Mười phút sau.
Lư Linh Vận ngồi trên ghế sofa trong sảnh khách sạn, mày nhíu lại thành số “11”, Đổng Thạc ngồi bên cạnh cô, sắc mặt nặng nề nhìn hành lang bị cảnh giới tuyến vây quanh cách đó không xa.
“Cảm ơn.” Lư Linh Vận nhìn vết thương nhỏ gần như không thể thấy trên đầu ngón trỏ của mình, rồi liếc nhìn túi áo chứa kim bấm dính máu, như lơ đãng nói một câu.
“Không cần cảm ơn.” Đổng Thạc vẫn nhìn những đồng nghiệp bận rộn phía trước, trả lời cũng có vẻ hơi lơ đãng.
“Cảnh sát Đổng nghĩ rằng,” Lư Linh Vận nhìn theo ánh mắt của Đổng Thạc, đúng lúc thấy cáng cứu thương phủ vải trắng được khiêng ra ngoài: “Người, là tôi giết?”
“Không cho chúng tôi đưa cô đến bệnh viện, nói là tự cô biết rõ, là vì cô có tiền sử động kinh đúng không?” Đổng Thạc không trả lời mà hỏi ngược lại.
Bệnh động kinh? Không đến bệnh viện chỉ vì không muốn bị bắt đi đo điện não đồ và chụp cộng hưởng từ, tốn một số tiền lớn mà thôi.
Lư Linh Vận lắc đầu được một nửa rồi chuyển thành gật đầu: “Thỉnh thoảng mới phát tác, bác sĩ đã kê thuốc, uống rồi cũng không hiệu quả mấy, nhưng tần suất phát tác rất thấp, nên cũng không để ý lắm, chỉ là kiểm tra định kỳ thì tốn khá nhiều tiền thôi.” Nói dối như thật.
“Cho nên cô mới không làm vận động viên chuyên nghiệp?” Đổng Thạc đột nhiên hỏi.
“Hả? À, đúng thế.” Lư Linh Vận dứt khoát đâm lao thì phải theo lao: “Bệnh này, sao có thể vào đổi tuyển tỉnh chứ? Đội tuyển tỉnh không cần mặt mũi, nhưng tôi cần mạng mà.”
“Cần mạng, vậy mà cô còn leo núi mạo hiểm.” Đổng Thạc hỏi tiếp.
“Động kinh đâu phải nấc cụt, nói đến là đến. Trước khi phát tác tôi đều có dự cảm, hơn nữa, thể thao mạo hiểm cũng có dây an toàn. Bác sĩ cũng nói, vận động vừa phải có thể giảm bớt triệu chứng mà.”
“Cô cũng biết, vận động ‘vừa phải’.”
“Tôi cảm thấy rất vừa phải.”
“……” Đổng Thạc xoa xoa ấn đường: “Chắc không phải cô.”
“Hả?”
“Câu hỏi lúc nãy của cô. Từ lúc cô vào nhà vệ sinh, đến lúc bọn Tiểu Xa nghe tiếng hét xông vào, trước sau chưa đến hai phút, cô còn phát tác chứng động kinh, làm gì có thời gian giết người? Hơn nữa, từ tình trạng của thi thể, không có ngoại thương rõ ràng, tay phải nắm chặt ngực trái, tuy chưa thể chắc chắn, nhưng thoạt nhìn rất giống lên cơn đau tim, là nguyên nhân tử vong phổ biến ở người béo phì.”
“Tất nhiên, trong nhà vệ sinh không có camera, cho nên trước khi điều tra hiện trường, khám nghiệm tử thi, đo lường độc tố, cô vẫn chưa thể tẩy sạch hiềm nghi.” Đổng Thạc đứng lên: “Nếu thân thể không còn vấn đề gì thì theo tôi đến cục cảnh sát lấy khẩu cung. Phải giải thích hành vi đột nhiên nhảy xuống xe taxi của cô hôm nay. Dù sao, sự trùng hợp trên đời này chỉ là thiểu số.”
“Ồ. Thế bên bà Trâu……”
“Không cần lo, tôi đã liên lạc giúp cô rồi.”
“Cảm ơn.”
“Ừm.” Anh bước vài bước: “Cô thật sự không đến bệnh viện sao?”
“Không cần, chỉ cần tự ghi lại, sau đó đi kiểm tra định kỳ đúng hạn là được.”
Đổng Thạc quay đầu nhìn Lư Linh Vận một cái, ánh mắt vẫn thanh tịnh như mọi khi, không biết đang cất giấu cảm xúc và suy nghĩ gì.
——
Nửa giờ sau, Lư Linh Vận lại một lần nữa trở về phòng hỏi cung trên lầu bốn cục công an thành phố.
“Vậy nên,” Người đặt câu hỏi là Xa Nhuệ: “Cô cảm thấy mình sắp lên cơn động kinh, không muốn phát bệnh trên xe, cho nên mới vội vàng tìm nhà vệ sinh?”
“Ừ, bình thường trước khi tôi phát bệnh, tay chân tê dại, mắt hoa lên.” Biểu cảm của Lư Linh Vận rất vô tội.
“Vậy tại sao tài xế nói, cô ôm bụng xuống xe?”
“Không nói tôi gấp đi vệ sinh, chẳng lẽ tôi phải nói rằng tôi sắp lên cơn động kinh?” Đôi môi tái nhợt mím lại, cộng thêm ánh mắt mệt mỏi bất lực, Lư Linh Vận diễn tả hoàn hảo vẻ “uất ức tội nghiệp”.
“……” Xa Nhuệ quay sang cầu cứu Đổng Thạc.
Đổng Thạc thầm thở dài: “Nhưng nhà vệ sinh cô vào không phải cái gần cửa nhất.”
“Trước khi phát tác tôi bị hoa mắt mà, có thể tìm được nhà vệ sinh đã là tốt lắm rồi.”
Đổng Thạc ấn cây bút bi trong tay: “…… Được rồi, cứ cho là vậy đi, nếu cô nhớ ra điều gì, hãy liên hệ với chúng tôi ngay, cảm ơn đã hợp tác.” Nói xong, anh tắt máy ghi chấp pháp trên cầu vai.
Sau đó anh quay sang Xa Nhuệ: “Không còn sớm nữa, phiền cậu lái xe đưa cô ấy về trường.”
“Vâng.”
———
Sau khi tiễn Lư Linh Vận, Đổng Thạc bước vào phòng thí nghiệm.
“Thế nào?” Anh hỏi pháp y Trần.
Pháp y Trần: “Xem xét sơ bộ, nguyên nhân đột tử đúng là do cơn đau tim. Hiện tại không phát hiện có độc tố trong cơ thể, khả năng bị sát hại không lớn. Thế nào, vẫn muốn tiếp tục sao? Thật ra, theo tôi thấy, vụ án này có thể kết án rồi, dù sao người nhà các nạn nhân và người nhà nghi phạm cũng ầm ĩ xung đột không ít.”
“Ừ.” Ánh mắt của Đổng Thạc như xuyên qua pháp y Trần, không biết nhìn vào đâu: “Nếu điều kiện cho phép, vẫn nên tiếp tục. Tôi cảm thấy, cảm thấy…… chuyện không đơn giản như vậy.”
“Anh vẫn nghi ngờ cô bé sinh viên đó sao?”
“…… Khó nói lắm.”
“Haiz.” Pháp y Trần thở dài, kéo khẩu trang xuống: “Tiểu Đổng à, tôi phải nói với cậu một câu mà cảnh sát không nên nói, kẻ này là tên khốn nạn tội ác tày trời, nếu thật sự có ai đó giết hắn, tôi cảm ơn còn không kịp. Còn cô bé sinh viên đó……”
“Tôi hiểu.” Đổng Thạc vỗ vai pháp y Trần.
Sao tôi không hiểu chứ? Cô ấy còn cứu em gái tôi mà.
———
Bảy giờ rưỡi tối, Đổng Thạc quay trở lại hiện trường.
Khám nghiệm hiện trường đã hoàn thành từ lâu, cảnh giới tuyến cũng đã được tháo bỏ. Từ sảnh khách sạn đến nhà hàng rồi đến nhà vệ sinh số 4 này, chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, đã trở lại như trước khi vụ án xảy ra, cứ như thể kẻ giết người hàng loạt chưa từng xuất hiện ở đây, cũng như không có ai đột tử trong nhà vệ sinh nữ.
Nhà vệ sinh số 4 đã được sử dụng lại, Đổng Thạc dừng chân ở ngoài cửa, sau đó nhấc chân cất bước lung tung không có mục đích. Anh cũng biết tại sao mình lại đến đây sau khi tan tầm, nhất là sau khi xem báo cáo khám nghiệm hiện trường. Từ dấu vết hiện trường cho thấy, Lư Linh Vận bị động kinh trước cửa nhà vệ sinh, không hề vào trong, còn Vương Thắng cầm dao xông ra thì đột nhiên đột tử ở cửa gian thứ ba trong cùng, hai người cách nhau bốn năm mét, cùng lắm chỉ có thể nhìn thấy nhau.
Nhưng, dù vậy……
Đổng Thạc không thể mô tả rõ ràng suy nghĩ của mình, anh không nghi ngờ Lư Linh Vận giết người, mà là……
Trong lúc suy nghĩ mông lung, Đổng Thạc bị một nhân viên khách sạn chặn đường. Thì ra phía trước là bể bơi ngoài trời, không phải khu vực mà khách có thể tùy ý ra vào. Anh xin lỗi nhân viên, định quay đi, nhưng bất chợt thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đó là quầy đồ ăn vặt cách bể bơi ngoài trời không xa, ở chỗ che dù đã được thu lại, có hai người đang ngồi: Tóc còn ướt, rõ ràng là Trâu Tường Bình vừa lên khỏi bể bơi không bao lâu, và Lư Linh Vận với bộ quần áo quen thuộc lúc ban ngày. Đổng Thạc loáng thoáng thấy, trước mặt Trâu Tường Bình có một ly nước xoài và một bát dương chi cam lộ (*) đã ăn hết, còn trước mặt Lư Linh Vận chỉ có một ly nước ấm. Không khó đoán lắm, người gọi món là Trâu Tường Bình, còn ly nước của Lư Linh Vận, chỉ là tiện thể gọi thêm, miễn phí.
(*) Dương chi cam lộ: món tráng miệng thanh mát, giải nhiệt được yêu thích trong những ngày hè nóng bức. Món ăn này có nguồn gốc từ Hong Kong, với hương vị chua ngọt hài hòa từ bưởi, xoài và sữa, kết hợp cùng các loại topping dai dai, giòn giòn tạo nên sự hấp dẫn khó cưỡng.
Hai đứa trẻ mồ côi, điều kiện kinh tế hoàn toàn khác nhau.
Trâu Tường Bình đang kích động nói điều gì đó, Lư Linh Vận thì chăm chú lắng nghe, mang theo nụ cười nhàn nhạt, thậm chí hơi cưng chiều. Thỉnh thoảng cô lại nói vài ba từ, mỗi lần mở miệng, Trâu Tường Bình càng thêm kích động.
Đây là…… nhận thân sao? Đổng Thạc không biết, bởi vì anh không nghe rõ.
Một nhân viên phục vụ đến thu dọn ly và bát rỗng trên bàn. Sau đó, không biết Lư Linh Vận nói cái gì, Trâu Tường Bình đột nhiên kích động đứng lên nắm tay Lư Linh Vận.
Cảnh tượng tiếp theo, Đổng Thạc gần như cho rằng, không, anh gần như chắc chắn rằng mình mệt mỏi nên hoa mắt. Bởi vì, anh thấy Trâu Tường Bình đang nắm tay trái của Lư Linh Vận, bỗng dưng toàn thân cứng đờ, sau đó như cảnh phim tua ngược, xuất hiện hàng loạt tư thế quỷ dị. Sở dĩ gọi là quỷ dị, bởi vì giữa những tư thế ấy không hề có sự liên kết, hoàn toàn không thể gọi “hành động của con người”, mà tựa như một loạt ảnh được chụp ngược thời gian và lật nhanh.
Nhưng hình ảnh kỳ lạ như ảnh chụp ấy chỉ kéo dài chưa đến một giây thì dừng lại, Đổng Thạc xoa mắt một cái, thì phát hiện Trâu Tường Bình đã ngồi xuống như không có chuyện gì. Cậu lễ độ gật đầu với Lư Linh Vận, nói gì đó, Lư Linh Vận đáp lại. Cậu lại giơ tay như muốn gọi phục vụ, nhưng lại bị Lư Linh Vận ngăn lại.
Sau đó hai người tiếp tục trò chuyện không có gì khác thường, chỉ là Trâu Tường Bình không còn hưng phấn như trước nữa, trong mắt của Lư Linh Vận cũng hoàn toàn mất đi vẻ cưng chiều.
Cuộc trò chuyện của hai người dường như không mấy vui vẻ, cho đến khi một người phụ nữ cao ráo mà Đổng Thạc không quen biết bước vào quầy đồ ăn vặt. Đầu tiên, người phụ nữ ấy ném một chai nước suối vào thùng rác, sau đó làm gì đó ở quầy bar, rồi tiến đến chỗ hai người kia. Khi Lư Linh Vận nhìn thấy cô ấy, khuôn mặt hơi ngạc nhiên. Nhưng sau khi cô ấy nói gì đó, Lư Linh Vạn liền đứng dậy chào tạm biệt Trâu Tường Bình, rồi đi theo cô ấy.
Khi người phụ nữ ấy và Lư Linh Vận sắp đi ngang qua, Đổng Thạc nhanh chóng trốn vào một góc khuất mà hai người kia không nhìn thấy. Anh phát hiện, người phụ nữ cao ráo ấy là người ngoại quốc tóc vàng mũi cao, nhưng anh nghe thấy, người nọ nói tiếng phổ thông rất chuẩn, Lư Linh Vận gọi cô ấy là “chị Toa”, còn cô ấy thì thân mật gọi Lư Linh Vận là “Vận Vận”.
Khi hai người họ rời đi, Đổng Thạc theo bản năng ngẩng đầu quan sát xung quanh, sau đó thất vọng nhận ra, gần đây không có một camera nào cả.
Cũng phải thôi, dù sao cũng gần bể bơi mà. Cô ấy cố ý chọn nơi này sao? Hay là khi cô ấy đến, Tường Bình trùng hợp đang bơi ở đây? Còn bà Trâu và Trâu Nhụy đâu? Ở trong phòng sao? Là Tường Bình đề nghị gặp riêng Lư Linh Vận sao? Hay là ý của Lư Linh Vận? Quan trọng nhất là, cảnh vừa rồi, thật sự chỉ là hoa mắt sao? Tại sao bầu không khí đối thoại của hai người họ lại đột nhiên thay đổi thế?
Đáng tiếc, Đổng Thạc không thể suy nghĩ lâu, vì ngay sau đó, Trâu Tường Bình cúi gằm mặt đi về phía Đổng Thạc. Không biết trong lòng suy tính điều gì, Đổng Thạc bước ra khỏi góc khuất, chặn đường cậu ấy.