Trong phòng thẩm vấn, Lư Linh Vận và cô gái họ Lưu kia ngồi ở một đầu, đầu bên kia là Đổng Thạc và cảnh sát Tăng Triết Phương. Xa Nhuệ thì cầm một chiếc notebook đứng ở một góc phòng, sửng sốt ngây người nhìn diện mạo mới của Lư Linh Vận.
Khi Lư Linh Vận đề nghị mượn đồ trang điểm, cậu ta cứ tưởng cô sẽ từ một sinh viên vận động viên giản dị biến thành một người mẫu trang bìa tạp chí thời trang, chân đi giày cao gót, ngẩng cao đầu nhìn đời bằng nửa con mắt. Nhưng không ngờ, người cầm đồ trang điểm và bước vào nhà vệ sinh là Lư Linh Vận, nhưng người bước ra lại sinh vật đang ngồi trước mặt cậu ta, chân bắt chéo, viền mắt trang điểm nhòe nhoẹt, kem nền quẹt như bản đồ, son môi bị nhòe một nửa, nửa kia tạo thành dáng vẻ như vừa hút máu xong, quần áo không chỉnh tề, tóc tai xốc xếch.
Chiếc đồng hồ trên tay trái và bao cổ tay trên tay phải — hai thứ bình thường không rời người cô, hiện tại đã được tháo xuống. Phần cổ tay áo bên trái lộ ra nửa dãy số màu đen như hình xăm, còn làn da trên cổ tay phải thì có vẻ hơi gồ ghề, tựa như vết xước hoặc một vết sẹo sâu để lại. Áo sơ mi và quần jeans thì vẫn như cũ, nhưng nửa người trên đã khoác thêm một chiếc áo khoác da kiểu dáng nổi bật không rõ từ đâu mà có. Áo khoác không kéo khóa, cổ áo sơ mi bị lệch, ngay cả cúc áo cũng cài sai chỗ.
Cách biến đổi này khiến toàn bộ diện mạo của Lư Linh Vận trở nên không có chỗ nào không khiến người ta nghĩ ngợi sâu xa, nghi ngờ trước đó cô đã làm chuyện táy máy tay chân với ai đó.
Về phần “phối hợp diễn xuất” mà trước đó Lư Linh Vận tự tin đề xuất, Xa Nhuệ nghĩ rằng cô sẽ dùng kỹ năng lừa bịp cao siêu mà cô từng lừa cậu ta để giúp cảnh sát lấy lời khai. Nhưng không ngờ, kể từ khi cuộc thẩm vấn bắt đầu cho đến giờ, đã hơn hai mươi phút trôi qua, sếp Đổng và chị Tăng đã nói đến khô cả miệng, mà hai người kia gộp lại cũng không nói quá ba từ. Cô gái họ Lưu kia không mở miệng vốn đã nằm trong dự liệu, nhưng còn Lư Linh Vận……
Không biết nội tình, vẫn nghĩ Lư Linh Vận cũng là thành viên trong nhóm ‘quý cô’, cảnh sát Tăng Triết Phương vẫn kiên nhẫn nói gì đó. Cô gái họ Lưu vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, nghiêng đầu đếm những hạt tròn đính trên bức tường trắng tinh, thỉnh thoảng liếc qua đồng nghiệp xa lạ bên cạnh, nhưng chưa bao giờ đối mắt với người nọ. Còn Lư Linh Vận thì từ đầu đến cuối vẫn ngồi ngả người vào ghế, chân bắt chéo, cúi đầu, dùng tay trái cào vết thương trên cổ tay phải, cào không mạnh nhưng rất chăm chú, như thể đang cố gỡ bỏ một thứ gì đó vô hình trên đó.
Dường như nói đến mệt lả, Tăng Triết Phương đột nhiên dừng lại, căn phòng thẩm vấn hoàn toàn yên tĩnh.
Sự yên tĩnh bất ngờ này khiến Lư Linh Vận ngẩng đầu lên, cô như vô tình liếc nhìn mấy tấm phác họa trên bàn. Như bị Lư Linh Vận ảnh hưởng, cô Lưu cũng rời mắt khỏi bức tường. Bất thình lình, năm người trong phòng đối diện với nhau.
“Là con gái, lại còn trẻ, sao lại không biết quý trọng bản thân mình như vậy?” Không rõ xuất phát từ loại tâm lý gì mà Tăng Triết Phương — người lớn hơn Lư Linh Vận cả một con giáp, đột nhiên nói một câu như vậy.
Lư Linh Vận dừng động tác cào cổ tay: “Không quý trọng bản thân?” Nửa lông mày nhướng lên cùng với eyeliner như ma quỷ, không hiểu tại sao, lại cô đọng thành một loại châm biếm, nhưng không rõ đối tượng mà cô châm biếm là ai.
Tựa như thấy dấu hiệu đột phá, Tăng Triết Phương và Đổng Thạc nhìn nhau một cái.
“Một cô bé, một mình kiếm sống ở thành phố này, đúng là không dễ dàng. Nhưng so với công việc đó, luôn có những lối sống tốt hơn, quý trọng bản thân mình hơn.” Đổng Thạc nghiêng người về phía trước một chút, nói với giọng đầy chân thành.
“Lối sống tốt hơn? Không quý trọng bản thân mình?” Lư Linh Vận hạ chân xuống, dựa nửa người vào bàn, như sẵn sàng nhào tới bất cứ lúc nào: “Anh cảnh sát, thay vì hỏi tại sao chúng tôi không quý trọng bản thân, sao không đi hỏi mấy gã đàn ông ngoài kia, tại sao không quản được chân của mình?” Ánh mắt sắc bén dừng lại giữa chân…… của Đổng Thạc.
“……”
“Hai vị cảnh sát.” Lư Linh Vận mỉm cười, li3m son môi bị lệch như ma quỷ đang thưởng thức máu tươi dính trên khóe môi, khiến Xa Nhuệ đang dựa vào tường không kìm được mà rùng mình, ót đập vào tường vang lên một tiếng “cộp”.
“Hai vị cảnh sát chắc từ nhỏ đến lớn đều là người đứng trên đỉnh xã hội nhỉ?” Cô nhoài người lên phía trước: “Cha mẹ là người có tiền, họ hàng cũng là dân thành phố. Không lo cái ăn, không lo cái mặc, ngày nghỉ cuối tuần còn có thể đi chơi khắp nơi, chưa từng nghèo túng, cũng chưa từng thấy xung quanh mình nghèo túng. Học tiểu học, trung học, phổ thông toàn học lớp chọn, thuận buồm xuôi gió vào đại học trọng điểm, chẳng chút thấp thỏm trở thành cảnh sát, trẻ tuổi đã làm cán bộ, đứng trên đỉnh cao, tinh anh trong tinh anh. Khó khăn trắc trở lớn nhất mà mấy người từng gặp chắc là kỳ thi đại học nhỉ? Thêm kỳ thi công chức nữa? Đúng không?”
“Người như mấy người,” Nửa người trên đã dán lên mặt bàn: “Đến đây giáo dục chúng tôi cách yêu quý bản thân mình?” Duy trì tư thế này một lúc, sau cùng cô cười nhạo một tiếng, tiếp đó ngồi lại xuống ghế: “Các vị cảnh sát đừng tốn công làm công tác tư tưởng nữa, muốn bắt thì cứ bắt, muốn bỏ tù thì cứ bỏ tù, chỉ cần các người có đủ chứng cứ.”
“Còn về cái này?” Cô dùng ánh mắt chỉ vào mấy bức phác họa trên bàn: “Chuyện bốn năm năm trước, dù từng xảy ra, ai mà nhớ được? Huống chi nó vốn chưa từng xảy ra mà?” Cô quay đầu, chuyển ánh mắt sang cô Lưu: “Đúng không?”
“Hừ.” Cô gái họ Lưu không để ý đến hành động chủ động kết bè kết phái của Lư Linh Vận mà tiếp tục quay đầu nhìn bức tường với vẻ khinh thường.
“Nhìn đi.” Lư Linh Vận tặc lưỡi: “Từ xưa đến nay con người luôn phân chia đủ loại đẳng cấp, ngay cả loại người trong bùn lầy như chúng tôi cũng phân chia cấp bậc. Các vị cảnh sát đứng trên đỉnh cao ơi, đợi khi nào các vị……”
Bốp! Tăng Triết Phương đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn.
“Đừng ở đây nói nào là người trên đỉnh, nào là tinh anh gì đó! Xuất thân giữa người với người đúng là có khác biệt, nhưng cuộc đời sau này như thế nào vẫn do bản thân mình quyết định mà thôi! Gia đình giàu có? Người có tiền? Hừ, khi tôi cõng em trai ra ruộng cấy mạ, có khi cô đang bú sữa mẹ đấy! Cha mẹ tôi có năm đứa con, tiền đâu mà cho tôi đi học chứ? Học phí là do tôi nuôi heo chăn vịt mà kiếm được! Năm đó vì để mua một quyển sách bài tập cần thiết, tôi đã ăn dưa muối mốc trộn cơm trắng suốt một tháng. Xuất thân không tốt? Đó chỉ là cái cớ mà cô vin vào để đi vào con đường sai trái mà thôi.”
“Không nỗ lực, cũng không tự đẩy mình vào ngõ cụt, mà chỉ muốn tìm một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống để một bước lên trời. Nếm thử lợi lộc một lần thì không dừng lại được, chỉ cần có cuộc sống tiền nhiều như nước, thì dù bán thân thể mình cũng chẳng sao. Chuyện như thế, nghề như thế, là vấn đề của cô, đừng đổ lỗi cho xuất thân, đừng đổ lỗi cho xã hội!”
Nụ cười trên khuôn mặt của Lư Linh Vận đông cứng lại, cứng đờ đến mức Xa Nhuệ không tin cô đang diễn.
“Hừ.” Cô cụp mắt xuống, trong mắt như một có một tấm màn mỏng: “Những lời như thế này tôi nghe nhiều rồi. Có cách khác sao? Người như chúng tôi, tự đắm mình trong trụy lạc. Sống trong hố phân chẳng phải cũng là sống sao? Hơn nữa,” Cô nhìn thoáng qua cô Lưu bên cạnh: “Sống trong hố phân lâu rồi, cũng chẳng ngửi thấy mùi hôi tanh nữa.”
Sau đó cô dựa lưng vào ghế, hai tay đặt sau ót: “Làm sao so với các người được? Chúng tôi……”
“Ai là ‘chúng tôi’ với cô?” Cô Lưu ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng ngắt lời, như để chứng minh cho câu nói này, cô ta tỏ ra vô cùng ghét bỏ, nhích ghế ra xa Lư Linh Vận.
“Ồ, chị là sen trắng trong hố phân muốn gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn à!” Lư Linh Vận hứng thú hạ cánh tay đặt sau ót mình xuống, như lưu manh nhoài người về phía cô Lưu: “Tuy em không có kinh nghiệm phong phú như chị, nhưng có một số đạo lý em hiểu rõ hơn chị. Chúng ta là dòi bọ trong hố phân, bò lúc nhúc quanh miệng hố là được rồi, không chịu nổi mỗi ngày mộng tưởng từ dòi bọ lột xác thành hoa sen đâu. Chúng ta……”
“Không phải ai trong ngành này cũng giống như cô……” Cô Lưu nói được nửa câu, bỗng dưng sững lại, vẻ chán ghét trên mặt từ từ bị nét tự giễu thay thế, trong tự giễu chứa chút buồn bã gần như khó thấy, tiếp đó, tự giễu nhạt dần, bi ai đậm thêm, nhưng cuối cùng tự giễu lại lấn át tất cả: “…… À, tôi cũng có khác gì đâu…… ha ha, ha ha ha ——” Sắc mặt biến hóa theo tâm tình biến hóa, cuối cùng hóa thành một nụ cười cuồng loạn, tiếng cười càng lúc càng lớn.
Lư Linh Vận hướng về phía Đổng Thạc, nhún vai.
Tiếng cười vang vọng trong phòng hồi lâu, cười mãi cho đến khi dường như nhiệt độ trong phòng giảm xuống. Bốn người còn lại trong phòng biết ý giữ im lặng, lặng lẽ chờ đợi câu chuyện đằng sau tiếng cười điên cuồng này.
Không biết đã qua bao lâu: “Tự kiếm tiền đi học? Lẽ nào tôi không như thế?” Một câu nói xen lẫn trong tiếng cười. Sau đó chuyển thành tiếng nức nở trong tiếng cười.
“Sáu năm trước, tôi mới bao lớn, hả? Tôi bao nhiêu tuổi? Một mình tôi mang theo ảo tưởng tốt đẹp, chạy đến thành phố lớn trong truyền thuyết này để đi học. Kết quả thì sao? Thành phố lớn này cho tôi cái gì? Còn mấy người, cảnh sát nhân dân mấy người, cho tôi cái gì? Ban ngày tôi đi học, ban đêm tôi đi làm, ông chủ nhà hàng thấy tôi là một sinh viên lẻ loi dễ bắt nạt, ngày nào cũng giữ tôi lại đến rất muộn, đợi đến khi bàn khách cuối cùng rời đi, dọn dẹp xong mới cho tôi về. Vì học phí, những điều này tôi đều chịu đựng. Những tên bợm nhậu thấy sắc nổi lòng tham, chỉ đích danh tôi phục vụ phòng của họ, ông chủ cũng không nghĩ ngợi mà đồng ý ngay. Tôi có thể làm gì? Ngoài việc chịu đựng và làm theo?”
“Nhưng hôm đó xảy ra chuyện gì? Khi những chuyện đó xảy ra, các người, cảnh sát các người đang làm gì? Sau khi dọn dẹp xong, một mình tôi về ký túc xá trong đêm, những tên bợm nhậu đó bám theo tôi suốt dọc đường. Khi bọn chúng kéo tôi vào một góc và ra tay, các người ở đâu? Khi bọn chúng bắt và ép tôi tiếp khách, các người đang làm gì? Các đồng nghiệp ở nhà hàng, các bạn học ở trường, lâu như thế, nửa năm trời, không ai biết tôi mất tích? Ha.”
“Ở nơi đó, tôi có thể làm gì, hả? Ngoài việc thỏa mãn bọn chúng, phối hợp với bọn chúng, nối giáo cho giặc giúp chúng quản lý những cô gái khác? Đúng vậy, tôi bán đứng chính mình, bán đứng người cùng chung cảnh ngộ, tôi phối hợp, tôi làm tốt, tôi trở thành đồng bọn của bọn chúng, tôi đi trên con đường không lối về này. Nhưng có ai từng hỏi tôi có muốn hay không? Có ai cho tôi lựa chọn khác không?”
“Sau đó bọn chúng tin tưởng tôi, thả tôi ra, tôi từng muốn đến tìm cảnh sát các người, nhưng những chuyện xảy ra đã xảy ra vô số lần, khắp người tôi, học hành, cuộc đời, sức khỏe, còn gì có thể cứu vãn nữa? Tôi đến tìm các người, các người bắt bọn chúng, còn có ý nghĩa gì nữa? Ha ha,” Một nụ cười rạng rỡ lại nở trên khuôn mặt cô Lưu, tựa như một đóa hồng trắng đẫm máu: “Đúng vậy, cuối cùng tôi không đến tìm các người, nhưng tôi đã đến bệnh viện.”
Không khí lạnh lẽo trong phòng cùng với tiếng cười như âm hồn u ám khiến lòng Đổng Thạc dâng lên một dự cảm rất không lành.
“Tôi nhỏ một giọt máu lên que thử AIDS.” Khóe miệng nới rộng, ngay cả khóe mắt cũng đầy những nếp nhăn do nụ cười mang đến, cô ta nhẹ nhàng, từ tốn thốt ra từng chữ: “Dương tính.”
Xa Nhuệ rùng mình.
“Vạch đỏ trên que thử thật chói mắt, chói đến mức mắt tôi như mù.” Cô ta chống hai tay lên bàn, hơi nhoài người lên phía trước, nhìn chằm chằm vào mắt Tăng Triết Phương: “Sau đó tôi nghĩ, dù sao đã mắc phải rồi, mắc phải loại bệnh không phải bệnh giang mai thoạt nhìn ác tính nhưng có thể chữa được, mà là loại bệnh ắt phải chết, thế thì tại sao tôi không dứt khoát…… làm một ‘quý cô chuyên nghiệp’ để báo đáp xã hội tốt đẹp này? Hửm? Cô nói có đúng không, cảnh sát?”
Giơ một tay lên, cô Lưu chọn một tấm từ những bức phác họa trên bàn: “Gã mập lùn này bốn năm trước? Nhớ chứ, sao mà quên được? Phòng 606, khách sạn Kim Tuyền, thật là một số phòng may mắn. Nó chính là mục tiêu trả thù đầu tiên của tôi đấy.” Khớp ngón trỏ của cô ta gõ lên tờ giấy, cộp, cộp, cộp, tiếu tấu rõ ràng: “Tôi nhớ rất rõ, đó có lẽ là lần đầu của thằng nhóc đó? Nhìn mặt nó phấn khích, mỡ trên mặt rung lên, khi thấy tôi vừa tắm xong bước ra, quần nó liền……”
Đổng Thạc không để cô ta nói tiếp, anh đập tay xuống bàn rồi đứng dậy, vòng qua góc bàn, lập tức nắm lấy cổ tay của Lư Linh Vận, không quan tâm cô có bị vấp ngã hay không, anh kéo cô ra khỏi căn phòng ấy mà không ngoảnh đầu lại.
Cạch! Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng hai người.
——
Vài phút sau.
“Sếp Đổng.” Xa Nhuệ từ trong phòng bước ra.
“Đi, liên hệ với trung tâm kiểm soát bệnh tật.” Đổng Thạc quay người ra lệnh, khóe mắt bắt gặp em gái Đổng Sương vừa bước ra từ một phòng khác cùng với hai cảnh sát khác: “Không, không cần, tôi sẽ tự đi.” Nói rồi, anh bước ba bước đến nắm tay Đổng Sương đang ngơ ngác, quay đầu lại nói với Lư Linh Vận: “Cô cũng đi!”
Nhưng Lư Linh Vận không nhúc nhích.
“Đừng ngây người như thế, mau đi thôi.” Giọng của Đổng Thạc chứa một sự lo lắng không thể diễn tả được.
“Anh muốn mua thuốc phơi nhiễm sao?” Lư Linh Vận vẫn không nhúc nhích: “Đừng nói cơ hội lây nhiễm đêm đó rất thấp, cho dù là trường hợp xấu nhất, thì cũng đã một tuần kể từ khi chuyện đó xảy ra, đã quá 72 giờ, uống cũng không có tác dụng, chỉ hành hạ bản thân tiêu chảy và nôn mửa thôi.”
“Có thời gian dọa mình như vậy,” Mặc dù sắc mặt Đổng Thạc đã đen như cồng chiêng, Lư Linh Vận vẫn tiếp tục: “Còn không bằng đi mua que thử, mặc dù tôi nhớ thời điểm này thử thì xác suất chính xác chỉ tầm 50%, phải đến tuần thứ năm thứ sáu mới chính xác được.”
Bàn tay nắm tay em gái của Đổng Thạc đang run rẩy.
Đạo lý, anh hiểu, anh cũng biết hung thủ căn bản chưa kịp làm gì em gái anh, nhưng sự thật về AIDS rành rành trước mắt đã trở thành phần cốt yếu mà người anh như anh không thể vượt qua.
“Anh? Chuyện gì thế?” Trong số tất cả những người có mặt, chỉ có Đổng Sương không hiểu gì.
Đổng Thạc hít một hơi sâu, vừa mở miệng, một cảnh sát mặc áo blouse trắng liền chạy đến trước mặt anh. Lư Linh Vận mơ hồ nhớ ra, cô đã gặp người này ở một thời không không còn tồn tại.
“Sếp Đổng!” Pháp y Trần thở hồng hộc chạy đến, vội vàng đưa ra một chiếc hộp: “Bộ xét nghiệm máu, vụ án mấy tháng trước dùng, còn dư.”
Sau một thoáng sửng sốt, Đổng Thạc chầm chậm gật đầu. Anh nắm tay Đổng Sương, dẫn cô ấy đến phòng thí nghiệm, “Qua đây.” Rồi quay đầu gọi Lư Linh Vận: “Cô cũng làm một cái.”
Lư Linh Vận nhún vai, đi theo.