“Vậy, sau khi tan làm tối qua chồng chị ra ngoài uống rượu với bạn bè, đến giờ vẫn chưa về?” Ngồi trên ghế sofa nhà Trần Tử Sang, uống trà túi lọc cho bà Trần pha, Đổng Thạc xác nhận lại lần nữa.
“Ừm.” Vợ của Trần Tử Sang gật đầu: “Công việc của anh ấy, làm chủ nhiệm lớp 12, học sinh chịu áp lực nặng nề, mệt mỏi muốn chết, bản thân anh ấy cũng chẳng khá hơn là bao. Giờ con gái đã xuất ngoại, không cần lo lắng nữa, dù muốn lo cũng chẳng lo được, nên anh ấy thả lỏng để giải tỏa căng thẳng, thường xuyên đi chơi với đám bạn chẳng ra gì, gọi điện không nghe, tối không về nhà cũng là chuyện bình thường, tôi cũng chẳng muốn lo nữa, càng chẳng buồn đoán xem buổi tối anh ấy đi đâu.”
“Tôi đã nói với anh ấy biết bao nhiêu lần rồi, nhà mình không thiếu tiền, không cần làm chủ nhiệm lớp 12 để lấy thêm phụ cấp, cũng chẳng cần khoảng tiền thưởng thành tích học sinh sau mỗi kỳ thi đại học. Mỗi ngày chỉ cần dạy tốt những tiết học của mình là được. Thay vì cực nhọc không hái được quả ngọt, chi bằng nhân dịp con gái đi du học không cần lo lắng, hai vợ chồng già còn sức khóe, hưởng thụ cuộc sống cho thỏa thích. Nhưng anh ấy không nghe, tôi mới nói thì anh ấy đã nổi cáu, nói gì mà anh ấy không phải dựa vào quan hệ mới mới được làm giáo viên môn phụ của Trung học số 1 như tôi, nói khó nghe lắm, haiz.”
“Tính của anh ấy là thế, dạy dỗ người khác thì rõ ràng mạch lạc, nhưng bản thân lại buông thả lắm. Con cái luôn không hòa thuận với anh ấy, cũng vì cái thói ‘chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho phép dân đốt đèn’. Giờ thì hay rồi, nhờ phúc của anh ấy, con ra nước ngoài xem như hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của anh ấy, nó thậm chí không muốn gọi điện về nhà.”
Cảm thấy nghe tiếp nữa sẽ trở thành đại hội chỉ trích chồng, Đổng Thạc vội vàng mở miệng ngăn cản: “Vậy à, nếu ông Trần không có ở nhà, chúng tôi không tiện quấy rầy nữa.” Anh đặt tách trà xuống, đứng lên: “Nếu chồng chị về, phiền chị nói với anh ấy rằng chúng tôi đã ghé qua, bảo anh ấy liên lạc với chúng tôi.”
“Ồ, à à, xem tôi này, hễ nói chuyện là quên cả thời gian. Chuyện anh chị em nhà anh ấy tôi không rõ lắm, không giúp gì được hai anh cảnh sát, thật ngại quá. Nhưng xin hãy yên tâm, chờ anh ấy về, tôi sẽ nói lại.”
“Vâng, cảm ơn chị phối hợp.”
Đổng Thạc và Xa Nhuệ cứ như vậy quay lại xe, một chuyến đi không có kết quả.
“Đưa cho bọn họ kiểm tra thử.” Trong xe, Đổng Thạc đưa một sợi tóc không rõ lấy từ đâu cho Xa Nhuệ: “Xem xem có xác định được thân phận của người chết không.”
“Vâng!” Xa Nhuệ lập tức lấy ra một túi đựng vật chứng, bỏ sợi tóc vào.
“Vợ anh ta tóc dài, cho nên sợi tóc ngắn này chắc là của anh ta, nhưng cũng không thể loại trừ là của khách, cho nên chỉ dùng để phán đoán không chính thức, nhớ đừng viết vào báo cáo, cũng đừng coi là hoàn toàn chính xác, thân phận thật sự vẫn cần phải đợi sự hợp tác của Trần Tử Sang.” Đổng Thạc nói thêm: “Đúng rồi, mấy anh chị em khác của nhà họ Trần thì sao? Đều không ở thành phố này à?”
“Hình như đều ở Tân Thúy.”
“Đừng ‘hình như’, đi xác nhận đi. Không thể chỉ dựa vào một người mà kết luận được.” Đổng Thạc nói: “Còn nữa, liên hệ với cục công an thành phố Tân Thúy, bắt đầu thẳng từ bên đó cũng là một cách, dù sao giám định gen nơi nào cũng làm được mà.”
——
Tô Nguyện đang vẽ tranh trên sân thượng đột nhiên đứng lên, Lư Linh Vận theo bản năng nhìn cô ấy.
Người này bất thường. Trực giác mách bảo Lư Linh Vận như vậy.
Chỉ thấy Tô Nguyện chậm rãi bước tới mép sân thượng không có lan can bảo vệ, đứng đó với dáng vẻ như mất hồn. Gió chiều thổi tung mái tóc của cô ấy, cô ấy giơ tay ngăn lọn tóc lộn xộn trước mắt. Từ góc của Lư Linh Vận nhìn qua, không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt của cô ấy, nhưng từ cảm giác u sầu toát ra từ người cô ấy, Lư Linh Vận mơ hồ đoán được cô ấy muốn làm gì.
Lư Linh Vận không lao ra khỏi phòng, thậm chí không động đậy. Cô dời mắt nhìn sang bức tranh sơn dầu đã hoàn thành: Trong tranh là toàn cảnh đại học thành phố nhìn từ sân thượng, nhưng cảnh trong tranh lại khác với hiện thực, hiện tại đại học thành phố đang tắm mình trong ánh nắng tươi đẹp, thế nhưng trong tranh lại giăng đầy mây đen, thậm chí hơi âm u kinh khủng. Ngay cả người không có chút tế bào nghệ thuật như Lư Linh Vận cũng cảm nhận được cảm xúc tiêu cực nặng nề ẩn giấu trong đó.
Lúc Lư Linh Vận đang xem bức tranh, Tô Nguyện đã tiến thêm nửa bước. Một phần ba bàn chân đã thò ra bên ngoài mép sân thượng, dưới cơn gió mạnh trên sân thượng, thân hình gầy yếu của cô ấy lung lay như sắp ngã xuống. Ánh mắt của cô ấy nhìn xuống con đường tấp nập người qua lại bên dưới. Lư Linh Vận nhìn thấy, khi thực hiện hành động này, lưng của cô ấy run rẩy theo phản xạ, nhưng vẫn không hề có ý muốn lùi về sau.
Muốn nhảy xuống sao? Kết thúc cuộc đời nực cười này? Lư Linh Vận nhích người sang một bên, nhưng vẫn thờ ơ như cũ.
Tô Nguyện nhắm mắt lại.
Nhắm mắt nhảy xuống sẽ bớt sợ sao? Lư Linh Vận lắc đầu.
Khi cảm giác không trọng lượng ập đến toàn thân, sự hoảng sợ tột độ tràn vào tâm trí dưới khả năng tự bảo vệ của cơ thể không phải là thứ mà tinh thần nhắm mắt lại có thể kiểm soát được. Hơn nữa, với độ cao của tầng cao nhất của thư viện này, giữa lúc nhảy và rơi sẽ có một khoảng thời gian, khoảng thời gian này sẽ không khiến cô ấy cảm thấy dễ chịu. Tuy nhiên, rơi càng lâu, cũng đồng nghĩa với việc có thể chết ngay lập tức khi vừa chạm đất, không cần nửa sống nửa chết được đưa vào bệnh viện.
Được cái này thì mất cái kia, chỉ vậy mà thôi.
Nhưng… Dù thế nào đi chăng nữa, cảm giác cận kề chết có lẽ sẽ khiến cô ấy hối hận về quyết định trước đó của mình.
Đáng tiếc là trên đời này thường không có thứ gọi là “thuốc hối hận”, hơn nữa, trong thế giới vô biên này, không phải ai cũng sẽ dốc hết sức mình, hao phí tinh thần, hao phí sức lực, hao phí miệng lưỡi để ngăn cản một người đang muốn tự sát. Huống chi, dùng “miệng lưỡi” để ngăn cản, nếu bọn họ đã quyết tâm, thì chưa chắc có hiệu quả.
Ít nhất, Lư Linh Vận nghĩ thế.
Lư Linh Vận biết rõ, từ trước đến nay cô chẳng phải người tốt lành gì, cho đến nay vẫn thế. Cho nên cô không nằm trong hàng ngũ “hao phí miệng lưỡi” kia.
Cô cúi đầu nhìn thời gian: Ngày 12 tháng 9, 16 giờ 24 phút.
Chà, lúc này dưới lầu không có nhiều người, sẽ không liên lụy người vô tội, muốn nhảy thì nhảy nhanh lên. Lư Linh Vận đứng dậy, đi về phía thang máy, bỏ lại sân thượng và người đứng trên sân thượng kia.
Khi thang máy đến, Lư Linh Vận bước vào mà không hề ngoái đầu nhìn lại.
Khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, tựa như ngọn lửa hi vọng cuối cùng bị dập tắt hoàn toàn, Tô Nguyện nghiêng người nhảy xuống……
——
Khi Lư Linh Vận bước ra khỏi thư viện, xe cấp cứu của bệnh viện trực thuộc đại học Y bên cạnh đã đậu bên lề đường, đám đông tò mò vây quanh quay chụp, nhờ sự hỗ trợ hết mình của đội ngũ y tế, cuối cùng bọn họ cũng nhường ra một lối đi để cáng cứu thương và nhân viên y tế có thể tiến vào. Ngay khoảnh khắc đường thông suốt, Lư Linh Vận ép ra một giọt máu từ ngón tay bị thương.
“Dừng.”
Thế giới huyên náo lập tức tĩnh lặng, bất kể là đám đông vây xem, hay thiên thần áo trắng đang vội vã cứu người, tất cả đều dừng lại.
Lư Linh Vận chậm rãi bước qua từng người một, những “người yên tĩnh” ấy giờ đây đã trở nên bất khả xâm phạm, cô đi qua con đường mà đám đông vừa nhường ra, tiến đến chỗ Tô Nguyện, người vừa rơi xuống, tựa như một quả cà chua bầy nhầy. Máu từ thi thể lan ra xung quanh trong phạm vi một mét, Lư Linh Vận đi vài bước, giẫm lên vũng máu ấy. Trong Tĩnh Giới, vũng máu dưới chân trở nên cứng như đá, nhưng so với mặt đường nhựa, nó vẫn hơi trơn trượt.
Tô Nguyện rơi xuống theo tư thế mặt úp xuống, khuôn mặt tiếp xúc với mặt đất đã hoàn toàn biến dạng. Có lẽ do phản xạ tự cứu khi rơi xuống, hai cánh tay cô ấy bị gãy do va đập mạnh, xương khuỷu tay trắng hếu đâm ra ngoài da, lộ ra cơ thịt đầm đìa máu, mặt cắt thảm không nỡ nhìn.
Nhìn cảnh tượng trước mắt này, Lư Linh Vận cũng không kìm được mà thở dài. Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, không biết nghĩ đến cái gì, sau đó cúi người ngồi xuống bên cạnh thi thể.
Cô giơ tay lên, ngón tay chạm vào phần đầu đã không còn nguyên vẹn của thi thể. Đầu ngón tay vẫn cảm nhận được sự ấm áp, đáng tiếc, dưới sự ấm áp này, sự sống đã không còn tồn tại.
“Thuốc hối hận.” Lư Linh Vận sâu kín nói ra ba chữ này.
Cô liếc nhìn đồng hồ điện tử cực lớn treo ở lối vào thư viện: Ngày 12 tháng 9, 16 giờ 32 phút.
Ngay lập tức, cô ấn đầu ngón tay dính máu của mình vào thi thể: “Quy thức, mười lăm phút trước.”
Thời gian đảo ngược.
——
Vẫn là sân thượng của thư viện, Lư Linh Vận vẫn ngồi trong phòng vẽ tranh, còn Tô Nguyện vẫn đứng trên sân thượng.
Tô Nguyện đặt cọ vẽ xuống, bước về phía mép sân thượng, nhưng hành động của cô ấy dừng lại tại đó. Không tiến thêm nửa bước, không khiến một phần ba bàn chân thò ra ngoài; không nhắm mắt, không hít sâu, cũng không nhảy xuống. Bất thình lình, tựa như vừa trải qua điều gì đó cực kỳ kinh khủng, chân nặng trĩu như đeo gạch, cô ấy vội vàng rụt người, cả người loạng choạng lùi vài bước rồi ngã ngồi xuống đất, hô hấp dồn dập.
Lư Linh Vận thấy, trán cô ấy đang đổ mồ hôi lạnh, tay chân cô ấy run rẩy. Mồ hôi tuôn ra, cơ thể run lên bần bật, nước mắt bắt đầu chảy xuống từ khóe mắt, miệng bắt đầu nức nở nghẹn ngào, cuối cùng từ thút thít biến thành khóc òa.
Trong tiếng khóc vang dội đến mức dù bịt tai cũng nghe thấy, Lư Linh Vận nhún vai, rồi cúi xuống nhìn ngón tay bị thương giờ đã lành lặn của mình, thay đổi thái độ nhắm mắt làm ngơ ở thời không trước, tỏ ra lo lắng không rõ là thật hay giả, chậm chạp rời khỏi phòng vẽ tranh, đi đến trước mặt Tô Nguyện.
Cô không nói gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh Tô Nguyện, lấy một tờ khăn giấy từ trong túi áo, đưa tới trước mặt Tô Nguyện.
Tô Nguyện vẫn khóc nức nở, tựa như không thấy tờ khăn giấy trước mặt. Lư Linh Vận không lên tiếng, cũng không cử động, tiếp tục làm người máy đưa giấy.
Không rõ đã qua bao lâu, chỉ biết trước khi sức chịu đựng của cánh tay Lư Linh Vận vượt quá giới hạn, Tô Nguyện cuối cùng cũng cầm lấy khăn giấy, lau nước mắt và nước mũi, hoàn toàn mặc kệ hình tượng.
“Xin lỗi, tôi……”
Lư Linh Vận lại thò tay vào túi, từ người máy biến thành máy bán giấy.
“Tôi……” Khăn giấy đầy nước mắt nước mũi vứt đầy đất, khiến người không mấy dư dả như Lư Linh Vận cảm thấy tiếc tiền: “Tôi thậm chí…… ngay cả dũng khí tự sát cũng không có…… Khi bước đến đó, tựa như…… không biết tại sao, giống như mình đã thật sự nhảy xuống một lần rồi…… Trên không quơ tay nhưng chẳng nắm được gì, không có thuốc hối hận, không ai cứu được, rồi cứ thế…… rơi xuống đất…… không thể cử động thân thể rã rời, cảm nhận máu của mình từ từ chảy hết…… có lẽ thân thể đã chết khi vừa tiếp đất, còn ý thức…… linh hồn…… nhìn thấy những sự kiện lớn nhỏ trong đời lướt qua trước mắt…… tôi……”
“Tôi sợ, sợ sống, nhưng…… cũng sợ chết. Có phải tôi……” Nước mắt nước mũi giàn giụa, cô ấy ngẩng đầu nhìn Lư Linh Vận: “Có phải tôi rất nực cười không?”