Bạc Hà Đường

Chương 22



Trương Phàm ổn định lại tinh thần, gỡ bàn tay Triệu Vũ Minh đang đặt trên vai, hoảng loạn đi ra khỏi phòng học

Lúc hắn bước vào văn phòng, Đường Vũ Địch cũng vừa đi ra. Đường Vũ Địch ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt biết cười cong lên “Ca.”

Trong lòng Trương Phàm nhói đau, thiếu chút nữa là khóc thành tiến, tiến lên nắm lấy tay Đường Vũ Địch kéo cậu đi

“Ca, mình đi đâu vậy?”

Trương Phàm im lặng. Đường Vũ Địch chỉ nhìn thấy lưng hắn, cũng chẳng hỏi gì, mặc kệ hắn sắp đặt

Cảm giác dạ dày đau đớn lại trỗi lên, cơn đau như xé rách tim gan. Hai người đi tới sân bóng, Trương Phàm rốt cuộc nhịn không được nữa, buông tay Đường Vũ Địch, ngồi bệt xuống đất ôm bụng

Đường Vũ Địch hoảng sợ, ngồi xuống bên cạnh hắn “Ca, anh làm sao vậy?”

Trương Phàm nhìn chăm chú vẻ mặt lo lắng của Đường Vũ Địch. Trong ánh mắt lại thêm tuyệt vọng, chậm rãi lắc đầu, run rẩy nói “Tại sao em lại như vậy? Tại sao lại đối xử với anh như vậy?. . . . . .”

Người này sao lại nhẫn tâm đến thế, rốt cuộc thì cậu đang nghĩ cái gì?

Đường Vũ Địch cả kinh, không hiểu hắn đang nói gì “Ca. . . . . .”

“Tại sao em tàn nhẫn như thế? Anh rất yêu em mà. . . . . . Tiểu Địch, em nói đi, em nói em không lừa gạt anh. Trường em báo danh là đại học D đúng không? Đúng không hả?”

“. . . . . .” Đường Vũ Địch ngây ngẩn giây lát, lúc sau thì hạ tầm mắt “Ca, anh biết rồi ư?”

“. . . . . .”

Thời khắc như đông cứng, cả thế giới sụp đổ

Dạ dày co rút nhanh hơn, Trương Phàm chống đỡ không nổi, té xuống mặt đất

“Ca!” Đường Vũ Địch sợ tới mức hoảng loạn tay chân

Trương Phàm cười khổ, giãy ra “Mẹ nó ! Cút đi!! Cút đi cho tôi!”

Đường Vũ Địch gấp đến mức nước mắt chảy ra. Cậu muốn ôm lấy Trương Phàm, nhưng mỗi lần gần đụng đến người thì hắn lại tránh ra chỗ khác “Ca,tại sao anh lại giận? Em lừa anh nói muốn vào đại học D, chỉ là . . . chỉ là muốn anh cố lên thôi”

Trương Phàm bật cười “Thế tôi đây cám ơn cậu! Cậu hoàn thành nhiệm vụ rồi! Tôi đã rất cố gắng…. mẹ nó, đã rất cố gắng” Nước mắt rới xuống, chảy dài trên gò má hắn

Nghĩ đến mình ngày đêm học tập, Trương Phàm thấy bản thân hắn thật ngốc nghếch. Nếu cuối cùng cũng phải xa nhau, vậy một tháng qua— hắn liều mạng là vì cái gì chứ? Bây giờ hắn vào đại học Bắc Kinh thì còn nghĩa lý gì nữa?

“Ca, anh không tức giận. Được không? Em sẽ sửa lại. Em không vào đại học T nữa, em không vào nữa. Nếu anh tức giận, em sẽ đổi nguyện vọng lại. . . . .”

“. . . . . .” Trương Phàm ngây người, nhìn nhìn Đường Vũ Địch. Hắn ngây ngốc không biết nên nói gì, khàn khàn giojgn mở miệng “Em nói … em đăng ký nguyện vọng gì?”

Đường Vũ Địch cắn môi, khóc “Ca, em không muốn em với anh phải rời xa nhau. . . . . .”

Trương Phàm ngồi dậy, quên luôn cả cơn đau dạ dày. Nắm lấy vai Đường Vũ Địch, nói “Em nói gì, em… nói lại được không?!”

“Ca, em không muốn học đại học D, vì muốn anh cố gắng học tập nên mới nói dối gạt anh. . . . . .Em đã đăng ký nguyện vọng vào đại học T, muốn cùng anh học chung một trường. . . . . .”

Trương Phàm nhìn cậu “Nhưng, em không xuất ngoại sao?”

Đường Vũ Địch ngạc nhiên “Sao anh biết?”

“. . . . . .”

Đường Vũ Địch bỉu môi nói “Đúng là lúc trước có ý định như thế. Nhưng sau này em lại không muốn, chỉ muốn cùng anh học chung một trường thôi. . . . .”

“. . . . . .”

Trương Phàm thấy hình như mình bị tâm thần thật rồi, lớn già đầu mà cứ như trẻ con hở tý là vui hở tý là tức giận

“Vì vậy, em lừa anh, em muốn vào đại học T?” Trong đầu lóe sáng, thì ra là vậy “Duyệt tuyệt sư thái gọi em lên văn phòng là vì việc này? Thành tích em cao như vậy, vì sao lại muốn vào đại học T?”

Đường Vũ Địch tựa như tiểu hài tử, gật gật đầu, không dám nhìn thẳng Trương Phàm

Nhưng không ngờm Trường Phàm chẳng mắng cậu, ngược lại còn ôm cậu vào lòng

“Tiểu Địch, đồ ngốc nhà em. . . . . .”

Đường Vũ Địch sửng sốt, nước mắt rơi xuống, sau đó đánh đánh vào ngựa Trương Phàm

“Anh làm em rất sợ, anh hỗn đản, khi nãy làm em muốn một phát chết đi cho xong. . . . . .”

Trương Phàm cảm thấy thật mất mặt, đã lớn như vậy rồi mà chẳng thể kìm nén cảm xúc. Thiếu điều khi nãy vừa khóc vừa mắng, nằm lăn lộn trên đất nữa thì giống lắm rồi. . . . . .

Thế nhưng chỉ có hắn hiểu, khi nãy hắn có bao nhiêu đau khổ, tất cả tuyệt vọng cứ đổ ào xuống đầu hắn. Một tháng qua làm hắn hoàn toàn suy sụp, còn tưởng vì hắn mơ moojg viễn vông về một tương lai tươi sáng hơn (=))))). Trong lòng cứ như có một sợi dây, sợi dây đó mà đứt, coi như hắn đã hoàn toàn chết đi

Trương Phàm trước đây chưa bao giờ cố chấp một một thứ. Chỉ có mỗi người này, chỉ có thể là Tiểu Địch. . . . . .

Đường Vũ Địch dựa vào lòng Trương Phàm, thật cẩn thận hỏi “Ca, anh còn giận không?”

Trương Phàm gật đầu “Còn” Cảm thấy thân thể nhỏ xinh trong lòng có chút khẩn trường, mỉm cười nói “Bất quá cũng không giống khi nãy. . . . . .”

Đường Vũ Địch ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy ủy khuất

Trương Phàm bật cười, hôn lên cái trán cậu

“Tiểu Địch, đi sửa lại nguyện vọng đi. Ca cũng không muốn chúng ta phải xa nhau, bất quá đại học T và D không xa lắm đâu. Cho dù không học chung trường, anh vẫn có thể đến tìm em a”

Đường Vũ Địch hạ mắt xuống, không nói gì

Trương Phàm ôm chặt cậu, dỗ dành “Tiểu Địch của anh học rất giỏi, phải vào trường điểm. Tiểu Địch, vào đại học D đi, ca ca sẽ rất tự hào về em. Anh cam đoan, chúng ta sẽ không xa rời. Anh rất thích em, làm sao có thể bỏ được chứ. . . . . .”

Nói nói nửa ngày trời, ai đó mới từ từ gật gật đầu

. . . . . .

Hai người về lớp, không biết Triệu Vũ Minh dùng cách nào mà khiến Lâm Băng Nghiên ngưng khóc, nhưng cô lại không cười. Đường Vũ Địch nghe được mọi chuyện, áy náy đứng trước Lâm Băng Nghiên

“Lâm Băng Nghiên, tớ đã đổi ý rồi, tớ không có xuất ngoại”

Lâm Băng Nghiên không còn biết hình tượng là gì, há miệng thật to kinh ngạc “. . . . . .”

Đường Vũ Địch nói với vô “Tớ báo danh vào đại học D. Nếu cậu không muốn học ở Thượng Hải thì… cậu có thể sửa lại nguyện vọng a, cứ đổi thành trường cậu thích”

Lâm Băng Nghiên lấy lại tinh thần rất nhanh, trong nháy mắt sức sống tràn trề, nhảy nhót tưng bừng “Thế thì, tớ sẽ vào đại học D!”

Trương Phàm không nói nãy giờ, lên tiếng chỉ trích “Cậu tương đại học D là cái chợ? Muốn đi thì đi muốn về thì về?”

“. . . . . .” Lâm Băng Nghiên ngây người, vài giây sau mới xấu hổ hét lên “Trương Phàm, đồ đáng ghét nàh mi!!!”

Thật đáng ghét mà

Cuối cùng, Lâm Băng Nghiên vẫn đi Thượng Hải, chẳng qua đổi về trường đại học kinh tế tài chính, đây là ước mơ của cô. Hiển nhiên Đường Vũ Địch rất rõ, vì vậy lúc cô ghi nguyện vọng, cậu đã đứng kế bên cổ vũ, nếu cô nghĩ muốn đổi trưởng khác, cậu sẽ kịp thời ngăn chặn

Ngay cả nói cũng không cần, chỉ cần lộ ra ánh mắt chán nản cùng tuyệt vọng, Lâm Băng Nghiên sẽ mềm lòng ngay

Trái lại, Triệu Vũ Minh thì có phần kỳ quái, cậu chàng không biết vì cái gì lại xung phong đi đổi nguyện vọng, từ một trường điểm trong vùng đổi thành trường điểm bên Thượng Hải

Trương Phàm chậc lưỡi “Trường này còn kém hơn cả trường trước”

Triệu Vũ Minh thì bình thản, nhún nhún vai “Trước kia thì thấy hơi thích thích thôi. Nhưng nghĩ đến về sau không gặp mặt nữa, lại thấy khó chịu trong lòng”

Đường Vũ Địch như sực nhớ ra gì đó, lục lục cặp lấy ra một cái vòng tay

Lúc đó cậu đi mua với Lâm Băng Nghiên, một cái cho Lâm Băng Nghiên, một cái thì tiện tay bỏ vào cặp

Đường Vũ Địch đưa cái vòng cho Triệu Vũ Minh “Cái này tôi đã từng thử, kết duyên rất tốt” Nói xong lại liếc nhìn Trương Phàm

Trương Phàm nhìn cái vòng kia cũng nở nụ cười, kiểu dáng so với vòng của hai người khác nhau chút đỉnh

Triệu Vũ Minh nhận lấy, cầm cứ như bảo bối ngàn năm “Tôi còn nhớ rất rõ ngày hôm đó Trương Phàm lục thùng rác tìm cái vòng, ha ha, bộ dáng cậu ta lúc đó thật tức cười”

Trương Phàm “. . . . . .”

Triệu Vũ Minh nhìn bộ dáng gặp họa của Trương Phàm, dù cho đến tận giờ gã cũng không phát hiện ra quan hệ giữa trương Phàm và Đường Vũ Địch. Nhưng gã thấy được, Đường Vũ Địch là kiểu người, người gặp người thích, Trương Phàm không có lý do nào chối bỏ cậu. Nếu không có Tiểu Địch, cái tên đó chẳng biết sẽ thế nào trong tương lai đây, còn chưa nói đến việc học đại học

Triệu Vũ Minh ở trong lòng nghĩ, tuy rằng xa huynh đệ có chút buồn. Nhưng mà Phàm Tử bên cạnh Tiểu Địch cũng tốt, đỡ phải thấy Lâm Băng Nghiên vì ai đó mà mơ mộng

. . . . . .

Khoảng thời gian chuẩn bị thi vào đại học cũng đã qua, từ giờ trở đi, điều đang chờ đợi họ là những kỳ nghỉ quý giá

Sau đó sẽ là những chuyện ngọt ngào, những sóng gió. Nhưng chắc chắn, họ sẽ không bao giờ tách rời

Cuối năm, mỗi lớp sẽ có một quyển lưu bút. Buổi chiều nộp nguyện vọng, mọi người trong lớp không ai muốn ra về

Trương Phàm cúi đầu chăm chú ghi ghi chép chép. Bỗng— ngòi bút chợt dừng lại

Đồ ăn mà bạn thích nhất?

Trương Phàm vặn óc ra nghĩ, rồi lại nở nụ cười, vẽ vẽ một cục hình tròn rồi chỉ mũi tên ghi ba chữ, vòng cổ trên tay như lóe sáng

Hắn hả? Hắn thích ăn một cái gì đó có vị khoan khoái, thanh nhẹ

Một loại kẹo chứa đựng ngọt ngào nhưng cay đắng, cay đắng nhưng lại ngọt ngào

~END~

————–

Mạc Mạc: Trời ơi hoàn rồi!!! Đã hoàn rồi cơ đấy!!! °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°

Hạnh phúc tột cùng!! (/^▽^)/ *chấm nước mắt*


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.