“Thời không song song, hay nói cách khác, những thứ tương tự như thời không song song, thật sự có tồn tại. Nhưng chúng không phải ‘song song không giao nhau’ như tên gọi của chúng. Mà chúng giống,” Đi đến cửa lối thoát hiểm khẩn cấp của thư viện. “Giống như thế này.”
“Cầu thang?” Tô Nguyện hỏi.
“Cầu thang.” Lư Linh Vận gật đầu: “Thời gian không phải ‘đường thẳng’ mà là ‘mặt phẳng’, các mặt phẳng thời gian xếp chồng lên nhau như cầu thang.” Sau đó cô hỏi Tô Nguyện: “Cầu thang có đặc điểm gì?”
“Từng bậc thang nối liền với nhau, có thể bước xuống dưới?”
“Từng bậc thang nối liền với nhau, có thể bước xuống dưới.” Lư Linh Vận lặp lại, sau đó gật đầu: “Cầu thang thời gian do các mặt phẳng thời gian tạo thành cũng giống như vậy. Đối với một người, cách để bước xuống một nấc thang thời gian chính là cái chết không tự nhiên. Cho nên,” Cô nhìn Tô Nguyện: “Đây là thế giới sau khi chết.”
“Trong một mặt phẳng thời gian cô đã tự sát, cho nên cô bước xuống cầu thang, đến mặt phẳng thời gian này, cô không lựa chọn nhảy xuống.” Lư Linh Vận mở cửa thoát hiểm, bước từng bước xuống cầu thang.
Tô Nguyện vội vàng đi theo phía sau cô: “Chẳng lẽ……” Cô ấy hỏi: “Nếu như tôi…… tôi lại…… chẳng lẽ tôi sẽ tiếp tục đi đến các mặt phẳng thời gian khác? Chẳng lẽ cầu thang thời gian mà cô nói không có điểm cuối? Chẳng lẽ ‘cái chết’ không hề tồn tại? Cái chết chẳng qua chỉ là con đường dẫn đến ‘mặt phẳng’ tiếp theo, cuộc đời chết tiệt này sẽ kéo dài vô tận? Cho nên cô mới nói, chuyện đáng sợ nhất trên đời này không phải sống cũng chẳng phải chết? Bởi vì thời gian là cầu thang không có điểm kết thúc?”
“Điểm kết thúc của cầu thang thời gian……” Lư Linh Vận quay đầu lại, mỉm cười: “Tôi không biết, tôi chưa từng đến nơi đó, nên không biết cầu thang thời gian này dài như thế nào, nói không chừng kế tiếp là điểm cuối, nhưng nếu không đi tiếp, thì chẳng ai biết cả.”
“Không biết sao……?” Tô Nguyện tiến lên hai bước, nắm lấy cánh tay của Lư Linh Vận: “Vậy tại sao cô biết về sự tồn tại của ‘mặt phẳng thời gian’ và ‘cầu thang thời gian’? Còn tôi thì…….”
“Bởi vì tôi có thể giữ lại trí nhớ của mặt phẳng thời gian trước.” Lư Linh mỉm cười, đẩy bàn tay đang nắm lấy tay mình của cô ấy ra. “Cô không nhớ chút nào sao? Cảm giác déjà vu khi cô muốn nhảy lầu ấy. So với cô thì tôi nhớ rõ ràng và đầy đủ hơn mà thôi.”
“Vậy à……” Tô Nguyện suy nghĩ, rồi đột nhiên mở to hai mắt, nín thở nói: “Cô vừa mới nói, cái chết là cách để vượt qua mặt phẳng thời gian, cô lại nói cô có ký ức của mặt phẳng thời gian trước, vậy cô, cô……” Từng chết rồi sao?
“Cơm hộp à? Tất nhiên lãnh rồi.” Giọng điệu khi nói ‘cơm hộp’ của Lư Linh Vận như đang nói ‘cơm hộp có thể ăn’ vậy. “Hơn nữa không chỉ một hoặc hai lần.”
“Cô……”
“Không thể tin được? Không thể tưởng tượng nổi?” Lư Linh Vận hứng thú nhướng mày lên. “Cô tưởng suy nghĩ của chính mình trong mắt người khác thì không giống như vậy sao? Chẳng lẽ người muốn lãnh cơm hộp phải viết ba chữ ‘tôi muốn chết’ trên trán?”
“……” Tô Nguyện cúi đầu xuống.
“Thời buổi này,” Lư Linh Vận lại nói: “Ai sống mà không giống caramel pudding chứ? Lớp caramel bên ngoài vừa giòn vừa ngọt, ai cũng thích, nhưng bên trong có thể là một nắm bùn không rõ hương vị, chạm vào là vỡ, chọc vào là nát, tựa như sinh mệnh vậy.”
Tiếp tục cất bước: “Tôi ấy à, có lẽ cô không tin, tôi là trẻ mồ côi, không có cha thương không có mẹ yêu. Cuộc đời rối tinh rối mù, từ bé đến lớn nhận được nhiều nhất,” Quay đầu lại liếc Tô Nguyện: “Là tay đấm chân đá và dây nịt. Người khác không tìm rắc rối thì rắc rối sẽ không tìm tới, còn tôi thì dù có tìm chết hay không thì cái chết cũng luôn tìm tới tôi. Chết đi sống lại nhiều lần nên có thêm kỹ năng, bởi vì từng chết đi sống lại nên mới tiếc mạng.”
“Trước đây tôi từng nghĩ cuộc đời như chó, à, hình dung như thế thì tội chó quá. Trước đây tôi nghĩ, chấm dứt sớm thì siêu sinh sớm. Nhưng bây giờ ngẫm lại, làm một chiếc caramel pudding cũng không tệ. Ít nhất có thể khiến mấy kẻ thích dùng thìa đâm mình, khuấy loạn mình, nghiền nát mình, ăn mình, béo chết bọn chúng, phải không?”
“……” Tô Nguyện nghĩ, chắc lỗ tai mình có vấn đề. Cầu thang thời gian, sao lại nhảy sang caramel pudding được chứ?
“À, đúng rồi, trước đây tôi từng nghe một quan điểm.” Lư Linh Vận đột nhiên nghiêm túc trở lại: “Về điểm cuối của cầu thang thời gian. Tôi hỏi cô nhé,” Cô dừng bước, chỉ xuống cầu thang: “Nếu cứ tiếp tục đi xuống theo cầu thang này, chúng ta sẽ đến đâu?”
Tô Nguyện mất một lúc mới nối liền được mạch suy nghĩ: “…… Tầng một? Mặt đất? Đường cái?”
“Nếu men theo đường cái tiếp tục đi xuống thì sao? Đi đến nơi thấp hơn ấy.”
“Đến…… bờ sông? Bờ biển?”
“Nếu tiếp tục đi xuống nữa?”
“Chìm xuống biển?”
“Biển.” Sau khi nhận được câu trả lời mà mình muốn, Lư Linh Vận bắt đầu đi tiếp: “Biển cả mênh mông, không bến bờ, sâu không đáy, điểm cuối của cầu thang thời gian chính là một nơi như thế, đại dương thời gian mênh mông, được gọi là, ‘Hư Không Tĩnh Giới’.”
“Hư Không…… Tĩnh Giới?” Dù nhiệt độ trong lối thoát hiểm không cao, nhưng Tô Nguyện vẫn lạnh run, không rõ do ảnh hưởng của cụm từ này, hay do bản thân Lư Linh Vận.
“Đúng vậy, Hư Không Tĩnh Giới, ‘tĩnh’ trong tĩnh lặng.” Từ góc nhìn của Tô Nguyện, nụ cười trên mặt Lư Linh Vận dường như chứa băng sương: “Nơi đó, không có thời gian, không có động thái, không có sự sống, không có vật chất…… Mọi thứ đều là vĩnh hằng, nhưng đồng thời lại chẳng có thứ gì tuyệt nhiên tồn tại.”
Cô lại dừng bước, nhìn Tô Nguyện: “Vô số lần tử vong, đi đến điểm tận cùng của cầu thang thời gian, cô sẽ rơi vào nơi đó, một thân một mình, vĩnh viễn vĩnh cửu, tựa như cô hồn dã quỷ ở nơi đó. Không thể rời đi, không thể quay về, bởi vì cầu thang thời gian là đường một chiều, chỉ có thể xuống chứ không thể lên. Cô không sống, nhưng cũng không chết, bởi vì mọi thứ trong Hư Không Tĩnh Giới đều ‘tĩnh’, khiến cô không thể chết thêm lần nào nữa.”
Hư Không Tĩnh Giới, không phải đang sống, nhưng cũng không thể chết đi……
Ý nghĩ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Tô Nguyện, lặp đi lặp lại, cho nên khi cô ấy nhận ra, Lư Linh Vận đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn lại mình cô ấy đang đi xuống cầu thang khẩn cấp giữa ánh sáng lờ mờ, tựa như đang thật sự bước trên “cầu thang thời gian”.
Điểm cuối của cầu thang thời gian, Hư Không Tĩnh Giới, đại dương thời gian……
Bắp chân của cô ấy run rẩy, cơn run mau chóng lan khắp toàn thân, cô ấy ngã phịch xuống bậc thang, lần nữa bật khóc……
“Ơ, sao lại khóc nữa rồi?” Một cái đầu đột ngột thò ra từ góc cầu thang, là Lư Linh Vận: “Chỉ là một câu chuyện khoa học viễn tưởng không biết đã nghe ở đâu hồi xưa thôi, tôi cảm thấy cầu thang của thư viện rất hợp, muốn tìm ai đó để kể thử, vừa khéo gặp cô, có thể giúp cô thay đổi tâm trạng, một công đôi việc, tiện biết bao.”
Bước hai ba bậc đến trước mặt Tô Nguyện, vỗ nhẹ lên vai cô ấy: “Đừng để bụng, kể truyện thôi, truyện thôi mà.”
“Huhu ——” Tô Nguyện càng khóc dữ dội hơn.
Lần này Lư Linh Vận thật sự bật cười, cười một cách không đứng đắn nhưng rất vui vẻ. Một người gào khóc, một người ôm bụng cười, tựa như thắp sáng lối thoát hiểm luôn tối tăm và hiu quạnh của thư viện.
——
Khoảng mười giờ tối, Đổng Thạc nhận được một cuộc gọi từ pháp y Trần.
“Muộn thế này mà vẫn còn bận à.”
“Không thì sao, có cậu thúc giục, chúng tôi sao có thể không nhanh chóng hoàn thành để lấy kết quả chứ?”
“Có kết quả rồi à? Trần Tử Sang và người chết có quan hệ huyết thống không?”
“Đúng là anh em ruột. Nếu sợi tóc ấy là của Trần Tử Sang, thì cơ bản có thể xác định được người chết là Trần Mân Mân rồi.”
“Xác định được là tốt, tiếp theo chúng ta có thể trực tiếp điều tra từ nhà họ Trần và khóa 13 trường Trung học Nhân Dân thành phố Tân Thúy. Dù sao, đối với một học sinh, ngoài gia đình và trường học, thì cũng chẳng giao thiệp nhiều với các đối tượng khác. Đúng rồi, nguyên nhân tử vong vẫn chưa xác định được sao?”
“Không được, ngâm trong nước sáu bảy năm, lại bị cá rỉa như thế…… Tôi nói thật, vụ án này chúng ta thật sự không cần phí sức đến thế. Trẻ con ở nông thôn, mùa hè xuống nước bơi lội, chết đuối này nọ, không phải chuyện hiếm. Hơn nữa, phụ huynh nơi đó đối với con cái…… không phải cậu không rõ, nhà có sáu bảy đứa con, không quên cho đứa nào ăn đã là không tệ rồi. Còn chuyện bơi lội chết đuối, trong mắt bọn họ, đó chỉ đơn thuần là số mệnh không tốt. Thường thì khi bọn họ biết con đã mất, chỉ ‘ừ’ một tiếng cho xong chuyện.”
Dừng một chút, đầu dây bên kia lại nói tiếp: “Nói như thế có lẽ rất chói tai, nhưng sự thật đắng lòng vậy đó. Trần Mân Mân mất tích sáu bảy năm, nhưng cha mẹ anh chị em không ai hỏi han, có thể thấy gia đình họ thuộc trường hợp ấy. Nếu thi thể không phải được phát hiện ở khu vực của chúng ta, mà là ở thành phố Tân Thúy huyện Tây Bái, phỏng chừng chẳng ai thèm đến nhận thi thể, cứ thế trực tiếp hỏa táng luôn. Một cô bé không thể đảm đương lao động, không ai quan tâm, kể cả cha mẹ ruột. Nói khó nghe một chút, ít đi một miệng ăn, cha mẹ có khi càng mừng hơn.”
“…… Tuy nói như vậy, nhưng những gì cần điều tra vẫn phải điều tra.”
“Tôi biết, chỉ nói vậy thôi.”
“Ừ, cảm ơn, vất vả rồi, nhanh về nghỉ ngơi đi.” Đổng Thạc tâm sự nặng nề, cúp điện thoại.
Một cô gái đã qua đời, không ai để ý, giống như…… cô ấy.
“Anh?” Đổng Sương thò nửa đầu ra từ phòng ngủ: “Lại công việc à?”
“Ừ.”
“Uầy, anh đúng là cuồng công việc, muộn thế này rồi.”
“Ừ.”
“Chỉ là, anh vừa nhắc đến thành phố Tân Thúy, em chợt nhớ ra, chị Phương hình như cũng tốt nghiệp trường Trung học Nhân Dân Tân Thúy đó.” Đổng Sương nhớ lại, nói.
“Chị Phương?” Tim của Đổng Thạc đập lỡ một nhịp.
“Ừm, chính là người chạy đầu tiên trong đội tiếp sức ấy, Phương Du, cùng chuyên ngành cùng ký túc xá với chị Lư.”
Phương Du từng học trường Trung học Nhân Dân thành phố Tân Thúy, cô ấy rất thân với Lư Linh Vận. Mà trong số học sinh tốt nghiệp khóa 13 của ngôi trường đó, từng có một cô nhi biến mất trong hồ sơ, người từng bị cô lập, từng bị bắt nạt cùng Trần Mân Mân, sau đó nghỉ học không rõ nguyên do, không một ai quan tâm, thậm chí không ai nhớ tên của nữ sinh đó……
Mà theo anh nhớ, Lư Linh Vận cũng rời cô nhi viện đột ngột khi đang học cấp 2, tự mình làm việc kiếm tiền để học tiếp……
Nếu như, Phương Du và Lư Linh Vận không phải vào đại học mới quen biết, mà là từ hồi cấp 2……
Vậy thì, cái chết của Trần Mân Mân……