Ba bốn tiếng sau, Lư Linh Vận nắm chặt thẻ bài quân nhân trong tay, trở lại trước cửa văn phòng của Hứa Quân Duệ.
“Ơ? Về rồi à? Nhanh thế?” Người bước ra từ bên trong lại là Bành Toa: “Nghe nói hai người l3n đỉnh Lạt Tiêu, chị thấy sếp về chưa bao lâu, nên nghĩ dù thế nào cũng phải một hai tiếng nữa em mới leo xuống được, sao nhanh vậy?”
“Sếp về rồi ạ?”
“Ừ, em tìm ông ấy hả?” Bành Toa hất cằm về phía cuối hành lang: “Ở phòng tập võ đấy.”
Phòng tập võ……
Lư Linh Vận có một dự cảm rất xấu.
Trước khi đến phòng tập võ, Lư Linh Vận đã băng bó sơ qua những vết thương trên người, tiện thể quấn băng quanh hai tay, để đối phó với cái dự cảm vốn thường chính xác như lời tiên tri của mình.
Quả nhiên, ngay khi mở cửa phòng tập, cảnh tượng trước mắt chưa kịp thay đổi, cô đã cảm nhận được một luồng gió ập tới. Cô dựa vào cảm giác tránh được cú đấm, nhưng không thể tránh cú quét chân, càng không thể bảo vệ sợi dây chuyền trong lòng bàn tay.
“…..” Đáng lẽ phải khóa nó trong két sắt, rồi ôm két đến mới đúng.
“Không tệ lắm, tránh được chiêu thứ nhất.” Lư Linh Vận thấy Hứa Quân Duệ ngồi xổm xuống trước mặt khi cô ngã xuống đất.
“Con lấy được rồi.” Cô nói với vẻ mặt vô cảm.
“Hả? Lấy được cái gì? Dây chuyền sao? Nó vẫn ở đây cơ mà?” Cứ như cố ý chọc tức Lư Linh Vận, Hứa Quân Duệ chậm rãi đeo sợi dây chuyền mà ông vừa đoạt lại lên cổ ngay trước mặt cô.
“……”
“Đừng bỏ cuộc, cố gắng cướp đi, dù sao đã lâu rồi chú chưa vận động gân cốt.” Hứa Quân Duệ đứng lên, bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc.
Tưởng rằng Lư Linh Vận sẽ bật dậy phản công ngay lập tức, ai ngờ cô lại nằm dài thành hình chữ đại: “Không, hôm nay mệt rồi. Dù sao cũng không đánh lại chú.”
“Không có chí khí.”
“Nếu chí khí có thể làm mắt, thì còn có chút tác dụng.” Lư Linh Vận nằm rất thoải mái.
“Con không thấy chuyển động, chú không biết dịch chuyển tức thời. Có qua có lại, có khác gì nhau đâu?” Hứa Quân Duệ vẫn tiếp tục k1ch thích cô.
Lư Linh Vận không thèm để ý tới ông.
“Những chuyện đó, con không muốn biết nữa à? Hay là,” Hứa Quân Duệ tiến lại gần Lư Linh Vận: “Trước khi hồi tố, chú đã nói hết với con rồi?”
Hồi tố? Mí mắt của Lư Linh Vận giật giật.
“Tới nước này con còn kinh ngạc gì nữa? Dịch chuyển tức thời cũng dùng một cách quang minh chính đại như thế, còn chửi chú là lừa hoang.” Hứa Quân Duệ nở nụ cười nguy hiểm.
“Hả? Chửi? Con nào dám, chú là chủ nợ kiêm ông chủ của con mà, hơn nữa hôm nay con còn có chuyện muốn nhờ chú.” Độ dày của da mặt Lư Linh Vận cũng thuộc hàng tuyệt đỉnh, dù sao, chuyện ở thời không trước, ngoài cô, chẳng ai chứng minh được: “Con lừa hoang đó có thật mà, không tin thì chú hỏi chú Quần đi. Con lừa đó thông minh lắm, còn biết đánh bài nữa.”
“……” Lần này đến lượt Hứa Quân Duệ nổi gân xanh trên trán, ông giơ nắm tay lên.
Nhưng Lư Linh Vận không cho ông cơ hội đánh tiếp: “Con sẽ đưa Tri Liễu cho chú.”
Hứa Quân Duệ sững sờ, ông biết Tri Liễu có ý nghĩa thế nào đối với Lư Linh Vận.
“Bao gồm toàn bộ quyền lợi liên quan đến Tri Liễu, quyền sở hữu, và một đống thứ lằng nhằng khác, tất cả đều thuộc về chú. Những nâng cấp cải tiến sau này, con cũng sẽ làm miễn phí, chỉ cần……” Nói đến đây, không biết tại sao, Lư Linh Vận đột nhiên dừng lại.
“Chỉ cần cái gì?” Hứa Quân Duệ nhíu mày.
“Chỉ cần chú giúp con một chuyện.” Lư Linh Vận ngồi dậy.
“Nói đi.”
“Tìm một công việc đáng tin cậy cho một người có tiền án.”
“Công việc?”
“Cuối tháng chín, trại giam nữ Sơn Bắc tỉnh Sơn Châu, sẽ có một người được thả ra. Bà ấy đã bị giam mười năm rồi, năm nay bốn mươi lăm tuổi, vô thân vô cố. Sức khỏe của bà ấy không tốt, chân hơi khập khiễng, lại có tiền án, những năm gần đây xã hội phát triển quá nhanh, không còn như mười năm trước nữa, sau khi ra ngoài chắc sẽ khó sinh sống. Chú giúp con tìm một công việc ổn định, nhẹ nhàng, tốt nhất là có đủ bảo hiểm xã hội và bảo hiểm y tế, có khám sức khỏe định kỳ, có thể chữa chân cho bà ấy thì càng tốt.”
“Nhưng đừng để bà ấy biết có người giúp, để bà ấy nghĩ rằng đó vận may trời ban là được.” Dừng một chút, cô lấy điện thoại, mở ứng dụng ghi chú: “Đây là bức ảnh chụp từ mười mấy hai mươi năm trước, người nằm trên giường là bà ấy, bên dưới là số căn cước công dân của bà ấy, có thể dùng để xác nhận danh tính.”
Hứa Quân Duệ im lặng một lúc lâu, ánh mắt như đóng đinh vào bức ảnh.
“Dùng Tri Liễu để đổi, đủ không? Nếu không, chú cứ ghi nợ tiếp, con sẽ trả dần.” Lư Linh Vận lại nói.
Một lúc lâu sau, Hứa Quân Duệ đứng quay lưng về phía Lư Linh Vận, lên tiếng: “Dùng Tri Liễu để đổi công việc cho bà ấy?” Giọng ông hơi khàn: “Con có biết Tri Liễu có giá trị thế nào không? Chỉ riêng hiện tại đã có rất nhiều nhà đầu tư tài trợ, lượt tải xuống cũng rất cao. Có Tri Liễu, không đến vài năm, con có thể trả hết nợ rồi rời đi. Bây giờ, con muốn bán nó? Còn muốn tiếp tục ghi nợ? Con định cả đời ở lại Chuyển Tiếp lao động miễn phí à? Mặc dù chú không có ý kiến gì.”
“Những điều đó con đã cân nhắc kỹ rồi, chú chỉ cần trả lời, được hay không được.” Lư Linh Vận nói.
“…… Bà ấy là gì của con?”
“Lư Ki, con gái của ông ngoại con.” Giọng của Lư Linh vận rất nhẹ, nhưng vô cùng bình tĩnh.
Cổ họng Hứa Quân Duệ như mắc nghẹn, nhịn một lúc sau đó ho khan một tiếng, ông hỏi bằng giọng khô khốc: “Con gái của ông ngoại con, chẳng lẽ không phải…… mẹ con?”
Lư Linh Vận im lặng.
Hứa Quân Duệ nghiêng mặt quan sát biểu cảm của cô, nhưng không thấy gì cả, tựa như thứ bên dưới hàng mi dài kia không phải đôi mắt, mà là một đầm nước tù.
Bầu không khí trở nên ngột ngạt vô cùng, khi Hứa Quân Duệ nghĩ rằng Lư Linh Vận sẽ mãi mãi không trả lời, thì cô chợt lên tiếng. “Phải.”
Cô đứng lên, quay lưng về phía Hứa Quân Duệ, không biết là vì muốn che giấu biểu cảm trên mặt, hay chỉ đơn giản là không muốn nhìn ông: “Trước trận tuyết đầu mùa năm 2008, bà ấy là mẹ. Nhưng bây giờ……”
“Hiện tại, sau mười một năm, không biết nữa.”
Con gái của ông ngoại chẳng phải là mẹ sao? Mười một năm trước thì phải, nhưng mười một năm sau, lại không biết nữa. Ngàn vạn cảm xúc của Lư Linh Vận hòa làm một, hóa thành âm thanh hư vô, vang vọng mãi bên tai Hứa Quân Duệ.
Có phải mẹ hay không, không biết nữa.
Cả hai người trong phòng đều không nhúc nhích, mỗi người đều mang trong lòng những suy nghĩ riêng.
Thật lâu thật lâu, lâu đến mức bên ngoài vang lên tiếng gọi “Ăn cơm thôi” của Bành Toa, Hứa Quân Duệ mới quay người lại, hướng mặt về phía Lư Linh Vận: “Chú không cần Tri Liễu.”
“Vậy……”
“Đừng vội, chờ chú nói hết đã. Chú không cần Tri Liễu, Tri Liễu là của con và đoàn đội của con, chú không có hứng thú cướp báu vật của người khác. Nếu con muốn giao dịch, cứ theo quy cũ, ghi nợ, trả nợ. Công ty con thuộc Chuyển Tiếp ở tỉnh Sơn Châu có một nông trường vui vẻ dự kiến khai trương vào cuối năm, đang thiếu một người am hiểu về nông nghiệp. Nếu chú nhớ không nhầm, mẹ con sống ở nông thôn rất lâu, có kinh nghiệm trong lĩnh vực này phải không? Công việc đó không vất vả, không cần tự mình xuống ruộng, chỉ cần biết ăn nói, học sử dụng máy tính, truyền đạt kiến thức là được, trồng trọt sẽ do du khách tự trải nghiệm, việc quản lý hàng ngày cũng có nhân viên lo.”
“Chú có thể nói với quản lý bên đó giữ lại vị trí ấy cho bà ấy. Doanh nghiệp trực thuộc Chuyển Tiếp, chắc con có thể tin tưởng đúng không? Tên là nông trường Chuyển Tiếp, con có thể kiểm tra. Chế độ đãi ngộ của nhân viên ở đó cũng xem như đạt tiêu chuẩn tỉnh Sơn Châu, hơn nữa chức vụ cũng xem như là nửa trưởng phòng, không tệ đâu, những bảo hiểm mà con nói đều có. Chú sẽ chỉ đạo rõ ràng, để bọn họ diễn một màn kịch hoàn hảo, đảm bảo giữ kín như bưng.”
Ông nói tiếp: “Dịch vụ trọn gói như thế, chú sẽ tính giá hữu nghị theo tiêu chuẩn tiêu dùng của tỉnh Sơn Châu, hai triệu, thế nào? Nếu Chuyển Tiếp tiếp tục phát triển theo đà hiện tại, cộng với khoản nợ trước đó, cùng lắm năm năm mười năm, con có thể trả hết; nếu Chuyển Tiếp không ổn, đến khi con làm việc đến tuổi nghỉ hưu theo luật, cũng không phải không có khả năng trả hết. Dù sao, ở đây bao ăn, bao ở, bao giải trí, còn có danh có phận, cả trong lẫn ngoài công ty mọi người đều xem con là nửa sếp nhỏ, đâu có thiệt thòi gì, đúng không?”
“…… Được.”
“Thế thì, giao dịch thành công.” Hứa Quân Duệ bước tới, vỗ nhẹ vai Lư Linh Vận: “Đi ăn thôi.” Nói xong, ông rời khỏi phòng.
Nhưng Lư Linh Vận vẫn không nhúc nhích, cô vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, quay lưng về phía cửa, giấu cảm xúc sâu dưới đáy mắt, không biết đang nghĩ gì.
Mẹ, mẹ…… sao?
Bành Toa thấy Lư Linh Vận mãi không ra nên tự vào gọi, nhưng hai chữ Lư Linh Vận thốt ra lại khiến cô ấy hóa đá tại chỗ.
“Hứa Triệt.” Cô nói.
Bành Toa vẫn giữ nguyên tư thế mở cửa, miệng há hốc.
“Là ai?” Lư Linh Vận lại hỏi, cô quay người lại.
Bành Toa buông tiếng thở dài, tựa lưng vào khung cửa: “Thảo nào hôm nay chị thấy hai người là lạ, hóa ra là thế? Em thấy rồi sao? Mặt dây chuyền ấy.”
Lư Linh Vận gật đầu.
“Chữ khắc trên mặt dây chuyền, em đọc được sao?”
Lư Linh Vận lại gật đầu.
“Hứa Triệt.” Bành Toa mang theo một cảm xúc khó tả, bước tới gần Lư Linh Vận: “Ông ấy là ông ngoại chị, cha của sếp.”
“Ông ấy……”
“Ông ấy qua đời lâu rồi, trước khi gặp em.”
“Chị Toa, chị và sếp…… có quan hệ gì?”
“Sếp là cậu của chị, nhưng với khuôn mặt lừa bịp ấy, trông chẳng giống người lớn hơn chị một thế hệ chút nào, gọi ‘cậu’ thì chị cứ thấy kỳ kỳ, nên gọi ‘sếp’ thôi.”
“Vậy……” Lư Linh Vận hít một hơi thật sâu, vô thức xoa xoa dãy số viết bằng máu trên tay trái: “Ông ngoại em và hai người, có quan hệ gì?”
Lần này, Bành Toa không trả lời ngay. Cô ấy do dự rất lâu, liên tục tránh né ánh mắt truy hỏi của Lư Linh Vận, không rõ đang trốn tránh điều gì. Lư Linh Vận cũng không thúc ép, mà chỉ đứng chờ trong im lặng, hoặc là, ngay khi hỏi câu đó, trong lòng cô đã có đáp án rồi.
Không biết bao lâu sau, Bành Toa dùng giọng rất nhẹ rất nhẹ đáp: “Thân bằng (*)? Kẻ thù?” Cô ấy lắc đầu, không nói tiếp. “Đến giờ ăn rồi.” Cô ấy gượng cười.
(*) Thân bằng: người thân thuộc, họ hàng, bạn bè.
Thân bằng, kẻ thù. Lư Linh Vận chăm chú nhìn đôi mắt xanh của Bành Toa.
“Ừ, em đi ngay.” Lư Linh Vận mỉm cười, cứ như mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra. Hai nụ cười của hai người, khó phân biệt thật giả, khiến không khí căng thẳng trong căn phòng lại bắt đầu lưu thông.
Thân bằng, kẻ thù. Vậy còn em? Là cháu ngoại của ông ấy, em là gì?