“Sáng hôm sau tỉnh dậy, em không còn chị nữa. Ông ta bắt em nhớ kỹ, em không có chị, chị của em chưa từng được sinh ra.”
Mười phút sau, Trâu Tường Bình lại ngồi xuống vị trí cũ, lại gọi một ly nước xoài và một bát dương chi cam lộ. Chỉ có điều, lần này người ngồi đối diện cậu cũng gọi món, nhưng người đó không phải Lư Linh Vận.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao? Trông em không vui lắm. Cô ấy là chị của em à?” Đổng Thạc hỏi.
Trâu Tường Bình không trả lời, mà bước nhanh đến thùng rác, không ngại bẩn nhặt chai nước suối mà Bành Toa vứt, đặt lên bàn: “Anh Đổng, em có thể nhờ anh một việc được không?” Không biết từ đâu lấy ra một sợi tóc, đặt bên cạnh chai nước.
“Giám định quan hệ huyết thống?” Nhìn điệu bộ này, Đổng Thạc lập tức hiểu ý của cậu.
Trâu Tường Bình “dạ” một tiếng: “Em nói chuyện với chị ấy rồi, tuổi tác không khớp. Chị ấy không nhớ nhiều chuyện hồi nhỏ, những gì nhớ thì lại không khớp. Hơn nữa……” Cậu ngẩng đầu nhìn Đổng Thạc: “Người nước ngoài vừa rồi, anh có thấy không?”
Đổng Thạc gật đầu.
“Đó là chị họ lớn lên ở nước ngoài của chị ấy, con lai Trung Anh. Chị ấy mồ côi, được ông ngoại nuôi lớn, nhưng có một người cậu di cư. Chị ấy nói, năm ấy chị ấy rời khỏi cô nhi viện tự lập là vì con gái của cậu chị ấy đến Trung Quốc định cư. Chị ấy đến nương nhờ chị họ, làm việc ở công ty do chị họ và người khác cùng đầu tư. Nhưng em…… bất kể cha ruột hay mẹ ruột của em, bọn họ đều là con một. Em làm gì có cậu hay chị họ? Cho nên, chị ấy nói, có lẽ bọn em không phải chị em.” Tuy rằng miệng kết luận như thế, nhưng khuôn mặt của Trâu Tường Bình lại là vẻ không cam lòng.
“Cho nên, em muốn anh kiểm tra quan hệ huyết thống giữa bọn họ?” Đổng Thạc hỏi: “Em đã có tóc của cô ấy, tại sao không trực tiếp giám định quan hệ của em và cô ấy.”
“Bởi vì……” Chàng trai cắn môi: “Em sợ.”
Sợ. Đổng Thạc nghĩ đến điều gì đó.
“Em muốn tìm chị ấy, nhưng lại…… sợ, sợ chị ấy không chấp nhận em, thậm chí cũng sợ chị ấy chấp nhận em, em không biết phải đối mặt với chị ấy thế nào. Em không dám chọc thủng lớp…… giấy kiếng kia.” Cậu đặt hai tay lên bàn, vô cùng nghiêm túc nhìn Đổng Thạc: “Anh Đổng, anh có thể giúp em không? Nếu như bọn họ là chị em họ, em cũng có thể…… chết tâm. Nếu không phải, em cũng…… ít nhất có thể…… có thể tiếp tục phân vân.”
Đổng Thạc thở dài: “Dù anh là cảnh sát, nhưng cũng không thể lạm dụng chức quyền, lãng phí cảnh lực……” Bị ánh mắt tội nghiệp của Trâu Tường Bình gây khó xử, nói được một nửa thì anh đổi lời: “Được rồi, anh sẽ giúp em tìm trung tâm giám định tư pháp. Nhưng em phải kể cho anh biết về chuyện của chị em, gia đình trước đây của em, anh tự cho rằng mình rõ ràng, nhưng dẫu là từ miệng của cha mẹ ruột và ông nội em, hay từ sổ hộ khẩu, cũng chưa từng nghe nói em có một người chị. Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Câu hỏi vừa thốt ra, ánh mắt của Trâu Tường Bình trở nên lảng tránh.
“Cô ấy tên gì? Tại sao trưởng bối nhà em chưa bao giờ nhắc đến cô ấy?” Đổng Thạc không từ bỏ việc dò hỏi.
“Chị ấy…… không có tên.”
Đổng Thạc tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng anh thật sự không nghe nhầm, “Họ chưa bao giờ gọi tên của chị ấy.” Trâu Tường Bình lại nói: “Chị ấy cũng không có hộ tịch, bởi vì họ chưa từng nghĩ đến việc cho chị ấy đi học. Ở nơi rừng sâu núi thẳm ấy, nếu người lớn không tự đến đồn công an làm thủ tục, sẽ không có ai quan tâm đ ến có hộ tịch hay không.” Trâu Tường Bình nắm chặt tay, nói: “Bọn họ gọi chị ấy, luôn là một tiếng “ê”, em cũng…… chỉ gọi chị ấy là ‘chị’.”
Đổng Thạc không biết phải nói gì.
“Chuyện gia đình em, anh cũng biết mà, cha em là một tên khốn nạn, mẹ em giết tên khốn ấy nhưng không thành công, sau khi tên khốn đó được chữa khỏi thì đã giết người, cuối cùng, vào năm em lên tám, một người vào bệnh viện tâm thần, một người vào tù, còn em thì vào cô nhi viện. Nhưng trước đó, có một năm, đã xảy ra một chuyện. Đó là trận tuyết đầu mùa năm 2008, bọn họ……” Hai tay của Trâu Tường Bình run lên bần bật.
Hít một hơi thật sâu, hơi ổn định lại cảm xúc: “Trong lòng em, chị là một người rất lợi hại. Thời trẻ ông nội ra ngoài làm thuê buôn bán kiếm được không ít tiền, nên tên khốn đó cũng xem như nửa người thành phố, nếu không phải do ông ta tiêu xài đến mức táng gia bại sản, ông nội và ông ta sẽ không trở lại vùng núi. Ông ta không chịu làm nông, cũng chẳng chịu làm gì, chỉ biết ăn chơi với đám bạn xấu. Mọi người ngoài mặt xem ông ta là bạn bè, nhưng thực tế trong lòng đều xem thường ông ta. Bởi vì, từ khi em có nhận thức, công việc nặng nhọc và khó khăn nhất trong nhà, đều do chị em làm……”
Cậu cắn môi: “Chị ấy chỉ lớn hơn em bốn tuổi.”
“Ông nội thương chị, sẽ đi giúp chị, nhưng dù sao ông cũng đã già, ngày xưa làm thuê nên đau lưng, không làm được việc nặng. Mẹ em lại nói bởi vì sinh em, ảnh hưởng cơ thể, đau lưng, chân khập khiễng, không thể xuống ruộng, chỉ có thể ở nhà nuôi lợn nuôi gà. Sau này em mới biết…… sinh em làm hỏng cơ thể là bịa chuyện.” Trâu Tường Bình hít sâu một hơi, nói tiếp: “May mà nhà chỉ làm nông để nuôi sống năm miệng ăn, không cầu thêm gì khác, hàng xóm biết tình hình nhà em nên cũng phụ giúp một tay.”
“Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, chị em, một cô bé mới bảy tám tuổi, đã gánh vác công việc mà mấy người đàn ông trong nhà mới làm nổi. Nhưng em chưa từng thấy chị khóc hay làm ầm ĩ, cũng chưa từng thấy chị lười biếng hay làm hỏng việc. Đám bạn khốn nạn của tên khốn kia thường nói, nuôi chị em còn hơn nuôi ba bốn đứa con trai. Sau đó, ông ta say khướt đáp, ‘Có ích gì, tuy rằng muốn lồi không có lồi, muốn lõm không có lõm, trông giống con trai, nhưng bên dưới không có gì cả!’ ”
“Dù chị làm gì, ông ta cũng chẳng bao giờ hài lòng, luôn chỉ vào mặt chị rồi quát, ném đồ vào người chị. Nhưng chị chưa bao giờ kêu ca cũng không tránh né, chịu thương chịu khó chịu đựng tất cả. Dù vậy, ông ta vẫn không hài lòng.”
Cậu nhìn Đổng Thạc: “Có lẽ bởi vì em là con trai.” Trâu Tường Bình nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Khi đó, ông ta đối với em không tệ lắm, cho em thứ tốt nhất trong nhà, khi đó em còn tưởng ông ta là một người cha tốt, em……”
“Ông ta luôn cãi nhau với mẹ, ông ta mắng mẹ bằng những lời lẽ rất bẩn thỉu, nhưng hình như mẹ là người có học thức, luôn nói chuyện có đạo lý. Vì vậy, hồi đó trong thôn có nhiều người nói, thật ra mẹ là con dâu mà ông nội mua từ bọn buôn người, mẹ vốn là dân thành phố.”
“Ông ta cãi không lại mẹ, sẽ động tay động chân, nhưng không cho em thấy, trước mỗi lần ra tay, ông ta đều đuổi em vào phòng. Sau đó qua cánh cửa không cách âm, tiếng dây nịt, tiếng ghế gãy, tiếng khóc của mẹ, tiếng ông nội ngăn cản. Sau đó em mới biết, chân của mẹ, là bị ông ta đánh gãy.”
“Em chưa từng nghe tiếng của chị, cho nên tưởng rằng chị cũng bị đuổi vào phòng giống em. Sau đó, có một lần chị dẫn em đi làm ruộng, em lén hỏi chị, lần sau cha đánh mẹ, chúng ta có nên ngăn cha, giúp mẹ không. Biểu cảm của chị ấy sau khi nghe câu đó……”
Vành mắt của Trâu Tường Bình đỏ hoe: “Đến giờ em vẫn không quên được, cả đời cũng không quên được.”
“Chị cười, đó là lần đầu tiên em thấy chị cười, trong ấn tượng của em, chị rất ít nói, mặt gần như không có biểu cảm gì. Nhưng hôm đó, sau khi nghe lời đề nghị buồn cười của em, chị cười, cười rất…… xót xa. Chị hỏi em, làm như thế, không sợ bị đánh sao? Em ngu ngốc đáp, ‘Không sợ, cha sẽ không đánh em’. Sau đó, chị không cười nữa, cả ngày hôm đó, chị không nói một lời nào.”
“Rồi, lại đến buổi tối, tên khốn đó lại kiếm cớ, lần lượt mắng cả nhà, đuổi em vào phòng. Tối đó sau khi vào phòng, rất nhanh lại vang lên tiếng dây nịt đánh người, tiếng khóc của mẹ, tiếng ông nội ngăn cản. Lúc đó em tự cho rằng mình là anh hùng nhỏ, nghĩ rằng chị sợ bị đánh nên không dám ngăn cản, thế thì em sẽ tự làm. Vậy là em run rẩy mở cửa ra, em thấy…… em chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi lập tức lùi vào phòng, bởi vì……”
Toàn thân Trâu Tường Bình run rẩy, cậu nắm chặt góc bàn: “Người ôm đầu nằm trên sàn, bị tên khốn đó dùng hết sức vừa đánh vừa đá, là chị của em.”
Một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt chàng trai, sự yên tĩnh phút chốc bao trùm hai người.
“Em biết chị bị thương, luôn biết. Vì nhà nghèo, trong nhà, dù là mùa đông hay mùa hè, chị chỉ mặc cái áo ba lỗ của cha. Em luôn cho rằng là vì công việc, nên em cảm thấy làm nông thật đáng sợ, em thường lợi dụng sự thiên vị của tên khốn đó, có thể không đi thì không đi, dù có đi thì chỉ đứng nhìn chị làm, thậm chí xắn quần xuống ruộng cũng cảm thấy bẩn. Nhưng em chưa bao giờ nghĩ rằng……”
“Tên khốn đó đánh chị rất ác, cứ như chị không phải con ruột của ông ta. Nghe nói, trước đây khi phát ti3t, ông ta sẽ đánh cả mẹ lẫn chị, nhưng sau khi mẹ sinh được con trai là em, ông ta không đánh mẹ nữa, chỉ đánh chị. Mẹ em không dám cản, chỉ có thể co ro trong góc vừa run vừa khóc, ông nội không cản được, vì khi ông ta nổi điên còn đánh cả ông nội, còn em……”
“Em không biết âm thanh ấy kéo dài bao lâu……”
“Nhắc tới cũng lạ, đó vốn là âm thanh em đã quen nghe từ nhỏ, nhưng chỉ có đêm đó, em cố nghe rõ……” Cậu rùng mình: “Trong nhà có đủ loại âm thanh, nhưng thứ duy nhất em chưa từng nghe thấy, là tiếng khóc của chị…… Cứ như, chị không cảm thấy đau. Sáng hôm sau, chị vẫn dậy sớm hơn ai hết, làm việc nhiều hơn ai hết. Em không biết chị đã chịu đựng như thế nào, em không biết. Nếu là em, có lẽ em đã sớm…… giết tên khốn đó rồi bỏ nhà đi?”
“Sau đó, âm thanh cuối cùng cũng dừng, em nghe tiếng tên khốn đó về phòng, nghe tiếng ông ta ngáy. Mãi đến lúc đó em mới ý thức được một điều, nhà mình chỉ có ba phòng ngủ, mình một phòng, cha mẹ một phòng, ông nội một phòng…… Em luôn nghĩ chị ngủ cùng cha mẹ, vì thế đã từng ghen tỵ với chị. Cho đến khuya hôm đó, em run rẩy mở cửa, ôm chăn chạy ra ngoài……”
“Chị nằm trên sàn, vị trí không thay đổi so với khi bị đánh. Chị như đang ngủ, hoặc như đã ngất vì đau, tóm lại, em gọi chị, chị không trả lời. Em thật ngốc, em tự cho là đúng, đắp chăn lên người chị, cho rằng như thế chị sẽ ổn. Nhưng ai ngờ, sáng hôm sau……”
“Em bị đánh thức bởi âm thanh mà bình thường chỉ xuất hiện vào buổi tối. Lần đó em nghe rõ tiếng mắng của tên khốn đó, ‘Ngứa da rồi phải không, to gan rồi đúng không, dám giành chăn của em mày’. Âm thanh đó kéo dài rất lâu, em vốn có thể ra ngoài giải thích, nhưng em không ra. Vì em nhớ lại câu hỏi của chị……”
“Có sợ bị đánh không? Em biết rồi, em sợ lắm.”
“Ông ta mệt, ném dây nịt xuống, vừa mắng vừa bảo chị đừng nằm ỳ nữa mà phải dậy làm việc, sau đó em nghe giọng của chị vang lên, lần đầu tiên, giữa âm thanh đáng sợ đó, em nghe giọng của chị, Chị nói, ‘Cha ơi, con không đứng lên được.’ ”
Thoáng chốc tĩnh lặng.
Trâu Tường Bình hít một hơi sâu: “Chị thật sự không đứng lên được, nếu không phải sáng hôm ấy hàng xóm bị đánh thức bởi tiếng ồn nhà em nên đến xem, sau đó đưa chị đi bệnh viện, có lẽ cả đời này chị cũng không thể đứng lên được. Tiền chữa bệnh cho chị, tên khốn đó không bỏ ra một xu, là hàng xóm chi trả. Bởi vì chuyện đó, việc ông ta có một đứa con gái, việc ông ta ngược đãi con gái, không thể giấu được nữa. Sau đó, đến đêm tuyết đầu mùa năm 2008.”
“Tối hôm đó, chị xuất viện về nhà. Nhưng em không hiểu tại sao, chị bị bọn họ đưa đến nhà hàng xóm ở. Buổi tối, rất khuya rất khuya, hình như em nghe được tiếng khóc, hình như là tiếng khóc của chị. Lúc đó em nghĩ, nhất định là em nằm mơ, chị của em là ai chứ, sao có thể khóc được? Cho nên em không để ý tới, kết quả là……”
“Sáng hôm sau tỉnh dậy, em không còn chị nữa. Ông ta bắt em nhớ kỹ, em không có chị, chị của em chưa từng được sinh ra.”