Bạc Hà Hiệp Tấu Khúc

Chương 20



 

Sở Tĩnh chăm chú nhìn Kim Tắc Thái. Thấy được sự cự tuyệt trong mắt Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái không khỏi buồn bã bi thương. Biểu tình bi thương kia của Kim Tắc Thái khiến sở Tĩnh đau lòng, rồi lại không thể không biểu hiện sự kiên quyết. Cậu phải từ chối.

Kim Tắc Thái chậm rãi gật đầu một cái, “Ân, tôi đã biết.”

Sở Tĩnh cũng có chút buồn bã, một lần nữa gục đầu xuống, nắm chặt lấy hai tay.

Lúc này, thanh âm của Kim Tắc Thái lại bắt đầu vui vẻ, “Là lúc ăn tối, cậu muốn ăn cơm ở nhà, hay chúng ta nên ra ngoài ăn?”

Sở Tĩnh lắc đầu, “Tôi, tôi nên đi, đi làm.”

“Ăn một chút gì đó rồi đi cũng không trễ.”

“Tôi, tôi phải đi làm.”

Kim Tắc Thái có chút bất đắc dĩ, vừa định làm giảm bớt không khí hiện tại một chút, tên gia hỏa trước mắt đã muốn trốn.

“Cậu ở đây một thời gian, còn chưa ăn qua cơm tôi nấu đâu.”

“Đã ăn rồi.”

Kim Tắc Thái nhớ đến bữa nấu mì khuya kia, phủ định: “Mì ăn liền không tính. Nói cho cậu biết, trù nghệ của tôi rất tốt, đã qua huấn luyện chuyên nghiệp. Sở thích phụ của tôi chính là nấu ăn.”

“Chẳng lẽ không phải là đàn dương cầm sao?” Sở Tĩnh không nhịn được hỏi.

Kim Tắc Thái cười đáp: “Nga, đàn dương cầm a, đó là học từ nhỏ, tôi thích thôi. Trước đây cha mẹ tôi bắt tôi và ca ca học một loại nhạc cụ, làm cuộc sống phong phú hơn, ca ca tôi chọn đàn violin, tôi học đàn dương cầm. Trước kia khi ca ca tôi còn sống ở Hương Đảo, chúng tôi thường hợp tấu tiêu khiển với nhau.

“Anh có anh trai?” Đây là lần đầu tiên Sở Tĩnh nghe Kim tắc Thái nhắc đến.

“Có, so với tôi lớn hơn hai tuổi, hiện tại đang sống và làm việc ở Đức.”

Biết Kim Tắc Thái có anh em, Sở Tĩnh có chút hâm mộ.

“Trước khi chuyển đi, ăn thức ăn tôi nấu một lần đi.”

Sở Tĩnh nghe xong, cúi đầu không trả lời. Cậu không muốn đáp ứng. Cậu muốn cứ như vậy dứt khoát chuyển đi, không tiếp tục dây dưa. Càng ở lâu, càng khó khăn rời xa nhau, vẫn là dứt khoát một lần thì tốt hơn.

Thấy Sở Tĩnh không đáp, Kim Tắc Thái biết cậu đang suy nghĩ cái gì, nên nói thêm: “Ngày mai đi, ngày mai cùng ăn cơm với nhau, tôi nhớ rõ ngày mai là ngày nghỉ của cậu. Tôi mời Minh Nghĩa cùng An Nhiên đến đây, dù sau cũng là mừng chuyện vay nặng lãi của cậu đã được giải quyết ổn thỏa. Cậu và An Nhiên hẳn là đã không gặp nhau một thời gian, vừa lúc nói cho cậu ấy, để An Nhiên cũng yên tâm.”

Vừa nghe nhắc đến tên Duẫn An Nhiên, Sở Tĩnh nhất thời không thể cự tuyệt. Chính xác thì cần phải nói cho Duẫn An Nhiên. Còn có Chu Minh Nghĩa, khoản tiền kia là mượn từ anh ta, đương nhiên cũng phải cảm ơn.

“Ân, hảo.”

“Được rồi, đi làm đi.” Kim Tắc Thái sờ sờ đầu Sở Tĩn, sau đó tiễn cậu ra tận cửa.

Đợi đến khi người kia đi khỏi, Kim Tắc Thái ngồi lại trong sofa phòng khác, nụ cười vừa rồi còn trên mặt đã tiêu thất, thoạt nhìn anh có vẻ mất mát.

Kim Tắc Thái đoán lý do cự tuyệt của Sở Tĩnh, nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu anh nhảy ra một cái tên. Có lẽ, có lẽ là vì anh! Nghĩ đến đây, trong lòng Kim Tắc Thái có một ý nghĩ khác.

* * *

Lúc thay y phục trong phòng thay đồ, Sở Tĩnh thấy trưởng ca đến kiểm tra. Trưởng ca vừa nhìn thấy biểu tình của Sở Tĩnh, liền hỏi thẳng: “Yêu, ngươi đây là làm sao, sắc mặt gì vậy?”

Sở Tĩnh sờ sờ mặt, bản thân cậu cảm thấy biểu tình của mình là bình thường, đương nhiên, khẳng định cùng với yêu cầu ‘Nụ cười ngọt ngào chết người’ của trưởng ca vẫn còn cách rất xa.

“Vừa mới ăn hoàng liên sao? Biểu tình cùng khổ. Đi, đến nhà bếp tìm một chút đường mà ăn. Khách nhân sẽ bị cậu dọa chạy mất. Cậu không nói thì cũng phải cười cho tôi, thu hút nhiều khách đến tiêu tiền một chút, nếu làm cho khách trong lòng không thoải mái, tôi sẽ trừ lương của cậu!”

Trưởng ca còn đang nửa đùa nửa thật la mắng vài câu, sau đó xoay người đi. Sở Tĩnh cúi đầu, tựa người vào tủ áo.

* * *

Tối hôm sau, Chu Minh Nghĩa và Duẫn An Nhiên quả nhiên theo lời hẹn cùng nhau đến.

Sở Tĩnh vừa thấy Duẫn An Nhiên liền vô cùng cao hứng. Hai người bọn họ đích xác đã lâu không gặp nhau, vừa gặp mặt Duẫn An Nhiên liền kéo Sở Tĩnh nói chuyện không ngừng.

Chu Minh Nghĩa nhìn Duẫn An Nhiên ngồi trên sofa nói chuyện đến mặt mày hớn hở, cười cười, hỏi Kim Tắc Thái đang ngồi bên cạnh: “Có cần tôi thay thế giúp cậu làm cơm hay không?”

“Không cần, để chút nữa An Nhiên giúp tôi đi.”

Nghe Kim Tắc Thái nói như vậy, Chu Minh Nghĩa nhướn mày, nhìn Kim Tắc Thái như muốn hỏi, đối phương gật đầu một cái, Chu Minh Nghĩa trong nháy mắt liền hiểu ra, vì thế nhân lúc hai người kia còn đang công phu nói đến không ngừng, Chu Minh Nghĩa cùng Kim Tắc Thái bước vào phòng làm việc.

“Sao lại thế?” Chu Minh Nghĩa hỏi, “Sách, nhìn biểu tình của cậu, sao vậy, hai người chắc cơm cũng không ăn cùng nhau?”

“Tiểu Tĩnh nói phải chuyển đi.” Kim Tắc Thái u sầu nói.

Nhìn thấy người lúc nào cũng cười cười khó có khi lộ ra thần sắc u buồn, Chu Minh cười đen tối, “Này khẳng định là do cậu.”

“Ân.” Kim Tắc Thái cúi đầu.

“Cậu cho cậu ta thời gian, Tiểu Tĩnh xem ra là người không phải dễ dàng chấp nhận người khác.”

“Tôi chỉ muốn làm cho cậu ta ở lại mà thôi.”

“Ở lại làm gì, ở lại mới lạ, các cậu không ai xâm phạm đến ai, vẫn nói là cậu muốn cậu ta ở lại để thuận tiện cho cậu ban đêm tập kích thôi?”

Kim Tắc Thái nhịn không được cho Chu Minh Nghĩa một đấm nhẹ, “Cậu nói cái gì đó?”

“Tặng cho cậu bốn chữ – thuận theo tự nhiên. Làm sai sẽ khiến cậu ta ghét cậu, giáo huấn của tôi năm đó cậu phải nhất định tiếp thu.”

Kim Tắc Thái liếc Chu Minh Nghĩa, hừ một tiếng.

Chu Minh Nghĩa phất tay, “Được rồi, được rồi, đã đói bụng, đi nấu cơm đi. Để An Nhiên giúp cậu, tôi cùng Tiểu Tĩnh tán gẫu xem TV.”

Khi hai người kia nói chuyện trong phòng làm việc, Sở Tĩnh đã đem chuyện trả hết nợ vay kể cho Duẫn An Nhiên nghe.

“Thật tốt quá!”

“Đều đã giải quyết ổn thỏa, phải cám ơn Chu tiên sinh, cám ơn… Kim đại ca.”

“Đừng khách sáo.” Duẫn An Nhiên cười, duỗi tay, thoải mái nói: “Thật tốt quá, cậu đã tự do.”

Sở Tĩnh cũng cười.

Chu Minh Nghĩa đã đi đến, “An Nhiên, vào bếp giúp Kim đại ca của em đi.”

Duẫn An Nhiên An Nhiên nhảy khỏi sofa, “Hảo”. Sau đó, y vươn tay kéo Sở Tĩnh, “Sở Tĩnh đi với tôi luôn đi. Không biết Kim đại ca sẽ chuẩn bị món ăn nào đây?”

Chu Minh nghĩa nói: “Tiểu Tĩnh không đi, Tiểu Tĩnh sẽ cùng xem TV với anh trong phòng khách.”

Duẫn An Nhiên An Nhiên le lưỡi làm ngáo ộp với Chu Minh nghĩa, sau đó hào hứng chạy vào nhà bếp.

Thấy Chu Minh Nghĩa ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, Sở Tĩnh đối diện với hắn vẫn có chút không tự nhiên, không khỏi cúi đầu.

“Chu tiên sinh, cám ơn anh.”

Chu Minh nghĩa cười nói, “Không cần cám ơn, vẫn là cám ơn Tắc Thái đi, mọi chuyện đều do cậu ấy thu xếp.”

“Không, vẫn là phải cám ơn anh.” Sở Tĩnh biết tiền là do Chu Minh Nghĩa cho mượn. Kỳ thật cậu không biết, sau khi thỏa thuận việc cho vay tiền, Kim Tắc Thái liền đem khoản tiền Sở Tĩnh đã mượn Chu Minh Nghĩa hoàn trả lại tất cả cho Chu Minh Nghĩa. Thực tế, số tiền hơn một trăm vạn kia là do Kim Tắc Thái trả.

Chu Minh Nghĩa nghe Sở Tĩnh nói vậy, thầm nghĩ Sở Tĩnh cũng không biết sự thật, hắn cười cười, không nói. Sự thật vẫn nên để cho đương sự tự mình nói ra vẫn hơn.

“Tắc Thái này, không gây phiền phức gì cho cậu đi.”

Sở Tĩnh vội vàng trả lời, “Không, không có.” Cậu thầm nghĩ, ở nhờ nhà người này, không gây phiền phức thêm cho Kim Tắc Thái đã là tốt lắm rồi, có chỗ nào mà dám nói Kim Tắc Thái làm phiền cậu.

“Trù nghệ của Tắc Thái rất tốt, thường xuyên tự nấu cơm ăn.”

Sở Tĩnh nghe, vẫn không hé môi. Thường ngày, lúc Kim Tắc Thái hết giờ làm về đến nhà là lúc cậu ra khỏi nhà đi làm, trừ bỏ mấy bữa sáng ra, cậu chưa từng ăn một bữa nào do Kim Tắc Thái nấu.

“Di, cậu ta không nấu cơm cho cậu ăn?” Chu Minh Nghĩa tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.

Sở Tĩnh nói: “Thời gian làm việc của chúng tôi trái ngược nhau.”

“Nga, vậy tối nay cậu phải hảo hảo thưởng thức nha. Sở thích phục của Tắc Thái có ba cái: nấu ăn, câu cá và đàn dương cầm. Kiểu người mấy lão nhân luôn yêu thích, ngược lại cậu ta lại là một đại luật sư bình thường, ha ha.”

“Câu cá?”

Chu Minh Nghĩa cười nói: “Đúng, Tắc Thái thích câu cá, không có việc gì liền chạy ra biển. Nói cậu ta chọn một môn thể thao khác, thỉnh thoảng cũng chạy xe đạp, hoặc là đánh golf vân vân. Nhưng cậu ta thích nhất vẫn là câu cá. Này làm sao tính là hảo vận động được.”

Nhớ lại bộ dáng của Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh tưởng tượng không tình cảnh anh câu cá sẽ đặc biệt như thế nào.

“A, nói như vậy, Tắc Thái thực sự vẫn ở nhà. Đúng rồi, cậu ta có kể về người nhà cho cậu nghe không?”

Nghe Chu Minh Nghĩa hỏi, Sở Tĩnh nói: “Có nói rằng có một anh trai.”

“Ân, cha mẹ cậu ta đang định cư tại Thụy Sĩ. Có nói qua chuyện cha mẹ với cậu không?”

Sở Tĩnh lắc đầu.

Chu Minh Nghĩa cười nói: “Tôi và Tắc Thái quen biết nhau rất sớm, ngô, lúc mới lên trung học, khoảng mười lăm tuổi. Chuyện trong nhà Tắc Thái tôi biết rất rõ. Cha là giáo sư vật lý đại học Hương Đảo, mẹ là giáo sư toán học, hai vị lão nhân thực đằm thắm, sau khi về hưu liền di cư sang Thụy Sĩ. Có lẽ do di truyền từ cha mẹ, Tắc Thái và anh trai về phương diện số học đều cực kỳ giỏi. Nếu không làm luật sư, hiện tại có lẽ Tắc Thái cũng là giảng sư môn vật lý hoặc toán học của đại học Hương Đảo.

Sở Tĩnh nhớ lại trước đây, chuyện Kim Tắc Thái nhớ giùm cậu số điện thoại. Không biết chuyện này có được tính là “Cực giỏi về số học” hay không.

“Anh trai Tắc Thái là kỹ sư máy, làm việc trong xưởng chế tạo ô tô.”

Nghe được chữ ô tô, trong lòng Sở Tĩnh không khỏi động. Cậu thích ô tô, cũng hy vọng có thể vào làm việc trong xưởng chế tạo ô tô hoặc làm công việc sửa xe.

“Tắc Thái là người không tệ nga,” Chu Minh Nghĩa cười nói, “Cậu ta có nhiều tài năng, học cái gì cũng tinh thông, nói thiên tài cũng chưa đủ.”

Nghe Chu Minh Nghĩa khen một người như thế, Sở Tĩnh không khỏi nghi ngờ nhìn hắn. Tuy Sở Tĩnh không biết về Kim Tắc Thái nhiều, nhưng cậu biết Chu Minh Nghĩa. Chủ nhân công ty Chứng khoán Vạn Khải là một trong những nhân vật truyền kỳ, xem một vài tạp chí liền có thể biết được đại danh cùng mấy chuyện xưa của hắn. Là người hầu như có vốn đầu tư gần khắp thành phố, tài hoa của hắn được cả thành phố tôn trọng cùng quý trọng. Hắn là một người như vậy, lời nói của hắn – có thể tin được sao.

Nghĩ nghĩ, Sở Tĩnh nhỏ giọng nói: “Đại luật sư có danh tiếng trong thành phố cũng không ít. Hơn nữa, cũng chưa từng nghe qua Kim tiên sinh thắng được vụ kiện nào.”

Chu Minh Nghĩa vừa nghe liền cười, “Tiểu Tĩnh, ngươi chắc là không biết Tắc Thái là kiểu luật sư nào đi?”

Luật sư là luật sư, còn có phân biệt sao? Sở Tĩnh nhíu mày.

Chu Minh Nghĩa liền giải thích với Sở Tĩnh, “Tắc Thái không phải là luật sư chuyên về tố tụng hình sự, cậu ta không nhận những án kiện, tên cũng không xuất hiện trên báo, người ngoài đương nhiên không biết. Tắc Thái là luật sư phi tố tụng.”

“Là cái gì?” Sở Tĩnh không hiểu từ này.

“Luật sư phi tố tụng. Tắc Thái là luật sư không thượng toàn, mà đảm đương công việc tư vấn cho khách hàng. Bọn họ vì lập những văn kiện pháp luật cho xí nghiệp, công ty hoặc nội bộ công ty, tham gia xét duyệt và chờ đàm phán các hạng mụ. Sự phục vụ của bọn họ không phải là việc tranh cãi trên toàn, mà là trợ thủ kinh doanh cho khách hàng. Những luật sư như vậy quen được gọi là luật sư phi tố tụng, khác những luật sư chuyên về tố tụng.”

Chu Minh Nghĩa cười nói: “Trong thành phố, luật sư chính là phong vũ biểu suy thịnh của nền kinh tế. Khi kinh tế phồn vinh, luật sư bận tối mắt tối mũi, bất luận là cổ phiếu công ty lên sàn, hay là mua bán bất động sản, thương hiệu đại diện đều phải thông qua luật sư, mà một khi kinh tế không… khởi sắc, luật sự cũng bị giảm biên chế.”

Sở Tĩnh nghe, gật đầu đồng ý.

“Giống như công ty đầu tư của Vạn Khải vậy, khi đầu tư vào một công trình, hai người tin cậy nhất chính là – luật sư và kế toán viên cao cấp. Ảnh hưởng của luật sư không phải nhỏ. Hai người này là trợ thủ đắc lực cho người quyết định, thiếu một cũng không được. Dưới công ty Vạn Khải có một luật sư đoàn, Tắc Thái là chủ tịch. Cậu ta thành thục, trầm ổn, khéo quản lý. Văn kiện hợp đồng hoàn thiện, kỹ năng đàm phán tinh xảo, ứng dụng pháp luật thành thạo, cậu ta là người chịu trách nhiệm quan trọng nhất, cũng là một trong những người quyết định của Vạn Khải. Địa vị của luật sư phi tố tụng rất cao, được tôn sùng, càng được tôn trọng, là luật sư phi tố tụng là ước mơ của tất cả các luật sư.”

Nghe Chu Minh Nghĩa nói xong, Sở Tĩnh hiểu, nguyên lai Kim Tắc Thái cũng không phải là luật sự chờ người ủy thác đến cửa, luật sư thay người khác kiện lên tòa án, mà là làm việc với những công ty tài chính khổng lồ, nói đơn giản là giúp công ty bàn chuyện làm ăn, nghĩ hiệp ước, thực hiện đảm bảo luật pháp.

Thấy Sở Tĩnh tỏ vẻ đã hiểu, Chu Minh Nghĩa liền chuyển đề tài, nói: “Trên sự nghiệp, Tắc Thái thực thành công, duy chỉ có điều đáng tiếc là tình cảm, đã đơn độc trong suốt một thời gian dài.”

Nghe thấy Chu Minh Nghĩa đề cập đến tình cảm của Kim Tắc Thái, trong lòng Sở Tĩnh lại động, cậu cúi đầu, không muốn Chu Minh Nghĩa nhìn thấy vẻ mặt của cậu. Nói Sở Tĩnh đối với vấn đề này một chút hứng thú cũng không có, vậy cũng không đúng. Chỉ là suy nghĩ một chút, Sở Tĩnh cảm thấy cho dù đã biết, cũng không liên quan gì đến chuyện hiện tại của cậu.

“Tắc Thái đã kể cho cậu nghe chuyện tình cảm thất bại của cậu ta chưa?” Chu Minh Nghĩa dùng cách nói nửa đùa nửa thật nói.

Sở Tĩnh lắc lắc đầu. Kỳ thật mấy ngày nay, bọn họ nói chuyện với nhau rất ít, lại càng không thể xem nhau là người quen thân mà nói về những đề tài riêng tư như vậy.

Chu Minh Nghĩa thấy Sở Tĩnh lắc đầu, “Sách” một tiếng, “Tôi còn nghĩ khi cậu ta bắt được cậu sẽ kể hết một phen.”

“Không có.”

“Trước kia… đã là quá khứ. Nguyên nhân là do công việc quá bận rộn.” Chu Minh Nghĩa kín đáo nói về chuyện tình cảm của Kim Tắc Thái.

“Khi học đại học, Kim Tắc Thái có người yêu, cũng là một nam sinh xuất sắc giống cậu ta. Sau khi tốt nghiệp đại học, một đám bạn học chúng ta quyết định ở lại thành phố này, lúc đó công ty chứng khoán Vạn Khải của tôi cũng đã có một chút thành tựu, chúng tôi quyết định thành lập một đội, hảo hảo phát triển ngành tài chính. Tắc Thái quyết định đi theo chúng tôi. Cậu ta lập kế hoạch tiếp tục ở lại thành phố cố gắng học thạc sĩ về luật học, mà người kia lại muốn xuất ngoại nghiên cứu, vì thế, bọn họ có chút bất đồng.”

Chu Minh Nghĩa thở dài, “Tắc Thái chung một chỗ với người kia gần ba năm vì cá tính khác biệt cùng mục đích theo đuổi bất đồng, ngẫu nhiên có chút xung đột nho nhỏ, cả hai cũng tự điều chỉnh. Do chuyện học hành cùng thực tập lâu dần thành lửa lớn. Chuyện Tắc Thái đã quyết định, rất ít khi thay đổi, mà người kia cũng y như vậy. Cá tính hai người họ quá mạnh mẽ, rất kiên trì. Chúng tôi từng khuyên Tắc Thái – sách đọc ở đâu cũng giống nhau. Đối với chuyện này tôi cũng có chút áy náy. Sau, người kia ra nước ngoài. Ban đầu, bọn họ còn liên lạc qua điện thoại. Lúc bấy giờ, viễn thông cũng rất phát triển, muốn liên lạc thường xuyên cũng không khó.”

Nói đến đây, Chu Minh nghĩa lần thứ hai thở dài, “Tắc Thái thuận lợi đạt được học vị, bắt đầu làm một luật sư thực tập, đồng thời giúp đỡ tôi. Đoàn của tôi mới bước những bước đầu, thật sự phi thường bận rộn, áp lực công việc rất lớn. Tắc Thái và người kia cách nhau quá xa, hai người lại quá chuyên tâm cho công việc, liên lạc dần dần ít đi, tình cảm phai nhạt, đoạn tình cảm này vì khoảng cách và thời gian, kết quả rất nhanh liền kết thúc. Sau này người nọ cũng quay về mấy lần, cũng gặp Tắc Thái, hẹn nhau ăn cơm. Tôi thấy bọn họ đã trở thành tình cảm của bạn bè. Sau này, không thấy người kia trở về, bây giờ chắc đã có người mới.”

“Sau khi tình cảm kia rất nhanh đã kết thúc, Tắc Thái không đàm chuyện luyến ái với ai, mà chăm chú vào công việc. Tính cách cậu ta phi thường vui vẻ lạc quan, bạn bè rất nhiều. Bất quá, bạn bè vẫn chỉ là bạn bè, Tắc Thái phân biệt rất rõ.”

Chu Minh Nghĩa nói xong, cười cười, lại nói với Sở Tĩnh, “Tôi không phủ nhận, tôi và Tắc Thái đều có ý thích nam nhân, chúng tôi muốn theo đuổi thành công, tất nhiên cũng phải buông tha một cái gì đó. Bây giờ nghĩ một chút, nếu tôi trong lúc còn đang gầy dựng sự nghiệp gặp được An Nhiên, e rằng tôi cũng không có thời gian hảo hảo bồi đắp đoạn tình cảm này. Tôi may mắn từ khi khi gặp An Nhiên đến nay đều có cơ hội thích hợp, khi đó tôi đã tích lũy được vốn liếng, không phải là hai bàn tay trắng.”

“Kỳ thật bây giờ, tôi vẫn luôn bộn bề công việc, An Nhiên một mực bao dung cho tôi. Tắc Thái cũng bận rộn với công việc, hy vọng sau khi cậu ta bắt được tình cảm, có thể lý trí càng chín chắn để đối diện.”

Nghe Chu Minh Nghĩa nói như vậy, Sở Tĩnh thầm nghĩ: chuyện này đâu có liên quan đến tôi. Mắt cũng không khỏi nhìn Chu Minh Nghĩa một chút.

“A, hình như tôi đã nói quá nhiều,” Chu Minh Nghĩa cười, sau đó đứng lên nói, “Cũng không biết hai người kia chuẩn bị bữa tối ra sao. Uy, tôi nói hai đầu bếp các người, chừng nào thì có thể ăn cơm.”

Thanh âm của Kim Tắc Thái vọng lớn từ nhà bếp ra, “Có liền bây giờ đây.”

“Tắc Thái, tôi không muốn nói chứ, cậu quá chậm.”

“Cậu gấp cái gì chứ, chậm mới ngon, có hiểu hay không?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.