Bác Mệnh Tư Thời - Tuyết Dần

Chương 32: Chương 32



Thời gian bất tri bất giác đến tháng chín, chỉ còn vài ngày nữa là đến khai giảng. Hôm nay, Lư Linh Vận vẫn như mười mấy ngày qua, sau khi làm xong công việc ban ngày, liền vùi đầu vào phòng tập võ, trên cơ thể vốn dĩ thường xuyên bị thương lại tiếp tục có thêm không ít vết bầm tím.

Lần này, mặc dù không nhìn thấy, Lư Linh vận vẫn có thể dựa vào thính giác để né cú đấm móc trái lao tới với tốc độ nhanh. Sau đó, chỉ thấy nắm tay trái của cô buông lỏng, trong lòng bàn tay có thứ gì đó lóe lên, trong chớp mắt cô biến mất tại chỗ, tiếp đó lập tức xuất hiện sau lưng Bành Toa, định dùng chiêu khóa cổ.

Sắp thành công đến nơi, nhưng trong khoảnh khắc Lư Linh Vận không thấy chuyển động, Bành Toa lặng lẽ nghiêng người, chuyển trọng tâm xuống dưới, khiến Lư Linh Vận, người vừa vòng tay trái qua cổ cô ấy, mất thăng bằng và bị đ è xuống đất bằng một cú ném qua vai. Tiếng va đập xuống đất của Lư Linh Vận không đủ làm Bành Toa thấy thỏa mãn, thế nên cô ấy thuận thế thực hiện khóa cẳng tay kiểu chữ X (*), hơi nhấc hông lên, khiến Lư Linh Vận bị ghìm chặt dưới đất không thể cử động, tay trái bị khoá ngược, cô đành phải đập tay phải xuống sàn xin dừng lại.

(*) Kỹ thuật khóa khớp của Judo, tên là Ude-hishigi-juji-gatame (Khóa cẳng tay kiểu chữ X)

Dù sao, Bành Toa không phải người vô lý như Hứa Quân Duệ, vừa nghe tiếng đập sàn, liền ngoan ngoãn buông tay buông chân, sợ thật sự làm trật khớp Lư Linh Vận.

“Áp dụng năng lực vào thực chiến.” Bành Toa phủi mông đứng lên, vươn tay về phía Lư Linh Vận đang nằm trên sàn: “Em vận dụng được, nhưng những động tác nhỏ mỗi khi sử dụng lại quá rõ ràng, chị liếc một cái là biết ngay, huống hồ là sếp? Hơn nữa, em lựa chọn kỹ thuật cũng có vấn đề, chị cao hơn em, lại đang đứng, em vòng ra sau khóa cổ chị, chẳng phải tự làm khó mình sao?”

Lư Linh Vận nắm tay Bành Toa để đứng lên, không nói gì.

“Được rồi, hôm nay đến đây thôi.” Bành Toa lấy chai nước ở góc tường định ném cho cô, nhưng chợt nhớ đến điều gì đó, đổi động tác ném thành đưa: “Về phần giải đáp thắc mắc hôm nay…… Chị sẽ cho em biết một từ.”

“Từ?” Lư Linh Vận nhận lấy chai nước.

“Ừ.” Bành Toa gật đầu: “Thông thường, từ này dùng để hình dung người có năng lực như em, danh từ riêng. Tất nhiên, em cũng có thể xem nó là tên chức vụ.”

“Chức vụ?”

“Với điều kiện là, nếu thời đại mà từ này xuất hiện thực sự có ‘chức vụ’ và ‘nghề nghiệp’.” Bành Toa nhún vai, uống một ngụm nước, sau đó mới thốt ra hai từ tiếp theo: “Tư Thời.”

Lư Linh Vận khẽ chớp mắt.

“Tư Thời, nắm giữ bốn phương trên dưới, quản lý quá khứ tương lai, thuộc hạ của Thời Chủ.” Bành Toa còn bổ sung: “Đương nhiên, chị cũng chỉ nghe nói thế thôi, không có vinh hạnh được gặp người thật.”

“Thuộc hạ của Thời Chủ? Thời Chủ……”

“Thời Chủ sẽ là chủ đề của lần giải đáp tiếp theo.”

“……. Vậy,” Mấy ngày nay, Lư Linh Vận đã quen với sự “bí ẩn” của Bành Toa và Hứa Quân Duệ, nên chẳng buồn hỏi thêm những điều mà họ không muốn nói: “Người có năng lực này là Tư Thời, cho nên ông ngoại em là Tư Thời sao?”

“Có lẽ thế, chị không rõ lắm, dù sao chị chưa từng gặp ông ngoại em. Nhưng chị nghe nói, Tư Thời luôn mang theo bên mình một cái……”

“Huy hiệu đồng hồ cát màu xanh?” Lư Linh Vận buột miệng nói ra bảy chữ này.

“Ông ngoại em nói à?” Bành Toa hỏi.

Lư Linh Vận gật đầu, nhưng sau đó liền lắc đầu.

“Nếu có một ngày, con gặp người đeo huy hiệu đồng hồ cát màu xanh trước ngực, đừng nghĩ gì cả, cũng đừng do dự, phải chạy, liều mạng chạy, dùng năng lực mà chạy.” Ông ngoại từng nói như thế, nhưng bây giờ chị Toa lại nói với mình rằng, ông ngoại là người sở hữu “huy hiệu đồng hồ cát màu xanh”?

Khi cuộc đời đã chất đầy những điều khó tin, thêm một chuyện kỳ lạ cũng không thể khiến Lư Linh Vận ngạc nhiên sửng sốt thêm nữa. Cho dù ngay lúc này có ai đó nói với cô rằng ông ngoại còn sống, thậm chí người muốn giết cô chính là người đã cứu cô — ông ngoại. Tất nhiên, loại “dù cho” này phần lớn là không thể tồn tại.

“Tư Thời?” Lư Linh Vận ngẩng đầu lên: “Là một dạng tồn tại giống như kỹ sư thời không trong 《The End of Eternity》(*) sao? Bằng cách thay đổi các sự kiện chủ đạo, để kiểm soát hướng đi của tương lai.”

(*) The End of Eternity là một tiểu thuyết khoa học viễn tưởng xuất bản năm 1955 của Isaac Asimov, mang các yếu tố bí ẩn và ly kỳ, xoay quanh các chủ đề về du hành thời gian và kỹ thuật xã hội. Tiền đề cuối cùng của tác phẩm là vòng lặp nhân quả, một loại nghịch lý thời gian trong đó các sự kiện và nguyên nhân của chúng tạo thành một vòng lặp.

“Sao có thể giống được?” Không hiểu sao, Bành Toa bật cười: “Kỹ sư thời không trong tiểu thuyết ấy, ngoài việc biết đến sự tồn tại của thời không vĩnh hằng, biết kế hoạch cải cách do các nhà tính toán vạch ra, có khả năng xuyên không, thì cũng chỉ là một người bình thường thôi. Còn cái mà em gọi là ‘thay đổi sự kiện’, cũng chỉ được thực hiện bằng vật lý cổ điển, chẳng hạn như chọc thủng lốp xe của một nhà khoa học, khiến người nọ không thể đến buổi hội thảo hôm nay, không có được cảm hứng sáng tạo, từ đó dẫn đến việc phát hiện trường lực thời không bị trì hoãn hai mươi năm.”

“Kỹ sư thời không là người bình thường, nhưng Tư Thời thì sao? Nhìn năng lực của em, nhìn thứ chảy trong huyết quản của em đi.” Bành Toa lắc lắc chai nước khoáng, như đang so sánh điều gì đó: “Em nghĩ xem, điều này có bình thường không? Có phải vật lý cổ điển không?”

“……”  Lư Linh Vận đang định nói gì đó thì chiếc điện thoại vứt ở góc phòng bỗng đổ chuông. Cô do dự nhìn về phía điện thoại, rồi lại nhìn Bành Toa, cuối cùng thở dài trong lòng rồi bước tới nhận cuộc gọi.

“Alo, Linh Vận à.” Đầu dây bên kia là Phương Du.

“Ừ, có chuyện gì vậy?”

“Cũng không có gì, chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nên nói với cậu một tiếng, nên mới gọi.”

“Chuyện gì?”

“Sắp đến ngày Nhà giáo rồi. Cậu còn nhớ thầy Văn không? Thầy dạy Ngữ văn trường Trung học Nhân Dân thành phố Tân Thúy ấy, giáo viên chủ nhiệm lớp tớ hồi cậu chưa chuyển trường ấy.”

Thành phố Tân Thúy, Trung học Nhân Dân.

Lư Linh Vận từng nghĩ rằng, rời khỏi một nơi nào đó tức là mắt không thấy lòng không phiền, sau này cô mới hiểu, một số nơi, một số người, dù đã rời xa, dù đã không thấy nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn như âm hồn bất tán bám theo khiến cô khó chịu. Giống như việc cô đã rời khỏi Tân Thúy, nhưng ba bốn năm sau lại phát hiện, người mà cô từng mong xóa khỏi ký ức — cô em gái Phương Du trong hai anh em nhà họ Phương, thế mà trở thành bạn cùng phòng đại học với mình.

Nhưng…… sự thật luôn trớ trêu như thế đấy, ngoài việc bỏ qua mọi thứ và bắt đầu làm bạn lại từ đầu, cô còn có thể làm gì khác nữa?

“Thầy Văn đã nghỉ hưu vào tháng bảy năm nay, nên từ khóa 03 đến khóa 19, những học sinh thầy đã dạy sẽ tổ chức một bữa tiệc tri ân thầy. Vì sau khi nghỉ hưu thầy chuyển đến sống cùng con trai ở tỉnh mình, nên lần này tiệc tri ân thầy sẽ tổ chức tại khách sạn Beta. Thời gian là tối thứ ba tuần sau, ngày 10 tháng 9, đúng ngày Nhà giáo. Theo thống kê sơ bộ, khóa 13 bọn mình có khá nhiều người đi, anh trai tớ cũng sẽ đi. Cậu có cân nhắc đến tham gia một chút không?”

Lư Linh Vận vẫn không lên tiếng.

Phương Du đành nói thêm: “Tớ biết Trung học Nhân Dân không để lại cho cậu kỷ niệm đẹp gì…… Thôi, tớ chỉ muốn thông báo với cậu một tiếng, cậu không cần phải ép buộc bản thân. Nếu không, gặp họ Liêu cậu lại khó chịu.”

Họ Liêu.

“…… Cảm ơn.” Giọng của Lư Linh Vận rất bình tĩnh.

“Ôi, ôi! Tớ thật là lú lẫn, nói năng linh tinh, cậu đừng để trong lòng.”

“Đã qua nhiều năm rồi.” Lư Linh Vận nói.

“Ừm…… cũng đúng.” Phương Du do dự một chút rồi hỏi: “Vậy cậu…… có đi không?”

“Chưa biết nữa.”

“Thế này nhé, tớ gửi thời gian và địa chỉ cho cậu, cậu giữ lại rồi từ từ suy nghĩ.”

“Ừ, cảm ơn.”

——

Trong chiếc xe hơi đang đậu dưới hầm để xe.

“Tiệc tri ân thầy?” Đổng Thạc đổi điện thoại từ tai trái sang tai phải.

“Vâng.” Đầu dây bên kia là Xa Nhuệ: “Nguyên quán của thi thể nữ vô danh kia, sau khi khoanh vùng đến trấn Hách, huyện Tây Bái, thành phố Tân Thúy thì rơi vào bế tắc. Cách đây bảy tám năm, internet chưa phát triển mạnh, tài liệu dạng giấy như hồ sơ hộ tịch vốn đã khó tra cứu lại dễ thất lạc, huống hồ đó lại là một trấn nhỏ vùng núi, người qua đời mười mấy năm mà gia đình còn không đến đồn công an xóa hộ tịch, nói chi đến báo án mất tích.”

“Nhưng chẳng phải sếp Đổng nói thành phố Tân Thúy rất chú trọng vào giáo dục, thực hiện chương trình giáo dục bắt buộc chín năm rất tốt, các trường tiểu học cấp hai ở nông thôn đều được sáp nhập vào thành phố, thông qua chế độ nội trú và trợ cấp học tập, gần như tất cả trẻ con trong trấn đều được đi học sao? Sau đó anh bảo tôi điều tra từ trường học, xem xem có tìm được manh mối gì không. Anh nói hồ sơ trong thị trấn không giữ được, chẳng lẽ hồ sơ của trường học thành phố cũng như thế?”

“Cho nên tôi làm theo lời anh, sau đó chó ngáp phải ruồi tra đến Trung học Nhân Dân Tân Thúy, hồi đó trường này có mấy học sinh nghỉ học hoặc chuyển trường đều là người trấn Hách, trùng hợp đều là học sinh của thầy Văn mới nghỉ hưu. Tôi nghe nói các học sinh chuẩn bị tổ chức tiệc tri ân thầy tại khách sạn Beta, có rất nhiều cựu học sinh các khóa tham gia, tôi mới nghĩ, đi tới tiệc tri ân đó liệu có thể dò hỏi được gì không.”

“Tôi có một người bạn đại học quê ở Tân Thúy, cũng là học trò của ông ấy, sau khi tốt nghiệp thì thực tập ở cục Tân Thúy, tôi đã tìm cách liên lạc và mượn danh nghĩa của cậu ấy, lấy được hai suất tham gia tiệc tri ân. Dù sao cũng lâu rồi, thầy trò không nhớ mặt nhau cũng chẳng phải chuyện gì hiếm. Đến đó chỉ cần ăn uống lấy thông tin là được, không lo bị lộ, dù có lộ cũng không sao, cứ công khai thân phận rồi giải quyết là được.”

“Không tệ.” Đổng Thạc hài lòng gật đầu, dù người bên kia chẳng thể nhìn thấy: “Cậu nắm được thời gian địa điểm của tiệc tri ân thầy kia chưa? Đến lúc đó tôi đi cùng.”

“Thời gian là bảy giờ rưỡi ngày 9 tháng 10, địa điểm là khách sạn Beta, toàn bộ khách sạn sẽ được bao trọn từ bảy rưỡi đến nửa đêm.” Xa Nhuệ dừng một chút: “Chỉ là, slot còn lại cũng giống như tôi, là học sinh tốt nghiệp khóa 12, thầy Văn là giáo viên bộ môn Ngữ Văn, không phải chủ nhiệm lớp, không thân quen lắm. Sếp Đổng xem……” Ý của cậu ta là, sếp Đổng quá lớn tuổi rồi, hay là đổi một cảnh sát trẻ hơn đi thay?

“Không sao, tôi trông trẻ mà.” Đổng Thạc nói khoác mà không biết ngượng, xua tan ý định đẩy cấp trên sang một bên của Xa Nhuệ.

“…… Vâng.”

Cúp điện thoại, Đổng Thạc cất điện thoại rồi bước ra khỏi xe, trong khi Đổng Sương đã chờ bên cửa xe từ lâu.

“Lại công việc à?” Đổng Sương hơi trách móc hỏi.

“Ừm.” Đổng Thạc tỏ vẻ vô tội: “Đi thôi.” Nói rồi liền dẫn đầu đi về phía cầu thang dẫn lên mặt đất.

Đi lên mặt đất, nhìn tấm bảng “Viện dưỡng lão An Khang” xuất hiện trước mặt, Đổng Sương thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.