Hai mươi phút sau, nhìn hai que thử với kết quả âm tính, Đổng Thạc thở phào nhẹ nhõm. Đổng Sương vẫn không biết nguyên do, trong khi Lư Linh Vận lại bày ra vẻ mặt “Tôi đã nói là không sao mà anh cứ không tin”.
“Lát nữa vẫn nên cùng tôi đến bệnh viện, trong vài tháng tới, mỗi tháng kiểm tra một lần, không toàn hoàn loại trừ khả năng này, tôi không yên tâm.” Anh nói.
Lư Linh Vận nhìn ngón áp út đang bóp miếng bông của mình, trong lòng thở dài.
“Sao vậy?” Đổng Thạc nhạy cảm nhận ra phản ứng của cô: “Cô đừng quá áp lực, chuyện này……”
“Không phải, tôi không lo lắng về việc có nhiễm bệnh hay không, chẳng qua tôi cảm thấy,” Cô tháo miếng bông, ném vào thùng rác bên cạnh: “Thế này thật lãng phí máu, máu của tôi quý lắm.” Đây là sự thật không thể chối cãi.
“……” Đổng Sương vốn tích lũy một bụng nghi vấn đang định bắ n ra liên hoàn, thế mà lại bị câu nói của Lư Linh Vận làm quên hết, nên chỉ đành tiếp tục ở một bên nhìn cuộc trò chuyện kỳ lạ của anh mình và Lư Linh Vận.
“Cô đã biết từ trước?” Đổng Thạc hỏi.
“Hả?” Lư Linh Vận không hiểu.
Đổng Thạc đặt hai tay lên đầu gối, nhích đến gần Lư Linh Vận đang ngồi trên băng ghế: “Cô biết cô ta có lý do khác khi bước vào con đường ấy, cho nên mới cố ý k1ch thích cô ta.”
Vị cảnh sát họ Đổng này đúng là tận dụng triệt để những lời văn vở.
Đổng Thạc vốn nghĩ rằng cô sẽ phủ nhận không chút do dự, nào ngờ cô lại tỏ ra ngây thơ chớp mắt, đáp lại một cách thản nhiên: “Đúng vậy, thì sao?”
Khóe mắt của Đổng Thạc giật giật.
Nhìn Lư Linh Vận trước mắt, lớp trang điểm lòe loẹt đã được tẩy sạch, áo khoác da đã được tháo xuống, cúc áo cũng được cài lại ngay ngắn chỉnh tề, không hiểu sao, Đổng Thạc lại cảm thấy rằng, Lư Linh Vận hiện tại mới là người đang diễn, miệng đầy lời dối trá. Hình ảnh không chỉnh tề, hùng hổ dọa người của cô trong phòng thẩm vấn, so với cô bây giờ — vẻ ngoài nghiêm túc nhưng thực tế lại luôn đùa cợt lừa gạt, đẩy mọi người mọi thứ ra khỏi thế giới của mình, lại trở nên chân thật hơn nhiều.
Vậy, trong hai hình ảnh này, rốt cuộc cái nào mới là Lư Linh Vận thật sự? Lúc nãy, những lời trong phòng thẩm vấn, liệu có ẩn chứa chút nào đó tiếng lòng thật sự của cô không? Những tiếng lòng mãi mãi không thể nói ra trong tình huống bình thường?
Trong lúc Đổng Thạc đang suy nghĩ lung tung, Lư Linh Vận lại lên tiếng: “Kịch bản.”
“Gì cơ?” Đổng Thạc bừng tỉnh.
“Kịch bản.” Vẻ mặt của Lư Linh Vận rất nghiêm túc: “Anh đã từng nghe chưa?”
“Kịch bản gì?”
“Người ta nói rằng, tất cả mọi thứ xảy ra trên đời đều được định sẵn, mà thứ ghi lại, từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc đời mỗi người, đến những biến đổi lịch sử của xã hội, chính là ‘kịch bản’.”
“Ý chị là…… số phận? Lịch sử? Hay là, cuộc đời là một vở kịch, mỗi người chúng ta đều là diễn viên, tất cả những gì chúng ta làm đều tuân theo kịch bản được viết sẵn. Hoặc là, chúng ta đều là nhân vật trong tiểu thuyết, trên chúng ta có ‘tác giả’, đấng sáng thế?” Đổng Sương — người đã nhịn nãy giờ, lên tiếng, chỉ là cô ấy không biết tại sao hai người lại đột nhiên rẽ sang chủ đề huyền học.
“Đều được, hiểu sao cũng được.” Lư Linh Vận gật đầu.
“Thì sao?” Đổng Thạc suy đoán ý của Lư Linh Vận.
“Kịch bản là có thật. Còn tôi,” Khóe miệng của Lư Linh Vận khẽ nhếch lên cùng ánh mắt như có thể xuyên thấu mọi thứ, khoảnh khắc này, trông cô hơi đáng sợ: “Có thể nhìn thấy.”
Dứt lời, cô đưa tay chỉ l3n đỉnh đầu Đổng Thạc: “Ngay trên đỉnh đầu của mỗi người, một quyển sổ màu đen cỡ lòng bàn tay, chữ viết bằng bút chì màu bạc, trang đang mở ra chính là kịch bản của ngày hôm nay.” Cô làm động tác lật trang sách.
“A ——” Trong nháy mắt, Đổng Sương suýt chút nghĩ rằng mình nghe được tiếng lật trang giấy.
Mặc dù biết rõ Lư Linh Vận đang hù dọa, nhưng Đổng Thạc vẫn không kìm được mà nổi da gà, khó khăn lắm anh mới giữ vững được hình tượng “trụ cột không tin quỷ thần” trước mặt em gái.
Nếu lời này được thốt ra từ miệng của người khác, thì chắc chắn là một trò khôi hài, nhưng khi lời này được Lư Linh Vận nói ra…… Đổng Thạc liền nhớ đến giấc mơ đó.
Phòng thí nghiệm chìm trong sự im ắng quỷ dị.
Đổng Thạc cảm thấy, Lư Linh Vận đôi khi thật sự giống như hai người hoàn toàn khác nhau, một sự “khác biệt” bất đồng với hai mặt dịu dàng và lạnh lùng mà Đổng Sương nói.
Phần lớn thời gian, cô sẽ cười, sẽ giận, sẽ ấm ức, sẽ so đo, những điều vụn vặt và than thở đều viết rõ lên mặt, giống như điều mà những cô gái ở độ tuổi của cô nên có; nhưng vào một khoảnh khắc nào đó, cô lại lộ ra ánh mắt khiến người ta rợn cả tóc gáy, một loại ánh mắt không thuộc về độ tuổi và trải nghiệm của cô, thậm chí không thuộc về phạm trù của “con người”…… ít nhất không phải ánh mắt của con người thời đại này.
Hai nhân cách? Hay là, nhập thân, đoạt xá?
Không biết chính Đổng Thạc có nhận ra hay không, từ khi quen biết Lư Linh Vận đến nay, linh hồn nổi loạn đang ngủ say trong anh đã hoàn toàn trỗi dậy.
“Phụt.” Lư Linh Vận bật cười thành tiếng: “Xem cảnh sát Đổng bị hù dọa kia.” Nụ cười giả tạo trên khuôn mặt cô biến thành nụ cười thật sự, là kiểu cười mắt nheo lại, khóe mắt xuất hiện nếp nhăn: “Nếu tôi thật sự nhìn thấy, sao có thể bị ngài bắt đi thẩm vấn chứ?”
“……” Không hiểu sao, Đổng Thạc không dám coi câu nói bông đùa này là câu nói bông đùa.
“Loại người như cô ta, muốn giấu bí mật thường chẳng giấu được lâu, lúc đắc ý, miệng kín lắm, mười con trâu cũng không thể kéo được, nhưng khi hết đắc ý thì sẽ ào ào tuôn ra hết. Điểm này, cảnh sát Đổng thấy nhiều rồi, chắc chắn rõ hơn tôi. Cô ta mở miệng chỉ là vấn đề thời gian, không liên quan gì đến lời tôi nói hay hành động tôi làm, tôi mặt dày chen vào vì muốn nghe xem cô ta nói cái gì thôi.”
Cô cố ý dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Tôi tưởng cảnh sát Đổng đã nhận ra từ sớm, cho nên mới đồng ý đưa cô ta đến trước mặt tôi thẩm vấn chứ.”
“……”
Đổng Sương không giống Đổng Thạc, chỉ là một cô bé đơn thuần, chỉ hiểu nghĩa đen của từ ngữ, không nghĩ ngợi quá nhiều, cho nên, cô ấy cảm thấy lời nói đùa và giễu cợt của Lư Linh Vận rất buồn cười. Cô ấy không thể nhịn được, cuối cùng, không khách khí mà cười phá lên, hoàn toàn không để ý nơi này là địa bàn của anh trai mình, anh trai mình là sếp ở đây.
“Phụt hahaha —— Đàn chị thật giỏi, đây là lần đầu tiên em thấy anh già nhà em câm nín như thế này đấy hahaha —— Ôi không được rồi, em cười đến mức xóc hông rồi, đàn chị, em muốn bái chị làm sư phụ hahaha ——”
“……”
———
Hơn một giờ sau, sau khi vừa đưa Đổng Sương về nhà, trên xe chỉ còn lại Đổng Thạc và Lư Linh Vận.
“Tăng ca?” Hiếm khi Lư Linh Vận chủ động bắt chuyện.
“Ừ.” Đổng Thạc — người đã quên đi nỗi đau trong quá khứ khi vết thương đã lành (*), trả lời câu hỏi của Lư Linh Vận: “Mặc dù nhóm mại dâm và chuyện bên trung tâm kiểm soát bệnh tật đã giao cho sếp Tể — đội cảnh sát hình sự phụ trách, nhưng công việc còn lại bên này vẫn còn khá nhiều. Chỉ từ một bản phác họa khuôn mặt, vẫn còn khá xa để xác định được hung thủ thật sự, hơn nữa, bản phác họa này không giống với bất kỳ ai trong số 68 nghi phạm trước đó.”
(*) Thành ngữ ‘好了傷疤忘了疼’.
“Ừ.” Lư Linh Vận gật đầu: “Vất vả rồi.”
Đổng Thạc ngạc nhiên nhìn Lư Linh Vận qua kính chiếu hậu, anh thấy cô tì cằm lên tay nhìn ra ngoài cửa sổ, trông rất trầm lắng, không rõ đang suy nghĩ gì.
“Một khi xác định được nghi phạm, khoảng cách kết án cũng không xa nữa, cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không để hắn ta làm hại bất kỳ ai nữa.”
“Ừ.” Lư Linh Vận thu hồi tầm mắt đang nhìn bên ngoài cửa sổ: “Cho nên, dựa theo phương pháp lập hồ sơ kẻ phạm tội (*) của các anh, lý do hành hung của hung thủ là vì bệnh AIDS sao? Vậy tại sao phải chờ ba bốn năm mới hành động? Chẳng lẽ vì gần đây mới phát hiện mình bị bệnh?”
(*) Criminal profiling: là phương pháp được FBI tạo ra để xác định, phân loại tính cách và đặc điểm hành vi của nghi phạm dựa trên những tội phạm mà kẻ đó thực hiện. Nhờ đó, nhà chức trách đã dễ dàng hơn trong việc xác định nghi phạm.
“Đúng vậy, nhưng cũng không toàn toàn. Theo chân dung tâm lý, hung thủ trong vụ án này vô cùng tự ti về ngoại hình của mình, thậm chí đối với sự nghiệp và cuộc đời mình. Hắn ta thành thạo một nghề nào đó nhưng không được trọng dụng, hoặc có lẽ vì tình sử không mấy tốt đẹp do ngoại hình của mình. Hắn ta căm ghét xã hội, cũng căm ghét phụ nữ, nhưng sự căm ghét ấy chỉ làm tăng sự tự ti của hắn ta.”
“Vì vậy hắn ta mới đeo mặt nạ gã hề, khi hành hung thì trói chặt tay chân của nạn nhân?”
“Rất có thể là vậy. Nhưng còn một điều nữa,” Đúng lúc dừng đèn đỏ, thế là Đổng Thạc kéo phanh tay, quay đầu đối mặt với Lư Linh Vận, nói: “ ‘Giết’ trong c**ng hi3p giết người. Dựa vào các vụ án tương tự như thế trong quá khứ, hung thủ giết nạn nhân thường xuất phát từ hai lý do: Diệt khẩu, hoặc hưởng thụ niềm vui từ việc hành hạ nạn nhân cho đến chết.”
“Nhưng hung thủ trong vụ án này thì khác với hai trường hợp trên. Nếu là diệt khẩu, hắn ta đeo mặt nạ, hiện trường, thậm chí xe, tất cả đều được xử lý rất kỹ lưỡng, hoàn toàn không cần thiết phải giết người diệt khẩu. Hắn cũng không hành hạ nạn nhân cho đến chết, mà giết bằng một cách nhanh gọn, tựa như đang giúp nạn nhân giải thoát. Vì thế, chúng tôi có một suy đoán, liệu có thể…… Hung thủ đau khổ tột cùng khi biết mình mắc bệnh AIDS, vì vậy, giết nạn nhân, từ góc nhìn của hắn, là ban ân.”
“ ‘Tao c**ng hi3p bọn mày, lây bệnh cho bọn mày, nhưng tao giết bọn mày, để bọn mày được giải thoát. Không như tao, chỉ có thể mang theo đau ốm bệnh tật, giãy giụa trong địa ngục trần gian này, không có quyền được giải thoát.’ ” Lư Linh Vận dùng giọng điệu vô cùng bình thản, nói một câu như vậy.
Nhìn dáng vẻ bình thản đến mức dửng dưng của Lư Linh Vận, Đổng Thạc ngây người, cho đến khi xe phía sau bấm còi, anh mới thả phanh tay và nhấn ga, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.
Lại thêm một quãng đường im ắng.
——
Nửa giờ sau, xe dừng trước ký túc xá nữ của Nhất Đại.
“Cảm ơn.” Lư Linh Vận xuống xe.
“Ừm.” Đổng Thạc gật đầu: “Bất kể nhớ ra điều gì, cũng phải liên hệ với tôi.”
“Nhất định.”
“Đúng rồi.” Đổng Thạc ló đầu ra từ cửa sổ ghế lái: “Nghe Sương Sương nói, cô đang làm một chương trình nào đó? Nếu không ngại, có thể nói chi tiết cho tôi nghe không?”
Đây là phương thức thăm dò mới à? Có điều, không sao cả. Lư Linh Vận nghĩ thầm.
“Không có gì đặc biệt đâu.” Cô trả lời: “Bách Lý Họa Lang là một trong số cảnh khu 5A nổi tiếng nhất nước, nhưng vì cảnh khu quá rộng, liên quan quá nhiều lịch sử, văn hóa, khoa học tự nhiên, nên phương diện hướng dẫn du lịch gặp khá nhiều khó khăn trong việc làm du khách hài lòng. Đúng lúc năm hai đại học có một môn yêu cầu thiết kế chương trình, tôi và một nhóm bạn đã viết một hệ thống hướng dẫn du lịch cho một khuôn viên, không ngờ lại được giải, còn được Bách Lý Họa Lang đầu tư.”
Nói xong, Lư Linh Vận lấy điện thoại ra, mở một ứng dụng có biểu tượng màu đen rồi đưa cho Đổng Thạc xem. Giao diện chính của ứng dụng là bản đồ vệ tinh 3D của Bách Lý Họa Lang, Đổng Thạc dựa theo hướng dẫn sử dụng nhấn vài lần, chọn điểm xuất phát và điểm đến trên bản đồ, rồi nghe thấy giọng nói “bắt đầu mô phỏng hướng dẫn viên du lịch” vang lên từ điện thoại.
“Chức năng cơ bản của phần mềm là dẫn đường, vì Bách Lý Họa Lang là vùng núi, lại có nhiều kỳ cảnh hiểm trở, ngoài những con đường cái, hướng dẫn thông thường không thể bao quát hết, trước đây từng có du khách cầm hướng dẫn đi vào khu vực chưa phát triển rồi bị mắc kẹt. Đúng lúc tôi làm thể thao mạo hiểm, quen thuộc với các con đường trong khu vực ấy, sau khi đoạt giải, chúng tôi hợp tác với Chuyển Tiếp để phát triển hai phiên bản: phiên bản dành cho khách du lịch thông thường và phiên bản dành cho thám hiểm ngoài trời. Phiên bản khách du lịch thông thường chủ yếu cung cấp tuyến đường tham quan, gợi ý các nơi ăn ở. Còn phiên bản thám hiểm ngoài trời thì tập trung vào chỉ đường thám hiểm, hỗ trợ, kèm theo hướng dẫn sơ cứu và chức năng cầu cứu một nút bấm.”
Nói đến đây, Lư Linh Vận trông không khác gì một cô sinh viên đang hào hứng giới thiệu về tác phẩm của mình, khiến Đổng Thạc nghĩ rằng những suy nghĩ trước đó của anh đều chỉ là hậu quả của việc đọc quá nhiều tiểu thuyết kinh dị.
“Đầu năm nay, phần mềm này đã có thêm nhà tài trợ mới, được cấp quyền sử dụng cơ sở dữ liệu mới, vì vậy chúng tôi đã phát triển một thuật toán mới, dựa trên từng địa điểm nhỏ trong từng khu vực của khuôn viên, tích hợp các thông tin về văn hóa, lịch sử, địa lý, sinh học, thiên văn vào đó, tạo thành một bộ bách khoa 3D, kèm thêm thuyết minh bằng giọng nói. Khi tham quan, nếu quan tâm đ ến một lĩnh vực nào đó, có thể thiết lập trước trong cài đặt nâng cao, vừa tham quan vừa nghe thuyết minh. Khi dừng lại tham quan, có thể mở màn hình để xem các hình ảnh chụp từ trên không, hoặc các album ảnh, còn có cả hoạt hình 3D.”
“Đương nhiên, phương diện này chỉ mới bắt đầu làm, hàng loạt vấn đề theo đó liên tục xuất hiện, sau này dự án của nhóm sinh viên chúng tôi có thể tiếp tục đi đến đâu, các nhà tài trợ sẽ hỗ trợ đến mức nào, không ai biết được cả.” Lư Linh Vận nhún vai.
“Không tệ.” Đổng Thạc nói, ánh mắt sáng lên khi khám phá phần mềm: “Nghe mà tôi chỉ muốn đập chậu cướp hoa. Tỷ lệ sử dụng phần mềm này của cô có lẽ không thấp đâu nhỉ? Vậy cô là nhà sáng lập, sao lại thiếu tiền đến mức phải làm ba bốn công việc làm thêm?”
“Để trả nợ.” Ánh mắt của Lư Linh Vận không thân thiện lắm, tựa như mèo con bị chọc trúng chỗ đau, giọng điệu đột nhiên trở nên chanh chua: “Đi học không cần tiền sao? Từ cấp ba đã không còn là giáo dục bắt buộc, chưa kể học phí và chi phí sinh hoạt, chỉ riêng các loại sách luyện thi, một cuốn Ngũ Tam (*) giá gốc năm mươi, bán cho học sinh thì thành sáu mươi bảy mươi, mỗi môn đều cần một cuốn. Rồi tới đại học, ngoài ăn uống với học phí, còn phải chi cho nhiều khoản xã giao lặt vặt khác nữa……”
(*) Sách ‘Năm năm đại học, ba năm mô phỏng’: một quyển sách phân tích các hình thức của kỳ thi tuyển sinh đại học và các câu hỏi để dự đoán.
“Cô không xin trợ cấp cho học sinh nghèo à?”
“Cho anh biết một bí mật nhé, đừng ngạc nhiên, những người có thể xin được trợ cấp thường không phải người nghèo nhất đâu.”
“…… Học bổng thì sao?”
“Thật trùng hợp, từ nhỏ đến lớn tôi đều là học sinh kém, vào đại học hoàn toàn nhờ vào nguyên tắc ‘Ba dài một ngắn thì chọn ngắn, ba ngắn một dài thì chọn dài, nếu tất cả bằng nhau thì chọn C’.”
“……”
“Hơn nữa, năm nay có phần dư dả, tôi không làm nhiều việc lắm. Chuyển Tiếp là công việc chính kiêm sở thích, trường học chỉ làm vào kỳ nghỉ hè, còn quán ăn Cố Tương là vì trả ơn nên giúp đỡ những lúc bận rộn, ngoài ra không còn nữa.”
Thế này mà không nhiều sao?
“Không nhiều lắm.” Lư Linh Vận như có thể đọc được suy nghĩ của anh: “Cuối tháng này, gần như chỉ còn Chuyển Tiếp. Bỗng chốc rảnh rỗi, tôi còn sợ sẽ buồn chán.”
“….. Nếu cô sợ chán, hay là, tôi tìm cho cô một công việc nhé?” Đổng Thạc không hiểu tại sao mình lại thốt ra câu này: “Gần đây chúng tôi đang nghiên cứu một phần mềm tự động sàng lọc, phân loại và truy tung từ các camera giám sát giao thông, phục vụ cho điều tra vụ án, truy bắt nghi phạm, nhằm tiết kiệm công sức của cảnh sát trước đây phải kiểm tra từng khung hình. Hiện tại chúng tôi đang thiếu một kỹ sư phần mềm, sao, cô có muốn, sau khi vụ án này kết thúc, đến đội hình sự đặc biệt làm kỹ thuật viên?”
“Chỗ của anh là cục cảnh sát, tôi không có chứng chỉ.”
“Sợ gì chứ, cục cảnh sát cũng có chú thím canteen mà.”
Cho nên, anh là mời tôi đến làm ‘thím’ lập trình viên à? Trong mắt Lư Linh Vận viết ra câu hỏi này.
“Hình sự đặc biệt là nửa hình trinh nửa nghiên cứu khoa học mà, có thành viên không thuộc biên chế cảnh sát, hưởng quyền lợi tương đương nhưng không có quyền thi hành pháp luật. Công việc ở đó và trong một viện nghiên cứu thông thường chỉ khác ở chỗ cô cần vượt qua khảo sát thể năng, nhận đào tạo cơ bản và ký cam kết bảo mật. Thú thật với cô, tôi cũng từ kỹ thuật viên leo lên, cuối cùng trở thành cảnh sát nhân dân đấy. Thế nào, có hứng thú không?” Nửa người trên của anh dựa vào cửa sổ: “Tôi hỏi nghiêm túc đấy.”
Không biết Đổng Thác đang âm thầm tính toán điều gì, nhưng việc tiếp xúc với tài liệu cảnh sát thực sự là một cám dỗ lớn đối với Lu Linh Vận.
“Có thể cân nhắc.” Cô nói.
“Vậy thì quyết định như vậy đi, sau khi vụ án kết thúc, tôi hỏi lại cô.”
******
Tác giả có lời muốn nói:
Khụ khụ, xin lỗi, thật sự có ‘tác giả’ nè