Bác Mệnh Tư Thời - Tuyết Dần

Chương 24: Chương 24



“Chị em mất rồi, ông ta lại bắt đầu đánh mẹ. Cuối cùng có một lần, mẹ phản kháng, bà ấy cầm dao phay, một nhát đâm thủng bụng của ông ta, chém gãy sống mũi của ông ta. Sau đó ông ta vào bệnh viện, mẹ vào tù. Ông ta không chết, ở bệnh viện đập đồ đánh người. Sau khi xuất viện, ông ta lại đến đánh em.”

“Lần đầu tiên bị ông ta đánh…… lúc đó em mới biết, khi ông ta dùng dây nịt đánh người, ông ta dùng đầu có khóa sắt. Cục sắt ấy đập vào người, chị em như thế nào chịu được? Ngày qua ngày, năm qua năm?”

Thở dài một tiếng: “Sau đó, ông ta phát rồ, giết người, bị đưa vào bệnh viện tâm thần, còn em thì bị đưa vào cô nhi viện, bởi vì ông nội không nuôi em nổi, em cũng không dám ở lại ngôi nhà đó nữa.”

“Tuổi thơ nực cười cứ thế mà kết thúc…… Sau đó, suốt nhiều năm, em không dám chạm vào quá khứ ấy nữa…… Cho đến một năm trước, anh đến tìm em, nói rằng ông nội em mắc bệnh Alzheimer, bảo em — người giám hộ duy nhất đã trưởng thành, ký tên đưa ông vào viện dưỡng lão.”

“Em hỏi ông nội chuyện năm đó, hỏi ông, chị em đâu rồi. Nhưng ông không nói rõ ràng, lúc thì nói tên khốn đó đã bán chị cho bọn buôn người đổi lấy ba bốn trăm ngàn, chị đã bị đưa đến Tam giác Vàng (*) làm nô lệ; lúc thì nói chị chết rồi, trong trận tuyết lớn đêm đó, bị chết cóng, chính tay ông đã chôn chị sau núi.”

(*) Tam giác Vàng là khu vực rừng núi hiểm trở nằm giữa biên giới 3 nước Lào, Thái Lan, Myanmar, nổi tiếng là nơi sản xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới, nhưng ngày nay không còn trồng thuốc phiện nữa mà trở thành khu du lịch sinh thái lý tưởng, theo đó, những cánh đồng anh túc năm xưa được thay bằng những thửa ruộng hoa màu, cây trái quanh năm xanh tốt. 

“Chị đối xử với em rất tốt, đối xử với mọi người cũng rất tốt, nhưng mười mấy năm qua, không một ai, bao gồm cả em, nhớ đến chị. Đến khi nhớ ra rồi hỏi thăm, chị đã…… hoặc là chết rồi, hoặc là còn sống nhưng còn đau khổ hơn cả chết.”

“Đến bây giờ, ông trời để em gặp lại chị……”

“Em sợ, chị nhận ra em, em sợ, em sợ chị nhắc lại chuyện năm xưa, sợ chị hỏi em, những năm qua em đã làm gì, tại sao chưa từng quan tâm đ ến chị; chị không thừa nhận em, em càng sợ hơn……”

“Em muốn tìm lại chị, muốn nói với chị, xin lỗi, nhưng em lại……” Trâu Tường Bình không nói nữa, chỉ khóc nức nở lắc đầu.

Đổng Thạc đứng lên, vỗ nhẹ lên vai Trâu Tường Bình, người đã trưởng thành nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ, anh không an ủi, chỉ nói: “Không còn sớm nữa, mau về nghỉ ngơi đi.” Sau đó anh đến quầy bar trả tiền, rồi rời đi.

Ra khỏi khách sạn, Đổng Thạc buông tiếng thở dài, như muốn trút hết cảm xúc tích tụ sau khi nghe câu chuyện kia, cố gắng, mặt đỏ bừng vì hít sâu, sau đó thở ra. Thở xong, lại hít mạnh một hơi không khí lành lạnh ban đêm, sau đó nhấc chân, tiếp tục bước đi.

———

Hai mươi ba mươi phút sau, Đổng Thạc đầu óc mơ hồ, vô thức đi bộ về đến trước cửa nhà. Anh vỗ trán, nhớ tới chuyện Trâu Tường Bình nhờ vả.

Thế là, anh gọi điện thoại cho bạn học đại học hiện đang làm việc ở trung tâm giám định tư pháp.

“Alo, Tiểu Dương, lâu rồi không gặp…… Ừ, ừ. Có chuyện muốn hỏi…… Chỗ các cậu có làm giám định quan hệ huyết thống không? À không, một người bạn nhờ vả. Tất nhiên, tôi không có hứng thú phạm tội lạm dụng quyền lực, tất nhiên là tự bỏ tiền túi. Ừ…… Đúng, đúng, đúng, nước bọt trên chai nước khoáng và tóc. Ừ, ừ, thế là được. Ngày mai giờ làm việc tôi qua nhờ cậu. Cảm ơn, ừ, tắt máy nhé.”

Cất điện thoại, thở dài một hơi, Đổng Thạc đi về phía cửa nhà. Vừa đi vừa suy nghĩ.

Lư Linh Vận, cô có phải con gái của Lý Phúc và Lư Ki…… Lý “Ê” không? Ông ngoại cô họ Lư, chỉ là trùng hợp sao? Như vậy, giữa cô và Vương Thắng đã xảy ra chuyện gì? Trong giấc mơ của cô xuất hiện gương mặt của Vương Thắng, cho nên, đêm ấy, cô ở hiện trường, vậy tại sao cô lại rơi xuống sông? Trưa nay, lại trùng hợp đúng lúc Vương Thắng tử vong?

Rốt cuộc, cô có bí mật gì?

Tháo chìa khóa đeo trên thắt lưng xuống, Đổng Thạc thở dài, như tạm thời thở ra hết mọi thắc mắc trong lòng, biến khuôn mặt đang chau mày thành khuôn mặt sáng láng, hít một hơi sâu, đẩy cửa vào.

“Con về rồi…… Ơ?” Cánh cửa vừa mở ra, nụ cười trên khuôn mặt Đổng Thạc không giữ được nữa. Bởi vì, người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhà anh, đang trò chuyện cùng Đặng Tử Du, chính là Lư Linh Vận mà anh đang suy nghĩ cả buổi.

Anh chú ý thấy, ống quần của Lư Linh Vận đang xắn lên, để lộ vết trầy xước máu me trên hai đầu gối, vết thương tượng tự cũng có trên khuỷu tay phải.

“Ồ, anh về rồi.” Đổng Sương cầm hộp y tế bước ra từ phòng trong.

Đổng Thạc: “Đây là……?”

“Đây là đàn chị khóa trên của em gái con, tên là Lư Linh Vận.” Người trả lời là Đặng Tử Du: “Hôm nay mẹ với em con ra ngoài đi dạo. Trên đường về thì thấy con bé băng qua đường một mình vào buổi tối, cúi đầu bước đi. Mặc dù là đèn xanh nhưng trên đời luôn có người không tuân thủ luật giao thông mà. Kết quả, bị một chiếc xe đạp điện vượt đèn đỏ tông phải.”

“May mà chiếc xe đó có lẽ bởi vì vượt đèn đỏ, trong lòng chột dạ, chạy không nhanh. Mẹ với em con nói muốn đưa con bé vào bệnh viện, nhưng con bé chết cũng không chịu, nói tự mình xử lý được. Mẹ nghĩ như thế sao được, vết thương đáng sợ như vậy, cho nên nằng nặc đòi đưa con bé về nhà, định giúp con bé xử lý một chút.”

“Sao bất cẩn thế?” Đổng Thạc nhíu mày, giật lấy hộp y tế từ tay em gái, rồi bước tới ngồi xuống trước sofa.

“Xin lỗi.” Lư Linh Vận tránh ánh mắt của Đổng Thạc, như con hổ nhỏ bị thương, rụt người vào sofa.

Ánh mắt của Đổng Thạc dao động, anh khẽ thở dài, mở hộp y tế ra: “Tôi có chứng nhận cấp cứu, để tôi giúp cô xử lý vết thương, không ngại chứ?”

“Ừm, cảm ơn.” Cô ngoan ngoãn giơ tay lên.

Đổng Thạc mở chai cồn y tế mới, xé một túi bông gòn y tế: “Phải lấy hết sỏi cát trong vết thương, hơi đau, cô cố chịu nhé.”

“Ừm.” Lư Linh Vận dời mắt nhìn xuống vết thương của mình, biểu cảm bình thường, không biết đang nghĩ gì.

Động tác khử trùng và băng bó của Đổng Thạc rất thuần thục và nhẹ nhàng, còn Lư Linh Vận từ đầu đến cuối luôn rất hợp tác, đừng nói là kêu khóc như người khác, ngay cả động tác rụt người khi bông gòn chạm vào vết thương cũng không có.

Vết thương nhanh chóng bị băng gạc che đi, những nghi vấn và khó chịu mà Đổng Thạc giấu trong lòng bị mấy động tác đơn giản này khơi dậy.

Dường bên tai văng vẳng giọng của Trâu Tường Bình, dường như tận mắt nhìn thấy cô bé không khóc không nói cũng không cười, dường như chính tai nghe thấy giọng nói của cô bé: “Cha ơi, con không đứng dậy được.”

Ánh mắt bất giác rơi vào chiếc bao cổ tay trên tay phải của Lư Linh Vận. Anh nhớ lúc ở trong phòng thẩm vấn, tay áo của khoác da đen đã thay thế cho chiếc bao cổ tay này, lúc đó anh thoáng thấy, dưới ống tay áo đó, là một vết sẹo.

Vết bớt trên tay phải, vết sẹo trên trán. Không biết tại sao, trong đầu Đổng Thạc đột nhiên xuất hiện câu nói này. Dù ký ức của anh rất rõ ràng rằng anh chưa từng nghe câu này (*), nhưng anh lại có cảm giác kỳ lạ rằng chín chữ này đang miêu tả chị của Trâu Tường Bình, hoặc là, Lư Linh Vận.

(*) ‘Vết bớt trên tay phải, vết sẹo trên trán’ kèm theo ảnh chụp là Trâu Tường Bình nhắn tin nhờ Đổng Thạc giúp ở thời không trước, còn ở thời không này, vì Lư Linh Vận chủ động hẹn gặp Trâu Tường Bình nên Trâu Tường Bình không nhắn tin gửi ảnh nhờ Đổng Thạc giúp nữa.

“May mà có bao cổ tay, không thì tay cũng bị thương rồi.” Đổng Thạc thuận miệng nói một câu.

Vốn đang nghĩ cách làm thế nào để dụ Lư Linh Vận chủ động tháo bao cổ tay, nhưng không ngờ, cô lại bất thình lình tháo nó ra, để lộ vết sẹo màu hồng nhạt to cỡ quân cờ vây trước mắt Đổng Thạc.

“Đeo bao cổ tay không phải để bảo vệ tay, chỉ là muốn giấu thứ này thôi.” Cô nói thẳng.

“Vết thương sâu thế này, sao mà có?” Đặng Tử Du đến gần, đau lòng hỏi.

“Không nhớ rõ ạ, hình như lúc nhỏ nghịch ngợm, chơi dao không cẩn thận cắt phải.” Lư Linh Vận lại đeo bao tay vào.

Đặng Tử Du: “Con bé này, sao lại bất cẩn như vậy.”

“Vết thương trên tay phải, do chơi dao tự cắt?” Đổng Thạc nhận ra điều gì đó không đúng lắm: “Sao tôi không thấy cô thuận tay trái nhỉ.”

“Tôi thuận cả hai tay, sau này tập nên mới thuận, để tránh giành nhau trên bàn ăn mà cố gắng luyện tập.” Nói đoạn, như để chứng minh, Lư Linh Vận dùng tay trái cầm hai cây tăm bông, giống như cầm đũa, rất dễ dàng gắp cây tăm bông thứ ba.

“Tài thật!” Đổng Sương cũng chạy đến hóng hớt.

“Nhưng mà đàn chị, chị bị ngã thế này, mấy buổi luyện tập sau…… Hay là em xin nghỉ giúp chị nhé, dù sao chị đã có tư cách thi đấu rồi, không cần tham gia thi tuyển chọn, từ giờ cho đến đại hội thể thao tỉnh còn hơn hai mươi ngày nữa, lúc đó chị cũng khỏi rồi.”

Lư Linh Vận: “Ừ, xin lỗi, lại làm phiền mọi người rồi.”

Đặng Tử Du: “Thì ra con cũng trong đội điền kinh, vậy nhà dì phải nhờ con chăm nom Sương Sương rồi. Ôi, dì ngớ ngẩn thật, nãy giờ cứ mãi nói chuyện với mấy đứa, suýt quên hỏi, hai đứa ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi……”

“Con chưa, cô ấy cũng chưa.” Đổng Thạc giành nói trước, sau đó giơ tay ngăn Đặng Tử Du đang định đứng dậy: “Mẹ đừng làm, bọn con ra ngoài ăn là được, ăn xong con tiện đường đưa cô ấy về trường.”

Lư Linh Vận hơi sửng sốt.

“Đi thôi, không còn sớm nữa, muốn ăn gì thì cứ nói, hôm nay anh Thạc đây mời!” Anh vỗ lên vai Lư Linh Vận, nhưng bị xương bả vai của cô làm đau tay: “Ôi, xem cô gầy thế này, gầy đến mức xương làm người khác đau.”

“……”

“Tiểu Thạc, hai đứa biết nhau à?” Đặng Tử Du thấy chút mập mờ trong vài câu nói của người, bà nhất thời cảm thấy hứng thú.

“Không chỉ biết, là người quen cũ ạ.” Đổng Thạc không khách sáo kéo tay Lư Linh Vận: “Đi thôi.”

Thế là, Lư Linh Vận cứ thế bị Đổng Thạc dẫn đến quán ăn ẩm thực Hồ Nam dưới lầu trong trạng thái mơ mơ màng màng. Lý do anh chọn ẩm thực Hồ Nam là: “Chẳng phải cô làm ở Cố Tương sao, cho nên tôi đoán cô thích ăn món Hồ Nam.” Đổng Thạc nói như thế.

Đổng Thạc đưa thực đơn cho Lư Linh Vận nhiều lần, nhưng đều bị cô từ chối với hai từ “tùy ý”. Cuối cùng anh đành phải gọi món theo ý mình, gọi một loạt các món cay, cuối cùng như chợt nhớ ra, anh gọi một dĩa rau diếp xào tỏi, để tỏ ra rằng mình nghĩ đến khả năng Lư Linh Vận không ăn cay được. Nhưng anh luôn cảm thấy khả năng này rất nhỏ, không phải bởi vì lý do hoang đường lúc nãy, mà là vì, Trâu Tường Bình thích ăn cay.

Người đã đến, món ăn cũng đã gọi xong, thời gian được ở riêng với Lư Linh Vận như Đổng Thạc mong ước đã bày ra trước mắt, nhưng anh lại không biết nên hỏi thế nào, nên bắt đầu từ đâu. Bởi vì, có quá nhiều, quá nhiều nghi vấn. Còn Lư Linh Vận, cô gái luôn dùng nụ cười và sự bướng bỉnh để chèn ép sự yếu đuối gần như không tồn tại, lại khiến anh không đành lòng nói ra bất cứ điều gì có thể làm cô tổn thương, dù rằng, vô tình hoặc cố ý, anh đã làm tổn thương cô nhiều lần.

Anh hơi lúng túng nghịch điện thoại, Lư Linh Vận cũng như thế. Chỉ là, cô cầm điện thoại bằng tay phải, còn ánh mắt thực tế lại lách qua màn hình điện thoại, dừng trên lòng bàn tay trái giấu dưới gầm bàn. Ở đó, một vết cắt mới đóng vảy chưa lâu, là vết cắt mà cô không ngần ngại để lộ vết sẹo trên cổ tay phải nhằm chuyển hướng sự chú ý của Đổng Thạc, là vết cắt khi cô hẹn gặp Trâu Tường Bình, khi khiến Trâu Tường Bình hồi tố.

Trên TV trong quán ăn, tình cờ phát một bộ phim tiên hiệp nổi tiếng hồi năm ngoái, nhưng Lư Linh Vận lại không chú ý đến nó chút nào, suy nghĩ của cô đang bay rất xa.

Là người hoàn toàn không có tiền sử động kinh, việc phát bệnh đột ngột lúc đó, thay vì gọi là “bệnh”, cô lại nghiêng về một khả năng khác: Năng lực mất khống chế, hoặc là, lúc năng lực khởi động thì bị quấy nhiễu. Nhưng vừa rồi khi sử dụng năng lực lên Tường Bình, lại không có vấn đề gì, điều này chứng tỏ, rất có thể là khả năng sau.

Năng lực bị quấy nhiễu, trên đời này, ngoại trừ ông ngoại đã qua đời, còn có điều gì có thể can thiệp vào năng lực của mình?

Trừ phi, người có năng lực giống mình, không chỉ có một.

Cô nhớ lại lời dặn của ông ngoại trước khi qua đời:

“Nếu con không thể chịu đựng một mình, hãy đi tìm anh ta, anh ta sẽ giúp con. Trừ anh ta, không nên tin bất cứ ai. Tuy rằng, nói một cách ích kỷ, ông ngoại không hy vọng con đi tìm anh ta.”

“Nếu có một ngày, con gặp người đeo huy hiệu đồng hồ cát trước ngực, đừng nghĩ gì cả, cũng đừng do dự, phải chạy, liều mạng chạy, dùng năng lực mà chạy. Huy hiệu đó rất đặc biệt, khi thấy nó con sẽ hiểu, nó không phải thứ của thời đại này. Tất nhiên, ông ngoại càng hy vọng, con mãi mãi không bao giờ gặp nó.”

Mà bây giờ, điều “không hy vọng” đầu tiên của ông ngoại đã thành hiện thực, cô đã tìm Hứa Quân Duệ, trở thành nhân viên của công ty Chuyển Tiếp của Hứa Quân Duệ, còn nhận Bành Toa — người có quan hệ không cạn với Hứa Quân Duệ, làm chị họ.

Vậy còn điều thứ hai?

Cái chết của người kia trưa nay, thật sự là đột tử sao? Nếu không phải, vậy……

Mình và Tường Bình hẹn gặp mặt, chị Toa đột nhiên xuất hiện, có thật như lời chị ấy nói, chị ấy đến khách sạn A Pháp đàm phán một dự án hợp tác, tình cờ gặp mình không? Quả thật, Chuyển Tiếp là ông chủ lớn của Bách Lý Họa Lang, hợp tác với bất kỳ khách sạn nào trong thành phố cũng không có gì lạ. Nhưng thời gian, địa điểm……

Mình đã chung sống với bọn họ nhiều năm như vậy, đã có thể xem như nửa thân thích. Nhưng đến tận bây giờ, về bản chất thật sự của Chuyển Tiếp và văn phòng Dị Sự, mình lại hoàn toàn không biết gì cả. Cũng giống bọn họ không biết bí mật của mình. Lư Linh Vận cho rằng, sở dĩ đôi bên có thể chung sống hòa bình, chính là nhờ nguyên tắc không tìm hiểu sâu về nhau.

Nhưng lần này có vẻ như……

Lư Linh Vận mở màn hình khóa, đó là giao diện trò chuyện WeChat với Bành Toa. Cô hít một hơi sâu, bắt đầu gõ chữ: “Chị Toa, hôm nay……”

Chưa kịp gõ xong, đối phương đã gửi một tin nhắn đủ để khiến Lư Linh Vận quên hết những gì cô vừa nghĩ.

“À, đúng rồi Vận Vận, lúc nãy đi vội quá nên quên nói với em. Từ quầy đồ ăn vặt đi ra, lúc đi ra sảnh khách sạn, chị thấy có người trốn trong góc. Có vẻ anh ta đã ở đó khá lâu rồi. Anh ta đứng khá xa, có lẽ không nghe được gì, nhưng mà…… chị không chắc lắm. Nếu chị nhớ không nhầm, anh ta là cảnh sát họ Đổng đấy, em để ý nhé.  ―― Bành Toa”

Lư Linh Vận đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đổng Thạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.