Không biết là sự an bài của vận mệnh hay ông trời trêu ngươi, một hội nghị đột ngột khiến Đổng Thạc không thể đến bữa tiệc tri ân thầy tối hôm đó, hơn nữa Lư Linh Vận cũng không đến đó. Kết quả này khiến cho việc Đổng Thạc phát hiện một số sự thật bị trì hoãn, nhưng ở một góc độ khác, nhờ không biết “thân phận lẫn nhau” nên người bạn học giả mạo mà Phương Du không quen biết, đã thành công thu thập được một chút thông tin. Những thông tin này nhanh chóng đến tai Đổng Thạc.
Khi Đổng Thạc đến bãi đỗ xe, Xa Nhuệ đã ngồi ở ghế lái chờ từ lâu. Sau ngồi vào ghế phụ và thắt dây an toàn, anh giơ tay nắm lấy tay nắm phía trên cửa sổ xe và hỏi: “Nói chút đi, trong số các học sinh khóa 13 có tuổi gần với người chết nhất, có ba học sinh nghỉ học không rõ nguyên do, làm sao cậu có thể tập trung chú ý vào Trần Mân Mân? Làm sao xác định được cô ấy là nạn nhân? Tối hôm trước ở tiệc tri ân thầy, cậu nghe ngóng được điều gì.”
Xa Nhuệ đạp ga và nói: “Nói một cách nghiêm túc thì nghỉ học không rõ lý do chỉ có hai người thôi. Một trong số đó là một nam sinh, tên Lã Cường. Mặc dù cậu ta sinh ra ở trấn Hách, nhưng lúc năm sáu tuổi đã cùng gia đình chuyển đến thành phố. Cha của cậu ta là Lã Vĩ, một ông trùm đen trắng ăn sạch, lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, con trai chịu ảnh hưởng từ cha, thành một tên côn đồ ít học. Chưa nói tới giới tính của cậu ta khác với nạn nhân, hộ khẩu cũng không phải ở trấn Hách, hơn nữa, nguyên nhân cậu ta nghỉ học cũng không phải không rõ ràng, nghe nói có liên quan đến vụ án sòng bạc bất hợp pháp ở Tân Thúy cuối năm 2012 đầu năm 2013.”
“Sòng bạc?”
“Ừm, tôi đã điều tra hồ sơ. Cha của cậu ta, Lã Vĩ, là một trong những ông chủ đứng sau sòng bạc đó, sòng bạc vốn được giấu rất kỹ, không dễ bị cảnh sát phát hiện, nhưng con trai ông ta vì muốn xưng bá xưng vương ở trường, dẫn theo đám bạn côn đồ gây ra chuyện lớn, suýt gây ra án mạng, cảnh sát tiện tay điều tra thì phát hiện sòng bạc ấy. Vụ án đó đến giờ vẫn chưa kết án vì hai nghi phạm là cha con Lã Vĩ đã bỏ trốn trước khi cảnh sát kịp bắt giữ, đến nay vẫn không rõ tung tích.”
Không rõ tung tích? Đổng Thạc ghi nhớ điểm đáng ngờ này.
“Còn người thứ hai?”
“Người thứ hai là Trần Mân Mân. Cô ấy là bạn cùng lớp với Lã Cường, mới lên lớp 8 không lâu thì nghỉ học, lý do chính thức không rõ, nhưng theo những gì tôi nghe ngóng được từ tiệc tri ân thầy tối hôm qua, có lẽ bị gia đình bắt nghỉ học để kết hôn.”
“Lớp 8? Kết hôn?”
“Đứa bé kia là dân trấn Hách gốc, gia đình nghèo, cha mẹ có tư tưởng điển hình của thế kỷ trước, trong nhà có sáu đứa con, bốn gái hai trai, cô ấy được đi học là do chính quyền huyện nhiều lần thuyết phục suốt hai năm trời, vừa trợ cấp kinh tế vừa không lấy phí giao thông, cha mẹ mới chịu cho cô ấy đi học. Đứa bé vốn nhập học muộn, khi học lớp 8 thì đã 15 tuổi rồi, trong mắt cha mẹ cô ấy, 15 tuổi là tuổi kết hôn. Cho nên, năm đó khi cô ấy nghỉ học, nhà trường và chính quyền cũng không thể làm gì được, dù có giám thị giáo dục chặt chẽ đến đâu, cũng có lúc pháp bất phục chúng, bọn họ đâu thể đến tận nhà bắt người ta tới trường.”
“Thời điểm đó trường học nghĩ như vậy, các bạn học cùng lớp cô ấy cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ nhìn lại, chưa chắc đã đúng.” Xe dừng trước đèn đỏ, Xa Nhuệ cầm chai nước suối uống hai ngụm rồi nói tiếp: “Lã Cường là đại ca của đám học sinh lưu manh trong trường, ngoài ‘lớp hỏa tiễn’ là lớp trọng điểm được bảo vệ ra, cậu ta muốn đối phó ai, người đó sẽ là con mồi của cả lớp. Mà năm lớp 7, Trần Mân Mân chính là con mồi ấy.”
“Chuyện này nói ra thì phức tạp lắm, tối qua phần lớn học sinh khóa 13 tham dự buổi tiệc đều là học sinh lớp ‘hỏa tiễn’, cho nên cả đám áo quần bảnh bao kia sau khi say xỉn bèn bắt đầu vô tư vô tâm kể chuyện. Theo những gì bọn họ nói, lý do Trần Mân Mân trở thành con mồi có liên quan đến một nữ sinh trong lớp họ, tên là Liêu Thư Loan, hơn nữa, ngoài Trần Mân Mân, còn có một người khác cũng là con mồi thời điểm đó.”
“Chính là người thứ ba mà cậu nói không tính là nghỉ học vô cớ?” Đổng Thạc hỏi.
“Đúng vậy. Thật ra, nếu phải nói, thân phận của người kia mới là điều khiến tôi cảm thấy hứng thú nhất.”
“Ồ?”
“Cô ấy nhiều lần được nhắc tới trong tiệc tri ân thầy, nhưng tôi điều tra hồ sơ học sinh của trường Trung học Nhân Dân, không hề có người này ở lớp D khóa 13, giống như một bóng ma, một bóng ma chỉ tồn tại trong các cuộc đối thoại của bọn họ. Nghe bọn họ nói, đứa bé đó có vẻ là trẻ mồ côi, hơn nữa không phải người bản địa Tân Thúy, nói tiếng địa phương kỳ kỳ quái quái không ai hiểu được, là người mù chữ, không theo kịp chương trình học, đến tên của mình cũng viết ngoằn ngoèo không ra hình dạng. Vì thế, ai cũng biết về sự tồn tại kỳ quặc của cô ấy, nhưng không ai nhớ nổi tên cô ấy, ngay cả các thầy cô cũng vậy.”
Lại là trẻ mồ côi, lại là cô nhi viện. Đổng Thạc phát hiện, gần đây anh luôn gặp phải mấy chữ này.
“Cô nhi viện ấy thì sao?”
“Tôi đã nhờ cảnh sát Thái điều tra, nghe nói đó là một cô nhi viện tư nhân, thỉnh thoảng còn kiêm luôn vai trò nhà trẻ, nhưng khoảng năm sáu năm trước, khi chính quyền cải cách, cô nhi viện này đã bị Cung Thanh thiếu niên thành phố thu mua. Bọn trẻ đều được đưa đến lạc viên Tây Thúy Dương Quang do chính phủ đầu tư, không rõ các giáo viên ở cô nhi viện năm đó đã đi đâu, càng không nói đến hồ sơ tư liệu gì, muốn điều tra tiếp thì phải có thêm thời gian. Vì cô bé đó chắc chắn không phải nạn nhân nên tôi không điều tra tiếp nữa.”
“Sao cô bé đó bị loại trừ?”
“Cô ấy không phải dân bản địa Tân Thúy, hơn nữa chiều cao lẫn tuổi tác đều không khớp. Căn cứ vào hồi ức của bạn học, cô ấy là người thấp nhất lớp, nhỏ con nhất lớp, bảy tám năm trước, cô ấy tầm 12 tuổi, cao nhất cũng chỉ khoảng 1m45, gầy đen. Trong khi đó, theo phán đoán từ cốt linh của người chết, lúc tử vong cô ấy khoảng 15 tuổi, cao 1m58, là dân trấn Hách Tân Thúy, trái lại, Trần Mân Mân phù hợp với những đặc điểm ấy hơn.”
“Ừm.” Đổng Thạc như có điều suy tư, gật đầu rồi hỏi: “Cho nên bây giờ chúng ta đi gặp anh trai Trần Tử Sang của Trần Mân Mân sao?”
“Vâng.” Xe dừng lại ở một chỗ đậu xe ven đường, Xa Nhuệ mở cửa xuống xe, quay mặt về phía một tòa chung cư tầm trung cách đó không xa: “Ở đây ạ. Trần Tử Sang đứng thứ hai trong số sáu anh chị em, là người duy nhất trong sáu người thi đỗ đại học. Năm nay 45 tuổi, là giáo viên dạy Văn tại trường Trung học số 1 của thành phố. Anh ta có một cô con gái, năm ngoái đã đi du học, hiện tại sống cùng vợ ở chung cư này, vợ anh ta là giáo viên dạy Nhạc của trường Trung học số 1. Hôm qua tôi đã liên lạc với anh ta, hẹn hôm nay gặp mặt, anh ta cũng đồng ý cung cấp DNA và vân tay để chúng ta đối chiếu xem liệu nạn nhân của có quan hệ huyết thống với anh ta không.”
“Được, đi thôi.” Đổng Thạc nói.
——
Mặc dù mới khai giảng không lâu, nhưng thư viện trường vẫn đông đúc và ồn ào, mà sự ồn ào này, đối với những người thích yên tĩnh, chẳng khác gì cực hình cho đôi tai, Lư Linh Vận chịu không nổi nữa nên bèn lắc đầu thở dài, rời khỏi căn phòng mà cô đã độc chiếm hơn nửa kỳ nghỉ hè, như chạy trốn, cô đi thang máy lên tầng cao nhất. Tại nơi có kính ngăn cách với sân thượng, cô tìm một chỗ thoải mái có phong cảnh đẹp để ngồi xuống, coi như đã trốn thoát thành công.
Thư viện này không thuộc về bất kỳ trường đại học nào, mà là thư viện chung của cả khu đại học. Bình thường tầng cao nhất thư viện không mở cửa cho người ngoài, chỉ khi có triển lãm tranh mới mở cửa một hai ngày. Cả tầng chủ yếu gồm các phòng triển lãm được ngăn cách bằng kính, trong đó trưng bày các tác phẩm hội họa quý giá, căn phòng mà Lư Linh Vận đang ở là một trong hai phòng vẽ tranh cao cấp duy nhất của toàn tầng, thông thường chỉ có sinh viên chuyên ngành mỹ thuật mới có cơ hội vào vài lần một tháng. Còn sân thượng có phong cảnh đẹp nhất khu đại học này, là nơi không ít tác phẩm đoạt giải ra đời.
Lư Linh Vận nhờ vào thẻ nhân viên của thư viện nên được vào thẳng, nhưng cô không ngờ rằng mình lại gặp một người khác ở đây, người này, cô nhận biết. Lư Linh Vận nhớ, cô ấy tên Tô Nguyện, là người mộng du làm vỡ lọ thủy tinh, cũng là biên tập viên của 《Loạn Ngữ》.
Loạn Ngữ. Lư Linh Vận rời mắt khỏi Tô Nguyện — người hình như đang vẽ tranh trên sân thượng, sau đó mở điện thoại, đọc lại bài viết mà mấy ngày qua cô đã đọc không biết bao nhiêu lần.
“Sốc! Thành phố Kinh Châu tỉnh Kinh Châu xuất hiện thợ săn thành thị chuyên săn tội phạm!” Đây là tiêu đề của bài viết. Nội dung của bài viết, theo lời Đổng Thạc, chỉ là những điều nhảm nhí về cái chết của nghi phạm trong vụ án c**ng hi3p giết người trên xe công nghệ.
Mặc dù 《Loạn Ngữ》 là fanpage chuyên đăng những bài viết nhảm nhí, nhưng lần này, Lư Linh Vận không cảm thấy bài viết ấy là giả.
Bài viết mô tả một trải nghiệm cá nhân của một biên tập viên của 《Loạn Ngữ》, trực giác của Lư Linh Vận cho cô biết, biên tập viên đó là Chung Ngọc — người có bản chất như kẹo cao su mà cô từng gặp.
Theo lời của tác giả bài viết, khoảng trưa ngày 25 tháng 7, gần thời gian xảy ra vụ án, cô ta vì công việc riêng nên ở gần khách sạn A Pháp. Khi vào siêu thị bên cạnh khách sạn, cô ta đi ngang qua một chiếc Ford trắng đậu bên đường, lúc đó có lẽ chưa đến 11 giờ. Khi cô ta bước ra khỏi siêu thị, thời gian đã hơn 11 giờ 30 phút, nhưng chiếc xe kia vẫn đậu ở đó.
Khoảng 11 giờ 40 phút, vài chiếc xe nhanh chóng đến đậu bên đường, theo như cô ta biết sau này, đó là xe cảnh sát không có ký hiệu. Khi xe cảnh sát dừng lại, cô ta thấy cửa của chiếc Ford trắng mở ra, nhưng không có ai bước ra khỏi xe. Những người trong xe cảnh sát vội vàng hấp tấp chạy vào khách sạn, ngay sau đó, cửa xe Ford trắng đóng lại.
Cô ta thấy chiếc Ford trắng ấy khởi động động cơ rồi rời khỏi khách sạn, hoàn mỹ tránh được phần lớn xe cảnh sát đang vội vàng đến hiện trường vụ án. Khi chiếc Ford trắng ấy lướt qua cô ta, cô thấy trên khung cửa xe có một dấu tay cái đỏ tươi như máu. Cô ta chắc chắn rằng trước khi cô ta vào siêu thị dấu tay ấy không tồn tại, cô ta cũng chắc chắn rằng đó là vết máu. Để chứng minh điều này, cô ta chụp một bức ảnh mờ và nhòe khi chiếc xe ấy lướt qua, trong đó, dấu vân tay trông như một đống phân chim màu đỏ.
Sau đó, tác giả bài viết dựa vào dấu tay c ái ấy, mạnh dạn giả thiết, mạnh dạn tưởng tượng, phỏng đoán rằng tên tội phạm Vương Thắng kia không phải tử vong tự nhiên, mà là bị thợ săn thành thị trong chiếc Ford trắng kia sát hại.
Tiếp đó, bài viết có viết một loạt phỏng đoán dài về động cơ, danh tính của thợ săn thành thị, mối quan hệ của hắn với cảnh sát, lý do tại sao hắn có thể canh chuẩn thời gian như vậy, thậm chí còn thêm mắm dặm muối vào chuyện đám người Xa Nhuệ theo dõi Lư Linh Vận rồi xông vào khách sạn, tuy rằng phần lớn phỏng đoán có độ chính xác gần như bằng không do sự hiện diện của Lư Linh Vận được cảnh sát giữ kín như bưng.
Thảo nào khi nhắc đến fanpage này Đổng Thạc lại căm tức sâu sắc như thế…… Nhưng đó không phải điều mà Lư Linh Vận để ý. Điều cô để ý là…… dấu tay máu và cửa xe mở ra nhưng không có ai bước xuống.
Dưới điều kiện tiên quyết cửa xe mở ra nhưng không có ai ra ngoài, giết người mà không bị ai phát hiện, trên xác nạn nhân ngoài vết kim tiêm sau gáy thì không có ngoại thương nào khác, thời gian tiêm không khớp với thời gian xảy ra vụ án, trên cửa xe có một dấu tay cái dính máu. Người bình thường có thể không làm được điều này, nhưng nếu là Lư Linh Vận…… Còn nữa, sự thất bại khó hiểu khi Lư Linh Vận sử dụng năng lực dẫn đến chứng động kinh.
Đã đến lúc cô nên nhận công việc ở đội hình sự đặc biệt, đi điều tra một chút các camera giám sát ngày hôm đó rồi.
Nhất định có thể tìm được điều gì đó. Tư Thời, đồng hồ cát màu xanh.