Hành lang dẫn đến phòng phẫu thuật được bao phủ bởi tiếng khóc, một đứa bé không thể kiềm chế được mà òa khóc, cùng với tiếng nức nở cố kìm nén của người mẹ. Từ xa Lư Linh Vận đã nhìn thấy hai mẹ con ngồi ở góc hành lang, cô con gái úp mặt lên vai mẹ, cánh tay trái quấn băng, người mẹ vừa ôm con gái, vừa nhìn cánh cửa đóng chặt đang sáng đèn nọ bằng ánh mắt lo lắng.
Lư Linh Vận không bước đến đó vì cô bị Xa Nhuệ đưa vào một căn phòng nhỏ chứa đồ lặt vặt trong góc, thoạt nhìn như được cảnh sát tạm thời sử dụng làm văn phòng. Đổng Thạc đang ngồi bên trong, thấy Lư Linh Vận đến, anh lấy một chiếc ghế xếp nhỏ từ trong góc, đặt trước mặt Lư Linh Vận.
“Chuyện xảy ra vào trưa nay.” Không đợi Lư Linh Vận hỏi, Đổng Thạc đã chủ động giải thích: “Tại khách sạn A Pháp, ba mẹ con nhà họ Trâu đang ăn trưa tại nhà hàng khách sạn, con gái Trâu Nhụy đột nhiên nói bụng khó chịu, anh trai Trâu Tường Bình bèn cùng cô bé đến nhà vệ sinh. Chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát, lúc đó cửa nhà vệ sinh số 4 gần nhà hàng nhất đặt bảng ‘Đang dọn dẹp’, lẽ ra không nên đi vào, nhưng lúc ấy biển báo bị người qua đường làm ngã, hai anh em không chú ý đến.”
“Trâu Nhụy vào trong, Trâu Tường Bình chờ ngoài cửa. Nhưng vừa vào trong, cô bé đã hét lên. Theo lời kể của Trâu Nhụy, cô bé đã gặp một người đàn ông trong nhà vệ sinh nữ, vì không chú ý rằng người đó mặc đồ nhân viên vệ sinh nên cô bé đã hét lên. Ban đầu chuyện này vốn không to tát, nhưng trùng hợp, người đàn ông đó là nghi phạm vụ án xe công nghệ đang lẩn trốn — Vương Thắng. Tiếng hét của Trâu Nhụy khiến Vương Thắng nổi điên, anh ta rút dao mang theo bên người chém cô bé. Trâu Nhụy bị thương tay trái, Trâu Tường Bình xông vào cứu em gái nên bị đâm một nhát vào ngực.”
“Theo tình hình lúc đó, có lẽ Vương Thắng sợ tiếng hét của Trâu Nhụy thu hút người khác đến, nên anh ta không kịp rút dao, cũng không kịp tấn công Trâu Nhụy lần nữa, mà vội vàng trốn khỏi khách sạn.” Đổng Thạc quan sát biểu cảm của Lư Linh Vận, nhưng không đọc được gì từ đó: “Người của chúng tôi đang truy bắt trong phạm vi toàn thành phố……”
“Thật ra, đêm qua chúng tôi đã bước đầu xác định được Vương Thắng là nghi phạm, nhưng vì cần thời gian để xin lệnh khám xét, đến sáng nay chúng tôi mới được phép điều tra nơi ở của anh ta. Nơi anh ta ở không để lại nhiều manh mối, nhưng đủ để buộc tội, tuy nhiên từ dấu vết trong nhà, có lẽ anh ta đã không về nhà ít nhất một tuần. Chúng tôi biết anh ta đang thiếu tiền, định truy bắt từ góc độ này, nhưng không ngờ, lệnh truy nã toàn thành phố vừa ban ra, thì đã xảy ra chuyện này. Đúng là có vài khách sạn tuyển dụng nhân viên vệ sinh rất dễ dãi, thành phần gì cũng có, anh ta lại có giấy tờ giả trong tay, đáng lẽ chúng tôi phải chú ý đến điểm này sớm hơn, đây là sơ suất của chúng tôi.”
Đổng Thạc dừng lại, quan sát phản ứng của Lư Linh Vận, nhưng chỉ thấy cô cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, không rõ đang nghĩ gì. Ngay khi Đổng Thạc nghĩ rằng cô sẽ không nói gì, “Thời gian cụ thể là khi nào?” Cô hỏi.
“Thời gian?”
“Thời gian chính xác khi nghe tiếng hét từ nhà vệ sinh số 4.”
Mặc dù không hiểu tại sao Lư Linh Vận quan tâm đ ến vấn đề này, nhưng Đổng Thạc vẫn đáp: “12 giờ 44 phút trưa.” Anh còn bổ sung: “Vương Thắng vào nhà vệ sinh dọn dẹp lúc 12 giờ 32 phút, tấm bảng ‘đang dọn dẹp’ ngã lúc 12 giờ 39 phút.”
Lư Linh Vận gật đầu, không giải thích vì sao mình hỏi câu hỏi như thế.
Đổng Thạc từ bỏ việc tìm hiểu lý do, anh nói tiếp: “Tôi gọi cô đến không phải vì chuyện này.”
Lông mày của Lư Linh Vận nhíu lại.
“Thật ra, trước khi đi cùng em gái đến nhà vệ sinh, Trâu Tường Bình đã gửi tin nhắn cho tôi, lúc đó tôi đang bận điều tra vụ án nên không thấy. Mãi cho đến vừa rồi tôi mới thấy tin nhắn. Sau khi xem xong, tôi liền nhờ Xa Nhuệ đưa cô đến đây.” Anh đan hai tay trước mặt, ánh mắt ôn hòa bỗng trở nên sắc bén: “Cậu ấy tìm tôi vì muốn nhờ tôi giúp cậu ấy điều tra một chuyện. Cô có biết đó là gì không?”
Nhớ lại giọng điệu của Đổng Thạc trong cuộc điện thoại lúc nãy, lông mày của Lư Linh Vận càng nhíu chặt hơn.
“Thật ra Trâu Tường Bình và Trâu Nhụy đều là con nuôi vợ chồng họ Trâu, tôi không nhớ liệu mình có nói cho cô biết chuyện này hay chưa, nhưng tôi đoán cô đã biết rồi. Dù trên phương diện pháp luật hai đứa trẻ ấy là anh em, nhưng thực tế lại không có quan hệ huyết thống. Khác với Trâu Nhụy lớn lên trong cô nhi viện từ nhỏ, Trâu Tường Bình được gửi vào cô nhi viện sau khi gia đình gặp chuyện năm cậu bé tám tuổi, vài tháng sau đó, cậu bé được vợ chồng họ Trâu nhận nuôi.”
Đổng Thạc phát hiện, khi anh nói đến đây, đôi tay đặt trên đầu gối của Lư Linh Vận vô thức siết chặt lại.
“Trong gia đình gốc, cậu ấy có một người chị lớn hơn cậu ấy bốn năm tuổi. Người chị này đã mất tích khi cậu ấy tám tuổi, cậu ấy nhờ tôi giúp tìm người ấy. Cậu ấy đã gửi cho tôi một bức ảnh có hình của chị gái.” Nói đến đây, Đổng Thạc lấy điện thoại ra: “Gia đình cậu ấy rất nghèo, rất hiếm khi chụp ảnh, đây là ảnh chụp khi cậu ấy chào đời, cha mẹ dùng máy ảnh mượn từ hàng xóm để chụp kỷ niệm. Đây cũng là tấm ảnh duy nhất có hình của chị gái cậu ấy.”
Trước mặt Lư Linh Vận, anh mở ảnh trong điện thoại: “Hình ảnh không rõ nét, tôi đã nhờ người phục hồi để nhìn rõ khuôn mặt của người ở góc tường.” Nói xong, anh không nói gì thêm nữa, mà chỉ lặng lẽ giơ điện thoại lên.
Bức ảnh trên màn hình điện thoại là một căn phòng trông rất đổ nát, tường đen sì, tạo thành bầu không khí u ám cho khung cảnh đáng lẽ phải “hân hoan” chào đón quý tử mới ra đời. Đứng giữa tấm ảnh là một người đàn ông trung niên tóc hoa râm, miệng cười to, đôi mắt sáng ngời; trên giường là một người phụ nữ trung niên sắc mặt yếu ớt, nửa xoay người ôm một đứa bé dúm dó hồng hào, khóe miệng cố nhếch lên tạo thành một vòng cung nông, ánh mắt không nhìn vào máy ảnh mà nhìn vào góc bên trái phía trước.
Đổng Thạc phóng to góc mà người phụ nữ nhìn, nơi đó là một hành lang dẫn đến các phòng khác, ở góc tường nối với hành lang, có một cái đầu nhỏ ló ra. Mái tóc của đứa bé rất ngắn và rối, nếu không biết từ trước, rất khó đoán được giới tính. Khuôn mặt và cơ thể của đứa trẻ đầy bụi bẩn, mặc một chiếc áo ba lỗ của người lớn dài đến tận đầu gối, chiếc áo bẩn đến mức không thể nhìn rõ màu. Để che khuất nửa người trên, quai áo bị buộc thành hai nút thắt rất xấu.
Có lẽ do thiếu dinh dưỡng, cô bé thoạt nhìn không hề giống một đứa trẻ bốn năm tuổi, gầy đến mức xương dường như có thể đâm thủng da. Khi phóng to thêm một chút, có thể thấy bên trái đầu của cô bé có vết gì đó màu nâu đỏ, kéo dài từ xương mày cho đến khóe mắt. Với bệnh nghề nghiệp của mình, Đổng Thạc liếc mắt là có thể đoán được đại khái, đó là vết máu. Ngoài ra, trên làn da lộ ra của cô bé cũng có những vết bầm tím lờ mờ, như bị vật gì đó đánh mạnh vào.
Ánh mắt của cô bé nhìn về phía giường, trong đó chứa chút tò mò, chút ước ao, nhưng nhiều hơn, chính là sợ hãi. Hai tay cô bé bám chặt vào thành tường, đôi chân như chuẩn bị sẵn sàng để xoay người bỏ chạy, thật giống như sợ người nào đó trong bức ảnh phát hiện ra sự hiện diện của cô bé.
Mà cô bé gầy gò đang nhìn trộm đứa em trai mới sinh ấy, so với Lư Linh Vận……
Ánh mắt của Đổng Thạc bất giác dừng lại trên vết sẹo mờ phía trên lông mày bên trái của Lư Linh Vận, tâm tình hơi phức tạp.
“Ừm.” Lư Linh Vận nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình, sau đó trả điện thoại lại cho Đổng Thạc.
Ngày 25 tháng 7, 17 giờ 14 phút.
“Tóm lại, anh nghĩ người trong bức ảnh này là tôi?” Gương mặt của Lư Linh Vận hơi u ám, nhưng lại mang chút hờ hững như không liên quan gì đến mình, khiến Đổng Thạc nhất thời không thể phân biệt được cảm xúc thật của cô.
Đổng Thạc lắc đầu: “Là Tường Bình tự nghĩ như thế. Cậu ấy nói đã gặp cô ở quán lẩu, liếc mắt là nhận ra ngay, nhưng cô lại không nhớ cậu ấy, nên mới tìm tôi hỗ trợ điều tra. Ngoại trừ ảnh chụp, cậu ấy còn nói, chị gái cậu ấy có một vết sẹo trên trán, một vết bớt trên cổ tay phải, còn có……”
“Vậy còn anh?” Lư Linh Vận nhướng mày ngắt lời anh: “Anh cũng nghĩ rằng người có vết bớt ở cổ tay và vết sẹo trên trán là tôi sao?”
“Trên phương diện cảm giác, đúng vậy. Nhưng trên phương diện lý trí, tôi vẫn còn phân vân.” Đổng Thạc không giấu giếm mà trả lời: “Tôi đã cho người làm nhận diện khuôn mặt, cần thời gian mới có kết quả, hơn nữa, với độ phân giải của bức ảnh này, độ chính xác sẽ không cao.”
Không rõ đang tán thành điều gì, Lư Linh Vận mím môi gật đầu: “Anh đã nói, chị của cậu ấy lớn hơn cậu ấy bốn năm tuổi, nếu năm nay cậu ấy mười chín tuổi thì chị gái cậu ấy ít nhất cũng phải hai mươi ba? Còn tôi,” Cô lấy căn cước công dân từ túi xách, chỉ vào ngày tháng năm sinh trên đó: “Sinh tháng tư năm chín mươi tư, mới hai mươi mốt tuổi.”
“Đó cũng là lý do tôi……”
“Sếp Đổng!!” Một viên cảnh sát bất ngờ xông vào, ngắt lời hai người.
Nhìn vẻ mặt của người đến, chẳng hiểu sao tim Lư Linh Vận lại hẫng một nhịp.
“Sao thế?”
“Đứa bé kia……” Cảnh sát đứng ở cửa, cúi đầu: “Không cứu được.”
Như không hiểu hàm ý của câu nói đó, Đổng Thạc sững người mười giây, sau đó mới thở dài rồi gật đầu. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt của anh không kìm được mà dán chặt vào Lư Linh Vận, thế là nhìn thấy cô lấy một quyển sổ nhỏ màu đen từ đâu đó, rồi dùng một cây bút chì ngắn viết gì đó, cứ như hoàn toàn không nghe thấy tin dữ này.
Quyển sổ nhỏ màu đen, “kịch bản”. Không đúng lúc, anh chợt nhớ đến câu nói bông đùa mà Lư Linh Vận từng nói.
Tiếng khóc ngoài hành lang đột nhiên lớn hơn, tiếng gào tê tâm liệt phế, dường như làm thời gian trôi chậm lại.
Anh nhìn thấy, Lư Linh Vận gấp quyển sổ lại rồi cất đi, anh lại nhìn thấy, cô cầm cây bút chì nhọn hoắt, đầu nhọn hướng thẳng vào lòng bàn tay trái, cô cắn môi, tay phải nâng lên, đâm mạnh xuống.
Chỉ nghe một tiếng “xuy”, hoặc căn bản không có âm thanh nào cả, nửa cây bút chì xuyên qua lòng bàn tay trái của Lư Linh Vận.
“Cô!!”
Không đợi Đổng Thạc nói gì thêm hoặc ra tay ngăn cản, Lư Linh Vận đã rút cây bút ra, động tác cắm và rút liền mạch, nếu không có những giọt mồ hôi trên trán và đôi môi tái nhợt do cắn chặt, Đổng Thạc suýt chút cho rằng Lư Linh Vận mắc chứng mất cảm giác đau.
“Cô!! Tiểu Xa, nhanh lên! Đi……” Đổng Thạc vừa bước vội đến giữ chặt tay của Lư Linh Vận, vừa ra lệnh cho Xa Nhuệ.
Nhưng mệnh lệnh của anh không thể nói hết, bởi vì ngay khoảnh khắc tiếp theo, cùng với những giọt máu nhỏ xuống từ lòng bàn tay của Lư Linh Vận, anh nghe cô thốt ra một câu bình tỉnh dưng dửng: “Quy thức, sáu tiếng tròn.”
Giọt máu lơ lửng giữa không trung bỗng chốc hóa thành một làn sương máu, sau đó long trời lở đất……