“À đúng rồi.” Đầu dây bên kia nói tiếp: “Đúng lúc bà ta sẽ mãn hạn tù vào tháng chín năm nay. Sếp Đổng muốn điều tra chuyện gì, có thể đích thân đến hỏi bà ta.”
Sắp ra tù rồi? Đổng Thạc ngây người, mơ mơ màng màng nói “cảm ơn” sau đó cúp điện thoại.
“Sao vậy?” Lư Linh Vận chú ý đến ánh mắt kỳ lạ mà Đổng Thạc nhìn mình sau khi cúp điện thoại.
Giọng của Lư Linh Vận đánh thức Đổng Thạc, anh hơi lúng túng thu hồi ánh mắt, che đậy điều gì đó bằng cách xoa ấn đường. Do dự một chút, anh nói: “Là về mẹ ruột của Tường Bình.”
Mẹ ruột của Tường Bình. Khi nghe mấy chữ này, dường như lông mi của Lư Linh Vận hơi run nhẹ, không biết có phải ảo giác của Đổng Thạc hay không.
“Mẹ cậu ta làm sao?” Giọng của Lư Linh Vận không có gì khác thường, tựa như người lạ thắc mắc chuyện của một người không quen biết, không có chút cảm xúc cá nhân nào.
“Cô không biết sao?” Đổng Thạc không biết liệu có phải mình cố ý hỏi ngược lại như thế không: “Mẹ ruột của cậu ấy trước đây phạm tội, vào tù, đúng cuối tháng chín này sẽ mãn hạn tù, được thả ra.”
Cuối tháng chín mãn hạn tù. Lư Linh Vận cúi đầu nhìn mũi chân của mình, không rõ đang nghĩ gì.
“Thế giới bây giờ thay đổi nhiều lắm, bị giam trong tù mười năm, ra ngoài sẽ khó mà thích nghi được.” Đổng Thạc lại nói: “Cô có muốn đi thăm bà ấy không?”
“Hả?” Lư Linh Vận mờ mịt chớp mắt hai lần.
Đổng Thạc chăm chú quan sát Lư Linh Vận, tuy nhiên vẫn không tìm được bất cứ sơ hở nào. Nhưng không có sơ hở, đôi khi lại chính là sơ hở lớn nhất. Anh mím môi, đổi cách nói: “Tôi đang do dự không biết có nên nói với Tường Bình, để cậu ấy đi thăm không?”
Lần này, ánh mắt của Lư Linh Vận cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Đổng Thạc: “Anh muốn nói thì nói, mặc dù nói rồi chưa chắc cậu ta đi. Dù sao mẹ ruột cậu ta rời đi khi cậu ta còn nhỏ lắm mà? Bà Trâu đối với cậu ta mới là mẹ thật sự chứ? Một gia đình mới tốt đẹp như vậy, hà tất khuấy đảo chó gà không yên? Nếu là tôi, cùng lắm chỉ nói với bà Trâu, để bà ấy quyết định, chứ tuyệt đối không để Trâu Tường Bình đối mặt với sự lựa chọn, tránh cho cậu ta khó xử, khiến bà Trâu cũng khó xử theo. Dù sao cha mẹ khác với anh chị em thành niên mà, anh chị em nhiều hay ít không khác biệt nhiều, nhưng còn cha mẹ, duy nhất mới có ý nghĩa, nhiều hơn, sẽ có chuyện.”
“…… Cũng đúng.” Đổng Thạc cũng không biết khi nói ra lời này, trong lòng mình đang có cảm xúc gì.
Lư Linh Vận là con gái của Lư Ki sao? Cô ấy thật sự không nhớ, hay thật sự không phải? Một đứa bé như thế nào, đã trải qua những gì, mới có thể khi nhắc đến mẹ ruột của mình, lại có thể như người ngoài cuộc; một người mẹ như thế nào, đã làm những gì, mới có thể khiến con gái ruột khi nhắc đến mình, lại dùng giọng điệu cứng rắn máy móc như vậy?
Những nghi vấn mà Đổng Thạc tưởng chừng đã giải quyết, lại nguyên vẹn như lúc ban đầu.
“À phải rồi.” Lư Linh Vận thoát khỏi chủ đề ban nãy: “Trước đây anh nói về kỹ thuật viên đội hình sự đặc biệt ấy, bây giờ còn tính không? Hiện tại thi xong rồi, đúng lúc tôi rảnh rỗi.”
“Ờ, ừ.” Đổng Thạc trả lời hơi chậm nửa nhịp: “Đương nhiên tính, nếu cô thật sự có hứng thú, thì gửi sơ yếu lý lịch cho tôi, chọn thời gian để thảo luận về hợp đồng và các thỏa thuận cần ký, sau đó chốt thời gian đến thử việc.”
“Được, về rồi tôi sẽ gửi cho anh.”
———
Hai ngày sau, hội thể thao tỉnh kết thúc suôn sẻ, cuối cùng Lư Linh Vận cũng trở về Bách Lý Họa Lang, bắt đầu “hưởng thụ” kỳ nghỉ hè ngắn ngủi đến đáng thương, thứ không thật sự được coi là kỳ nghỉ. Dù sao trong ký ức từ nhỏ đến lớn của cô, cũng không hề có khái niệm “kỳ nghỉ”, sự khác biệt giữa “kỳ nghỉ” và “không phải kỳ nghỉ” chỉ là thời gian làm việc tập trung hơn mà thôi.
Xử lý xong công việc buổi sáng, Lư Linh Vận ngậm một cái bánh sừng bò, nhân lúc nghỉ trưa đến văn phòng của ông chủ Hứa Quân Duệ. Ông chủ của Chuyển Tiếp — Hứa Quân Duệ, là một người kỳ lạ. Tuy rằng Lư linh Vận không biết tài sản của ông có đủ để lọt vào Top 10 bảng xếp hạng phú hào hay không, nhưng cô biết, dùng hai chữ “đại gia” để miêu tả về ông là hoàn toàn chính xác.
Nhưng một đại gia sở hữu một công ty không chỉ toàn quốc mà còn đa quốc gia như vậy, lại không sống trong biệt thự, không lái siêu xe, không du lịch vòng quanh thế giới, không tham gia các sự kiện xa hoa. Ngoại trừ thỉnh thoảng biến mất vài tuần trong năm, còn lại ông đều ở Bách Lý Họa Lang, nơi ông lập nghiệp từ hai bàn tay trắng. Ban ngày, ông lần lượt ở các điểm hạng mục của “Chuyển Tiếp Cực Hạn”, lúc thì leo núi, lúc thì đấm bốc, buổi tối thì ở “Khách Sạn Chuyển Tiếp”, nơi du khách tới tới lui lui, gọi một đám người quen lẫn không quen đến uống rượu, chơi bài, tán gẫu. À, ông ấy không uống rượu, với biệt danh “thần bài”, ông ấy luôn chuốc rượu người khác.
Khi Lư Linh Vận bước vào nơi gọi là “văn phòng” nhưng trông giống “phòng tập gym” hơn, Hứa Quân Duệ đang nằm ngủ trên ghế, trước mặt là một hộp cơm dành cho nhân viên đã ăn sạch không còn một hạt, tay phải của ông đặt trên bàn phím laptop bên cạnh hộp cơm. Lư Linh Vận nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên cạnh ông, định mang hộp đựng cơm đi rửa, nhưng ánh mắt lại bất giác liếc qua nốt ruồi đen trên tai phải của Hứa Quân Duệ, rồi nhìn thấy sợi dây chuyền giấu dưới cổ áo mở rộng của ông.
Lấy được sợi dây chuyền này, có thể vào phòng Dị Sự, tiếp xúc với bí mật thật sự của Chuyển Tiếp. Lư Linh Vận bỗng nhớ đến điều này, cô dừng tay định lấy hộp cơm lại.
Lần đầu tiên quan sát kỹ mặt dây chuyền, Lư Linh Vận phát hiện, vật nhỏ cỡ móng tay bằng kim loại này lại khắc tên người, giống như thẻ bài quân nhân. Lư Linh Vận chưa từng thấy ngôn ngữ khắc trên đó, nhưng không hiểu sao, thế mà cô hiểu, trên đó viết “Hứa Triệt”.
Thẻ bài quân nhân, tạm gọi là thẻ bài quân nhân đi, chất liệu của nó rất đặc biệt, màu bạc đục mờ, giống kim loại, bề mặt nhìn như trơn nhẵn, nhưng lại không phản quang như kim loại trơn nhẵn, trái lại mang đến cảm giác như phủ một lớp “sơn đen tuyệt đối (*)” Stuart Semple Black hấp thụ tất cả ánh sáng. Đến mức Lư Linh Vận nhìn gần như thế, ngoài biết nó là hình vuông và có khắc tên, thì độ dày, góc cạnh, đường nét của nó, cô đều không biết, nó tựa như một một hình hai chiều đột ngột xâm nhập vào thế giới ba chiều.
(*) Trong vật lý học, có một khái niệm gọi là ‘vật đen tuyệt đối’, hay gọi tắt là ‘vật đen’, là vật hấp thụ hoàn toàn tất cả các bức xạ điện từ chiếu đến nó, bất kể bước sóng nào. Điều này có nghĩa là sẽ không có hiện tượng phản xạ hay tán xạ trên vật đó, cũng như không có dòng bức xạ điện từ nào đi xuyên qua vật.
Còn về màu bạc hoàn toàn không phù hợp với nguyên lý quang học, không hiểu sao, Lư Linh Vận cảm thấy, nó không phải hình thành từ sự phản xạ ánh sáng, thậm chí không liên quan gì đến “ánh sáng”, mà do chất liệu tạo thành thẻ bài quân nhân này tự có tính chất khiến người ta “thấy màu bạc”.
“Khi thấy nó con sẽ hiểu, nó không phải thứ của thời đại này.” Lư Linh Vận nhớ đến câu nói của ông ngoại.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, để vào phòng Dị Sự, hay là chỉ đơn thuần muốn chạm vào thẻ bài quân nhân này, ma xui quỷ khiến Lư Linh Vận đưa tay chạm vào nó. Đầu ngón tay chạm vào thẻ bài quân nhân, Lư Linh Vận phát hiện, thế mà mình không cảm nhận được nhiệt độ, cảm giác “không cảm nhận được nhiệt độ” này không phải là lạnh, mà là vật đó khi chạm vào, hoàn toàn không có tính chất “nhiệt độ”, hoặc nói cách khác, hoàn toàn không thể k1ch thích dây thần kinh cảm nhận nhiệt độ trên đầu ngón tay của Lư Linh Vận.
Lư Linh Vận ngẩn người, cũng ngay trong khoảnh khắc ngẩn ngơ đó, Hứa Quân Duệ đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt, cánh tay xoay một cái, cổ tay lật lại, liền bẻ quặt tay Lư Linh Vận đang chạm vào thẻ bài quân nhân ra sau lưng, khóa chặt cô lên mặt bàn.
Đầu đập xuống bàn, không may lại chính là chỗ bị gậy tiếp sức đập vào trán, Lư Linh Vận đau đến mức kêu rên. Nhưng khi cơn đau trên trán vừa thuyên giảm, cơn đau do khuỷu tay và cổ tay bị vặn đến góc độ bất thường liền ập đến. Từ lúc chạm vào thẻ bài quân nhân cho đến khi bị chế ngự đều chưa tới hai giây, nhưng trong hai giây ngắn ngủi đó đã khiến Lư Linh Vận đau đến mức toát mồ hôi.
“Muốn lấy dây chuyền, ít nhất cũng phải dùng bản lĩnh thật chứ?” Hứa Quân Duệ mở miệng, dường như để khiến lời mình nói thuyết phục hơn, ông lại vặn cánh tay trái của Lư Linh Vận một cái.
Lư Linh Vận đau đến mức không nói nên lời.
“Biết con rất dẻo dai, nhưng không ngờ các khớp của con lại chắc khỏe như vậy, linh hoạt mà còn chắc khỏe, đúng là phản sinh vật.” Hứa Quân Duệ miệng nói như thế, nhưng lực tay lại không hề giảm chút nào: “Người bình thường đến mức này đều kêu r3n trật khớp rồi chứ?”
Lư Linh Vận vội vàng thở hổn hển, vẫn không lên tiếng.
“Sao? Còn muốn lấy nữa không?” Hứa Quân Duệ dùng bàn tay rảnh rang lắc lắc sợi dây chuyền trên cổ: “Phòng Dị Sự sao có thể dễ vào như vậy? Cho dù có thể thuận lợi tiến vào, làm gì có ai không bị chú bẻ khớp tay khớp chân? Dù là quan hệ giữa chú và con, chú cũng không thể, đặc biệt không thể nương tay với con. Nếu không, thực lực không đủ, chạm vào những thứ không nên chạm, biết những điều không nên biết, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là con.”
Sau một loạt lời tận tình khuyên bảo, ông tổng kết: “Được rồi, dùng bản lĩnh thật đi, nếu không, cánh tay sẽ gãy đấy.” Nói đoạn, ông lại tăng thêm lực.
Lư Linh Vận dường như nghe thấy tiếng răng rắc của khớp khuỷu tay.
“Con chỉ có chút bản lĩnh ấy.” Miệng gần như chạm xuống mặt bàn, cô khe khẽ thì thầm: “Chạy trốn hay đánh lén thì ổn, nếu là chính diện thì chỉ có nhiêu đây thôi.”
“Ồ? Thật không?” Hứa Quân Duệ lại tăng thêm lực, khiến mồ hôi trên trán Lư Linh Vận nhỏ xuống mặt bàn tụ thành vũng nhỏ: “Con không thừa hưởng được gì từ ông ngoại à?”
“Ông ngoại?” Mí mắt của Lư Linh Vận giật giật: “Con có thể thừa hưởng được gì từ ông ngoại chứ? Ông nghèo đến mức phải uống gió Tây Bắc kia mà.”
“Ồ, thì ra con không thừa hưởng được gì cả. Thế thì thôi vậy, là chú hiểu lầm bấy lâu nay. Tưởng rằng chú Lư giao người thừa kế cho chú, không ngờ lại là một cô bé chẳng biết gì cả. Vốn tưởng con kìm nén năm sáu năm nay, cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, định tìm chú hỏi cho ra lẽ, không ngờ, con chẳng biết gì cả, chỉ mò mẫm lung tung. Uổng công chú suy nghĩ rất lâu xem nên trả lời con thế nào.”
Hỏi…… cho ra lẽ?
“Rốt cuộc chú biết bao nhiêu?” Lư Linh Vận gắng sức ngẩng đầu lên một chút, nhìn chằm chằm Hứa Quân Duệ.
“Thế nào cũng biết nhiều hơn con chứ?” Hứa Quân Duệ nhún vai rồi thả lỏng tay: “Nếu con không biết gì, không có bản lĩnh gì, thì thôi vậy.”
Lực trên cánh tay trái vừa thả lỏng, Lư Linh Vận liền thở hổn hển ngã xuống bàn. Hứa Quân Duệ dường như chu đáo dùng chân móc lấy ghế, đúng lúc để Lư Linh Vận ngồi xuống.
Ông đặt tay lên vai trái vẫn đang cứng ngắc của Lư Linh Vận, dùng lực nhẹ: “Yên tâm, chú ra tay có chừng mực, không trật khớp đâu, nhưng có lẽ sẽ hơi sưng, trở về nhờ chị Toa của con bôi thuốc giúp con là được. Còn về phòng Dị Sự, chú khuyên con đừng nghĩ tới nữa, dù sao không phải lúc nào chú cũng kiểm soát lực tay chính xác như lần này.”
Lư Linh Vận vẫn không lên tiếng, cũng không rõ đang nghĩ gì, cô tỏ vẻ chán nản dùng tay phải vuốt một tờ giấy trên bàn, không biết là bất cẩn hay cố tình, đầu ngón tay bị cứa chảy máu. Cô rụt tay lại, giấu dưới ghế.
“Nếu như……” Lư Linh Vận hít một hơi sâu: “Con thật sự thừa hưởng gì đó từ ông ngoại thì sao?”