Khoảng hai ngày kể từ ngày thẩm vấn cô Lưu, vụ án xe trực tuyến dường như có bước tiến lớn. Nhưng trong hai ngày qua, Đổng Thạc chưa từng xuất hiện trước mặt Lư Linh Vận, cô cũng không có cơ hội biết thêm tin tức về tiến triển của vụ án, những gì cô biết cũng không hơn gì so với những gì đã được tiết lộ trên mạng.
Thấy vận hội đại học cấp tỉnh sắp đến, ngoài những cảnh sát mặc thường phục nếu không quan sát kỹ sẽ không nhận ra, thì cuộc sống của cả Lư Linh Vận và Đổng Sương dường như đã trở lại quỹ đạo bình thường.
“Đàn chị Uông.” Lư Linh Vận cầm tấm bìa cứng đã vẽ và gấp xong, gõ cửa văn phòng của Uông Hiểu Thục.
“Ồ, Linh Vận.” Uông Hiểu Thục ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, nhìn thấy thứ trong tay Lư Linh Vận: “Xong rồi à?”
“Ừm.” Lư Linh Vận gật đầu, đặt thứ đó lên bàn bên cạnh chồng giấy gấp: “Của Phương Du cũng ở đây. Chắc bọn em nộp muộn nhất rồi, xin lỗi, vẽ vời gì đó, em……”
“Không sao không sao, bây giờ vẫn còn sớm so với sinh nhật của giáo sư mà, không vội.” Nói rồi, Uông Hiểu Thục tắt máy tính, đứng dậy bước tới chỗ giấy gấp.
“Đàn chị định ghép bây giờ sao? Em làm cùng nhé.”
“Không cần không cần.” Uông Hiểu Thục cười: “Chỉ là trò vặt xếp giấy thôi, các bộ phận các em đã làm xong rồi, giờ chị chỉ cần dùng keo dán lại là xong, không cần hai người làm đâu.” Miệng thì nói như vậy, nhưng người lại dịch sang một bên, chừa một chỗ bên cạnh bàn cho Lư Linh Vận.
Lư Linh Vận bước đến đó, bắt tay vào làm. Trong lúc giúp đỡ, ánh mắt của cô vô tình nhìn thấy một góc bảng biểu ở góc bàn, trông có vẻ là danh sách nghiên cứu sinh do giáo sư Viên hướng dẫn.
“Sao vậy?” Uông Hiểu Thục chú ý đến ánh mắt của Lư Linh Vận.
“À……” Lư Linh Vận ngập ngừng một chút: “Không có gì, chỉ là trước đây em nghe nói tổng giám đốc của giải trí Thắng Quần có con trai học cao học dưới sự hướng dẫn của giáo sư Viên, sao danh sách này không có ai họ Vương nhỉ. Chắc là em nhớ nhầm rồi.”
“Ha,” Động tác của Uông Hiểu Thục dừng lại, bật cười một tiếng: “Em nói Vương Thắng à?” Khi nói ra cái tên này, trong mắt cô ấy không giấu được vẻ chê bai và ghét bỏ.
“Hình như là cái tên này.” Lư Linh Vận nói.
“Cậu ấm nhà giám đốc Vương của Thắng Quần, ngoài anh ta ra thì còn ai nữa?” Vương Hiểu Thục nói bằng giọng điệu là lạ.
“Đàn chị quen anh ta sao?”
“Đâu chỉ quen biết?” Uông Hiểu Thục nhướng mày, hoàn toàn không còn hứng thú gấp giấy nữa, cô ấy ngồi thẳng xuống bàn: “Em nghe chuyện anh ta học nghiên cứu sinh dưới sự hướng dẫn của giáo sư từ mẹ của anh ta — người nóng lòng muốn cả thế giới biết đến đứa con trai cưng của bà ta phải không?”
Lư Linh Vận gật đầu.
“Có phải mẹ anh còn nói rằng con trai bà ta có bạn gái cũng là nghiên cứu sinh của giáo sư không?”
Lư Linh Vận dự cảm được một drama lớn, ngoài mặt tỏ vẻ do dự gật đầu, trong lòng đã sẵn sàng chuẩn bị lắng nghe.
“Cái người được bà ta gọi là bạn gái của con trai bà ta,” Khóe miệng của Uông Hiểu Thục giật một cái: “Chính là chị.”
Tuy rằng đều trong dự đoán của Lư Linh Vận, nhưng cô vẫn phối hợp tỏ ra ngạc nhiên.
“Nhưng chị nói trước, chị và Vương Mập, chẳng có chút quan hệ nào! Chị ghét anh ta chết đi được, bạn gái? Ha ha.”
Lư Linh Vận, với tư cách là quần chúng hóng hớt dày công tu dưỡng, không chen ngang.
“Chị và anh ta là bạn học cấp ba.” Quả nhiên, Uông Hiểu Thục sốt sắng kể tiếp: “Cha mẹ anh ta có tiền, thành tích cũng không tệ, ngoài trừ vừa ngốc vừa khờ, mở miệng là cha ngậm miệng là mẹ, còn mặt thì giống,” Dừng lại một chút để tìm từ: “ ‘Bí ngô’, thì không có vấn đề gì khác. Ấn tượng của chị đối với anh ta không tệ, vì vậy anh ta là một trong số ít bạn học mà chị vẫn giữ liên lạc sau khi tốt nghiệp.”
“Nhưng ấn tượng ‘không tệ’ đó không kéo dài được bao lâu. Lúc trước, gửi lời chúc vào các dịp lễ lớn nhỏ, like và comment một chút trong vòng bạn bè, nghỉ hè gặp mặt tặng vài món quà nhỏ, chị cũng không để ý lắm, bạn học mà, miễn cưỡng có thể xem là bạn thân nam, lại cùng chuyên ngành, cũng bình thường thôi. Nhưng sau đó chị mới biết, cái tên đó, ôi ——” Cô ấy bày ra biểu cảm ‘em hiểu rồi đó’.
“Sau khi tốt nghiệp đại học, không biết bị người mẹ Tây Vương Mẫu kia dạy dỗ thế nào, anh ta lao đầu vào con đường thi lên cao học (*), hoàn toàn không nghĩ đến việc tìm kiếm việc làm. Người như anh ta, tuy nói anh ta tự ti, nhưng cũng có lúc anh ta tự tin đến mức không ai sánh kịp, cứ như anh ta nghĩ chỉ cần anh ta thích chị thì chị cũng sẽ thích anh ta ấy. Thi lên cao học, anh ta ảo tưởng năng lực đăng ký vào một trường mà anh ta chẳng thể nào đậu được, kết quả, không có gì ngạc nhiên, thi trượt.”
(*) Cao học hay chương trình học thạc sĩ là bậc học sau đại học, nhằm đào tạo nâng cao học thuật và chuyên môn trong lĩnh vực nghiên cứu cụ thể.
“Sau khi thi trượt, anh ta cũng không hề nghĩ lại xem con đường mình muốn đi có đúng hay không, mà lại dành cả một năm để ôn thi lại, nghe nói cả năm đó anh ta ở nhà, thậm chí không rửa được một cái bát, chỉ lo ôn thi. Kết quả, thi viết thì qua được, nhưng phỏng vấn thì không. Đây là lần thứ hai rồi, người bình thường cũng nên đổi con đường khác chứ, đúng không? Nhưng anh ta thì không, lại tiếp tục ở nhà ôn thi cả năm, đăng ký vào Nhất Đại. Khi đó, chị nhớ là khoảng bốn, hoặc năm, sáu năm trước ấy, khi chị đang học năm hai cao học, thầy phỏng vấn đưa chị đi cùng, cho nên chị có cơ hội chứng kiến cuộc hỏi đáp kinh điển đó.”
“Thầy hỏi anh ta, sau khi tốt nghiệp chính quy, ngoài việc ôn thi, có đi tìm việc gì không? Anh ta bảo không. Thầy lại hỏi, tại sao lại kiên quyết muốn thi đậu nghiên cứu sinh? Em đoán xem anh ta trả lời thế nào? ‘Mẹ em nói phải có bằng cấp cao mới được’.” Nói đến đây, Uông Hiểu Thục bật cười giễu cợt: “Sau đó thầy hỏi tiếp, ‘Cậu là con một, suốt hai năm ở nhà không làm gì, không đi làm kiếm tiền, hoàn toàn không nghĩ đến việc giảm bớt gánh nặng cho cha mẹ sao? Cha mẹ cậu cũng không còn trẻ nữa đúng không?’ Wow, anh ta trả lời trôi chảy lắm, nói gì mà ‘Không lo lắng gì đâu, cha mẹ nói, nhà em có nhiều tiền, không cần em đi làm, em cứ yên tâm ôn thi là được.’ “
“Lúc đó chị thật sự…… ngưỡng mộ thầy lắm, thế mà thầy có thể hỏi tiếp được.” Uông Thục Hiểu càng nói càng hăng: “Thầy lại hỏi, cậu quan tâm đ ến loại dự án nghiên cứu nào, có kinh nghiệm gì không, muốn làm về các vấn đề thường quy gì. Kết quả là, anh chàng Vương Béo này rất can đảm và trung thực, bịa vài câu mà cũng không biết, anh ta trái một câu không biết, phải một câu không biết.”
“Chị thấy, việc anh ta học công nghệ thông tin, cũng hoàn toàn do mẹ anh ta quyết định, anh ta vốn không có hứng thú. Anh ta lạ thật đấy, cuộc sống có nhiều con đường như thế, thế giới rộng lớn nhường này, thế mà anh ta lại muốn biến nó thành trò 《Temple Run》, không đi qua được con đường đó thì sẽ ngã chết. Không hiểu cha mẹ anh ta nghĩ gì, nếu nhà có tiền, có quyền, có công ty, sao không dứt khoát để con trai thừa kế đi? Hoặc là dùng một chút mạng lưới quan hệ, đi cửa sau phỏng vấn? Ôi, dù như vậy sẽ càng buồn nôn hơn.”
“Sau đó, không cần nghĩ cũng biết, tất nhiên thầy không nhận anh ta. Nhưng vì là bạn học, anh ta lại ở địa bàn của chị, tất nhiên chị phải mời anh ta một bữa ăn để an ủi. Thế mà gã béo ấy, cứ bám lấy cơ hội, nghĩ rằng bữa cơm đó có ý nghĩa đặc biệt. Nếu chị không kịp thời phát hiện điều gì đó không đúng, tiên hạ thủ vi cường dập tắt mầm mống, ai biết anh ta sẽ nói cái gì.”
“Ban đầu, chị định sau hôm đó thì hủy kết bạn với anh ta, giang hồ không gặp, nhưng có lẽ do hôm đó giọng điệu cự tuyệt của chị không được nhẹ nhàng lắm, nói vài câu hơi nặng, chị hơi áy náy nên không hủy kết bạn. Tuy nhiên sau đó chị không trả lời tin nhắn hay cuộc gọi của anh ta nữa. Khoảng nửa năm sau,” Biểu cảm của Uông Hiểu Thục thay đổi một cách rõ rệt: “Họp lớp cấp ba, anh ta không đến, mọi người liền bàn tán về anh ta, ai cũng góp một chút, ghép lại thì chị mới biết, ha ha.”
“Gã béo ấy ăn gan hùm mật báo, không đậu nghiên cứu sinh, nhưng lại tự nhận mình là ‘nghiên cứu sinh trong vòng bạn bè’, tự xưng là học trò thạc sĩ của thầy, là thành viên của nhóm nghiên cứu về đề tài quan trọng nào đó, lúc thì đăng hình, lúc thì đăng video, làm giả như thật. Em đoán xem mấy hình ảnh video đó anh ta lấy từ đâu? Anh ta lấy từ vòng bạn bè của chị! Lấy rồi chỉnh sửa một chút, biến thành của anh ta!! Nghĩ lại mà thấy ghê tởm vô cùng.”
“Chưa hết đâu, thầy cho học trò trợ cấp sinh hoạt khá cao, mỗi tháng ăn uống sinh hoạt xong vẫn còn dư, điều này mọi người đều biết. Anh ta giả làm học trò của thầy lừa cha mẹ, nên đương nhiên phí sinh hoạt nhận từ cha mẹ giảm đi đáng kể, vì cha mẹ anh ta là kiểu hổ phụ lang mẫu đầu óc cứng nhắc mà. Anh là con nhà giàu tiêu tiền như rác, không có tiền, phải làm sao đây? Đi mượn tiền bạn học chứ sao. Mấy người bạn chơi với anh ta hồi cấp ba, trừ chị ra, cả đám chẳng hay biết gì bị anh ta lừa thảm, dù sao, ai ngờ được đại gia mượn tiền sẽ không trả chứ?”
“Nếu chỉ như vậy thôi thì cũng kệ, dù sao có thể nhắm mắt làm ngơ mà, so với những người bị lừa tiền, chị may mắn hơn nhiều. Nhưng anh ta, ha, lại dám nói với mẹ anh ta rằng chị là bạn gái anh ta? Anh ta á? Chỉ bằng anh ta? Lại còn dám photoshop mấy bức ảnh kinh tởm đó nữa chứ.” Uông Hiểu Thục nhảy xuống khỏi bàn, quay người lại, tiếp tục cầm mấy tấm bìa cứng lên, nói tiếp: “A, giờ nghĩ lại vẫn thấy tởm muốn chết.”
“Chị là người ghét phiền toái.”Giọng điệu của cô ấy dần dịu lại: “Cần tuyệt giao thì tuyệt giao, cần hủy kết bạn thì hủy kết bạn, cần làm rõ thì làm rõ, sau đó chị chẳng quan tâm đ ến anh ta nữa. Không ngờ, bốn, năm năm trôi qua, lời dóc tổ của anh vẫn chưa bị cha mẹ anh ta phát hiện, nói đến điểm này, chị thật sự không thể không bội phục.”
Bốn, năm năm trước, lần thứ ba thi trượt nghiên cứu sinh, tỏ tình thất bại…… Trong đầu Lư Linh Vận nảy ra một ý nghĩ.
“Chị và bạn chị đã đoạn tuyệt quan hệ với anh ta, anh ta không có tiền, làm sao mà giấu được?” Lư Linh Vận hỏi.
“Ai mà biết được? Cha của anh ta là ông chủ của giải trí Thắng Quần, có quan hệ với nhiều doanh nghiệp lớn nhỏ, đặc biệt là những doanh nghiệp liên quan đến phim ảnh, game, websites, phần mềm này nọ, mà anh ta lại học công nghệ thông tin, anh ta có thể đi đâu tìm được công việc đúng ngành chứ? Vì một khi tìm là lộ ra ngay. Thế anh ta có thể làm gì? Với tấm bằng đại học chính quy, ai mà biết chứ.” Uông Hiểu Thục nhún vai.
Thiếu tiền, không thể tìm được công việc đúng ngành…… Tài xế?
“Anh ta có xe không?”
“Gì, hả?” Uông Hiểu Thục không hiểu tại sao Lư Linh Vận hỏi câu này, nhưng vẫn trả lời: “Có chứ, đương nhiên có, vừa thi xong đại học là anh ta lấy được bằng lái xe, đi lòng vòng khắp nơi, lúc đó uy phong lắm. Sao thế, sao lại…… Ồ!” Điện thoại trên bàn làm việc thu hút sự chú ý của Uông Hiểu Thục, trên đó, một thông báo tin tức xuất hiện.
“Vụ án c**ng hi3p giết người trên xe công nghệ? Lại gây án nữa? Nghi phạm được xác định? Chạy trốn? Chậc chậc chậc.” Uông Hiểu Thục cảm thán rồi đưa điện thoại đến trước mặt Lư Linh Vận: “Xem kìa, gã béo này sau khi biến đời mình thành 《Temple Run》 rồi nhập vai, giờ lại biến thành 《Ai là hung thủ》 rồi. Vương Thắng, hung thủ giết người hàng loạt, chậc chậc, đừng nói, anh ta thật sự làm được đấy.”
Bản tin ngắn trên điện thoại không dài, chỉ tầm hai trăm chữ kèm theo một tấm ảnh căn cước của Vương Thắng, nhưng Lư Linh Vận lại xem rất lâu, lâu đến mức nếu không phải mắt cô vẫn mở, Uông Hiểu Thục sẽ nghĩ rằng cô đang ngủ.
Đột nhiên điện thoại của Lư Linh Vận vang lên, khiến cô giật mình.
Người gọi là Đổng Thạc.
“Cô xem tin tức chưa? Lại xảy ra chuyện rồi. Có thể qua đây một chút không? Ngay tại bệnh viện đại học Y bên cạnh trường cô. Tiểu Xa đã đi đón cô rồi.”
Như sợ Lư Linh Vận từ chối, anh bổ sung: “Lần này có hai nạn nhân, một nam một nữ, nữ bị thương nhẹ, còn nam thì nguy kịch. Cô đã gặp bọn họ, thậm chí…… quen biết.”
Dừng một chút, lại nói: “…… Là hai anh em Trâu Tường Bình và Trâu Nhụy.”
Ong ——
Trong đầu Lư Linh Vận trống rỗng.
“Linh Vận? Linh Vận? Em không sao chứ?” Uông Hiểu Thục vỗ vai Lư Linh Vận.
“A…… à.” Lư Linh Vận cố nhấc cánh tay cứng đờ lên, cất điện thoại đã tắt, nặn ra một nụ cười xin lỗi không đúng lắm: “Xin lỗi đàn chị, em có chuyện đột xuất phải đi ngay.”
“Không có gì, em đi đi.”
Chàng trai nguy kịch, là Tường Bình, Tường Bình, Tường Bình……
Lư Linh Vận chạy đi.
“Chị, là chị sao?”
“Cậu là ai?”
“Tường Bình, con có nhầm lẫn không? Chị gái của con đã qua đời hơn mười năm trước rồi.”
“Nhưng mà……”