“Rất lâu trước đây tôi đã biết tinh thần mình không bình thường.” Cảm xúc của Tô Nguyện dường như đã bình tĩnh lại.
Lư Linh Vận lại lặng lẽ đưa cho cô ấy một tờ khăn giấy.
Tô Nguyện cầm tờ khăn giấy, nhưng không sử dụng: “Có lẽ khoảng lớp 11, lớp 12 gì đó, cảm xúc đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, lúc lên lúc xuống. Đôi khi, cả ngày tim đập nhanh, buổi tối hưng phấn đến mức không ngủ được, nhưng lại không biết mình hưng phấn vì điều gì; đôi khi lại đột ngột cảm thấy suy sụp cả ngày, thậm chí sáng sớm không có sức lực rời giường.”
“Sau đó thành tích xuống dốc, những tác phẩm vẽ ra bắt đầu không thể làm mình hài lòng, cha mẹ thầy cô lại cứ…… Tóm lại mọi chuyện đều không như ý, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bầu trời lúc nào cũng tăm tối. Tôi không biết mọi chuyện bắt đầu từ khi nào, là áp lực dẫn đến tinh thần không bình thường, hay do cảm xúc thất thường khiến mình làm gì cũng hỏng. Đâu là nhân, đâu là quả, tôi không biết. Nói chung, mọi thứ thành ra như thế, đến giờ vẫn vậy.”
“Tôi biết mình không bình thường, nhưng…… có thể nói với ai đây? Hồi học lớp 12, ở nhà ở trường, có ai bình thường? Nào là vận động một chút thì sẽ ổn thôi, nào là xả stress thì sẽ ổn thôi, nào là thi đại học xong thì sẽ ổn thôi…… Bệnh tâm lý bệnh tâm lý, tuy rằng vẫn có chữ ‘bệnh’, nhưng có ai thật sự xem nó là ‘bệnh’? Đau dạ dày có thể kêu đau, có thể được quan tâm, có thể xin nghỉ. Nhưng bệnh tâm lý….. đầu óc bị bệnh, cho nên người ta sẽ nghĩ rằng người này đầu óc có vấn đề đúng không? Mặc dù miệng họ không nói vậy, nhưng trong lòng không nghĩ như thế sao?”
“Tôi không dám nói với ai, cho rằng lên đại học thì sẽ ổn. Nhưng chị tôi lại phát hiện, cũng phải thôi, dù gì chị ấy cũng học về lĩnh vực này mà. Nói thật, bây giờ nghĩ lại, tôi không biết chị ấy học ngành này, liệu có phải vì tôi hay không? Chị ấy khuyên tôi đi gặp bác sĩ, cũng không nói mấy lời vô dụng như ‘nghĩ thoáng lên, vận động nhiều vào’ như những người khác, chị ấy khuyến khích tôi vẽ tranh, vẽ những gì mình nghĩ trong đầu. Thế là tôi bắt đầu vẽ, vẽ một loạt. Thời gian đó tôi chắc đã khá hơn rất nhiều, đến mức còn có hứng thú đăng truyện tranh lên mạng……”
“Rồi truyện tranh có độc giả, trong số đó có nhiều người đồng bệnh tương liên, mọi người lập một nhóm chat, hỗ trợ và an ủi nhau…… Đó có lẽ là khoảng thời gian tôi gần như bình thường nhất chăng?” Tô Nguyện mỉm cười, tựa như hoa sen vừa trồi lên khỏi mặt nước, đong đầy nước mắt.
“Nhưng sau đó…… độc giả càng lúc càng đông, xuất hiện một số người kỳ lạ, bọn họ…… bắt đầu nói vài lời rất khó nghe, làm vài chuyện tồi tệ…… Tôi……” Nụ cười biến mất, khóe miệng từng mỉm cười run rẩy: “Tôi không ở ký túc xá đại học mà ở cùng chị tôi, bọn họ tìm ra nơi chúng tôi ở, bọn họ……”
Cả người bắt đầu run rẩy: “Tôi…… tôi sợ đến mức không dám làm gì cả, thậm chí không dám ra khỏi cửa nhà. Mỗi khi tắm, trông thấy bồn tắm đầy nước, tôi nghĩ, nếu nhúng đầu vào…… liệu có thể…… Chị tôi phát hiện, từ đó trở đi, chị ấy không dám để tôi khóa cửa khi tắm nữa.”
“Chị tôi giúp tôi xóa tài khoản, cùng tôi dọn nhà, thậm chí còn giúp tôi làm thủ tục chuyển trường. Sau đó, tôi chuyển đến đại học thành phố, thân phận mới, trường học mới. Chị tôi nói đây là khởi đầu mới của tôi, một khởi đầu mới có thể gột rửa quá khứ…… Tôi cũng nghĩ mọi thứ sẽ khác. Tôi thử mở lòng, thử hòa nhập với trường học, thử tham gia câu lạc bộ, cố gắng không nghĩ đến những chuyện kinh khủng kia nữa, nhưng mọi việc lại chẳng bao giờ suôn sẻ…… Quá khứ vĩnh viễn không thể rửa sạch.”
“Tôi cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà tôi trở lại như trước kia, có lẽ do sợ hãi về tương lai, hoặc là……” Cô ấy cụp mắt xuống.
“《Loạn Ngữ》?” Lư Linh Vận thốt ra từ đầu tiên sau một thời gian dài im lặng.
Tô Nguyện sững sờ một lát rồi gật đầu: “Tôi cứ tưởng đó là khởi nghiệp bình thường của sinh viên cho nên mới tham gia…… Nhưng content của bọn họ, yêu cầu của bọn họ, tôi…… tôi lại nhớ đến chuyện năm xưa…… Tôi tái phát, lần này còn kèm theo mộng du. Tôi không chắc đó là mộng du hay là thật sự có người vào phòng tôi đập đồ, mặc dù chị tôi nói thế……”
“Tôi không dám đi gặp bác sĩ, nhưng cũng không dám để bản thân tiếp tục như thế. Sau đó chị tôi nói với tôi về nghiên cứu giấc ngủ kia, bảo tôi giấu bệnh tham gia, để xem liệu có phát hiện được gì không. Chị nói, bọn họ là nghiên cứu sinh, dù phát hiện ra bệnh thì cũng không thể bắt buộc điều trị, cùng lắm chỉ đưa ra lời khuyên, sẽ không có vấn đề gì lớn. Cho nên tôi đã…… tham gia, sau đó thì…… tôi không biết…… không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế, rõ ràng đã nói sẽ từ bỏ quá khứ, bắt đầu lại từ đầu mà.”
“Cho tới bây giờ, tôi cũng không biết tại sao phải bắt đầu lại, tại sao phải sống tiếp, rõ ràng sống mệt mỏi như thế……” Tô Nguyện nhìn bức tranh cách mình không xa: “Tôi lén chị tôi đến đây, chị không bao giờ cho tôi lên cao, vì chị biết tôi…… Tôi có lỗi với chị. Nhưng tôi không kiểm soát được, cứ vẽ rồi lại vẽ, từ trên cao nhìn xuống cả khu đại học thành phố, nhìn những người dưới lầu nhỏ như sâu kiến, không kìm được mà nghĩ rằng…… Nếu như, nếu đứng trên mép sân thượng, bước thêm một bước nữa, mọi thứ…… liệu có thể kết thúc không?”
Tầm mắt phóng ra xa: “Tại sao con người phải sống chứ? Dù sao cũng sẽ chết, sống mệt mỏi như vậy……”
“Life and donuts.” Lư Linh Vận đột nhiên nói.
“Hả?”
“Cô chưa từng đọc à? Một bộ truyện tranh ấy.”
Tô Nguyện lắc đầu.
“Cô có thích ăn donut không?” Lư Linh Vận hỏi.
“…… Cũng tàm tạm.”
“Vậy donut chỉ cắn vài miếng là hết, tại sao cô lại ăn?”
“……”
“Tương tự, nếu biết sớm muộn gì cũng chết, tại sao phải sống?”
“……”
“Một chén súp gà thôi.” Lư Linh Vận nhún vai cười nhạo bản thân: “Từ lâu đã muốn thử cảm giác rót súp gà (*) cho người khác, hôm nay đúng lúc thiên thời địa lợi nhân hòa, mượn cô thử một chút vậy.”
(*) ‘Rót súp gà’ (灌鸡汤) hay còn gọi ‘súp gà cho tâm hồn’ (心灵鸡汤): Truyền cảm hứng, truyền động lực, an ủi, xoa dịu tâm hồn cho người khác.
“……”
“Thật ra,” Lư Linh Vận ngồi xếp bằng: “Nếu hỏi tôi, tôi cảm thấy, vừa sợ sống vừa sợ chết, thật ra là một câu nói rất buông thả. Bởi vì, chỉ những người buông thả có vốn liếng mới có thể nói câu ấy.”
Không để Tô Nguyện lên tiếng, Lư Linh Vận tiếp tục: “Bởi vì, trên đời này, đáng sợ nhất, không phải sống cũng không phải chết, mà là,” Lư Linh Vận mỉm cười, đó là nụ cười khiến máu trong người Tô Nguyện đông cứng từ đầu đến chân: “Sống, nhưng không ai muốn mình sống; muốn chết, nhưng lại không chết được.”
Một cơn gió thổi qua, Tô Nguyện rùng mình. Cô ấy mở miệng, nhưng không phát ra âm thanh.
“Cô gái tóc ngắn thấp bé đi cùng cô ngày ấy, có phải là sếp của cô không?” Lư Linh Vận đột nhiên chuyển chủ đề.
“Hả? Ừ.” Tô Nguyện ngơ ngác một lát rồi gật đầu: “Cô ta là một trong những người sáng lập 《Loạn Ngữ》.”
“Vậy,” Lư Linh Vận đưa điện thoại của mình cho ấy xem: “Do cô ta viết sao?” Trên màn hình là bài viết về cái chết của Vương Thắng.
Tô Nguyện vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nụ cười lúc nãy của Lư Linh Vận, cô ấy cầm điện thoại, nhìn chòng chọc bài viết ấy, sau đó mới thốt ra vài chữ: “…… Chắc là vậy.”
“Hửm?”
“Tôi cũng không chắc lắm, tôi……” Không rõ vì lý do gì, Tô Nguyện lại run rẩy một chút: “Chung Ngọc, là cô gái tóc ngắn ấy, gần đây cô ta không đến câu lạc bộ, hình như cũng không đi học. Nghe bạn cô ta nói, hình như cô ta phát bệnh gì đó.”
“Phát bệnh?”
“Ừ, hình như nhồi máu não hay đột quỵ gì đó, nghe nói tuy đã phẫu thuật thành công, nhưng bây giờ ngay cả mở miệng nói chuyện cũng khó khăn.”
“Thế à…… Tôi vốn có chuyện muốn tìm cô ta……”
Chung Ngọc, đột quỵ? Vừa khéo ngay sau khi viết xong bài viết ấy?
“Nhưng nghe nói hiện tại đã phẫu thuật xong, hồi phục khá tốt. Nếu cô muốn gặp cô ta,” Do dự một chút: “Tôi có thể hỏi số phòng bệnh của cô ta, cô ta đang nằm trong bệnh viện trực thuộc đại học Y.”
“Làm phiền cô rồi.”
“Ừm.” Tô Nguyện đáp lại một tiếng, ánh mắt lại hướng về phía mép sân thượng, nhíu mày, không biết lại đang nghĩ đến điều gì.
Lư Linh Vận nhìn theo ánh mắt của cô ấy, sân thượng lần nữa tĩnh lặng. Trời bắt đầu tối, nắng chiều màu da cam nghiêng nghiêng chiếu xuống hai người. Lư Linh Vận vô tình nhìn thấy đầu ngón tay run rẩy của Tô Nguyện, đồng thời đọc được điều gì đó từ khuôn mặt của cô ấy.
“Thật ra thì, không biết cô có tin không,” Lư Linh Vận đột nhiên phá tan sự tĩnh lặng này: “Đây là thế giới sau khi chết.” Cùng với mặt trời chiều ngả về tây, giọng của cô hơi rùng rợn.
Tô Nguyện sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lư Linh Vận, đầu ngón tay không còn run nữa.
“Hoặc giả, cô có thể hiểu đây là ‘thế giới sau khi chết’.” Lư Linh Vận nói: “Bởi vì, cảm giác déjà vu nhảy lầu mà cô vừa nói kia, ở một thế giới khác, ở một thời không khác, là sự thật đã từng xảy ra.” Giọng điệu của cô như đang nói ‘hôm nay trời tối sớm quá nhỉ’, khiến lời nói vốn hoang đường này trở nên cực kỳ đáng tin một cách khó tin.
“Ý cô là……” Tô Nguyện cắn môi: “Thật ra tôi đã nhảy xuống và chết rồi, bây giờ tôi chỉ là một hồn ma?”
“Không, không phải ma.” Lư Linh Vận lắc đầu: “Cô vẫn là cô, chỉ là thế giới đã thay đổi, thời không đã thay đổi.” Cô nhìn Tô Nguyện: “Nói về thời không, về dòng thời gian, cô nghĩ thế nào?”
“Tựa như thế giới song song chăng? Vô số thế giới tương tự, bên trong là người giống hệt nhau, nhưng bởi vì chọn những lựa chọn khác nhau ở thế giới khác nhau, cho nên quỹ tích cuộc đời của họ cũng khác nhau? Chẳng hạn như…… tôi nhảy xuống, và tôi không nhảy xuống, thuộc về hai thế giới khác nhau?”
“Ừm, thông thường mọi người đều hiểu như vậy, cho rằng thời gian là vô số đường thẳng song song không giao nhau, và hiện tượng đặc thù vật lý dẫn đến sự giao thoa của các dòng thời gian, sẽ tạo ra hiện tượng ‘thời không song song xuyên việt’ như trong phim ảnh.” Cô đứng lên: “Nhưng thực tế không phải như thế.”
Tô Nguyện cũng vô thức đứng dậy đi theo sau Lư Linh Vận.