khỏi lồng ngực, trên ghế dựa phủ lớp lông trắng lập tức bị để lại một vết bẩn ghê người.

Nó đi đến bên án thư, hai tay nâng chén trà uống một ngụm, chợt nhăn mi lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhăn nhó như một cái bánh bao đáng yêu, “A Hạ, đắng lắm, uống không ngon.”

Tử Hạ Phiêu Tuyết nhẹ nhàng búng một cái lên trán nó, “Gọi phụ hoàng.”

“A phụ phụ phụ. . . . . . A phụ. . . . . . Hoàng hoàng hoàng……..” Mỗi lần bảo nó gọi phụ hoàng, nó sẽ bắt chước tiểu thái giám Lí Quý hầu hạ nó dùng bữa trong Nguyệt Hoa điện, bắt đầu cà lăm không ngừng. Tử Hạ Phiêu Tuyết thở dài, khó nhận ra trong đôi mắt màu tím kia trong nháy mắt xẹt qua vẻ hết cách.

Một lát sau, một quyển tấu chương đã táng thân đươi móng vuốt mèo nhỏ, rách thành bốn mảnh.

“Tử Uyển!” Trên mặt Tử Hạ Phiêu Tuyết đảo qua một tia tàn bạo, con búp bê kia lại như cá chạch mà chuồn xuống long ỷ, tránh khỏi ám khí bắn ra từ tay Tử Hạ Phiêu Tuyết, ám khí “keng” một tiếng xuyên thủng lưng ghế dựa, để lại một lỗ thủng nhỏ cỡ củ lạc.

“A phụ phụ phụ. . . . . . A phụ. . . . . . Hoàng hoàng hoàng……..A tử tử tử. . . . . . Uyển uyển uyển. . . . . . Trở trở trở về a……A phụ……..A phụ hoàng hoàng. . . . . . Uông uông. . . . . . Uông tuế uông tuế. . . . . . Uông uông tuế. . . . . .” Để lại một chuỗi “Uông uông” như cún con, thân ảnh nhỏ bướng bỉnh kia nhanh như chớp đã biến mất.

Tử Hạ Phiêu tuyết lắc lắc đầu, nâng tách trà lên, mới uống được một ngụm liền bắt đầu mãnh liệt ho khan, thái giám ở gian ngoài vội vàng bưng một chén nước ấm đến mới có thể khiến cơn ho khan dịu xuống. Lắc lắc tách trà, Tử Hạ Phiêu Tuyết thấy ở dưới đáy là một lớp ớt bột màu đỏ tinh mịn, rốt cuộc cũng biết khắp người Tử Hạ Phiêu Tuyết đủ mọi màu sắc, rách tung tóe là từ đâu mà có, nghĩ đến hôm nay ở ngự phòng không biết lại bị làm ầm ĩ, gà bay chó sủa đến thế nào rồi.

Lúc này, trong thâm cung Tây Lũng Quốc, một bóng người màu đen nhanh nhẹn nhảy xuống.

“Thuộc hạ tham kiến bệ hạ.” Hắc y nhân kia một chân quỳ xuống, hai tay ôm quyền.

“Bình thân. Có tin tức gì không?” Hoàn Giác xoay người, trong ánh mắt tiều tụy có có sự mong đợi chợt lóe qua.

Nhìn ánh mắt sáng ngời kia, hắc y nhân than thở một chút, nhưng chỉ có thể bẩm báo cặn kẽ, “Thuộc hạ vô năng, đến nay cũng không có manh mối gì.”

Chén trà lên tiếng trả lời mà rơi xuống đất, trong vũng nước có vài mảnh lá bạc hà màu xanh nhạt……..

“Người đâu, nhanh đi bẩm báo cho Hoàng hậu nương nương, tâm tật của Hoàng thượng lại tái phát!” Bóng đêm yên tĩnh nhất thời lại ồn ào náo động hỗn loạn. Quốc sư cũng được Hoàng hậu thỉnh vào cung chẩn bệnh cho Hoàng thượng.

“Hoàng thượng, thứ cho cựu thần nói thẳng, bệ hạ long thể mang quốc sự an nguy, vạn mong bệ hạ bảo trọng thân thể! Chớ vì hoa trong gương, trăng trong nước kia khiến những việc đã dốc công làm trở nên vô ích.”

“Khụ khụ khụ…..Bây giờ tâm nguyện của quốc sư cũng đã đạt được rồi, quốc sư tính kế đã nhiều năm nay cũng nên nghỉ ngơi một chút. Mấy chuyện vụn vặt của trẫm không nhọc quốc sư suốt ngày để tâm lo lắng.” Trong giọng nói ẩn chứa sự xa cách lạnh lùng.

Quốc sư có chút xấu hổ cúi thấp đầu, hoàng hậu nhìn thấy không khí có chút không ổn, liền tiến lên tiễn quốc sư xuất cung hồi phủ, còn mình lại đi giám sát các cung nữ sắc thuốc.

Hoàn Giác nằm trên long tháp, ánh trăng lạnh lùng yên tĩnh ngoài cửa sổ, tựa như năm ấy, có giọng nói thanh thúy ở dưới ánh trăng vô hạn, cao giọng mà ngâm:

“Nguyệt thượng liễu sao đầu,

Nhân ước hoàng hôn hậu.(*)”…..

(*Trăng treo đầu ngọn liễu, người hẹn sau hoàng hôn)

Tuy nói là lúc cuối thu, nhưng ở Hương Trạch quốc bốn mùa như xuân lại vẫn là cảnh sắc hoa thơm chim hót. Trên bờ đê, du ngoạn thưởng thức cảnh đêm, nghe hát uống rượu, hai bên bờ sông thấp thoáng ánh đèn, thuyền bè lui tới thật náo nhiệt. Ca múa đàn sáo, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười.

Mà trong hoàng cung Hương Trạch quốc lại là một cảnh trí khác.

Hai năm trước, ngoại trừ Đông cung ra, những nơi còn lại trong cung đều trồng đầy hoa thơm. Nhưng bây giờ, tất cả đều bị bỏ đi, chỉ còn lại bạc hà, lá xanh thơm ngát thê lương mang theo sự lạnh lẽo nhè nhẹ khiến cho hoàng cung vốn rộng lớn càng trở nên có chút tĩnh mịch.

Thái hậu nhìn một màu xanh biếc trước mắt, thầm than oan nghiệt, phía sau là hai cung nữ tay nâng bức họa cuộn tròn, đi vào Lãm Vân Cư.

“Nhi thần tham kiến mẫu hậu. Không biết mẫu hậu đêm khuya đến đây là có chuyện gì?” Hoàng đế của Hương Trạch quốc tiến lên, nghênh đón thái hậu.

Chỉ bạc từng đợt từng đợt, nhưng lại không tìm được một chút dấu vết đen như mực của năm đó, mỗi khi nhìn thấy, đều làm cho bà tim như bị đao cắt, “Hoàng thượng ngày đêm quốc sự làm lụng vất vả, ai gia đặc biệt đến thăm.”

“Tạ ơn mẫu hậu.”

Không biết phải mở lời như thế nào, thái hậu tạm dừng một lát, “Hoàng thượng đến nay cũng đã đăng vị hai năm, lại dưới gối không có con cái, cũng không nạp phi nữa, ai gia nghĩ thật không ổn.” Nói xong lại đưa mắt ra hiệu cho cung nữ đi theo, cung nữ lập tức đem các bức họa cuộn tròn lần lượt trải ra trên án, vừa thấy đã biết là bức họa của các mỹ nhân nơi khuê phòng, hoặc dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, hoặc nhỏ xinh quyến rũ, hoặc thướt tha xinh đẹp, đa số là nữ nhi của đại thần đương triều.

“Đây đều là những danh viên thục nữ mà gần đây ai gia đã chọn lựa, Hoàng thượng nhìn xem có ai vừa lòng không?”

Sắc mặt hoàng đế Hương Trạch quốc lập tức trở nên âm trầm, “Đã làm mẫu hậu bận tâm rồi, bây giờ thiên hạ chỉ mới đổi chủ, rối loạn bất an vẫn còn đấy, nhi thần còn có quốc sự quấn thân, chỉ sợ không thích hợp để suy nghĩ đến việc này. Huống hồ, con có Vân nhi ở bên làm bạn là đủ rồi.”

“Ngươi!…….”Thái hậu nhất thời nghẹn lời, cơn tức lên đến cực điểm, ngực phập phồng lên xuống, “Chỉ vì nữ nhân kia! Chỉ vì một người chết đã hóa thành tro, Hoàng thượng định cả đời cứ ở như vậy?!”

Hoàng đế kia thoáng chốc đứng lêm, trên gương mặt là vẻ cực kỳ không hài lòng, nhưng lại cố khắc chế cơn tức giận, “Thỉnh mẫu hậu chớ bôi nhọ ái thê của con như vậy! Sắc trời đã muộn, thỉnh mẫu hậu di giá về tẩm cung nghỉ ngơi!” Hai cung nữ sợ tới mức run run, không khỏi nhớ tới năm trước có một tiến sĩ viết thơ ám chỉ việc hoàng hậu đã chết, Hoàng thượng tức giận liền đem chém tay thị chúng.

“Ngươi!…..” Thái hậu tức giận không nói nên lời, mang theo cung nữ nổi giận đùng đùng ra khỏi Lãm Vân cư.

“Khởi bẩm vạn tuế gia, Tiểu Diệp Tử cầu kiến.” Có điều chỉ trong chốc lát, Vương Lão Cát ở ngoài cửa thật cẩn thận thông báo.

“Tuyên.” Một bóng người nhanh nhẹn lập tức bước vào thư phòng, “Tham kiến Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Có tin tức nào không?”

“Thưa không. Thần cũng đã dò la trong Tây Lũng Quốc, nhưng không phát hiện tung tích. Ngày mai thần sẽ tìm ở Tuyết Vực quốc.”

“Được rồi. Lui xuống đi.” Vỗ về hũ tro cốt trong tay, trong ánh mắt thất vọng không che dấu được nỗi đau thương sâu sắc, hũ tro cốt kia trơn bóng nhẵn mịn, vừa nhìn đã biết là vì thường xuyên được người vuốt ve……

“Vâng”

Sau khi Tiểu Diệp Tử đi, Vương Lão cát liền tiến vào thêm trà cho Hoàng thượng, không rõ vì sao Hoàng thượng lại chấp nhất như thế, đã tìm hai năm có thừa vẫn không hết hy vọng. Vừa nghĩ lại mới hiểu được một chút, chỉ cần liên quan đến Vân phi, chỉ cần có một chút manh mối có thể chứng minh nàng vẫn còn trên nhân thế, cho dù là xác chết, vẫn có thể làm cho Hoàng thượng lâm vào điên cuồng.

Nhớ rõ năm đó ngày thứ hai sau khi Hoàng thượng đào ra tro cốt của Vân phi, bọn hạ nhân dọn dẹp phế tích tìm được chín viên Định Nhan châu đặt ở trước mắt hoàng thượng, trong ánh mắt như tro tàn của hoàng thượng ánh lên một tia ánh sáng hy vọng mừng rỡ như điên, lập tức bắt đầu đề ra nghi vấn có thể có cung nhân tư tàng viên Định Nhan châu thứ mười kia, bọn hạ nhân sợ tới mức run rẩy, nghĩ thầm, rằng trộm cái gì cũng không dám trộm Định Nhan châu này, trừ phi là không muốn sống nữa. Hoàng thượng liền bắt đầu sai người tìm tăm tích của một viên Định Nhan châu này.

Định Nhan châu trên đời này chỉ có mười viên, đều ở trong hoàng cung Hương Trạch quốc, chẳng những có thể giữ cho dung mạo không mục rữa, còn có một đặc tính là không sợ nước lửa. Cho nên, dù cho một trận đại hỏa đều đem mọi thứ biến thành tro tàn, cũng không thể thiêu hủy Định Nhan châu, mà viên Định Nhan châu thứ mười này mất tích chỉ có một lí do, đó là bị người trộm mất.

Viên Định Nhan châu này bị trộm đối với hoàng đế Hương Trạch quốc mà nói, cũng là một tia ánh sáng hy vọng giúp hắn chống đỡ được hai năm có lẻ. Bởi vì hắn tin rằng xác chết của Vân phi có thể chưa bị đại hỏa thiêu thành tro, mà bị đổi trắng thay đen chuyển ra khỏi cung. Năm đó khi hắn đặt viên Định nhan châu trên người nàng, có một viên đặt trong miệng nàng, rất có thể viên Định Nhan châu biến mất chính là viên trong miệng nàng, chắc chắn người ngoài không biết, rất có thể trong lúc vội vàng mà đem nó cùng thi thể của Vân phi đi.

Nhưng mà, trong hai năm này, hắn phái cao thủ tinh anh nhiều lần đi tìm tung tích của viên Định Nhan châu này cũng không tìm được…….Cho dù là một chút manh mối liên quan cũng không có……..

Vương Lão Cát thường thường âm thầm cầu nguyện, hy vọng Ngọc Hoàng đại đế cùng các thần linh có thể phù hộ cho Vân phi chết đi sống lại. Hoàng thượng ngày ngày nhìn hũ tro cốt kia mà ngây ngốc tựa như nhìn thấy chính Vân phi, làm cho người ta không đành lòng mà nhìn, ngay cả người không hiểu chuyện tình yêu như hắn cũng không cầm được mà lã chã rơi lệ…….

Ngày thứ hai, sau khi lâm triều, An Thân vương (cũng chính là Thập Lục hoàng tử năm đó) được Hoàng Thượng mời vào cung yết kiến.

Thái giám bưng lên hai chén trà, sau khi An Thân vương mở nắp chén trà ra lại sửng sốt, không biết trong chén là loại trà gì, nhấp một ngụm, liền thấy thật đắng, sau đó lại dâng lên vị thơm ngọt lạ thường.

Hoàng thượng nhìn biểu tình của hắn, cười khẽ ra tiếng, “Trà này có tên là ‘cà phê’, truyền đến từ Tây Lũng quốc, nghe nói bây giờ ở Tây Lũng quốc, gần như mỗi người đều uống trà này.”

“Ca phi? Không biết hai chữ này viết như thế nào?”

Hoàng thượng nhẹ nhúng ngón tay vào trong chén nước, tiện tay ở trên mặt bàn viết xuống hai từ kỳ quái.

Sau khi An Thân vương xem xong, lại cảm thấy hai chữ này thấp thoáng mơ hồ có cảm giác quen thuộc tựa như bị ngăn cách bởi năm tháng ——-

“Gia Phỉ? Có nghĩa là gì?”

“Phúc lộc hữu gia, duyên hoa tự phỉ (*). Đó là nguyên do gọi nó là ‘Gia Phỉ”

(*Phúc lộc hữu gia, duyên hoa tự phỉ: nhà có phúc lộc, duyên hoa tựa phỉ (phỉ ở đây nghĩa là vừa thơm vừa đẹp))

(*Gia Phỉ: mèo Garfield)

An Thân vương theo bản năng vuốt ve ngọc bội màu đỏ đeo bên thắt lưng, hình dạng của ngọc bội có chút quái dị, nhìn không ra là cái gì. Ca phi? Gia phỉ? Đều kỳ quái như nhau, liệu có liên quan gì đến nhau không?…….

“Hoàng đệ suy nghĩ cái gì?” Hoàng thượng thấy An Thân vương đột nhiên lâm vào suy nghĩ sâu xa thì có chút khó hiểu.

“Không, không có gì, sợ là đêm qua ngủ không ngon, tinh thần có chút không tốt.” An Thân vương thoáng chốc phục hồi lại tinh thần.

“Trẫm thấy hoàng đệ đã đeo ngọc bội này nhiều năm rồi, nhưng chất liệu của ngọc này cũng không phải hàng thượng phẩm, hay là có nguồn gốc nào?” Bây giờ, sợ rằng chỉ khi ở bên đệ đệ mà mình đã nhìn nó lớn lên này, Hoàng thượng mới có thể ngẫu nhiên lộ ra biểu tình đùa giỡn tự nhiên.

“Hoàng huynh nói đùa, chỉ vì thấy nó được chạm trổ có chút kỳ quái liền tùy thân mang theo, hy vọng có thể tránh chút tà khí……” Ngoài miệng mặc dù nói như thế, trên mặt cũng không tự nhiên mà ửng đỏ.

Hoàng thượng cũng không truy cứu, chỉ khẽ cười cười.

“Hôm nay mời hoàng đệ đến đây là muốn thương nghị một chuyện. Trẫm nghe nói sản lượng lương thực của Tây Lũng quốc năm nay thu hoạch được rất nhiều, so với năm trước nhiều hơn gấp năm lần, chẳng những giải quyết được vấn đề thiếu lương thực của bốn thành phía bắc, còn dư ra không ít hàng tích trữ cho kho lúa trong quốc khố đề phòng hoạn nạn bất ngờ. Trẫm muốn tự mình đi đến Tây Lũng quốc để điều tra phương pháp nâng cao sản lượng, không biết hoàng đệ có muốn đồng hành không?”

“Hoàng huynh đã mời, Lan Mậu tất nhiên sẽ cùng đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.