Trong mắt Lư Linh Vận, thế giới vỡ vụn, tựa như hình ảnh phản chiếu trên mặt gương rơi xuống đất vỡ tan tành, là hình ảnh bất động. Cô cố gắng tỏ ra không có chuyện gì rời khỏi Cố Tương, sau đó dựa vào cảm giác ra khỏi trung tâm thương mại, cuối cùng trong cơn đau nhói như có con rết lúc nhúc trong đầu, lảo đảo tìm một chỗ ngồi nghỉ.
Mặc dù gió bên ngoài rất to, nhưng mùi rượu vấn vít quanh mũi vẫn mãi không tan. Mùi hương ấy k1ch thích dịch dạ dày trào ngược, từng cơn buồn nôn khiến Lư Linh Vận kìm nén đến mặt đỏ bừng. Cô nhớ đến kẻ say khướt nói nhảm nọ, nhớ đến chiếc thắt lưng kia, nhớ đến cơn đau khi chiếc thắt lưng ấy quất lên người.
Không biết từ lúc nào, cô cuộn mình lại trên bồn hoa, ôm chặt lấy cơ thể mình.
Không biết đã qua bao lâu, cảnh tượng trước mắt cô mới lần nữa ghép lại. Cô loạng choạng đứng lên, định đi về hướng trạm xe buýt…… Nhưng một bàn tay đã kéo cô trở lại bồn hoa, còn ngay chỗ cô vừa đứng, một chiếc xe đạp xuất hiện.
“Cô uống rượu à?” Giọng nói của Đổng Thạc vang lên bên tai: “Mặt đỏ như cà chua rồi, tửu lượng kém thì đừng uống bừa.”
“Tôi không uống rượu.” Lư Linh Vân xoa thái dương đang đau nhói.
“Không uống mà líu cả lưỡi.” Đổng Thạc ngồi xuống bên cạnh Lư Linh Vận: “Đây, kẹo bạc hà, ăn vào sẽ dễ chịu hơn đôi chút.” Gắt gỏng nhét kẹo vào tay Lư Linh Vận.
“…… Anh bán kẹo hả?” Có lẽ vì chính mình cũng muốn dựa vào di dời lực chú ý để giảm đau, cho nên tuy miệng Lư Linh Vận phàn nàn không chút khách khí, nhưng tay lại ngoan ngoãn bóc kẹo. Ngậm kẹo trong miệng, vị lành lạnh ngòn ngọt, cơn đau đầu dường như thật sự giảm bớt đôi chút: “Cảm ơn.” Cô nói.
“Không cần cảm ơn.” Đổng Thạc giật lấy giấy gói kẹo trống rỗng từ tay cô, vò thành một cục rồi ném chính xác vào thùng rác cách đó không xa. Sau đó anh nói: “Con gái con đứa, nên hạn chế uống rượu ở bên ngoài.”
Lư Linh Vận xoa xoa huyệt thái dương, liếc nhìn Đổng Thạc: “Tôi không uống rượu.” Nói chắc như đinh đóng cột.
“Rõ ràng trên người cô toàn mùi rượu, đi đường loạng choạng, mặt còn đỏ thế kia.”
“Mùi rượu là dính vào, đi không vững là bị ám mùi, mặt đỏ là do ăn cay. Hôm nay kỷ niệm mười năm khai trương Cố Tương, ông chủ mời hết họ hàng và nhân viên, bao trọn quán để đãi tiệc, muốn mọi người ăn uống thoải mái. Tôi không uống rượu được, nhưng không đi thì không tốt lắm, ngồi uống nước trái cây thì bị hơi rượu xông cả buổi tối.” Sợ Đổng Thạc không tin, cô bổ sung: “Không tin thì anh gọi cảnh sát giao thông cầm máy đo đến thử đi.”
“Cho nên cô ngửi rượu nên say phải không? Mở mang kiến thức thật.”
“Tôi không…… thôi, tùy anh.” Lư Linh Vận thở dài, cúi đầu xuống.
Đổng Thạc bị dáng vẻ yếu ớt, buông lỏng phòng bị của cô chọc cười.
“Đúng rồi.” Không biết là vô tình hay cố ý, Lư Linh Vận tìm cách đổi chủ đề: “Tôi gửi CV cho anh rồi đấy.”
“Hả? Khi nào?” Đổng Thạc lấy điện thoại ra: “Ồ, xin lỗi, lúc nãy bận nên không xem tin nhắn của cô.” Vừa nói anh vừa mở tài liệu, chăm chú đọc. Đọc một lúc, ánh mắt anh dừng lại ở mục “giáo dục”.
Tiểu học tốt nghiệp tại trường tiểu học Dương Quang thành phố Kinh Châu, trung học cơ sở và trung học phổ thông đều tốt nghiệp tại trường trung học số 3 thành phố Kinh Châu, không có chút liên quan đến thành phố Tân Thúy, càng không liên quan đến tỉnh Sơn Châu.
“Sao thế?” Lư Linh Vận chú ý đến điều gì đó.
“Thì ra cô là người bản xứ à?” Đổng Thạc hỏi.
“Xem như là vậy, tuy rằng bởi vì ông ngoại tôi là người xứ khác, tôi cũng không giỏi tiếng địa phương Kinh Châu, chỉ thuộc dạng nghe hiểu nhưng không nói được.” Lư Linh Vận tùy ý nhún vai.
“Ừm……” Bằng cấp có thể làm giả không? Một cô nhi không thân không thích không quyền không thế, làm giả bằng cấp? “Nghe nói từ cấp ba cô đã bắt đầu làm thêm kiếm tiền? Tại sao không ở lại cô nhi viện? Nếu tôi nhớ không nhầm, tất cả viện phúc lợi thành phố Kinh Châu đều có nghĩa vụ nuôi dưỡng đến 18 tuổi mà?”
“Đây là phỏng vấn sao?” Lư Linh Vận nhướng mày.
Đổng Thạc nghẹn lời.
“Cảm thấy ở lại đó chẳng có ý nghĩa gì, dù sao cũng lớn rồi, chẳng ai nhận nuôi tôi, tôi cũng không muốn được nhận nuôi.” Không đợi Đổng Thạc đáp lại, Lư Linh Vận bất ngờ trả lời: “Chẳng thiếu tay chẳng thiếu chân, cứ ở đó ăn không ngồi rồi, tranh giành với đám em nhỏ thì có gì hay ho?”
“Tôi nhớ cô có chị họ mà đúng không? Có họ hàng, sao lại ở cô nhi viện?”
Lần này đến phiên Lư Linh Vận ngây người.
“Tôi chỉ hỏi vu vơ chút thôi……” Thấy vẻ mặt hơi phiền lòng của Lư Linh Vận, Đổng Thạc hơi hối hận.
“Bởi vậy nên Chuyển Tiếp mới nhận tôi đấy, nếu không phải họ hàng, ai sẽ nhận một đứa bé chẳng biết gì?” Giọng của Lư Linh Vận nhỏ dần: “Cha mẹ ruột còn chẳng quan tâm đ ến con mình, huống chi bà con họ hàng? Trên đời này, không ai có nghĩa vụ phải làm mọi thứ cho ai đó, kể cả cha mẹ.” Hàng mi dài che khuất cảm xúc trong mắt, đôi bàn tay đặt trên đầu gối vô thức nắm lại.
Đèn đường ban đêm chiếu lên khuôn mặt đã bớt đi sắc đỏ bệnh tật của Lư Linh Vận, thay vào đó là gò má nhợt nhạt, kết hợp với dáng vẻ cúi thấp đầu, né tránh mọi ánh nhìn, còn có đôi bàn tay nắm chặt đặt trên đùi, vào thời khắc này, trông cô như một quả bóng bay trôi lững lờ trên không trung, không nơi nương tựa, không biết điểm đến tiếp theo là ở đâu, cũng chẳng biết thứ gì đang chờ đợi mình ở điểm dừng ấy, bên trong sự kiên cường và bướng bỉnh ấy, hóa ra là sự mong manh yếu đuối.
Nhìn đôi tay đan chặt vào nhau trong tư thế phòng vệ điển hình, trong khoảnh khắc ấy, trong lòng Đổng Thạc chỉ đầy ắp sự áy náy. Anh không biết mình làm sao, tại sao cứ nghi ngờ cô bé đáng thương này, rõ ràng cô chỉ đang cố gắng sống mà thôi, vậy mà anh cứ liên kết cô với những vụ án đầy điểm đáng ngờ.
Chị gái của Trâu Tường Bình sao có thể là cô? Bạn học của Trần Mân Mân sao có thể là cô? Rõ ràng cô chỉ là một bé gái mồ côi, một mình kiên cường trưởng thành mà thôi.
Có lẽ cách xử sự của cô không hợp lẽ thường một chút, có lẽ lời cô nói không đáng tin lắm, nhưng tất cả những thứ ấy chỉ là áo giáp mà một đứa bé như cô buộc phải mặc để mưu sinh trong xã hội phức tạp này. Cô không muốn, càng không dám tin tưởng bất cứ ai, cho nên, cô sẽ nói bừa, cô sẽ nói dối. Nhưng điều đó không có nghĩa là mọi chuyện đều do cô làm, hay mọi điểm đáng ngờ đều liên quan đến cô.
“Anh đổi ảnh đại diện WeChat hả?” Đôi tay đang nắm chặt trên đầu gối bỗng thả lỏng, khi ngẩng đầu lên, Lư Linh Vận lập tức trở lại dáng vẻ bình thường, giống như vẻ yếu đuối vừa rồi chỉ là ảo giác của Đổng Thạc.
“Hả?” Đổng Thạc vẫn chưa hoàn hồn, anh ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại của mình: “À, cô nói cái này hả, một bộ anime, tên là 《Steins;Gate》, cô xem chưa? Gần đây mới ra phần mới nhưng tôi chưa có thời gian xem, mấy ngày trước nghỉ phép mới rảnh xem, sau đó bỗng dưng hứng lên nên đổi ảnh đại diện.”
“Ồ, Okabe Rintaro.” Lư Linh Vận nhận ra ngay nhân vật chính trong ảnh đại diện của anh.
“Ủa? Không ngờ nha.” Hai mắt Đổng Thạc sáng ngời: “Cô cũng thích xem anime à?”
“Không hẳn thế, chỉ là tôi ăn tạp, thể loại gì cũng xem. Chẳng phải ‘Steins;Gate’ là tác phẩm kinh điển sao? Thiết lập trong phim rất ấn tượng. Ngược lại, người thuộc thế hệ 8x, 9x mà chưa xem mới hiếm đấy.”
“Không sai không sai, time leap ba nghìn lần để trở về quá khứ, người bình thường không nghĩ tới chuyện đó đâu.” Nhắc tới sở thích, Đổng Thạc lập tức hào hứng.
Nhưng Lư Linh Vận lại giội cho anh một gáo nước lạnh: “Ba nghìn bước nhảy? Nhưng thực tế có phải như thế không?” Giọng điệu như thể mình đã trải qua.
“Hả?”
“Time leap, nhảy vọt thời gian, theo lý thuyết trong ‘Steins;Gate’, là truyền ký ức của ‘bản thân ở hiện tại’ vào não của ‘bản thân ở quá khứ’, khiến ‘bản thân ở quá khứ’ có ký ức của tương lai, từ đó tạo ra cảm giác như xuyên qua thời không, từ góc nhìn của ‘bản thân ở hiện tại’.”
“Vậy thì sao?”
“Nhưng trên thực tế, chủ thể sự kiện nhảy vọt không phải ‘bản thân ở hiện tại’, mà là ‘bản thân ở quá khứ’. Cho nên, về mặt lý thuyết, hiện tượng và kết quả nên được phân tích từ góc nhìn của ‘bản thân ở quá khứ’. Từ góc nhìn này, khi não bộ đột nhiên tiếp nhận một đoạn ký ức xa lạ, quá trình tiếp nhận ký ức ấy hoàn thành trong chớp mắt, hoàn cảnh trước khi tiếp nhận và sau khi tiếp nhận không hề có bất cứ sự thay đổi nào, vậy thì, liệu đoạn ký ức ấy có thể thật sự thay đổi nhận thức của mình không?”
“Lấy ví dụ từ anh, bây giờ anh đang ngồi ở đây nói chuyện với tôi, đột nhiên một đoạn ký ức xa lạ, kéo dài vài tháng, nhưng được nén lại chỉ trong vài giây, xuất hiện trong đầu anh, sau một thoáng bàng hoàng, anh dụi mắt, nhìn trái ngó phải, phát hiện người ngồi cạnh anh vẫn là tôi, tôi vẫn đang tiếp tục chủ đề trò chuyện ban nãy. Anh có vì đoạn ký ức đó mà nghĩ rằng mình xuyên việt không? Hay là, anh chỉ xem những hình ảnh kia như một suy nghĩ thoáng qua, một loại tưởng tượng siêu tốc?”
“Chung quy ‘ký ức’ chỉ là một phần của nhận thức, không thể quơ đũa cả nắm. Đại não của con người không giống ổ cứng máy tính chỉ dựa trên ‘0 và 1’, ký ức của con người không phải dữ liệu sao lưu trên máy tính, nó được xử lý, nén, thêm, bớt, giống như bây giờ tôi bảo anh nhớ lại một tháng trước, bữa sáng anh ăn cái gì, rất có thể anh sẽ trả lời sai. Máy tính cài đặt lại dữ liệu sao lưu thì có thể khôi phục trạng thái trước đó, bởi vì nguyên lý hoạt động của phần cứng là cố định; nhưng con người cài đặt lại ‘ký ức’ thì hoàn toàn không thể thay đổi ‘nhận thức’. Cho nên, thay vì trở thành chủ nhân của đoạn ký ức đó, đại não có thể sẽ nghiêng về khả năng xem đoạn ký ức xa lạ ấy như một ‘tưởng tượng’.”
“Một người ngây ngốc ngồi một chỗ, tưởng tượng những chuyện sẽ xảy ra trong vài chục năm nữa cũng chẳng hiếm lạ mà? Mà những ý nghĩ tưởng tượng ấy, về bản chất, có khác gì ký ức đâu, tưởng tượng sáng mai uống cà phê và nhớ lại sáng nay uống cà phê, đều khiến mình thèm thuồng, đều khiến mình có cảm giác ngửi thấy mùi cà phê. Suy cho cùng ký ức chỉ là những mảnh ghép của sự việc, con người đâu phải máy quay phim.”
“Cô nói như thế…… cũng có lý.” Đổng Thạc sờ cằm: “Não của con người có cơ chế tự điều chỉnh, đối với những thông tin đột ngột xuất hiện, thay vì phân loại chúng thành ‘ký ức’ bất thường, rất có thể nó sẽ nghiêng về khả năng như cô nói, sau khi so sánh hoàn cảnh trước và sau khi ‘vật ngoại lai’ xuất hiện, dựa theo phương thức điều chỉnh thông thường, gán ‘vật ngoại lai’ thành ‘ý nghĩ’, mặc dù ý nghĩ ấy chân thật như từng trải qua.”
Anh vỗ đầu gối một cái, nói tiếp: “Nhưng theo cách cô nói, để time leap thật sự thành công, ngoài việc giải mã ký ức và kỹ thuật xuyên qua thời không, còn phải cải tạo cơ thể, trang bị cho người xuyên việt một bộ não siêu cấp?”
Cải tạo cơ thể…… Lư Linh Vận cúi đầu nhìn cánh tay của mình, nơi những mạch máu nổi lên rõ rệt, hoặc nói chính xác hơn, thứ gì đó đang chảy trong những mạch máu ấy.
Cho nên, cùng là quy thức, Tô Nguyện chỉ cảm thấy đó là một ý nghĩ đáng sợ trong đầu, chứ không phải chết đi sống lại, chính suy nghĩ ấy đã thay đổi quyết định nhảy xuống của cô ấy, còn cô thì biết rõ, đó là sự thật, là ký ức chân thật.
“Không được, không được, cô nói như thế làm tôi hơi sợ đấy.” Đổng Thạc khoa trương rùng mình, khép chặt cổ áo: “Ý nghĩ là kết quả của time leap, déjà vu là ký ức của thời không khác chẳng hạn. Còn có trước đó cô nói cái gì ấy nhỉ? Thần của tương lai?”
Tại sao cô lại nhắc đến chủ đề “thời gian”? Ngẫu nhiên? Hay là…… ám chỉ?