Bác Mệnh Tư Thời - Tuyết Dần

Chương 26: Quyển 2 Chất độc không tên



Quyển 2: Chất độc không tên

Thời gian thấm thoát đến giữa tháng tám, hôm nay là ngày thi đấu thứ năm của đại hội thể thao tỉnh, cũng là ngày cuối cùng của các môn điền kinh. Đổng Thạc theo đúng lời hẹn với em gái, xin nghỉ nửa ngày, vừa xử lý xong công việc buổi sáng liền lái xe đến sân vận động tỉnh, vừa kịp đến vào giờ nghỉ trưa.

Đổ xe xong rồi đi bộ đến khu vực nghỉ ngơi của vận động viên, từ xa Đổng Thạc đã thấy Đổng Sương huơ huơ giấy thông hành, sau đó dùng tay làm động tác bắt loa ý bảo bảo vệ cho anh vào rồi.

“Không tệ lắm, cuối cùng cũng không đến muộn.” Vừa kéo anh trai vào trong, Đổng Sương vừa vỗ cánh tay anh trêu chọc.

“Đã hứa với em, anh đã bao giờ thất hứa chưa?” Đổng Thạc không chút hổ thẹn đáp.

“A, nếu anh hỏi, anh đã bao giờ thực hiện lời hứa với em chưa, có khi em có thể trả lời đấy.” Đổng Sương không chút do dự vạch trần.

“Ồ, đây là Chuyển Tiếp à.” Đổng Thạc giả điếc trước lời câu nói như trách móc của em gái, tiện tay chỉ vào một cái logo để chuyển chủ đề: “Nghe nói đàn chị Lư của em làm việc ở Chuyển Tiếp phải không?”

Trước cách chuyển chủ đề gà mờ của anh trai, Đổng Sương khinh thường lườm một cái, nhưng vẫn thành thành thật thật không thẹn với linh hồn nhiều chuyện trong lòng, tiếp lời anh: “Đúng vậy. Chuyển Tiếp là công ty thể thao mạo hiểm liên tỉnh thậm chí toàn quốc mà, các cuộc thi lớn như đại hội thể thao tỉnh thường sẽ được tài trợ. Nghe nói tuyến đường việt dã năm nay cũng do bọn họ thiết kế, chị Lư hình như cũng có tham gia. Tuy rằng chị ấy luôn nói mình là nhân viên bình thường, nhưng em luôn cảm thấy chị ấy phải có chức vụ khá cao.”

Đâu chỉ là cao? Có khi còn có quan hệ họ hàng với tổng giám đốc ấy chứ. Đổng Thạc lẩm bẩm trong lòng.

“Nhưng mà, anh à.” Đổng Sương đột nhiên cười ranh mãnh, dùng vai đẩy nhẹ Đổng Thạc: “Gần đây anh làm sao thế? Lúc nào cũng trái một câu phải một câu vòng vo hỏi chuyện của chị Lư? Chẳng lẽ anh để ý chị ấy hả?”

Đổng Thạc vấp phải một hòn đá không biết vì sao lại xuất hiện giữa đường, suýt ngã sấp mặt.

“Ha ha ha ha, phải thì nói phải, cần gì phải thành kính cúi đầu lạy như thế. Em thấy chị Lư rất tốt mà, tuy tuổi hơi chênh lệch với anh, nhưng tính cách già dặn của chị ấy hoàn toàn có thể bù đắp cho khoảng cách tuổi tác. Nếu anh thích thật, nói cho em biết, em giúp anh……”

“Chiều nay thi tiếp sức, em lượn qua lượn lại ở đây, không sao à?” Đổng Thạc liếc qua, không khách khí ngắt lời: “Anh không muốn chạy xa đến đây, chỉ để thấy em kéo cả đội thụt lùi.”

“Hứ, anh nói vậy mà nghe được sao. Em chẳng phải sợ anh lạc đường, vừa ăn xong bữa trưa khó ăn dành cho vận động viện thì đã phi nhanh đến đây sao? Các chị còn đang từ từ thưởng thức ở nhà hàng kia kìa. Hơn nữa, gì mà kéo lùi? Mặc dù em là người chạy tiếp sức 100m chậm nhất trong bốn người, nhưng em nhỏ tuổi nhất, mới vào đội chưa được một năm mà, đây còn là lần đầu tiên em tham gia đại hội thể thao tỉnh, dù lần này không được thì sau này vẫn còn nhiều cơ hội. Hơn nữa, huấn luyện viên cũng nói rồi, em không cần áp lực, chạy tốt lượt ba theo tốc độ của mình là được, chỉ cần không tụt lại một trăm mét, lượt bốn của chị Lư có thể kéo lên được.”

“Chỉ có chí khí thế này thôi? Tụt lại rồi để người khác kéo lên?” Đổng Thạc hơi cạn lời: “Tiếp sức 4×100, chỉ cần không tụt lại một trăm mét là có thể kéo lên được, chị Lư của em biết dịch chuyển tức thời hả?”

“Ai biết được, có khi chị ấy thực sự biết đấy.” Đổng Sương nhún vai.

Ừm, dù sao cũng là người ấy, nói không chừng có thể thật. Với câu nói này của em gái, hiếm khi Đổng Thạc đồng tình.

“Đúng rồi, anh.” Cô ấy ghé vào tai Đổng Thạc: “Em nói anh nghe chuyện này, có khi chị Lư là đồng hương của chúng ta đấy, người Sơn Châu, người Sơn Châu á, em còn tưởng chị ấy là người gốc Kinh Châu cơ.”

“Đồng hương?” Đổng Thạc nheo mắt lại.

“Mấy ngày nay thi đấu, bọn em ở cùng một ký túc xá, sáng nay em chưa tỉnh ngủ, đầu óc ngơ ngơ buột miệng nói tiếng địa phương, em quên mình nói gì rồi, nhưng hình như là hỏi câu gì đấy hay là nhờ người lấy đồ dùm, thế mà chị Lư lại hiểu!”

“Sau đó em hỏi quê chị ấy ở đâu, chị ấy nói mình là người tỉnh này, có thể hiểu tiếng địa phương của em, bởi vì hay làm thêm nên gặp nhiều người nhiều vùng miền, tự nhiên học được chút ít, nhưng em nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy chị ấy lừa em. Tự học chút tiếng địa phương, sẽ là kiểu người khác nói từng từ từng câu thì mới hiểu đại khái; còn như sáng nay, người nói mơ màng, líu lưỡi, chị ấy cũng chưa tỉnh ngủ, thế mà vẫn hiểu ngay, không phải tiếng mẹ đẻ thì là gì?”

Lư Linh Vận là đồng hương với mình. Đổng Thạc sờ cằm. Vậy thì……

“Nhưng mà nói cũng lạ, ở chỗ chúng ta, như hai anh em mình nói tiếng phổ thông phân biệt rõ n, l, f, h, thì đã được coi là có khiếu ngôn ngữ. Giống như chị Lư nói chuyện không kìm được mà uốn lưỡi cuối vần (*), em chưa thấy bao giờ. Anh, anh nói xem tiếng phổ thông của chị ấy không nhận ra xuất xứ, có phải để che giấu điều gì đó không? Chị ấy là đồng hương của chúng ta, nhưng vì lý do nào đó mà cần phải che giấu thân phận, như đặc công bí mật chẳng hạn. Anh đừng nói, một ngày đó chị ấy nói mình là đặc công, em cũng chẳng ngạc nhiên đâu.”

(*) Ér hoá, còn gọi là sự r hoá chung âm của âm tiết, là một hiện tượng âm vị học mà trong đó, từ góc độ của người bản ngữ, âm “ér” được thêm vào các âm tiết. Hiện tượng này xuất hiện rộng rãi trong dạng nói của tiếng Quan thoại. Đây là hiện tượng phổ biến các dạng tiếng Trung miền Bắc Trung Quốc, nhất là trong phương ngữ Bắc Kinh, đóng vai trò hậu tố giảm nhẹ cho danh từ, dù trong vài phương ngữ nó còn đóng vai trò ngữ pháp khác nữa.

“Đừng tưởng tượng bậy bạ.” Đổng Thạc vỗ gáy của em gái: “Nếu đặc công bị em nhận ra là đặc công, thì không gọi là ‘đặc công’ nữa.” Ý tưởng đặc công này đúng là hoang đường, nhưng Lư Linh Vận giấu giếm thân phận……

“Không phải em tưởng tượng linh tinh, mà chị Lư thật sự lạ lắm.” Đổng Sương càng nói càng hăng: “Chị Lư là người chạy tiếp sức thứ tư, khi được chọn là người chạy thứ ba và luyện tập phối hợp trao gậy với chị ấy em mới biết, chị ấy chạy…… Ừm!” Đổng Sương tự vỗ đầu mình.

“Người không chuyên có thể không biết, vùng tiếp sức không phải là một vạch kẻ trên đường chạy điền kinh, mà là một khu vực dài ba mươi mét, mười mét đầu là vùng dự chạy, để người chờ gậy sớm tăng tốc, hai mươi mét sau mới là vùng trao gậy thật sự. Người chờ gậy chạy trước ở vạch xuất phát trong vùng dự chạy cần phải tính toán, dựa vào tình hình toàn đội cũng như tốc độ và thói quen của hai người để điều chỉnh, sao cho tối ưu hóa tốc độ tổng thể, cũng như điểm trao gậy vừa đúng trong vùng tiếp sức, mà tốc độ của hai người cũng phải đúng lúc tăng nhanh nhất. Vì vậy, suốt nửa tháng sau khi được chọn, em và chị ấy đã dành hầu hết thời gian luyện tập phối hợp chuyền gậy, cân nhắc điểm xuất phát dự kiến và điểm nhận gậy.”

“Thông thường, người chờ gậy xuất phát khi nào là do tự mình quay đầu quan sát tình hình của đồng đội để quyết định, nhưng chị Lư lại không làm vậy. Chị ấy hoàn toàn không quay đầu lại, chỉ nghe âm thanh, thậm chí từ lúc gậy được chuyền đến tay em, chị ấy đã nhắm mắt minh tưởng. Chị ấy bảo em khi chạy đến một điểm nào đó cách vùng dự chạy vài mét, em phải hét lên một tiếng, chị ấy nghe âm thanh mà xuất phát. Để tìm được đúng điểm đó và hét có kỹ xảo, em phải luyện tập nhiều lắm.”

“Xuất phát không quay đầu dựa vào tiếng hét của em đã đành, chị ấy còn nhắm mắt chạy nữa! Nhắm mắt chạy mà còn giành được chức vô địch tỉnh, trời ơi! Anh nói xem, em có thể không tưởng tượng lung tung được không? Như nhắm mắt là có thể mở thiên nhãn gì đó.”

“…… Thiên nhãn và chạy nhanh liên quan gì đến nhau?” Đổng Thạc miệng thì trêu, nhưng trong lòng lại ghi nhớ kỹ chuyện Lư Linh Vận nhắm mắt chạy bộ.

Anh phát hiện hình như mình đã nhìn thấy một góc sự thật nào đó của tảng băng chìm.

——

Nhà ăn.

Một người đàn ông mặc trang phục trọng tài đội mũ che nắng ngồi đối diện với Lư Linh Vận và Phương Du: “Tiểu Lư, Tiểu Phương, lâu rồi không gặp.”

“Huấn luyện viên Thẩm.” Lư Linh Vận ngẩng đầu lên khỏi bữa ăn, gật nhẹ đầu.

“Huấn luyện viên Thẩm, lâu rồi không gặp ạ.” Phương Du giơ tay chào.

“Này, Tiểu Lư, tôi hỏi lại lần nữa.” Huấn luyện viên Thẩm hướng về phía Lư Linh Vận: “Em thật sự không có ý định vào đội tuyển tỉnh à? Bản chất của đại hội thể thao tỉnh giống như cuộc kiểm tra đầu vào của đội tuyển tỉnh, người dự thi có ai mà không nỗ lực hết mình để thể hiện trước mặt các huấn luyện viên và trọng tài của đội tuyển tỉnh? Còn em thì hay rồi, tôi là trọng tài trưởng đã ba năm mời em, em từ chối ba lần, thật sự kiên định.”

“Nếu thầy kiên trì hỏi ba năm, thì em cũng có thể kiên trì từ chối ba năm.” Lư Linh Vận cười xin lỗi: “Thật ngại quá, em thật sự không có ý định đó.”

“Haiz……” Huấn luyện viên khẽ vỗ xuống bàn, dựa lưng vào ghế.

“Huấn luyện viên Thẩm, hay là thế này, thầy lùi một bước nhận em vào được không?” Để giảm bớt sự lúng túng, Phương Du cười hì hì nói.

“Được thôi, chờ em chạy một trăm mét nhanh thêm 0,5 giây đi.”

“……” 0,5 giây, đùa à? Nụ cười của Phương Du tắt ngấm.

“Được rồi, chiều nay các em thi tiếp sức, mặc dù tôi không phải trọng tài của cuộc thi này, nhưng trọng tài trưởng như tôi ngồi ở đây trò chuyện với các em, nếu bị người có ý đồ xấu nhìn thấy rồi nói lung tung thì không hay, các em từ từ ăn nhé.” Huấn luyện viên Thẩm chỉnh lại mũ, đứng dậy, rồi bổ sung: “À, nghe nói đội các em năm nay thay hai người, cả hai đều là người mới vào đội không lâu đúng không?”

“Vâng, hai đàn chị chạy thứ hai và thứ ba của đội đã tốt nghiệp rồi, nên đổi thành người mới năm nhất và năm hai.” Phương Du đáp.

“Ừm, người mới, lại còn là người chạy thứ hai và thứ ba. Xem ra mục tiêu ba lần vô địch liên tiếp của các em có vẻ hơi khó đấy.” Huấn luyện viên Thẩm vẫy tay: “Cố gắng lên nhé.”

“Vâng, cảm ơn thầy.” Lư Linh Vận gật đầu.

Không lâu sau khi huấn luyện viên Thẩm rời đi, Lư Linh Vận và Phương Du cũng ăn xong bữa trưa và chuẩn bị rời đi, thì một giọng nói quen thuộc gọi Lư Linh Vận từ phía sau: “Chị!”

Bước chân của Lư Linh Vận khựng lại, dù trong lòng không muốn, nhưng cơ thể vẫn quay về phía giọng nói ấy: “Tôi không……”

“Em, em biết, chị…… chị Lư.” Trâu Tường Bình cúi đầu, tay nắm chặt thứ gì đó: “Nhưng chị thật sự quá giống chị ấy, em không kiểm soát được bản thân mình……” Hít một hơi sâu, cậu bỗng ngẩng đầu lên, giơ thứ trong tay ra trước mặt Lư Linh Vận: “Nếu có thể, chị có thể nhận lấy cái này không? Xem như……” Đó là một con chuồn chuồn làm bằng cỏ, tay nghề không được tốt, nhưng miễn cưỡng nhìn ra được là con chuồn chuồn.

“Ôi, ngày nay……” Phương Du đứng bên cạnh vỗ vai Lư Linh Vận trêu chọc, nhưng sau khi thấy biểu cảm trên mặt Lư Linh Vận, cô ấy nhạy bén thu hồi nụ cười, trên mặt viết rõ “Cứ xem như tớ vô hình, hai người tiếp tục đi”.

Lư Linh Vận thở dài, thò tay vào túi lấy thứ gì đó: “Đây.”

“Hả?” Nhìn vào màn hình điện thoại mà Lư Linh Vận đang giơ lên trước mặt, Trâu Tường Bình ngơ ngác.

“Mã QR, kết bạn WeChat, không phải muốn kết bạn sao? Cậu đã gọi tôi là ‘chị’, tôi không biểu hiện chút gì thì không được.” Lư Linh Vận dùng ánh mắt ý bảo con chuồn chuồn cỏ trong tay Trâu Tường Bình: “Cái này muốn tặng cho chị của cậu phải không?”

“…… Vâng. Em vẫn nợ chị ấy một câu……”

Trâu Tường Bình cắn môi, không biết với tâm trạng thế nào, cậu nhìn thẳng vào mắt Lư Linh Vận, nói một câu: “Xin lỗi, và…… cảm ơn ạ.”

“……” Lư Linh Vận cụp mắt xuống.

Gần đây mọi người làm sao thế, động một chút là “cảm ơn xin lỗi”?

“Ừ…… Được rồi.” Lư Linh Vận nhận lấy con chuồn chuồn cỏ: “Nếu cậu không ngại, lời nói của cậu, quà của cậu, tôi nhận thay cô ấy nhé?”

“Vâng!” Trâu Tường Bình gật mạnh đầu, trên khuôn mặt tràn đầy lo lắng cuối cùng cũng có chút nhẹ nhõm: “Cảm ơn ạ!”

“Là người nhận quà, tôi nên cảm ơn cậu mới đúng.” Nhìn con chuồn chuồn thoạt nhìn không mấy đẹp mắt này, Lư Linh Vận tự lẩm bẩm.

Sau khi Trâu Tường Bình rời đi, Lư Linh Vận giơ con chuồn chuồn cỏ lên: “Xấu thật.”

“Đúng là xấu thật.” Phương Du rướn người lên nhìn: “Ủa, cậu còn biết bện cỏ à?” Cô ấy thấy Lư Linh Vận thuần thục biến con chuồn chuồn xiêu xiêu vẹo vẹo thành con chuồn chuồn giống như thật, đẹp đến mức có thể đem bán ở khu du lịch cũng không thành vấn đề.

“Trước đây học từ ông nội.”

“Ông nội cậu?” Phương Du ngạc nhiên: “Không phải cậu được ông ngoại nuôi lớn sao?”

Lư Linh Vận ngẩng đầu lên khỏi con chuồn chuồn cỏ: “Ừm, ‘ông ngoại’, ‘ông nội’, đều như nhau mà, chỉ khác cách gọi.”

“Sao mà như nhau được……” Miệng thì nói như thế, nhưng thực tế, Phương Du cũng thức thời không tranh luận nữa, cô ấy đổi chủ đề: “Nhưng kiểu tay nghề này, thường truyền nam không truyền nữ mà nhỉ?”

“Thế thì phải có ‘nam’ để truyền đã, mà ‘nam’ đó cũng phải chịu học nữa chứ.” Nhìn về phía Trâu Tường Bình rời đi, ánh mắt của Lư Linh Vận xa xăm, không biết đang nghĩ gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.