Hôm nay là ngày lễ hái trà cuối cùng, buổi tối sẽ có một lễ kỉ niệm lớn. Lúc chạng vàng từng nhà đều chuyển hết bàn gỗ trong nhà mình ra, xếp sát lại với nhau tạo thành một dãy bàn thật lớn ở giữa viên lâu. Các bà nội trợ khéo tay bày đầy đủ các loại lá trà để làm bánh ngọt cùng đồ ăn, nhất thời khắp nơi đều tràn ngập hương trà. Cuối cùng, một cái chén gỗ lớn được mang lên, Xảo Ba cùng Xảo Tinh mang theo một vạc rượu lên rồi đem trà rượu mát lạnh rót đầy trong đó.
Nam nữ, già trẻ Nguyệt Vọng Tộc cùng giơ chén trà rượu trong tay lên cùng “Hey gọi!” Mọi người một ngụm uống cạn chén rượu, sau đó đều ngồi xuống bắt đầu chia sẻ đồ ăn trên bàn. Vì nguyên nhân sức khỏe, tôi đặc biệt được phép không cần uống rượu. Con báo cũng làm theo mọi người một hơi uống hết rượu, tựa như còn chưa hài lòng, cuối cùng lại nhấp thêm chút rượu. Tôi cười khẽ thay hắn lau một ít rượu còn sót trên khóe miêng hắn đi, hắn như không muốn lãng phí dù chỉ một giọt rượu ngon, vươn đầu lưỡi đảo qua đầu ngón tay của tôi rất nhanh, đem một giọt trà rượu cuối cùng cuốn vào trong miệng. Một trận tê dại từ đầu ngón tay truyền đến khắp toàn thân tôi, tôi có chút không được tự nhiên, rụt tay về.
Sau lượt rượu đầu tiên, Xảo Ba giơ cây đuốc lên đốt dải pháo thật dài, ánh lửa đỏ của pháo cùng niềm vui như nở rộ khắp nơi, bên trong vô cùng náo nhiệt, mọi người lại nâng rượu hát ca.
Tuy nhiên, một nhóm các cô gái quần áo tuyệt đẹp, tóc cài hoa, thân thể nhỏ nhắn uyển chuyển vừa xuất hiện đã lập tức khiến hắn chú ý. Các cô gái đánh trống, vỗ tay tạo thành một vòng tròn, nhảy múa nhịp nhàng. Cổ chân trần đeo chuông bạc, tiếng chuông đinh đang theo từng bước nhảy, nghe rất vui tai. Xảo Tinh đến gần tôi giải thích, nói đây là “Khiêu hoa tràng”, lấy múa để kết thân, các thiếu nữ chưa chồng sẽ mượn cơ hội này để thể hiện bản thân mình, khoe giọng hát mềm mại động lòng người cùng thân hình hấp dẫn, để những chàng trai khác đến cầu hôn.
Đang nói một nửa, con báo lại đột nhiên đem tôi một phen kéo vào trong lòng hắn, híp mắt nhìn về phía Xảo Tinh, Xảo Tinh cũng không hiểu ý tứ hành động vừa rồi, hắn xấu hổ vỗ vỗ trán, nói bổ sung: “Tuy nhiên, nữ nhân đã có chồng thì không thể tham gia góp vui được, ngươi phải coi trọng Nguyệt thần”. Tôi cảm kích gật gật đầu với hắn.
Chỉ chốc lát sau, một nhóm chàng trai trẻ tuổi đeo trang sức lông công cũng gia nhập nhóm nhảy, nam thổi kèn, nữ múa điệu Hoa Cổ, xen lẫn nhau, tiết tấu nhịp nhàng, làm người ta hoa cả mắt.
Chậm rãi, các chàng trai đều tản ra, lén lút chen đến sau lưng cô nương mình ngưỡng mộ, nhẹ nhàng bấm ngón út cô gái, hát nói: “Nghe nói đường của tiểu muội rất ngọt, ca muốn ăn đường nhưng không mang tiền”. Cô nương nếu vừa ý chàng trai này thì sẽ trả lời: “Tiểu muội có đường nhưng rất chua, đại ca ăn vào sẽ đau bụng”. Chàng trai lại nói: “Đại ca tưởng mắt nhìn xuyên đường, tiểu muội đường chua nhưng tâm không chua.” Trải qua vài lần “Xin đường”, cô nương sẽ để lại cho chàng trai một câu nói tình cảm: “Đại ca muốn ăn đường của muội, chua làm hỏng răng thì đừng trách cứ.” Sau đó nhấc chân đi đến bên người Xảo Ba, chàng trai liền đuổi theo sát ngay bên cạnh, hai người dắt tay nhau kề vai sát cánh. Như thế đã là kết đôi thành công.
Sau khi tiết mục Khiêu hoa tràng kết thúc, đã có hơn mười đôi nam nữ đứng bên cạnh Xảo Ba. Tuy nhiên vừa rồi Xảo Tinh đã lo lắng dư thừa rồi, con báo chẳng qua là hứng thú bừng bừng quan sát màn nhảy múa chứ không có một chút ý định muốn gia nhập, còn bất chợt gõ nhẹ lên tay của tôi theo tiết tấu. Tôi dựa vào bờ vai của hắn, nhất thời cảm thấy trái tim như cánh buồm bị gió thổi phồng, không mang theo chút tạp chất, giương cao giữa đại dương bao la.
“Tộc của ta lần này được đón khách quý đến nhà, Nguyệt thần cùng Nguyệt nương đã không ngại đường xa đến lễ hội hái trà kết duyên, chúc cho các cặp đôi hạnh phúc mãi mãi.” Xảo Ba cười nhìn về phía tôi cùng con báo, duỗi cánh tay phải, đem tay trái đặt lên trên vai phải, cúi người làm động tác mời. Lòng tôi tràn đầy vui sướng hạ thấp người đáp lễ hắn, được làm người chủ hôn cho họ tôi cũng cảm thấy thập phần vinh hạnh.
Xảo Ba đem một cái chén trúc đặt vào trong tay tôi, trong chén đựng đầy nước suối trong suốt, tôi theo đúng lời Xảo Ba dặn dò, cầm bàn tay con báo đặt vào trong bát, chấm lấy ít nước vẩy vào trán các cặp đôi, chúc phúc bọn họ con cháu nhiều thế hệ như nước suối mãi không dứt, đi tới chỗ Thu Tử cùng người nàng yêu, tôi hận không thể chui xuống đất. Thu Tử cũng xấu hổ đỏ mặt, cười ngại ngùng với tôi, con báo tựa như đã đem chuyện xảy ra buổi chiều vất lên tận chín tầng mây, không có gì khác thường. Cuối cùng, các chàng trai và cô gái cùng nhau ăn miếng bánh ngọt bằng cánh mỗi người cắn một đầu cho đến hết, liền coi như là buổi lễ kết duyên vợ chồng đã chính thức kết thúc.
Nhìn từng đôi tình nhân đã có thể đến với nhau, tự đáy lòng tôi cảm thấy hạnh phúc thay cho họ, muốn dùng tiếng hát bày tỏ rõ niềm vui trước tình cảm tốt đẹp này.
“Bào mã lưu lưu đích sơn thượng
Nhất đóa lưu lưu đích vân yên
Đoan đoan lưu lưu đích chiếu tại
Khang định lưu lưu đích thành yêu
Nguyệt lượng loan loan
Khang định lưu lưu đích thành yêu
Lý gia lưu lưu đích đại tả
Nhân tài lưu lưu đích hảo yêu
Trương gia lưu lưu đích đại ca
Khán thượng lưu lưu đích tha yêu
Nhị lai lưu lưu đích khán thượng
Hội đương lưu lưu đích gia yêu…”
“Đều nói tiếng hát là ngôn ngữ của tâm hồn, người nghe không cần hiểu được ý nghĩa của ca từ, vẫn có thể theo làn điệu hiểu được người ca muốn biểu đạt tâm tình gì. Người của Nguyệt Vọng tộc tuy rằng không hiểu lời hát của tôi, vẫn theo tiếng hát đưa ánh mắt nhẹ nhàng đầy nhu tình nhìn người bạn đời của mình, chậm rãi, một cặp vợ chồng già cũng trìu mến dựa sát vào nhau, khe khẽ ké môi cười.
Bên cạnh, con báo nắm chặt eo tôi, tôi nhìn hắn, hát: “Thế gian trượt đi nữ tử, nhâm ngươi trượt đi cầu a…”
Hắn khẽ mở hàm răng trắng tinh như muốn cắn ánh trăng trong không khí rồi ngậm lấy cổ tôi. Tôi hơi hé môi, chưa kịp nhắm mắt lại thì đầu lưỡi hắn không hề báo trước đã tiến vào, mang theo mùi trà rượu ngọt lành cùng mùi bánh ngọt. Tôi khép hai mắt lại, cảm giác trên môi càng thêm ngọt ngào, tim đập rộn ràng, giống như vừa uống phải một loại rượu thơm ngon nguyên chất, người lâng lâng như say rượu.
Tôi không biết bằng cách nào mà mình có thể trở về phòng, khi tôi ngẩng đầu lên thì đã cùng con báo mặt đối mặt ngồi trên giường. Ánh trăng ngoài cửa sổ mờ ảo, tơ lụa phủ trên mặt đất, mái tóc bạc của hắn phát ra ánh sáng lấp lánh đẹp không sao tả xiết. Tôi chìa tay cầm lấy một lọn tóc rồi thổi thổi, những sợi tóc như dòng nước trượt khỏi tay tôi. Hắn nhìn tôi, vài phần ngây thơ, vài phần dụ hoặc, khóe môi hơi hơi nhếch lên, chứa đựng cả gió tháng ba dịu nhẹ, trong đáy mắt in thật sâu hình bóng của tôi…
Vì thế, tôi say, say vào trong màn sóng nước mênh mông kia.
Ngón tay thon dài của hắn hơi chút vụng về kéo vạt áo của tôi ra, hôn khắp người tôi. Tôi cả kinh, thì ra hình ảnh buổi chiều mà hắn vô tình thấy vẫn chưa biến mất, mà khả năng bắt chước của hắn vẫn luôn luôn tốt lắm…
Mềm mại hôn một đường xuống dưới, lại đi qua lưng nhẹ nhàng một chút, khiến tôi thấy bứt rứt, muốn che đi thân thể mình, lại bị hắn bắt được mười đầu ngón tay lại. Hắn cúi đầu xuống dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mơn trớn thắt lưng của tôi, tựa như muốn an ủi tôi, làm cho sự lo sợ nghi hoặc của tôi dần dần dịu xuống…
Thân thể con người đều mang theo một thứ gọi là “Bản năng”, hắn hôn tôi có vài phần ngốc nghếch vài phần lỗ mãng, nhưng cũng có vài phần thành thạo tiến vào trong. Tôi bám chặt vai hắn kêu lên đau đớn. Âm thanh ấy tựa như càng làm hắn bị mê hoặc, động tác của hắn càng thêm kịch liệt làm cho tôi thở gấp, đỏ mặt xấu hổ nghiêng sang một bên.
Khi tôi bị dòng thác nước chảy xiết đẩy lên đến chỗ cao nhất, trong nháy mắt tôi nghe thấy được một tiếng nỉ non “Vân nhi”, tôi mở hai mắt ra, lại bị dòng nước xiết kia cuốn vào tận sâu bên trong, bị mất phương hướng, chỉ có thể gắt gao ôm lấy hắn, toàn thân run rẩy…
Tất cả mọi thứ đều dần dần yên tĩnh lại trong bóng đêm, hắn ôm chặt tôi trong ngực, hơi thở dốc nặng nề phả sau gáy tôi. Tôi ghé vào trong ngực hắn nghe tiếng tim đập đều đều mà cảm thấy an tâm và bình yên, mơ màng đi vào trong giấc mộng. Tôi nhớ rõ mình mơ mơ hồ hồ hỏi hắn: “Con báo, chàng vừa mới gọi ta là gì ?”
Rất lâu sau đó, lâu đến lúc tôi nghĩ đã đến lúc hắn buồn ngủ, hắn nói: “An An, ngủ.” Giọng nói như cành liễu nhẹ nhàng rủ xuống mặt nước lặng yên…
Hắn lại có thể nói thêm một từ nữa. Hắn đã nói “Ngủ”, nhưng mà, vì sao trong lòng tôi lại có cảm giác mất mát đến kì lạ…