Lư Linh Vận biết mình lại đang mơ, vì cô lại một lần nữa bước vào thế giới chỉ có tuyết trắng. Thế nhưng, tuyết này không phải tuyết kia, giờ đây người đứng trên tuyết trắng không phải cô lúc nhỏ, mà là cô sắp tốt nghiệp đại học.
Tuyết ở đây rất kỳ lạ, mặc dù rơi liên tục không ngừng, nhưng lại không bao giờ chất đống quá mức. Dù tuyết rơi bao lâu, bồi tuyết cũng chỉ cao đến đầu gối. Bông tuyết rất lớn cũng rất cân đối, mỗi bông đều có sáu cánh không ít không nhiều, mỗi cánh đều lấp lánh ánh sáng chẳng rõ đến từ đâu. Lư Linh Vận giơ tay đón lấy một bông tuyết, lạ lùng thay, dẫu tuyết rơi trên bàn tay ấm áp của cô nhưng lại không hề có dấu hiệu tan chảy, thậm chí, ánh sáng trên mỗi cánh lại càng sáng rực hơn.
Lư Linh Vận biết những ánh sáng đó là gì, cũng như biết rằng, bông tuyết trắng xóa này là khởi đầu và kết thúc của mọi giấc mơ của cô. Mỗi bông tuyết là một giấc mơ, là một hiện thực không còn tồn tại; còn số tuyết không bao giờ tích tụ này, chính là cuộc đời hơn hai mươi năm qua của cô, thứ bị xóa nhòa từng li từng tí.
Chọn một bông tuyết đồng nghĩa với chọn một giấc mơ cho đêm nay, Lư Linh Vận chưa bao giờ muốn lựa chọn kỹ càng, vì cô không thích tuyết, hơn nữa, lựa lựa chọn chọn ác mộng chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng đêm nay, cô không thể không chọn, vì bên ngoài có người cần giấc mơ của cô, cần khuôn mặt trong giấc mơ ấy.
Không rõ đã đi bao lâu trong thế giới tuyết không có điểm cuối, cũng không rõ đã xem bao nhiêu bông tuyết, cuối cùng Lư Linh Vận cũng tìm được bông tuyết chính xác.
Cô đón lấy bông tuyết ấy rồi bóp nát nó trong lòng bàn tay.
Ánh sáng tràn ra từ bông tuyết tan vỡ, bao phủ toàn bộ thế giới tuyết. Lư Linh Vận bước vào núi rừng đêm mưa mà cô không bao giờ tình nguyện nhớ tới, không có cách nào, đành phải thế thôi……
Tiếng hét, tiếng khóc, gã hề, nụ cười nham hiểm, ánh dao, bóng máu, đáy hồ đen kịt giơ tay không thấy năm ngón…… Tất thảy qua đi, giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, cô sẽ lại quên đi, bởi vì thời không không còn tồn tại chỉ được phép tồn tại trong giấc mơ.
Loảng xoảng! Một tiếng động lớn khiến Lư Linh Vận hoàn toàn tỉnh giấc, cô mở to hai mắt nhưng chẳng thấy gì cả. Cùng lúc đó, cánh cửa dày nặng phát ra tiếng động khi bị đẩy ra. Tiếp đó, một loạt tiếng bước chân chầm chậm, gót chân nối tiếp mũi chân, là Đổng Thạc, một mạch đi thẳng đến vách ngăn với cửa chính. Khi bóng người ở phía trước xuất hiện, bóng người cuối cùng biến mất. Trong khung cảnh tiếp theo, cánh cửa phòng mở ra, qua bóng lưng của Đổng Thạc, Lư Linh Vận nhìn thấy những mảnh vỡ thủy tinh đầy trên sàn nhà.
“Chuyện gì thế?” Là giọng của Đổng Thạc.
Tiếp đó, khung cảnh lại thay đổi, Lư Linh Vận nhìn thấy một cô gái mặc đồ ngủ rộng thùng thình, tóc đen hơi rối phủ xuống mặt, mảnh vỡ thủy tinh nằm ngay dưới chân cô ấy, còn cô ấy thì nhìn chằm chằm sàn nhà với vẻ mặt khó tin.
“Tôi…… tôi làm sao thế?” Cô ấy nói chuyện hơi lắp bắp.
“Trời ơi! Tổ tông ơi!” Một người mập mạp lách qua lối nhỏ vào phòng, làm cánh cửa kêu kẽo kẹt, là Lâm Diệp: “Đang yên đang lành sao cô từ phòng bên chạy qua đây? Cô có biết cửa chống nhiễu sóng này đắt thế nào không? Sao lại làm vỡ bình thử thuốc? Cô lấy bình thử thuốc ấy ở đâu? Trong đó có gì không? Chẳng phải lúc nãy cô đang ngủ sao? Điện não đồ cũng biểu thị như vậy mà, sao đột nhiên đồ thị lại về không, cô làm đứt dây rồi à? Mộng du? Hả?” Anh ta nhìn mảnh vỡ trên sàn: “Còn mang tính công kích? Bản câu hỏi cơ bản đã yêu cầu phải trả lời trung thực mà, sao cô không nhắc đến chuyện mộng du?”
“Tôi……” Cô gái co rúm trong góc tường, một lúc lâu không nói được lời nào.
Đổng Thạc thấy sự việc đã rõ ràng, không cần mình can thiệp, thế nên anh dùng ánh mắt ra hiệu với Lâm Diệp, sau đó đóng cửa phòng lại.
Trò khôi hài ngoài phòng vẫn tiếp tục, nhưng trong phòng đã khôi phục yên tĩnh, Đổng Thạc bước vài bước đến bên giường, hơi khom lưng: “Cô không sao chứ?”’
Lư Linh Vận lắc đầu, thở dài một hơi, xoa ấn đường đau nhức vì bị tiếng ồn decibel cao đánh thức, cô vén chăn bước xuống giường, đi qua Đổng Thạc, tiến đến gần máy tính.
“Tôi không sao.” Cô quay đầu nói với Đổng Thạc ở phía sau: “Đọc giấc mơ thế nào, có thành công không?”
Đổng Thạc gật đầu, sau đó lắc đầu: “Lấy được khá nhiều hình ảnh, có vài tấm chưa xử lý kỹ nhưng có độ khớp trên 63% với hiện trường vụ án. Điều đó có nghĩa chúng tôi có thể cơ bản kết luận được rằng, cô đã mơ thấy hiện trường vụ án, chứng tỏ cô đã từng đến đó. Tuy nhiên, chúng tôi không thể xác định thời gian cô đến đó, và việc cô đến đó có liên quan đến vụ án hay không. Còn về những hình ảnh có khuôn mặt người……”
Nói đến đây, Đổng Thạc dùng ánh mắt ra hiệu cô nhìn màn hình máy tính: Cửa sổ lớn nhất trên màn hình là một bức ảnh, thay vì gọi là khuôn mặt, chi bằng gọi là một bức tường đất được ghép bởi vô số khối lập phương có màu gần giống da người; bên cạnh bức ảnh đó là một cửa sổ có tên là “terminal”, trên đó đầy những dòng chữ “file sub_face1 not found” và “command not found”.
Đổng Thạc lúng túng gãi mũi: “Tôi rời tổ dự án này lâu rồi, phần mềm phân tích đã được cập nhật nhiều lần, loại mới này cần có kiến thức lập trình, tôi không giỏi lắm, Lâm Diệp cũng chẳng khá hơn là bao, hướng dẫn sử dụng của nhóm kỹ thuật phần mềm để lại thì không rõ ràng, sao chép và dán câu lệnh theo hướng dẫn cũng không đúng, mà bọn họ vẫn chưa thức dậy. Vậy nên……”
“Linux?” Lư Linh Vận đột nhiên hỏi.
“Hả?” Xa Nhuệ ngồi bên cạnh theo phản xạ đáp lại.
Lư Linh Vận không trả lời mà bước đến trước máy tính, không khách sáo ngồi xuống, sau khi ngồi xuống còn đẩy tay Xa Nhuệ sang một bên. Sau khi đẩy cánh tay vướng víu của Xa Nhuệ ra, cô cầm lấy cuốn sách hướng dẫn đã bị ai đó lật dở đến nhàu nát, liếc qua vài trang rồi ném nó lên bàn, bắt đầu gõ phím:
“ls”
Trong cửa sổ xuất hiện một loạt chữ cái giống như tên tệp màu xanh và đỏ.
“Các anh chạy sai đường dẫn rồi.” Lư Linh Vận bẩm lẩm như nói chuyện một mình, sau đó lại gõ tiếp mấy lệnh “cd..” và “ls”, sau đó chỉ vào dòng chữ chứa “sub_face1” trên màn hình rồi nói: “Đây, cái này mới đúng.”
“Hả…… chả hiểu gì cả.” Xa Nhuệ rất thật thà.
“Đúng rồi, cô học IT mà.” Đổng Thạc vui mừng vỗ tay bôm bốp: “Quả là ‘Lập trình trong tay, nắm giữ thiên hạ’.”
“……” Lư Linh Vận không nói gì, tiếp tục gõ phím nhanh như bay.
Đổng Thạc, người thỉnh thoảng lên cơn trẻ trâu (*), lại gãi mũi.
(*) Raw là ‘中二病’ Chūnibyō (trung nhị bệnh) là cách viết tắt của cụm từ chūgakusei ninen byō (中学生2年病; trung học sinh nhị niên bệnh), nghĩa là “bệnh của học sinh trung học năm 2”. Sở dĩ có tên gọi như vậy là vì chứng tâm lý này thường xuất hiện ở đối tượng chính là các học sinh trung học khoảng 13-14 tuổi, tương đương với năm 2 theo hệ thống giáo dục Nhật Bản.
Gần một tiếng sau, Lư Linh Vận đứng lên: “Xong rồi.”
Trên màn hình, vẫn là bức ảnh ấy, mặc dù vẫn còn mờ, nhưng ít nhiều cũng có thể nhận ra đó là một khuôn mặt.
“Xử lý xong cũng chỉ thế này,” Sợ Lư Linh Vận sẽ đáp lại bằng câu “Không hài lòng thì tự làm đi” và trước ánh mắt cảnh cáo của Đổng Thạc, Xa Nhuệ vội vàng bổ sung: “Nhưng so với lúc nãy thì tốt hơn nhiều.”
“Vất vả rồi.” Đổng Thạc thu lại ánh mắt, tỏ ra nghiêm túc cứ như lúc nãy mình không ra hiệu bằng ánh mắt, anh tiến tới trước máy tính: “Chúng tôi phải gửi tấm ảnh này về cục, để đồng nghiệp chuyên phụ trách phục dựng khuôn mặt vẽ ra vài bức chân dung dựa vào khung xương, hơn nữa những bức ảnh khác về hiện trường cũng cần phân tích rồi so sánh với hiện trường vụ án, đợi đến khi tất cả hoàn thành, có thể sẽ cần cô hỗ trợ nhận diện. Tuy rằng những người trong các bức ảnh ấy không nhất định là hung thủ, dù phải, cũng không thể làm bằng chứng.”
Lư Linh Vận “ừ” một tiếng, không nói gì thêm.
Tưởng rằng nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, có thể về trường, Lư Linh Vận chuẩn bị chào tạm biệt thì Đổng Thạc đột nhiên hỏi: “Tối ngày mười chín cô ở hiện trường phải không?”
“…… Có lẽ vậy.”
“Sau khi nhận được tin nhắn cầu cứu trên WeChat?”
“Có lẽ thế.”
“Nhưng trước khi tin nhắn gửi thành công, cô đã báo cảnh sát.”
“Tôi không có ấn tượng về chuyện này.”
“Dù không phải cô báo cảnh sát, thì thời gian cũng không khớp.” Xa Nhuệ xen vào: “Từ thời gian Đổng Sương lái xe đến đồn cảnh sát mà suy đoán, hung thủ lăn xuống sườn núi trước chín giờ, còn tin nhắn cầu cứu được gửi thành công lúc tám giờ bốn mươi. Chưa đến hai mươi phút, nếu đi bộ, dù leo từ chân núi đến hiện trường vụ án, cũng không đủ thời gian. Trên xe chỉ có dấu vết của Đổng Sương và hung thủ, không có người thứ ba, cho nên, nếu lúc ấy cô có mặt ở hiện trường, thì chỉ có thể là có mặt ngay từ đầu.”
Nghe xong phân tích của Xa Nhuệ, Đổng Thạc gật đầu tán thành, sau đó chuyển mắt sang Lư Linh Vận.
Lư Linh Vận thở dài: “Tôi đã nói rồi, tôi không nhớ chuyện tối hôm đó, chỉ nằm mơ thấy trong cơn ác mộng thôi……”
“Vậy, ngoài Đổng Sương, cô, hung thủ, người thứ tư đâu? Là ai?” Xa Nhuệ vỗ mạnh xuống bàn ngắt lời Lư Linh Vận, vẻ nghiêm túc của cậu ta thậm chí còn áp đảo cả cấp trên là Đổng Thạc.
“Người thứ tư?” Lư Linh Vận tỏ vẻ như vừa nghe một tin tức mới lạ.
“Vết máu phát hiện dưới sườn núi lên tới 2000cc, một người trưởng thành nặng 60kg chỉ có khoảng 4500cc máu trong cơ thể, mất 2000cc máu đủ để lên cơn sốc và tử vong rồi. Vậy nên, đêm đó trong rừng có một người đã chết. Nếu cô đã cứu Đổng Sương, nhìn thấy hung thủ, thì chắc chắn đã thấy người chết đó.” Xa Nhuệ không có ý định buông tha.
Một người chết.
Lư Linh Vận cảm thấy cụm từ hình dung này thật buồn cười, cho nên cô cười: “Trước đây cảnh sát Đổng đã nói rồi mà, kỹ thuật phát hiện máu là công nghệ mới chưa được công nhận?” Cô nhún vai: “Vậy làm sao các anh có thể chắc chắn rằng kiểm tra đo lường ấy là máu? Phải chăng công nghệ mới này gặp trục trặc, nhận nhầm khoáng chất trong bùn lầy trên núi thì sao?”
“Ban đầu đúng là có khả năng này.” Đổng Thạc đáp lại bằng một câu lạ lùng. Nói xong, anh vỗ vai Xa Nhuệ, ra hiệu bảo cậu ta bình tĩnh lại, nói chuyện bình thường là được, đừng tỏ ra gắt gỏng như vậy.
“Ban đầu?” Lư Linh Vận giả vờ không thấy động tác của hai người.
“Tối hôm đó tôi gọi điện cho cô, ban đầu cô không đồng ý gặp tôi.” Nụ cười thường trực trên mặt Đổng Thạc biến mất, thoáng chốc trở nên hơi dọa người: “Nhưng sau khi tôi nhắc đến vết máu, cô lại đồng ý. Cho nên, vết máu là thật, cô biết rõ về sự tồn tại của vết máu, thậm chí điều cô muốn che giấu cũng có liên quan đến vết máu ấy.”
Chó cắn người thì không sủa, phải chăng là cách hình dung về loại người như Đổng Thạc.
Lời vừa thốt ra, hình tượng “kho báu dễ lừa” của Đổng Thạc trong lòng Lư Linh Vận lập tức sụp đổ.
Cũng khó trách, dù sao anh cũng là cảnh sát mà, lại còn là đội trưởng đội hình sự đặc biệt đầy rẫy người tài, vẻ ngốc nghếch trước đó rõ ràng là giả vờ. Lư Linh Vận suy nghĩ trong lòng.
Cô nhìn thời gian trên màn hình máy tính: 6 giờ 35 phút sáng.
Cuộc gọi tìm mình là vào chiều hôm trước, đã qua 24 giờ, không kịp quay lại rồi.
“Trong lòng cảnh sát Đổng đã có kết luận rồi, trước đây còn giả vờ giả vịt làm gì?” Không thể biến tất cả thành hư vô, nên chỉ đành biến thủ thành công.
“Kết luận? Giả vờ giả vịt?”
“Chẳng lẽ không đúng à?” Lư Linh Vận ngồi lên bàn máy tính: “Thực ra ngay từ đầu anh đã xác định tôi ở hiện trường tối hôm đó, phải không?”
“Sao lại nói như thế?”
“Tự sát bất thành.” Lư Linh Vận thốt ra bốn chữ này.
“Ồ?” Đổng Thạc nhướng mày.
“Mặc dù bây giờ là kỳ nghỉ hè, nhưng tôi — một sinh viên đại học — có mặt ở đây chứ không phải ở nhà vì đội điền kinh của trường đang tập huấn. Nói cách khác, vụ tự sát của tôi, nhà trường không thể phủi sạch trách nhiệm. Tôi không rõ quy trình của cảnh sát các anh, nhưng một người trưởng thành như tôi, sau khi tự sát thất bại, lẽ ra phải bị đưa đi tư vấn tâm lý hoặc đưa đến văn phòng tư vấn của trường trước khi được trả tự do mới đúng chứ? Làm sao có thể giống như bây giờ, nhà trường hoàn toàn chẳng biết gì, để tôi tự do đi lại, tiếp tục tham gia huấn luyện?”
“Và cả tin tức về nữ sinh đại học tự sát bất thành trước đó nữa, tôi đã kiểm tra và phát hiện nó bị lấn át bởi những tin tức khác một cách thần không biết quỷ không hay. Một tin tức tuyệt diệu như thế này, thậm chí không xuất hiện trên hot search, làm sao có thể là ngẫu nhiên? Chẳng phải có câu nói, ‘dư luận không thể chặn, chỉ có thể dẫn dắt’ đấy sao, chuyện tin tức bị lấp rõ ràng là sự dẫn dắt có chủ đích, đúng không?”
“Đổng Sương là nạn nhân duy nhất sống sót trong vụ án xe công nghệ, cô ấy cần được bảo vệ để tránh bị dư luận làm tổn thương lần nữa, đây là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng một nữ sinh đại học tự tử bất thành vốn không phải đối tượng được bảo vệ khỏi tổn thương lần thứ hai mà phải không? Họ tên và hình ảnh được làm mờ đã là tốt lắm rồi, không bị khai thác thông tin cá nhân đã là may mắn. Vậy tại sao đến giờ tôi vẫn chưa bị nhà trường hay các phương tiện truyền thông quấy rối? Phải chăng, bởi vì các anh đã liệt tôi vào nhóm liên quan đến vụ án xe công nghệ, để tránh rút dây động rừng, các anh đã xử lý tin tức tôi được cứu khỏi sông?”
Tạm dừng một chút, cô nói tiếp: “Nếu tôi đoán không sai, trong quá trình xử lý, các anh cũng theo dõi những người quan tâm quá trớn đối với tin tức ấy trên internet, đúng chứ? Giấu đi chứ không xóa sạch, biết đâu hung thủ sẽ lộ diện khi thường xuyên nhấp vào. Còn nữa, gần đây số lượng người trong trường đột nhiên đông hơn, trong số đó có nhiều người là cảnh sát chìm phải không? Bọn họ chờ để bắt những kẻ khả nghi xuất hiện quanh tôi. Đây mới là chiến trường chính của các anh? Còn đọc giấc mơ chẳng hạn, chỉ là mánh khóe nhỏ mà thôi.”
Sắc mặt của Xa Nhuệ hơi lúng túng, nhưng nụ cười trên mặt Đổng Thạc đã trở lại.
“Không tồi, đoán đúng bảy tám phần rồi.” Đổng Thạc nói: “Thật ra khi vụ án này đến tay tôi, tôi đã đi kiểm tra camera giám sát lúc các cô ăn lẩu tối hôm đó. Theo camera, cô rời khỏi trung tâm thương mại rồi quay lại, gọi điện báo cảnh sát, lên tàu điện ngầm rồi đến công viên Tây Tử. Người bình thường có lẽ không biết, nhưng cô — người hay chạy bộ và leo núi địa hình, chắc chắn biết, phía sau công viên Tây Tử có một con đường nhỏ dẫn thẳng lên núi, mà phía sau ngọn núi ấy lại rất gần hiện trường vụ án.”
“Đương nhiên, cô cũng có thể bảo rằng cô đi dạo trong công viên vào ban đêm là sở thích cá nhân, không liên quan gì đến vụ án. Nhưng cô phải suy nghĩ kỹ trước khi trả lời, vì ngụy tạo chứng cứ và cản trở tư pháp sẽ phải ra tòa.” Trên mặt của Đổng Thạc vẫn là nụ cười ôn hòa thường thấy, nhưng lần này, sự “ôn hòa” này lại chứa một ý nghĩa khác.
Bị dồn đến đường cùng bằng cách này, Lư Linh Vận cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.
Sớm biết như vậy, tôi sẽ không liều cái mạng nhỏ này làm điều thừa thãi, cứ để anh ôm xác em gái khóc lóc là xong. Cô tàn nhẫn nghĩ.
“Nói như vậy, vừa báo cảnh sát sớm vừa xuất hiện sớm, lại thêm có một người chết nữa, hai vị cảnh sát đây cho rằng tôi là đồng phạm đột nhiên hối cải à?” Giọng của cô rất nhẹ, chứa sự mệt mỏi không thể che giấu, thoạt nghe thật khiến người ta đau lòng. Song dưới hàng mi đang rủ xuống, dưới góc độ mà hai người kia không nhìn thấy, trong mắt cô lóe lên một tia sáng sắc bén.