Bạc Hà Hiệp Tấu Khúc

Chương 6



 

Sở Tĩnh cầm chiếc chìa khóa trong tay đi bộ thẳng đến địa chỉ ghi trong mảnh giấy. Những tòa cao ốc nơi đây giống nhau đều có thể nhìn thấy được cảnh biển, tin chắc rằng bất luận là giá bán hoặc giá cho thuê cũng không hề rẻ. Trong bóng đêm, Sở Tĩnh ngẩng đầu nhìn lên tòa cao ốc, trong lòng có một tia mờ mịt không rõ.

Bảo vệ của tòa cao ốc rất chặt chẽ, Sở Tĩnh dựa vào thông tin mật mã của căn hộ thông qua hai lần cửa kiểm soát, sau đó bước vào thang máy, cuối cùng cũng tìm được chính xác căn hộ.

Mở cửa ra, ngọn đèn nơi cửa ra vào sáng lên, đến khi nhìn đến căn phòng bên trong, Sở Tĩnh cúi đầu kêu một tiếng kinh ngạc.

Căn phòng này được thiết kế thêm một tầng lửng, bày trí đơn giản mà mới lạ, màu sắc tổng thể là màu khói cùng màu trắng nhạt, phi thường đẹp mắt. Bên dưới là phòng khách kéo dài đến ban công ngoài cửa sổ, bước ra bên ngoài, chính là biển rộng.

Nơi này thật không tồi a, Sở Tĩnh âm thầm tán thưởng.

Sợ làm bẩn sàn gỗ, Sở Tĩnh lấy từ trong tủ giày bên cạnh cửa một đôi dép lê để thay, đồng thời cậu cũng để ý thấy bên trong tủ giày đôi giày da của nam, chứng tỏ chỗ này là nơi ở của một nam nhân. Nghĩ đến chỗ này chắc là căn hộ Chu Minh Nghĩa dùng để cho thuê, Sở Tĩnh thầm nghĩ nơi này chắc không có ai ở, vật dụng này là dành để khách thuê nhà sử dụng.

Mang theo bản năng trong một môi trường xa lạ, Sở Tĩnh xem xét chung quanh một lần, mở ra từng cánh cửa, càng nhìn trong lòng càng nổi lên nghi hoặc. Phòng ngủ trên lầu có một chiếc giường ngủ kingsize lớn đến nỗi vượt qua sự tưởng tượng của cậu, nhìn chiếc giường lớn kia Sở Tĩnh không khỏi có chút đỏ mặt; nhà bếp cũng lớn, gần như có thể dùng ‘trang bị đến tận răng’ để hình dung, đầy đủ các loại đồ gia dụng; bức tường bên trong thư phòng rộng lớn đều là kệ kéo dài từ trên trần xuống đất, xếp đầy sách, trận thế kia khiến cho người rất ít khi có cơ hội đọc sách như Sở Tĩnh từ trong lòng sinh ra sự kính trọng sâu sắc. Điều làm Sở Tĩnh bất ngờ nhất chính là trong phòng cư nhiên có lắp đặt thiết bị cách âm, bên trong còn bài trí một cây đàn dương cầm.

Nơi này rốt cuộc trước kia là người nào đã từng ở qua a?

Nhìn nhìn chiếc chìa khóa Chu Minh Nghĩa giao cho cậu, Sở Tĩnh an ủi bản thân: chuyện gì đến cũng sẽ đến, trước tiên qua đêm đã rồi tính sau.

Ngại sử dụng phòng ngủ chính, Sở Tĩnh đến khách phòng nằm, cậu muốn tắm cho mát, tìm được một cái khăn và áo tắm, Sở Tĩnh cảm thấy hình như đã có người khác dùng qua, cậu cũng không sử dụng lại. Cuối cùng, Sở Tĩnh tìm kiếm trong ngăn tủ của khách phòng có một cái áo sơ mi trắng hoàn toàn mới chưa tháo bao bì, cậu cầm chiếc áo sơ mi mới đó bước vào trong nhà tắm.

Trong phòng tắm và mành kéo cùng một màu lục nhạt khiến Sở Tĩnh rất thích, cậu thích vị bạc hà, cũng thích màu xanh biếc nhẹ nhàng thanh khiết của bạc bà.

Tắm sơ qua, Sở Tĩnh đem chiếc áo mơ mi mới toanh kia biến thành áo tắm, áo sơ mi lớn hơn một số, vạt áo dài đến ngang đùi của Sở Tĩnh. Sở Tĩnh quấn cái khăn mắt lên rồi cổ lau tóc, sau khi ra khỏi nhà tắm cậu phát hiện chân trần bước lên sàn gỗ cảm giác rất tốt, dứt khoát để chân trần lạch cạch lạch cạch đi ra, thẳng một đường vào phòng khách.

Vừa mới bước vào phòng khách, Sở Tĩnh nhất thời sững sờ. Không biết từ lúc nào chỗ này đã có người đứng đó.

Khuôn mặt kia giống như đã từng quen biết trước đây kích thích trí nhớ của Sở Tĩnh. Cậu đã gặp qua người này.

* * *

Kim Tắc Thái về đến nhà, khi đứng ở cửa đổi giày anh đã ngửi được không khí thoang thoảng một mùi thơm, là mùi sữa tắm, anh không khỏi ngầm nghi ngờ, rõ ràng trong nhà không có ai, như thế nào lại có mùi thơm giống như có ai vừa mới tắm xong. Anh đứng trong phòng khách suy nghĩ, đột nhiên, một người đi vào phòng, đôi bên nhất thời đều ngây ngẩn cả người.

Khuôn mặt của nam hài trước mắt rất quen thuộc. Mái tóc đen của cậu ướt sũng, chiếc khăm mắt quấn trên cổ, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơmi, chỉ cài có ba chiếc khuy áo, lộ ra cổ, xương quai xanh và hơn phân nửa ngực, áo sơmi trắng như tuyết làm tôn lên làn da hồng nhạt, vạt áo rộng thùng thình cũng khó che dấu thắt lưng mảnh khảnh của cậu.

Lộ ra tứ chi tinh tế thon thả, làn da trơn nhẵn mịn màng lóe lên ánh sáng như ngọc trai, hơn nữa luẩn quẩn trong không khí chung quanh là hương thơm dịu nhẹ, trong lòng Kim Tắc Thái không khỏi có chút rung động, nghi ngờ anh hiện tại rốt cuộc là đang ở chỗ nào.

Khuôn mắt kia, là cậu! Bọn họ đã gặp nhau hai lần.

Kim Tắc Thái nhìn Sở Tĩnh, đôi mắt của nam hài trước mắt vẫn giống như trước như muốn nói gì đó, anh từ trong mắt cậu thấy được sự kinh ngạc, ngoài ý muốn, bối rối cùng bất an. Hiện tại nam hài như một tiểu động vật bị sập bẫy, kiểu yếu đuối mỏng manh khiến trong lòng Kim Tắc Thái bỗng nhiên sinh ra ý nghĩ muốn bảo hộ.

Sở Tĩnh hiện tại thực chất cũng ngoài ý muốn, cậu nghĩ đến căn hộ được bày trí rất tiện nghi hiện nay không có ai thuê, nên Chu Minh Nghĩa mới cho cậu mượn một đêm, không nghĩ đến nơi này thế nhưng còn có người khác ở. Hơn nữa, người này cậu đã từng gặp qua.

Như thế nào lại là anh!.

“Là Giáng Sinh sớm hay sao?”

Câu đầu tiên đối phương mở miệng nói khiến Sở Tĩnh ngơ ngác, cậu không hiểu những lời này là có ý gì. Để ý thấy sự hoang mang trong mắt Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái cười cười giải thích: “Ân… ta muốn nói – cậu là quà tặng của tôi?”

Chính xác, chuyện này thật sự có thể nói là một phần ‘quà tặng’, vừa mới hướng Chu Minh Nghĩa thổ lộ tâm sự thầm kín, Kim Tắc Thái liền được Chu Minh Nghĩa gửi tặng cho phần quà quá lớn này – nam hài anh thích hiện tại đang đứng trước mặt.

Giáng Sinh thật sự đến sớm.

“Không, tôi không phải!” Sở Tĩnh lậo tức nói ngay.

Đôi mắt Kim Tắc Thái lấp lánh một chút, sau đó anh lại lộ ra nụ cười mỉm mà Sở Tĩnh quen thuộc, “Không sao, phải hay không hiện tại không thành vấn đề. Cậu tên gì?”

“Anh ở đâu? Anh là ai?” Vẻ mặt nam hài đề phòng cùng nghi ngờ hỏi lại.

Kim Tắc Thái mỉm cười nói: “Ân, cậu tính mặc như vậy tiếp tục nói chuyện với tôi sao. Tôi thì không có ý kiến gì, nhưng cậu sẽ bị cảm lạnh.”

Sở Tĩnh bị nhắc nhở, nhất thời hoảng hốt, vội vàng xoay người bỏ chạy. Kim Tắc Thái nhìn chăm chú vào bóng dáng cậu. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như nháy mắt anh nhìn thấy lưng của nam hài. Áo sơmi trắng được khoác lên thân mình vừa mới tắm xong hơi hơi ẩm ướt, trở nên trong suốt một nửa, dán lên lưng nam hài. Đó là cảm giác quyến rũ khó có thể hình dung, khiến Kim đại luật sư định lực luôn luôn là mười trên mười có chút đầu váng mắt hoa.

Sau khi trấn định cảm xúc xuống, Kim Tắc Thái đứng nơi đó âm thầm thở dài, “Ai, mình đúng là người thành thật. Vì sao lại nhắc cậu ta? Bất kể là nhìn nhiều nhìn ít thì cũng liếc mắt một cái, còn không biết lần tiếp theo được nhìn là đến khi nào.”

Nghĩ đối phương vừa rồi mặc một chiếc ảo mỏng manh đứng một lúc lâu, lo rằng cậu sẽ bị cảm lạnh, Kim Tắc Thái bước vào nhà bếp chuẩn bị một thức uống nóng cho cậu. Đứng trước tủ ly bên trong bày la liệt, anh lại do dự. Cà phê rất đắng, nước trái cây rất ngọt, nước trà quá nhạt, còn sữa, sẽ khiến người ta có cảm giác anh đem cậu trở thành đứa nhỏ.

Nghĩ lại thời gian cũng đã quá khuya, không nên uống những loại có chất kích thích thần kinh, Kim Tắc Thái chọn Dữu Tử trà (trà bưởi). Sợ đối phương không thích vị này, Kim Tắc Thái theo bản năng tự mình uống thử một ngụ, có chút ngọt, thuận tiện thử xem có quá nóng hay không, sau khi rót một chén rồi uống thử một ngụm, anh lại cảm thấy hành động này có chút – ám muội.

Quên đi, không nghĩ nữa. Kim Tắc Thái đem chén thủy tinh đặt lên bàn trà trong phòng khách.

Chỉ một lúc sau, Sở Tĩnh mặc quần từ trong phòng đi ra, Kim Tắc Thái đang muốn mở miệng, nhìn theo ánh mắt của Sở Tĩnh chú ý chuỗi chìa khóa đặt trên bàn trà, đó là chìa khóa anh nhà giao cho Chu Minh Nghĩa cất giùm, Kim Tắc Thái gần như hiểu được thân phận của Sở Tĩnh – cậu nhất định là bằng hữu của Chu Minh Nghĩa và Duẫn An Nhiên.

Thấy Sở Tĩnh đứng nhìn anh, Kim Tắc Thái cười mời cậu ngồi, lại thỉnh cậu uống thức uống nóng.

“Anh… là ai?”

Sở Tĩnh ngồi cách xa bàn trà đối diện với sofa Kim Tắc Thái đang ngồi, cũng không mạo hiểm uống chén trà nóng kia, mà đưa ra câu hỏi trước.

“Tôi? Đúng nga, hẳn đầu tiên tôi phải giới thiệu một chút, tôi tên là Kim Tắc Thái.”

“Nơi này là…”

“Nhà của tôi.”

Sở Tĩnh vừa nghe nhất thời nhíu mày, cậu không rõ vì sao Chu Minh Nghĩa lại bảo cậu đến ở trong nhà của một người hoàn toàn xa lạ.

“Tôi…” Sở Tĩnh vừa định giải thích, lại không biết nên bắt đầu từ đâu để giài thích rõ ràng.

Kim Tắc Thái cười nói: “Cậu là bằng hữu của Minh Nghĩa và An Nhiên.”

“A, phải.” nghe Kim Tắc Thái nhắc đến cái tên quen thuộc, Sở Tĩnh nhất thời cảm thấy thoải mái. Nguyên lai người trước mắt cũng không phải hoàn toàn là người lạ. Bọn họ có chung bằng hữu.

Thấy biểu tình của Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái biết cậu đã bỏ qua đề phòng, hai người trong lúc đó cảm thấy khoảng cách được kéo gần lại.

“Tôi, tôi là, tôi…” Sở Tĩnh lại một lần nữa muốn nói rõ tình huống, lại cảm thấy rắc rối, cậu không biết phải nói thế nào.

Kim Tắc Thái đã nhận ra sự xấu hổ của Sở Tĩnh, cười khoát tay ngăn lại, “Nếu những gì muốn quá dài, từ từ nói cũng được. Đừng lo.”

“Nhưng là tôi…” Sở Tĩnh đã biết nơi này không phải là căn hộ bỏ trống chưa có người thuê, cậu cảm thấy rất ngượng. Cậu không thể ở lại chỗ này. Vì vậy Sở Tịnh trực tiếp đứng lên.

Thấy Sở Tĩnh muốn đi, Kim Tắc Thái vội vàng ngăn lại, nói: “Cậu làm sao vậy?”

“Tôi… tôi phải về.”

“Quên đi, đến đây rồi thì cứ ở lại. Đã muộn thế này, cậu cứ ngủ lại đây đi. Có vấn đề gì, ngày mai nói sau.”

Kim Tắc Thái không chút lo lắng, cười cười, giọng nói chậm rãi thong thả cùng nụ cười của anh khiến Sở Tĩnh nhất thời không thể cự tuyệt. Lúc này, Kim Tắc Thái đứng lên, “Tôi còn chút việc, cậu cứ tự nhiên đi. Có gì cần liền nói cho biết, tôi ở trong thư phòng.” Nói xong Kim Tắc Thái đứng lên, sau đó bước thẳng lên lầu.

Sở Tĩnh đứng lại một mình trong phòng khách, đi không được, ở lại cũng không xong.

Đứng trên cầu thang, Kim Tắc Thái quay đầu lại hỏi: “A, tên của cậu…”

Sở Tĩnh ngước đầu lên trả lời: “Tôi… tôi tên là Sở Tĩnh.”

Kim Tắc Thái khẽ hất cằm, “Uống hết chén trà Dữa tử kia đi.”

Sở Tĩnh cúi đầu nhìn nhìn cái chén đang bốc lên những làn khói mỏng, lại ngẩng đầu lên, thân ảnh Kim Tắc Thái đã không thấy đâu. Sở Tĩnh vẫn còn muốn bỏ đi, lại thật sự không thể cứ như vậy mà rời đi. Nghĩ nghĩ, cậu quyết định cứ ngủ lại trước rồi tính sau. Ngồi xuống, Sở Tĩnh cầm cái chén lên, Dữu Tử trà đặc biệt trong vị ngọt còn mang theo hương cam tản ra trong miệng, Sở Tĩnh nhẹ nhàng thở ra.

Không nghĩ tới trà Dữu Tử còn uống rất ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.